Đầu mũi tiễn làm bằng hắc thiết đang hướng về phía Hạ Á, không chút rung động, hiển nhiên tài không chế cung của tên kỵ sĩ thuộc hạ này cực ổn, con mắt của người kia nhìn chằm chằm Hạ Á, trong ánh mắt hàm chứa một cổ khí chất trầm ổn, bị hắn nhìn chằm chằm, dù cho khoảng cách xa như vậy, Hạ Á cũng cảm giác được da đầu có chút tê dại.
Chỉ là, tính tình của hắn nhưng lại khăng khăng không chịu nỗi áp bức!
Hạ Á là ai? Lớn lên trong núi, rèn luyện trong Dã Hỏa trấn, chỉ thích ăn mềm không ăn cứng, nếu như ngươi hảo hảo nói chuyện với hắn thì không sao, nhưng càng bức bách, trái lại càng kích hoạt cổ tính khí ngang ngược trong lòng hắn.
Nói đơn giản, hắn là cái loại một khi đầu óc phát nhiệt thì cho dù là biết chắc đánh không lại ngươi, cũng dám dùng mạng mình đổi lấy một thân đầy máu tươi của ngươi!
Đối mặt với mũi tên uy nghiêm đáng sợ, sắc mặt Hạ Á chỉ hơi biết đổi, rất nhanh nhãn thần thu liễm lại.
Bờ sông phía tây truyền tới tiếng vó ngựa dồn dập, hình như càng ngày càng gần, Hạ Á dùng khóe mắt quét qua nhìn một chút, xa xa bụi bặm cuốn lên, số lượng đang tới chỉ sợ không ít hơn mười kỵ mã, lúc này trước mắt bất quá chỉ có ba đối thủ, bản thân mình vất vả lắm mới thu thập được hai người, cũng suýt tý nửa thì đã mất mạng, nếu như lại tăng thêm bảy tám người...
Trong bụng rất nhanh tính toán khoảng cách của đội kỵ mã xa xa, Hạ Á trong lòng ngang ngược, hắn hạ một cái quyết tâm.
Hắn nhìn chằm chằm tên kỵ sĩ đang khống chế cung, tay còn chưa có cử động, tên kỵ sĩ kia nhìn thấy ánh mắt của Hạ Á có chút biến hóa, trong lòng trầm xuống, dường như cảm giác được điều gì đó, ngón tay đang chế trụ dây cung không chút do dự buông ra...
"Ong" một tiếng, mũi tên thứ ba bay về phía yết hầu của Hạ Á! Toàn thân Hạ Á đều căn cứng, bỗng nhiên hít mạnh một hơi, thân thể nhảy ngang qua bên cạnh, khi cả người còn ở trên không trung, hỏa xoa liền bắn về hướng tên kỵ sĩ đang ở xa xa!
Phốc! !
Trước ngực vị kỵ sĩ kia đột nhiên phun ra một mảnh máu tươi. Hỏa xoa đâm xuyên qua ngực, sức lực mạnh đến nỗi đem thân thể của hắn trực tiếp từ trên lưng ngựa ngã xuống đất, thân thể vừa tiếp đất lại bị hỏa xoa đinh chặt trên mặt đất! !
Hạ Á cảm thấy được cái cổ mình mát lạnh. Hắn đã tận lực né tránh, nhưng không ngờ tài bắn cung của kỵ sĩ kia lại cao minh như vậy. Rõ ràng hắn đã tung ra hết sức lực, thế nhưng hiển nhiên đối thủ cũng đã sớm tính tới việc hắn sẽ né tránh. Tiễn như một con rắn độc hung hăng cắn vào chính giửa yết hầu Hạ Á...
Trong nháy mắt này, ngay cả bản thân Hạ Á cũng cho rằng mình chết chắc rồi. Hắn cảm giác được trên cổ bị va chạm, cái ý niệm cuối cùng trong đầu cư nhiên lại là:
Con mẹ nó. Như vậy là chết rồi sao? Ta còn là xử nam đấy...
...
Phác thông!
Hạ Á bổ nhào trên mặt đất, ngã rơi thất điên bát đảo, nhưng rất nhanh sờ lấy cổ mình, trong tay cư nhiên không có tới một giọt máu, chỉ thấy trên mặt đất là một thanh tiễn, đầu tiễn cũng đã bị cùn, hắn không khỏi có chút ngây người, lập tức tay đưa lên trên cổ mò lấy ra một kiện đồ vật, là một khối tảng đá màu xám trơn nhẵn, tảng đá này là di sản duy nhất của lão gia hỏa cấp cho Hạ Á, Hạ Á căn bản không biết đây là đồ vật gì, cũng chỉ là tùy ý mang trên cổ, lại không nghĩ rằng lần này cư nhiên lại cứu hắn một mạng, mũi tên rõ ràng bắn trúng cục đá này sau đó văng ra...
Không phải tên kỵ sĩ kia bắn không chính xác, thật sự là... Hắn bắn quá chính xác! Nếu như hắn lên trên cao một chút vào đầu hoặc giảm bớt nửa phần chính xác, như vậy chỉ sợ hiện tại Hạ Á đã đi đoàn tụ với lão gia hỏa.
Tên kỵ sĩ kia bị đinh trên mặt đất thực sự chết không nhắm mắt, thân thể vặn vẹo vài cái liền tắt thở, chỉ là hắn lúc sắp chết cũng không rõ bản thân hắn cư nhiên thua là do tiễn thuật của mình quá mức chính xác?
Hạ Á sờ sờ cái cổ, hồn phách lập tức trở về vị trí cũ, nhảy dựng lên, "phi" một tiếng khinh miệt, sau đó vài bước nhảy tới, đầu tiên một cước đem vị kỵ sĩ thủ lĩnh đang không thể tự chủ gạt ngã, sau đó đi tới chổ cái xác vị kỵ sĩ kia rút thanh hỏa xoa của mình ra.
Cho dù hắn không có tâm nhãn, nhưng theo phản ứng tự nhiên cũng biết được thanh hỏa xoa của hắn chắc chắc có điểm không tầm thường!
Lúc này tiếng vó ngựa ở xa xa càng lúc càng cấp bách, nghe giống như nhịp trống đòi mạng đang gõ trong lòng của hắn. Hạ Á cũng không dám trì hoãn, liền quay lại phía sau khối nham thạch, một tay xách lấy kẻ đáng thương đã hoàn toàn ngây người ra.
Kẻ đáng thương chết lặng cả người nhìn chằm chằm Hạ Á: "Ngươi, ngươi đánh bại Xim..."
"Xim cái con bà ngươi á!" Hạ Á không muốn nhiều lời, một bàn tay vỗ vào mặt kẻ đáng thương: "Biết cưỡi ngựa hay không?"
Kẻ đáng thương lập tức thanh tỉnh, vô ý thức gật đầu, Hạ Á lập tức đem nàng vứt lên trên một con ngựa: "Hướng bắc mà chạy, đừng ngừng lại !" Nói xong cũng không để ý tới tiếng hét trói tai của kẻ đáng thương, dùng hỏa xoa chọc vào mông ngựa, kẻ đáng thương còn chưa ngồi vững, liền hét lên một tiếng, thiếu chút nửa bị ngựa hất ngã, chỉ có thể cố sức ôm lấy cổ ngựa, cùng với ngựa một đường chạy như điên đi.
Vị kỹ sĩ thủ lĩnh đang nằm trên mặt đất cùng với tên kỵ sĩ trật chân vừa thấy kẻ đánh thương, sắc mặt hai người lập tức cuồng biến, gắt gao nhìn chằm chằm Hạ Á, toàn thân run rẩy.
Hạ Á tự mình nhảy lên một con ngựa, nhưng đem những đồ vật loạn thất bát táo đang treo trên lưng ngựa cũng như những thứ linh tinh như vũ khí toàn bộ vứt xuống, ngồi trên lưng ngựa, liếc mắt nhìn đám địa tinh đang thò đầu ra từ phía sau khối nham thạch, chỉ ra một ngón tay: "Aokesi, lại đây!"
Aokesi do dự một chút, liền hiểu được Hạ Á muốn mang mình đi theo, nhất thời vui mừng hét to một tiếng, nó không phải đứa ngốc, cũng nhìn thấy mấy kỵ sĩ đang ở bên kia bờ sông, nếu mình ở lại đây chỉ sợ rằng cũng sẽ bị giết, Hạ Á một tay nắm lấy Aokesi nhấc lên đem hắn ngồi xuống lưng ngựa phía trước mình, rồi lại quan sát đám địa tinh, chọn ra một người có vóc người thấp bé nhất, nhấc lên nhét vào phía sau lưng mình...
Tuy rằng ba người cưỡi một con ngựa, thế nhưng chiến mã này cực kỳ hùng tráng, mà địa tinh thân thể lại thấp bé, trọng lượng không lớn, cho nên cũng có thể miễn cưỡng chống đở.
Aokesi nhất thời bất mãn, nó nghĩ bản thân mình có thân phận đặc thù, mới có tư cách cùng Hạ Á cưỡi chung ngựa chạy trốn, thế nhưng vị chủ nhân loài người này sao lại còn chọn thêm một địa tinh?
Thế nhưng không có thời gian để hỏi, Hạ Á nhìn thấy kỵ binh đã vọt tới bờ sông đối diện, hai kỵ binh đi đầu thúc ngựa nhảy xuống nước, đang lội sông mà qua, Hạ Á dùng sức đạp vào bụng ngựa, chiến mã nhất thời hí dài một tiếng, thân mình dựng đứng lên, thiếu chút nữa là đem Hạ Á cùng hai tên địa tinh hất ngã xuống đất, may là Hạ Á hung hăng dùng chân kẹp chặn bụng ngựa, hai tay gắt gao nắm lấy hai tên địa tinh, mới không phải trình diễn một vở hài kịch kỵ binh rớt ngựa.
Hạ Á trong lòng nóng nãy, kỳ thật hắn chỉ là một tên thợ săn miền núi nghèo nàn, có bao giờ được cưỡi qua ngựa? Bất quá khi ngồi ổn định trên yên ngựa, hắn lại sử dụng chiêu cũ, dùng hỏa xoa đâm một cái vào mông ngựa, chiến mã đáng thương kia đau nhức hí lên một tiếng, ba chân bốn cẳng chạy nhanh về phía trước.
Mặc khác lúc này hơn phân nửa đội kỵ sĩ đã vượt qua sông, phân ra hai người đi tìm kiếm ba vị kỵ sĩ bị tử thương trước đó, đám người còn lại không chút chần chừ liền đuổi theo Hạ Á.
Hạ Á giục ngựa chạy như điên, hắn chưa từng cưỡi qua ngựa, lúc này chỉ cảm thấy gió thổi mạnh vào hai bên lỗ tai, ngồi trên lưng ngựa bị sốc tới suýt tí nữa là nôn ra hết thức ăn đã ăn hồi sáng, lại nghe thấy từ phía sau không ngừng truyền tới từng trận âm thanh hô hoán cùng tiếng vó ngựa.
Quay đầu nhìn lại thì thấy vài kỵ binh đang gắt gao truy đuổi mình.
Hạ Á dù sao cũng không biết cưỡi ngựa, ngay cả kỹ thuật cưỡi ngựa cơ bản cũng không biết, hơn nữa ngựa đang cưỡi tuy rằng hùng tráng, nhưng dù sao cũng chở tới ba người, hai tên địa tinh trọng lượng mỗi tên có thể xem là nhẹ, thế nhưng nếu cộng lại cũng bằng trọng lượng một con người, sau một hồi chạy như điên tốc độ ngựa cũng dần dần chậm lại.
Mắt thấy truy binh ngày càng tới gần, Hạ Á chỉ có thể liều mạng thúc bụng ngựa, cùng lúc cầm lấy hỏa xoa đâm vào mông ngựa, thương cảm cho con ngựa không may này, liền hung hăng tung bốn chân lao đi điên cuồng , tốc độ này so với tốc độ bình thường của các kỵ binh nhanh hơn không biết bao nhiêu lần, chiến mã chạy tới nỗi sùi cả bọt mép.
Hạ Á đang ngồi ở trên lưng ngựa, chợt nghe tiếng rung động của dây cung từ phía sau truyền tới, nhất thời da đầu tê rần, nhanh chóng cúi thấp thân mình xuống.
Mấy tên kị sĩ ở phía sau đã đuổi kịp, mắt thấy khoản cách đủ gần, liền rút cung tiễn ra bắn tới, bên tai Hạ Á chợt nghe thấy tiếng “hưu hưu” xé gió, hắn không biết thuật cưỡi ngựa, về phần làm thế nào để né tránh hoặc ẩn nấp các loại kỹ thuật yêu cầu độ khó cao thì hắn càng mít đặc. Nhưng hắn lại ha ha cười, cũng không né tránh, đưa tay ra sau lưng đem tên địa tinh ở phía sau xách lên, đở lấy những mũi tên đang bắn tới...
Chợt nghe thấy tên địa tinh thương cảm kia kêu to "ouke ouke" vài tiếng, cái mông đã giống như một con nhím, bên trên cắm hơn mười bảy mười tám mũi tên nhọn.
Hạ Á giơ cái khiên thịt này trái đở phải che, tên địa tinh nọ lúc đầu còn không ngừng kêu to "ouke ouke", về sau tiếng kêu dần dần nhỏ lại, nhìn trên người nó khắp thân mình kể cả chân tay toàn bộ đều bị tiễn bắn trúng.
Lúc này mấy tên kỵ sĩ phía sau phát hiện Hạ Á cư nhiên vô sĩ lấy thịt thuẩn ra che chắn, cũng không chịu tiếp tục lãng phí tiễn của mình, chỉ là dùng sức thúc ngựa đuổi theo.
Hạ Á cười như điên một tiếng, rất vô sĩ đem cái thịt thuẩn đáng thương kia vứt đi.
Lúc này vương phi tiên sinh đang ngồi ở đằng trước đã bị hù suýt tý gan vở ra! Cho dù nó không thông minh cũng hiểu được, vị chủ nhân loài người này lúc lên ngựa lại mang tới hai địa tinh, chỉ sợ...
Chỉ sợ không có hảo tâm a! !
Quả nhiên, Hạ Á đã đánh thịt thuẩn đầu tiên, liền một tay chụp lấy thịt thuẩn dự bị vương phi tiên sinh, đem hắn từ phía trước để ra phía sau, Aokesi thét lớn chói tai: "Cái mông, tử cơ, không được! ! !"
Nhưng hiện tại Hạ Á cần bảo vệ mạng sống của mình hơn, còn đâu tâm tư để quan tâm đến tên cúc hoa vương phi tiên sinh này...
Chạy khoảng hơn chừng vài giờ đồng hồ, mặc cho Hạ Á có đâm vào mông ngựa, chiến mã nọ chung quy vẫn không chịu chạy nhanh, bọt mép trong miệng càng sùi càng nhiều, tốc độ chậm lại, truy binh ở phía sau vẫn như cũ chưa bị bỏ rơi. Điểm chết người chính là kẻ đáng thương hình như đang chạy ở phía trước không xa nơi này lắm, Hạ Á một đường chạy như điên, cư nhiên sẽ dần dần đuổi kịp kẻ đáng thương.
Ngay lúc này, kẻ đáng thương đang ở phía trước bỗng nhiên ghìm dây cương, mạnh mẽ đem ngựa dừng lại, sau đó xoay người về phía Hạ Á liều mạng phất tay ra dấu "dừng lại".
Hạ Á nhìn về phía xa, tức thì phát hiện dọc theo con sông lớn phía trước xuất hiện một đoạn uốn cong bẻ ngang qua, địa thế cũng đột nhiên cao lên, lòng sông bởi vì mùa đông nên khô cạn, con sông giờ trở thành một cái khe sâu chắn ngang trước mặt bọn họ, cái khe nọ chỉ sợ sâu hơn chục thước! May mắn là phát hiện trước, bởi vì đại khái đây là thượng nguồn, nên chiều rộng của con sông đã thu hẹp khá nhiều.
Hạ Á ra sức ghìm cương ngựa, mắt thấy truy binh ở phía sau đã tới khá gần, dứt khoát một tay túm lấy kẻ đáng thương để lên yên ngựa của mình, sau đó con mắt nhìn chằm chằm cái khe sâu, lần nữa dùng lực đâm mạnh vào mông ngựa...
Ngựa phi như bay, chiến mã bất đắc dĩ hướng thẳng về phía khe sâu, nhảy qua vực sâu!
Chiến mã ở giữa không trung vạch ra một vòng cung duyên dáng, sau đó là... rơi xuống vực.