“Con mụ điên này chết quách đi!!!”
Hạ Á kêu la không ngớt, hai tay bíu chặt vào mép tấm thảm. Ở trên trời, gió rít bên tai, thộc vào miệng khiến tiếng gào thét của hắn lạc cả đi trở thành khàn khàn.
'Dế nhũi' đáng thương, hắn vốn cứ tưởng mình là một người không sợ trời, không sợ đất nhưng đến khi ngồi trên tấm thảm bay này thì hắn mới phát hiện ra một điều khiến hắn sợ tưởng chết!!! 'Dế nhũi' đáng thương của chúng ta mắc chứng ‘sợ độ cao’!!
Cứ nghĩ xem, hắn đang bay vù vù qua các tầng mây, từng cơn gió mạnh thổi qua, đã mấy lần suýt thổi bay hắn ra khỏi tấm thảm.
Ở độ cao quái quỉ này, nếu té xuống, đừng nói là trên người được bôi máu rồng, cho dù bôi máu của Long vương cũng nhất định là tan xương nát thịt!
Vả lại nhìn xuống bên dưới những tầng mây, hàng loạt những dãy núi, lớp lớp những cánh rừng cứ lao qua vùn vụt khiến 'dế nhũi' thấy trời đất quay cuồng, những thứ hắn ăn vào tối qua giờ như đang muốn vọt ra khỏi cổ họng. Sắc mặt hắn trắng bệch, ngoài việc gào thét ra thì chỉ biết nghiến chặt hai hàm lại.
Trong lúc đó, tên nhát gan nhu nhược là Tatara lại linh hoạt hơn Hạ Á gấp cả trăm lần. Gã ma pháp sư này tỏ ra vừa khâm phục vừa hưng phấn, mặc dù cũng nắm chặt mép thảm bằng cả hai tay, nằm rạp cả người xuống, mông thì nhấp nha nhấp nhổm nhưng lại hò reo không ngớt miệng:
“Quá thần kỳ! Quá hấp dẫn! Tuyệt đẹp! Ông chủ! Ông chủ! Cảm giác này thật quá tuyệt vời! Trời ơi!”
Trong khi hắn reo hò thì 'dế nhũi' phẫn nộ gầm lên: “Câm miệng! Ngươi… tên khốn kiếp này… Ta… Oọc!!”
Cuối cùng, 'dế nhũi' chịu không nổi, ói luôn một đống vào áo choàng của Tatara, mắt trắng dã…
Tatara cứ như đã bị những cảnh tượng khi bay lượn trên bầu trời này kích động, chẳng thèm để ý gì đến việc vừa làm của ông chủ mình, ngược lại càng hưng phấn reo vang:
“Cả đời ta bây giờ mới thấy được kích thích đến thế này!!”
“Mẹ nó! Đây lại là chuyện đáng sợ nhất trong đời của ông! Quỉ thật! Chúng ta đều có thể bị té chết!!!” Hạ Á tuyệt vọng, gào lên.
“Meilin chết tiệt! Ta nguyền rủa con mụ điên đáng sợ này! Mụ điên!! Mụ điên!!!”
Khi hắn vừa gào lên mấy lời này thì Tatara ở bên cạnh đã biến sắc, thét to. “Không, không! Đừng nói những lời này! Đừng nói!!”
****
Có thể nói nơi đây là vùng thâm sâu nhất của núi rừng và có lẽ là khu vực bí ẩn nhất, khó tìm đến nhất của thế giới.
Bị bao vây chung quanh bởi cả một vùng rừng núi khổng lồ đến hàng ngàn năm. Những dãy núi cổ, to lớn dường như tạo thành một bức tường vĩ đại của thiên nhiên nhằm ngăn cản mọi thứ đến từ thế giới bên ngoài.
Bộ lạc thổ dân Zhaku được bảo vệ với nhiều vòng tường thành như vậy.
Thổ dân Zhaku là ‘người’, không thể nghi ngờ gì điểm này. Mặc dù chính họ lại ít khi chịu thừa nhận điều này. Thổ dân Zhaku luôn luôn cho rằng giữa họ và ‘loài người’ ở bên ngoài kia chẳng hề giống nhau chút nào.
Họ qua lại giữa những dãy núi đại ngàn, là con cháu của rừng núi, khoẻ mạnh và dũng cảm. Có lẽ trong lòng rất nhiều người Byzantine đều cho rằng những thổ dân Zhaku này, so với người Odin còn dã man và lạc hậu hơn nhiều, hầu như không thể khai hoá được. Ít nhất thì Odin cũng còn là một quốc gia nhưng người Zhaku lại chỉ như một đám thổ dân dã man và tự do, sống bên ngoài nền văn minh của nhân loại.
Nhưng trong mắt của những nhà buôn thì lại không như vậy! Bởi vì thổ dân Zhaku sở hữu một mỏ vàng có thể xem là lớn nhất trên đại lục. Nếu bản thân người Zhaku không đủ dũng cảm và có những chiến sĩ mạnh mẽ cũng như được che chở bởi rừng núi mênh mông và đầy hiểm nguy chung quanh thì một mỏ vàng to lớn đến thế chỉ sợ đã sớm bị loài người chiếm giữ.
Trên thực tế, việc muốn chiếm lấy mỏ vàng của người Zhaku chẳng còn là bí mật gì nhưng người Byzantine lại không có cách nào hòng chiếm giữ được một vùng rừng núi mênh mông đến thế! Cho dù tung vào đó một đội quân đến mười vạn người thì cũng chỉ như muối bỏ bể mà thôi.
Hơn nữa vùng rừng núi rậm rạp này cũng không phải là chiến trường thích hợp cho quân đội Byzantine. Nơi này không chỉ có thời tiết bất thường đáng sợ, không thể đoán trước được mà còn có những đầm lầy chết người, những con suối độc cùng với lam sơn chướng khí dễ khiến cho người ta âm thầm mà chết đi, chưa kể những bệnh tật hung hiểm khác.
Quan trọng hơn cả là những ma thú cực kỳ nguy hiểm có mặt ở khắp nơi trong chốn rừng núi mênh mông này.
Đối với người bên ngoài mà nói thì nơi đây gần như là một thế giới khác!
Một nguyên soái của đế quốc Byzantine từng nói từ mấy trăm năm trước những lời thế này:
“Muốn chinh phục bộ lạc của thổ dân Zhaku để chiếm mỏ vàng của họ sao? Đừng có đùa!
Chúng ta đã không thể chinh phục được bọn lộn xộn Tinh linh tộc thì cũng không có khả năng chinh phục được người Zhaku! Hai bọn khốn đó chỉ khác nhau ở chỗ người Zhaku không có đôi tai nhọn và tài bắn cung đáng sợ của tộc Tinh linh nhưng lại cùng sống trong rừng như nhau! Vàng ư?! Vàng thì hấp dẫn thật đó nhưng chúng ta phải tính xem đã… Để đánh vào một vùng rừng núi mênh mông như vậy thì phải dùng đến một lượng quân lớn đến cỡ nào! Nội cái khoản chi phí quân sự thôi cũng đủ làm cho tài chính của Đế quốc phải cạn kiệt rồi!”
Lời nói này chắc chắn là rất chính xác. Trải qua bao nhiêu triều đại hoàng đế của Đế quốc, ai cũng có cùng quan điểm này. Ngay cả người cuồng vọng và thô bạo nhất, Thần hoàng Odin, cũng không hề có ý muốn chinh phục đuợc người Zhaku!
Ngoài vàng ra, người Zhaku còn có nhiều sản vật khác rất được các nơi trên đại lục hoan nghênh.
Thí dụ như thuốc lá thơm của họ. Nghe nói những điếu thuốc thơm này đều được se trên những chiếc đùi mịn màng và rắn chắc của các thiếu nữ Zhaku! Chính vì lí do này mà thuốc lá thơm Zhaku mới có hương vị quyến rũ đến như thế!
Một số loại thảo dược hiếm có và cổ quái mà chỉ người Zhaku sản xuất được, cũng như những ma thú nhỏ được họ thuần phục đều là những mặt hàng lừng danh, được các thương đội trên đại lục hết sức hoan nghênh.
****
Rất nhiều người cho rằng thổ dân Zhaku chỉ là một đám người man rợ không thể khai hoá. Nhưng ít ai biết được, trên thực tế, người Zhaku đã có một cơ cấu xã hội khá hoàn hảo.
Bộ lạc của thổ dân Zhaku cũng không như mọi người vẫn tưởng là ‘Một đám người man rợ cùng sống lẫn lộn với nhau’! Trên thực tế trong vùng rừng núi mênh mông này tổng cộng có đến mười mấy bộ lạc. Trong đó vị đại tù trưởng trực tiếp cai trị bộ lạc lớn nhất còn những bộ lạc khác, nhỏ hơn, thì ở chung quanh cái bộ lạc của vị đại tù trưởng này. Đại tù trưởng là lãnh tụ tối cao của mọi thổ dân Zhaku, ngoài ra người Zhaku cũng có một vị phù thủy để chăm lo việc cúng tế gọi là đại tế tự.
Về mặt thời gian mà nói thì lịch sử tồn tại của người Zhaku thậm chí còn lâu hơn rất nhiều so với lịch sử lập quốc của đế quôc Byzantine!
Bọn họ cũng như Tinh linh đều là những sinh vật thân thiện với tự nhiên, am hiểu cách thuần phục động vật, hệt như nhân vật Druid trong truyền thuyết. Họ là con cái của những ngọn núi như giống người lùn, và họ cũng có đầy đủ những đặc tính của con người.
Bọn họ đúng là một quần thể kỳ quái và cũng là một chủng tộc lạ kỳ,
****
Trong chỗ sâu thẳm nhất của núi rừng, có một nơi tên là ‘Vọng cốc’, là vùng đất thuộc bộ lạc lớn nhất của người Zhaku được vị đại tù trưởng trực tiếp lãnh đạo.
Tường thành bao quanh bộ lạc tạo thành một hình lục giác, mặc dù chỉ dùng những tảng đá và những thân cây to lớn và thô ráp tạo nên nhưng trên thực tế, mức độ kiên cố của nó vượt rất xa sức tưởng tượng của mọi người.
Nếu có một vị tướng quân của Đế quốc đến được nơi đây, nhất định sẽ choáng váng vì hình dạng của cái hàng rào này.
Bởi vì thành lũy hình lục giác đã được công nhận là có được lực phòng ngự mạnh mẽ nhất!
Trong lịch sử chiến tranh của đế quốc Byzantine, hình dạng của thành lũy, sau bao lần cải tiến, thì hình lục giác mới chỉ được áp dụng vào khoảng sáu trăm năm trước đây.
Nhưng thổ dân Zhaku thì đã xây dựng nên những tường thành như thế này, theo lịch sử, đã lâu gấp ba lần như thế!
****
Vào lúc hoàng hôn, mặt trời khuất dần sau những ngọn cây to của khu rừng rậm này làm cho màu xanh của chúng trở nên vô cùng rực rỡ. Dưới thứ ánh sáng này, bên trong tường thành của bộ lạc, trên mái của những ngôi nhà hình tròn đuợc đắp bằng đất trông rất đặc sắc kia đều lượn lờ những làn khói bếp đang nhẹ nhàng bốc lên.
Nếu có ai cho là thổ dân Zhaku mỗi buổi chiều tối đều tụ tập quanh đống lửa và sau đó sẽ có cảnh một đám người man rợ, trên thân thể vẽ loạn những vệt màu sặc sỡ, tay cầm những chiếc dùi xương gõ lên mặt trống, vừa nhảy múa vừa la hét chung quanh đống lửa thì đúng là một sai lầm.
Bây giờ mặc dù thổ dân Zhaku đúng là cũng còn làm như vậy thật nhưng chỉ trong những ngày lễ long trọng hay trong ngày sinh nhật của đại tù trưởng mà thôi.
Atae đang đứng trên bờ tường thành, tay hắn nắm chặt ngọn giáo ngắn, rõ ràng là đang khẩn trương. Mũi giáo đã được đích thân hắn mài, bén nhọn và sáng quắc. Tấm áo da thú trên người hắn là do mẹ hắn tốn mất ba ngày làm cho, còn trên cổ hắn đang đeo một sợi dây chuyền gồm toàn những chiếc răng nanh được bẻ ra từ những con thú mà hắn đã săn được!
Atae là một thanh niên mười sáu tuổi người Zhaku. Cũng như phần lớn những thanh niên người Zhaku khác, hắn cường tráng và đầy sức sống cũng như có bản tính thành thật, chất phác và rất dũng cảm.
Tuy nhiên Atae vẫn có nỗi buồn phiền của riêng mình. Nỗi buồn này không vì trên cổ hắn còn thiếu một chiếc răng hổ. Mặc cho anh bạn hàng xóm, chỉ lớn hơn hắn hai tuổi mà trên cổ đã có đến hai chiếc răng hổ trắng như tuyết, khiến hắn rất hâm mộ nhưng hắn vẫn rất tự tin. Hắn tin rằng nếu chính bản thân hắn mà gặp được một con hổ già thì hắn cũng có thể có thêm một chiếc răng nanh!
Có hai điều khiến hắn thấy buồn.
Thứ nhất là dù đã mười sáu tuổi - đối với thổ dân Zhaku, hắn được xem như đã trưởng thành, đã là một chiến sĩ - và dù tài nghệ dùng giáo và săn bắt của hắn hoàn toàn không tệ nhưng mọi người trong bộ lạc vẫn có thói quen so sánh hắn, Atae, với người chú anh dũng và thiện chiến của hắn một cách rất hân hoan.
Từ năm lên mười tuổi đến nay, cái câu hắn nghe được nhiều nhất là “Ngươi giỏi lắm, tương lai ngươi nhất định cũng sẽ dũng cảm như chú của ngươi!”
Chú hắn là dũng sĩ đứng đầu trong bộ lạc, từng có rất nhiều công trạng vì bộ lạc và cũng là thần tượng của đám thanh thiếu niên người Zhaku. Nhưng Atae lại có chí muốn vượt qua được cả người chú anh dũng của hắn nữa cơ!
Sẵn tiện cũng nên nói luôn: Chú hắn tên là Arab!
Còn điều phiền muộn thứ hai thì có hơi đặc biệt hơn một chút!
Mười sáu tuổi! Theo truyền thống của người Zhaku, Atae sắp được tham gia lễ thành nhân được tổ chức cho các nam thanh niên đủ mười sáu tuổi trong bộ lạc.
Nghi thức trưởng thành này bao gồm cả việc yêu cầu mọi người đủ tuổi phải vào rừng để săn bắt một con dã thú. Con dã thú này có thể là một con sói lớn hay một con kỳ đà to hay gì gì khác nhưng với điều kiện là không được làm cho nó bị thương!
Bởi vì con thú bắt được này sau đó phải được chính họ thuần phục để trở nên vật cưỡi đầu tiên trong đời của họ!
Một phần quan trọng khác của nghi thức trưởng thành chính là… Lễ cắt bao qui đầu.
Cái phần này mới là nguyên nhân khiến cho lòng hắn thấp thỏm nhất! Mỗi khi hắn đi tắm hay đi tiểu đều cứ phải nhìn vào ‘thằng nhỏ’ rồi nghĩ đến lúc nó bị ăn một dao! Nỗi sợ này khiến cho hắn ít nhiều gì cũng hơi lo lắng trong lòng.
Hắn đã mười sáu tuổi, cũng đã hiểu được một ít chuyện trai gái. Đôi khi đi qua ruộng thuốc lá, nhìn thấy những dáng hình thiếu nữ Zhaku khoẻ mạnh trong tộc, đội khăn trùm kín đầu, đi đi lại lại để hái lá thuốc, trong lòng một thanh niên như hắn lại nổi lên một rung động khó mà tả được. Tận đáy lòng hắn dâng lên một nỗi kích động bừng bừng khiến tim đập thình thịch.
Cắt một dao! Thế thì đau lắm!
****
Atae ngẩn ngơ đứng trên bờ tường thành, đây là lần đầu tiên hắn làm công tác bảo vệ. Hắn rất hi vọng sẽ hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ đầu tiên của mình nhưng không hiểu vì sao, cả ngày nay hắn đều thấy không yên lòng. Có lẽ do hắn nghe được tin là chú hắn, Arab, sắp quay về với vài vị khách quý. Tin này làm hắn bị kích động quá mức.
Có điều sau khi nghe được tin này thì không phải ai trong bộ lạc cũng thấy cao hứng. Ít nhất là sắc mặt của vị đại tế tự kia ngày càng u ám. Mấy ngày gần đây, ngài lại tự giam mình trong phòng không chịu gặp ai.
Mặt trời sắp lặn, đó cũng là lúc mà Atae hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên của hắn rồi sẽ về nhà ăn tối.
Hắn nắm chặt thanh giáo ngắn nhìn vào khoảng không ở xa xa. Đột nhiên trong tầm mắt hắn xuất hiện một thứ khiến hắn vô cùng ngạc nhiên.
Xa trên bầu trời, trong ánh hào quang của mặt trời đang lặn, dường như có thứ gì đó đang bay đến, có vẻ rất uyển chuyển nhẹ nhàng nhưng tốc độ lại cực nhanh. Ban đầu Atae cho rằng đó là một con chim ưng núi hay chim cắt gì đó nhưng sau khi thứ đó nhanh chóng đến gần và nhìn rõ được thì… đôi mắt của người chiến sĩ Zhaku trẻ tuổi bỗng trợn tròn xoe!
Đó… đó là một tấm thảm bay! Ly kỳ hơn nữa là trên thảm có người!!
Từ xa, trên bầu trời, vọng đến những tiếng kêu la nhọn sắc. Tiếng kêu rất lớn nhưng vì bị gió làm nhiễu loạn nên khi rơi vào trong tai cũng không nghe được rõ ràng.
Âm thanh kia càng lúc càng to, tấm thảm kia cũng càng lúc càng thấy gần hơn… Đột nhiên, tấm thảm dường như không còn điều khiển được nữa, nó cắm đầu từ trên mây lao vụt xuống đầu tường thành, xiêu xiêu vẹo vẹo!
“A!!!”
Một bóng đen bay sượt qua đầu của Atae rồi đập vào bức tường của đài quan sát.
“Rầm!” một tiếng, một đầu cây cột bằng gỗ gãy lìa, tấm thảm rơi ngay xuống đất kèm theo hai bóng người, một trước một sau!
Gã ma pháp sư đáng thương rơi đánh bịch xuống trước tiên, Tatara vừa kịp kêu thảm một tiếng thì tấm thân của Hạ Á đã lập tức nện xuống người hắn khiến cho hắn kêu tiếp tiếng thứ hai còn thảm thiết hơn đến hai ba lần!
Hạ Á lồm cồm bò dậy, thở hắt ra, nhìn lại mình từ trên xuống dưới. Câu đầu tiên hắn thốt ra là: “Mẹ kiếp! Cuối cùng cũng còn sống mà xuống được! Có trời làm chứng, cái thứ quỉ quái này, ông đây không bao giờ thèm ngồi tới lần thứ hai!”
Tatara đau đến nước mắt nước mũi dàn dụa, lẩm bẩm trong miệng: “Ông chủ, ta đã nhắc ngài là không được nói xấu Meilin vĩ đại! Câu chú ngữ để điều khiển tấm thảm bay này là lời ca ngợi Meilin đại nhân nên ta sẽ có lý khi tin rằng nếu ngài dám nói xấu nàng trong khi đang ngồi trên mặt nó thì chắc chắn sẽ gặp chuyện không may!!”
“Ha ha ha!” Vẫn còn sống sót sau tai nạn nên Hạ Á khá vui vẻ. “Dù sao thì chúng ta vẫn không chết vì té ngã! Đúng là mạng chúng ta còn lớn!”
“Đó là do ta làm tấm đệm lót người cho ngươi!” Gã ma pháp sư nhỏ giọng làu bàu.