Chương 162:
Ông ta nhìn Tô Thính Ngôn, cười tủm tỉm nói: “Thính Ngôn, đến rồi.”
Phu nhân bên cạnh cũng bởi vì vậy nên đổi mới cách nhìn về cô rất nhiều, đối với cô rất coi trọng: “Văn Anh hồi nãy ồn ào muốn đến đón cô.”
Tô Thính Ngôn nhìn danh thiếp của Tô Tè.
Lý Quốc Cường ậm ừ nói: “Bệnh viện kiểu này còn có thể mở cửa một lần nữa, thật là…… Không quan tâm bọn họ nữa, chúng ta hãy lên đó, coi nhà bọn họ có chuyện gì.”
Lý Quốc Cường hào hứng nói, có người sẵn lòng trả rất nhiều tiền chỉ để gặp cô một lần.
Tô Thính Ngôn cũng không có ý tứ này chỉ nói: “Đồ hiếm tất quý, tạm thời đừng trưng ra lúc này, mua nhiều đồ lúc này cũng không thích hợp.”
*Tôi biết rồi, tôi sẽ từ chối, tiền lần này tôi sẽ đưa cho cô Sau.”
“Còn có tiền?” Tô Thính Ngôn ngạc nhiên nói.
“Ha ha, lần này một viên thuốc bán bao nhiêu đây này.”
Tô Thính Ngôn thấy ông ta vươn năm ngón tay.
“50 vạn?”
*800 vạn.”
Tô Thính Ngôn thật ngoài ý muốn.
Lý Quốc Cường nói: “Đó là lí do tại sao tôi nói những .
người này hiện tại tung tin đồn vô cùng hay, thật sự coi cô thành thần y.”
Tô Thính Ngôn thở dài, nghĩ chuyện này trong đó nhất định cũng có công lao Lý Quốc Cường.
Ông ta kinh doanh nhiều năm như vậy, tự nhiên biết nâng giá như thế nào với người ta.
*Tuy rằng vật hiếm tất quý…… Cũng không cần đắt như vậy đi.”
“Đây là tôi không muốn bán, nhưng người ta một hai phải mua nên mới nâng giá lên, cô yên tâm, tôi có tiêu chuẩn, cũng không phải mỗi cái đều bán đắt như vậy.”
Tô Thính Ngôn nói: “Đường đường là một trong tứ đại hào môn giúp tôi bán đò…… Cám ơn rất nhiều.”
*Đâu có gì, đây chỉ là bắt đầu, tôi tự thân xuất mã cũng là cho tương lai, năm ngàn vạn tuy rằng không có là gì, nhưng mà trong tương lai sẽ có vô số năm ngàn vạn, tôi chính là nhìn trúng tương lai của chuyện này.”
Ông ta không có nói, ông cũng là vì muốn mượn sức Tô Thính Ngôn.
Tô Thính Ngôn sao có thể không biết.
Nhưng Tô Thính Ngôn thấy ông ta ra sức làm như vậy, cũng không tỏ vẻ không tốt gì.
Cô lấy trong túi ra một cái bản vẽ.
“Tôi biết chế ra thuốc cũng cần một số máy móc, cái máy này là tôi vẽ ra, ông có thể sử dụng để bào chế ra một số loại thuốc khó làm.”
Lý Quốc Cường vốn dĩ không cảm thấy gì, ông cằm lấy cẩn thận xem xét những chỉ tiết trên bản vẽ thiết kế bộ máy đó.
Cô thế nhưng có thể vẽ bản thiết kế phức tạp này.
Lý Quốc Cường lại lần nữa lau mắt mà nhìn Tô Thính Ngôn.