Chương 138:
Trong lúc Tô Thính Ngôn còn đang suy nghĩ vê điêu này thì Lâm Nhứ đột nhiên dán sát vào môi cô.
Nụ hôn mãnh liệt khiến cô trợn tròn hai mắt.
Thật sự đã bịt được miệng anh, nhưng mà, cô cũng không muốn dùng cách này.
Giọng nói ở bên ngoài vẫn còn tiếp tục.
“Bên trong đang sửa chữa, làm phiền đợi một chút.”
Là giọng nói của người phục vụ vừa lấy tiền kia.
“Quán ăn của các người làm gì mà sửa chữa lâu như vậy.”
“Làm phiền rồi, tôi rất lấy làm tiếc.”
Người phục vụ lấy được nhiều tiền như vậy, hiện tại tâm trang đang rất tốt.
Nên dù bị mắng như thế nào cô ta cũng thờ ơ, giọng nói cũng rất lịch sự.
Tô Thính Ngôn cảm tháy chính mình bị ăn đậu hũ, bàn tay to lớn của anh mò mẫm từ bên dưới mò lên, đầu ngón tay có chút mát lạnh chui vào quần áo khiến cô tê dại vì căng thẳng.
Nhưng mà cô không dám gọi tmột chút nào.
Căm hận nhìn người đàn ông này đang nhằm mắt, hôn lên gò má cô một cách trìu mến.
Thưởng thức hương vị của cô, không kiêng nẻ gì, bộ dạng thở dài một cách đầy thoải mái.
Tốt đẹp đến mức đáng chết.
Tô Thính Ngôn tức giận đến cồn cào ruột gan, nhất thời trực tiếp cắn lên môi anh.
“Đau…”
Anh đau đớn kêu lên, buông đôi môi cô ra, có máu từ khóe miệng chảy ra, anh dùng đầu lưỡi liều một chút, nhưng lại cười một lần nữa.
“Vợ của anh cắn mà cũng có thể đẹp đến như vậy.”
Ngón tay anh chạm vào đôi môi của cô, cô né tránh, trực tiếp đẩy anh ra :” Em chán ghét anh muốn chết.”
Sau đó mới tức giận đi ra ngoài.
Lâm Nhứ nhìn bóng dáng của cô, bất giác mỉm cười.
Chỉ là…
Tô Thính Ngôn vừa mới đi, đã nhìn thấy Lâm Cảnh Trăn xuất hiện ở cửa.
Ngay khi nhìn thấy Tô Thính Ngôn, aanh ta có một chút kinh ngạc.
“Tại sao em lại ở đây?”
Ở phí sau Tô Thính Ngôn có rất nhiều đồng nghiệp đang nhìn về phía bên này.
“Theo thứ tự đến trước và sau, anh hiểu không? Tại sao anh lại ở chỗ này?”
Tô Thính Ngôn ậm ừ ngồi xuống.
Vẻ mặt của Lâm Cảnh Trăn thay đổi.
Anh ta đã nghe nói chuyện Tô Thính Ngôn sẽ đến viện nghiên cứu hoàng gia.
Sau khi do dự, anh ta tiếp tục nói : “Tôi có một vài điều muốn nói với em, không bằng chúng ta đi ra ngoài nói chuyện.”
Tô Thính Ngôn nói : ” Không cần đâu.”
“Nói về việc nhà họ Lâm, nói ở đây đi cũng được sao?”
Tô Thính Ngôn dừng lại hành động.
“Việc nhà họ Lâm?”