Mục lục
[Dịch] Liệp Quốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Oa! Khụ khụ khụ khụ..."

Vừa ngoi đầu lên khỏi mặt nước, Đa Đa La liền ho sù sụ kiểu như phổi của hắn đã vỡ toang ra rồi, hai tay sải nước loạn xì ngậu, đồng thời la hét ỏm tỏi.

Dòng nước chảy cực kỳ xiết, đầu nguồn phía vực sâu của thác nước đổ xuống quá mạnh mẻ, dòng nước chồm đi như trong cơn thủy triều, hai người mới vừa ngoi lên khỏi mặt nước thì ngay lập tức đã bị cuốn phăng theo dòng chảy. Tiếng la hét váng tai của Đa Đa La khiến Hạ Á cực kỳ khó chịu, hắn bèn dùng sức nhấn đầu Đa Đa La xuống một chút.

May mắn là chỗ hai người rơi xuống cách vách đá cũng không xa là mấy, Hạ Á vung hỏa xoa lên rồi hung hăng cắm sâu vào vách đá, hắn ghì chặt hỏa xoa đem thân hình hai người cố định giữa dòng nước chảy xiết. Hạ Á nắm tóc xách đầu Đa Đa La lên rồi thét vào mặt Ma Pháp Sư: "Đừng có kêu quang quác nữa, giữ sức mà bám cho chắc! Nếu tuột tay thì ta cũng không có khả năng cứu ngươi đâu! !"

Nói xong, hắn rút cây dao găm trong giày ra rồi cũng cắm vào vách đá, hít một hơi thật sâu, Hạ Á thấp giọng rủa xả: "Mẹ con rắn quỷ quái, tự nhiên lại cứng hẳn lên mới ức!"

Đóa Lạp trong đầu hắn nổi giận hét lớn: "Ngươi… ngươi…quá mức lỗ mãng! Ta đã cảnh cáo ngươi rồi mà không nghe!"

"Sao lại thế chứ?"

"Hừ!" Đóa Lạp kìm lại lửa giận: "Ngươi hiện tại cùng chung sinh mệnh với nó, giữa các ngươi đã muốn thành lập sinh mệnh khế ước, đừng nói chút thực lực vớ vẩn như ngươi hiện giờ mà cho dù thực lực của ngươi cường thịnh gấp đôi đi nữa thì cũng đừng mơ tưởng đến có thể đả thương nó như lúc nãy! Cần phải hiểu rằng hiện nó chính là ngươi, ngươi chính là nó! Trên đời làm gì có cái chuyện tự mình đánh giết chính mình chứ! Nếu ngươi công kích nó chính là vi phạm sinh mệnh khế ước, tự nhiên sẽ bị pháp tắc cản lại khiến công kích của ngươi sẽ bị suy yếu là cái chắc! Hơn nữa... Đạt Mạn Đức Lạp Tư đã lột da chín lần chính là hoàn mỹ hình thái, nó tổng cộng có thể sống lại tới chín lần! Cho dù ngươi băm nát nó nát nhừ đem đi nấu cháo tại chỗ thì nó cũng có thể tái sinh! Hơn nữa với chín lần sống lại nó còn có năng lực mà sau mỗi một lần sống lại thì thực lực của nó sẽ tăng cường trên diện rộng nữa! Cho dù như lúc nãy khi ngươi còn chưa có may mắn cùng nó hình thành sinh mệnh khế ước thì với cái trình độ công kích mèo cào của ngươi như vậy cũng đừng mơ có thể làm nó bị thương một cách dễ dàng được!"

"Tăng cường?" Hạ Á lẩm bẩm nhắc lại.

"Vậy chứ ngươi còn muốn sao nữa? Có thể dễ dàng làm thịt Đạt Mạn Đức Lạp Tư chắc?"

"Vậy cũng phải." Hạ Á thở dài, dùng sức lau nước sông văng trên mặt nói: "Thực lực mà con quái này bày ra cho tới giờ hình như cũng đúng là không mạnh như trong truyền thuyết a."

"Đó là đặc tính của nó , không cần phải ... lúc nào cũng bảo trì thân thể ở trạng thái mạnh nhất, làm như vậy sẽ chỉ là hao phí vô nghĩa mà thôi! Chỉ khi gặp phải cường địch thì nó sẽ biến thân chín lần rồi sau đó mới có thể trở thành hình thái hoàn mỹ chân chính có thể so sánh với Hoàng kim long.”

Đa Đa La ở bên cạnh vẻ mặt hết sức cổ quái nhìn Hạ Á nói chuyện một mình, không nhịn được mà khổ sở cầu trời: "Xong rồi... Lão gia điên mất rồi... Cứu mạng a..."

"Lảm nhảm cái quái gì thế!"

Hạ Á trừng mắt liếc Đa Đa La một cái, trong lòng làm ra quyết định: "Lão tử quay lên chơi nhau với cái con rắn kia! Ngươi ở đây cố mà bám cho chắc con dao găm này đi! Đừng lộn xộn, kiên trì bám cho chắc, lát ta sẽ xuống cứu ngươi."

Đa Đa La còn chưa kịp có ý kiến thì Hạ Á đã nhảy dựng lên, chân đạp vào chuôi con dao găm đang cắm ở trên vách đá làm điểm tựa, nhún người mượn lực, thân hình nhất thời liền phóng lên cao!

Hắn vận Phi Hồng sát khí, lực lượng bạo tăng khiến cú nhảy này đem cả thân hình vút lên tựa đại bàng giương cánh phá không bắn đi, thân hình như sao băng xé gió vượt qua độ sâu của lòng vực, vượt qua bờ vực rồi mới rơi xuống mép vực, cơ thể lộn nhào một vòng rồi đứng thẳng dậy. Hạ Á quát lớn: "Này! Đạt Mạn Đức Lạp Tư, lão tử còn chưa có chết! Chúng ta đánh tiếp!"

Cả thân hình của Đạt Mạn Đức Lạp Tư bị một kích vừa rồi của Hạ Á đánh văng đi đập vào trên vách tường của huyệt động khiến vách tường vỡ ra một cái hố to sâu hoắm, thân rắn quẫy quẫy vài cái mới vừa giãy ra nổi, Đạt Mạn Đức Lạp Tư lắc lư cái đầu hai ba cái mới hừ một tiếng, mồm rắn phun ra tiếng: "Sinh vật ti tiện, ngươi vừa rồi dùng thứ gì đánh ta thế? Hừ, không ngờ trong tay ngươi vậy mà còn có một kiện thần khí!"

Nói xong, nó mở toang miệng lớn, một đoàn thổ tức màu đen rít gió bắn ra!

Vốn Hạ Á đã định nhảy tránh nhưng hắn bỗng giật mình... nháy mắt trong đầu bỗng hiện lên vô số ý tưởng, rồi thì cái tính hiếu thắng ngang ngược của Hạ Á bỗng phát tác, trong lòng hạ quyết tâm... Lão tử liều một phen! !

Đột nhiên Hạ Á giơ hỏa xoa lên, lựa thế đứng tại chỗ, hai đầu gối hơi rùn thấp xuống, chẳng trốn cũng không né! !

Luồng thổ tức màu đen xé gió oanh trên thân Hạ Á nhất thời nổ bung ra thành một mảnh hắc diễm, hắc diễm đem chỗ Hạ Á đứng trực tiếp moi ra một cái hố to sâu hoắm, cả bờ bên này của vực sâu cũng trực tiếp bị oanh sạt đi một góc! Hạ Á lì lợm trụ tại chỗ, mặc kệ hắc diễm thiêu đốt chung quanh mà chỉ kiên định giơ lên hỏa xoa, tận lực nhắm mắt lại...

Sau một tràng tiếng nổ rền rĩ nhức óc, hắc diễm tản đi, Hạ Á chỉ cảm thấy tim đập thình thình như trống trận, miệng lưỡi khô khốc, ruột gan thì sôi sùng sục như muốn phá lỗ rốn mà ra ngắm bình minh!

"Ta... Ta không sao? !"

Hạ Á mở to mắt, bỗng nhiên cười toáng lên như thằng điên: "Ha ha ha! Lão tử không sao! Không sao không sao rồi!!!"

Hắn vừa rồi rõ ràng cảm giác được ngay khi luồng hắc diễm vừa bao phủ thân thể mình thì trong nháy mắt hắc diễm liền tự động tránh ra khỏi cơ thể của bản thân! Hắc diễm mặc dù hung hăng đem chung quanh thiêu đốt nát nhừ, nhưng là thân thể của chính mình ở bên trong hắc diễm thì lại hoàn toàn không chịu tới nửa cái rắm thối!

Sinh mệnh khế ước! Pháp tắc tự nhiên! !

Nếu như ta đã không thể thương tổn nó... Vậy thì cái con rắn quái quỷ này cũng không làm gì đượ mình a! ! !

Vừa rồi liều cược một ván, vậy mà thắng!

Hạ Á nhất thời mừng như điên nhảy dựng lên, giơ hỏa xoa múa may cười sằng sặc: "Ha ha ha ha! Đạt Mạn Đức Lạp Tư! Ngươi không làm gì được ta! !"

Đạt Mạn Đức Lạp Tư cực kỳ điên tiết, nó cũng cảm thấy mù mờ, giật mình nhìn cái thằng nhân loại trước mặt, vắt nát óc cũng không hiểu nổi vì sao mà thổ tức vô kiên bất tồi của mình lại bị cái thằng này hoàn toàn chẳng thèm để ý tí nào như vậy?!

Con rắn lên cơn tam bành, rống lớn một tiếng, ngoạc miệng nhắm Hạ Á húc tới!

Lần này Hạ Á vẫn không có trốn tránh như trước, hắn cũng thét lớn một tiếng, thân hình nhảy lên cao, ở giữa không trung dùng hai tay nắm hỏa xoa, Phi Hồng sát khí bộc phát, toàn thân biến thành một dải hồng quang rít gió đón đầu Đạt Mạn Đức Lạp Tư!

Ầm!!!

Đôi bên va chạm kịch liệt, Đạt Mạn Đức Lạp Tư gào lên một tiếng thêm thảm, thân hình khổng lồ bị đánh văng ra phía sau, mà Hạ Á cũng trực tiếp bị hất bắn ra xa rồi đập lún vào vách tường giống như một cái đinh bị đóng ngập vào vách của huyệt động. Vách tường rung chuyển, từng mảng đất đá vỡ ra lả tả đổ ập xuống đem cả nửa thân hình của Hạ Á vùi lấp xuống.

Lần này Hạ Á ăn không ít đau khổ, cả thân thể khổng lồ của Đạt Mạn Đức Lạp Tư mang theo lực lượng lớn tới cõ nào chứ! Hạ Á chỉ cảm thấy xương cốt toàn thân cơ hồ đều bị đập nát, thân hình vừa mới được chữa trị lành lặn lúc này lại nở hoa tóe máu khắp nơi, hai cánh tay nắm hỏa xoa mơ hồ đã bị bẻ gẫy, máu tươi trong miệng trào ra xối xả!

Nửa người bị vùi lấp dưới đống loạn thạch, Hạ Á dùng sức ho khan hai tiếng phun ra mấy ngụm máu ứ, bỗng trong lúc đó hỏa xoa lại lóng lánh hồng quang, hắn nhất thời lại cảm thấy được một đoàn cảm giác nóng rực lần nữa xuất hiện cọ rửa toàn thân! Những vết thương trên người lại bắt đầu tự động lành lại!

Xương cốt trên hai cánh tay vốn dập nát bỗng nhanh chóng lành lặn như mới, ngay cả da dẻ nơi nơi nứt toác đùn lên sần sùi cũng khép lại trong nháy mắt, mấy chỗ thịt nứt thì ngứa râm ran rồi cũng chỉ mấy cái hô hấp là đã lành lại!

Ngoài thân thể khôi phục thì thể lực cũng nhanh chóng được bổ sung đầy đủ, Hạ Á vung mạnh hai tay, rống to một tiếng đem đống loạn thạch trên người đánh văng đi, nhảy phốc ra cười sằng sặc: "A ha ha! Ta hiểu rồi! Đạt Mạn Đức Lạp Tư! Lão tử đếch sợ ngươi nhá! !"

Sự thật chứng minh, Hạ Á thành công!

Bởi vì cái khế ước Sinh mệnh cộng hưởng trên trời rơi xuống kia mà hai bên đã hình thành một nên một trạng thái cân bằng vi diệu.

Long thứ của Hạ Á đã rất khó có thể đả thương Đạt Mạn Đức Lạp Tư như lúc trước, mà đồng thời thì công kích của Đạt Mạn Đức Lạp Tư đối với hắn cũng trở nên như muỗi đốt I-nốc.

Tình huống hiện tại là, công kích của Đạt Mạn Đức Lạp Tư đối Hạ Á nếu là ma pháp công kích thì đã cơ hồ toàn bộ bị Hạ Á miễn dịch! Bởi vì có Sinh mệnh cộng hưởng nên ma pháp nguyên tố trong ma pháp của Đạt Mạn Đức Lạp Tư đã tự động đem Hạ Á coi như bản thể, sẽ không tạo thành thương tổn đối với Hạ Á. Bởi vậy một ngụm thổ tức lúc nãy của Đạt Mạn Đức Lạp Tư đối với Hạ Á mà nói thì chẳng qua chỉ như một trận gió nóng thổi qua đũng quần mà thôi.

Ma pháp công kích tuy rằng bị miễn dịch, nhưng vật lý công kích lại vẫn có thể thương tổn Hạ Á như cũ. Bởi vì loại công kích này mang theo lực phản chấn, rồi lại đem Hạ Á đánh vào vách tường nên va chạm vẫn tạo thành thương tổn cực lớn cho hắn, nhưng nói đi nói lại thì thương tổn mấy cũng chả cần lo lắng gì cả!

Bởi vì có khế ước Sinh mệnh cộng hưởng tồn tại nên một khi Hạ Á bị thương thì nó sẽ tự động đem sinh mệnh lực từ Đạt Mạn Đức Lạp Tư san sẻ đến để chữa trị thương thế cho hắn!

Nói cách khác, nếu Đạt Mạn Đức Lạp Tư đả thương Hạ Á thì cũng chẳng khác nào là tự làm hao tổn sinh mệnh lực của chính nó mà thôi!!

Như vậy, cho dù hiện giờ thực lực của Hạ Á so với Đạt Mạn Đức Lạp Tư vẫn còn có cách biệt cực kỳ to lớn như cũ nhưng ít nhất khi đánh với con rắn này thì dù Hạ Á không thắng được nó thì cũng đã chắc chắn đứng vào thế bất bại!

Nghĩ thông suốt vấn đề này xong, Hạ Á trong lòng mừng như điên, múa may hỏa xoa một lần nữa hùng hục xông lên: "Tới tới! Bổn đại gia lại đại chiến với ngươi một vạn tám ngàn hiệp nữa! Ha ha ha ha!"

Dế nhũi cười ngạo nghễ múa may hỏa xoa xồng xộc lao lên, lần này toàn thân hắn đều bao phủ hồng quang dày đặc, Phi Hồng sát khí cơ hồ toàn lực thúc dục không tiếc vốn ( tất nhiên là không tiếc vốn rồi, dù sao thể lực hao tổn sẽ được bổ sung từ tài khoản của Đạt Mạn Đức Lạp Tư kia mà... ). Hạ Á cực kỳ đắc ý đích, thậm chí còn hứng chí đánh mấy chiêu vào không khí nữa, hỏa xoa tung bay, cư nhiên thi triển ra Phá Sát phủ pháp mà lão gia hỏa truyền thụ cho hắn ( Phá Sát Thiên Quân ). Hạ Á được bao phủ trong một mảnh hồng quang vọt tới trước mặt Đạt Mạn Đức Lạp Tư, một người một rắn lại tiếp tục lủng xủng loảng xoảng chiến đấu kịch liệt tiếp. Thổ tức đã hoàn toàn không có hiệu quả đối với Hạ Á nên mới đầu Đạt Mạn Đức Lạp Tư cũng có thử dùng một cái ma pháp khác đánh hắn, nhưng Hạ Á cơ hồ dễ dàng nhảy xuyên qua phạm vi sát thương của ma pháp mà chả làm sao cả, hỏa xoa còn suýt nữa đem một cái nanh rắn chặt đứt, may mà lúc đó đầu rắn còn kịp húc trực tiếp vào ngực Hạ Á đem thằng này đánh cho nát vụn xương ngực bắn lún vào tường.

Nhưng Hạ Á sau cú đó chỉ rũ rũ đầu mấy cái thì những vết thương trên người đã khép lại nhanh chóng, rồi lại hô to gọi nhỏ hăng hái nhảy bổ tới đánh tiếp...

Vì thế... màn ẩu đả làm người xem ức chế nhất trong lịch sử ngàn năm của đại lúc xuất hiện!

Rõ ràng là thực lực bản thân kém hơn đối phương mấy vạn dặm nhưng cơ hồ Hạ Á lại đánh ngang tay với Đạt Mạn Đức Lạp Tư! Cứ mỗi khi bị con rắn đánh cho thương tích trầm trọng, cũng bất kể là gãy xương hay là đứt gân thì Hạ Á gần như chỉ cần nhảy dựng lên phủi phủi bụi đất trên người rồi sẽ lại hăng hái vác hảo xoa nhảy vào đánh tiếp.

Một người một rắn chiến đấu kịch liệt, đám người Trát Khố đang ở bên bờ đối diện theo dõi lại sợ ngây người!

Đám người Trát Khố đứng ngoài nhìn mà âm thầm hâm mộ cực kỳ, cái vị kêu là Hạ Á này quả thực chính là... mạnh tới mức không thể tưởng tượng nổi! THẦN DŨNG kinh người a!

Người này vậy mà chính diện giao phong cùng với Thánh xà, lại còn đánh ngang tay nữa! Đánh tới kịch liệt như vậy! Thánh xà liên tục rít gào điên cuồng vậy mà cũng không có biện pháp gì với người này mới đáng sợ chứ? !

( Vô sỉ! Quả thực là vô sỉ từ bẹn vô sỉ lên... )

Ngay cả Đóa Lạp cũng không hiểu cảm giác của mình lúc này là ngơ ngác hay là bó tay toàn tập...

Cái thằng Hạ Á này căn bản là đang lợi dụng khế ước Sinh mệnh cộng hưởng để đối phó Đạt Mạn Đức Lạp Tư!

Căn cứ theo khế ước của Long kỵ sĩ thì hiện tại Đạt Mạn Đức Lạp Tư đã cùng với Hạ Á thành lập cộng hưởng về sinh mệnh lực, từ một góc độ khác mà nói thì Hạ Á đã là một gã Long kỵ sĩ, còn Đạt Mạn Đức Lạp Tư chẳng khác nào là tọa kỵ của hắn cả!

Nhưng... nhưng mà… từ cổ chí kim, mẹ nó chứ còn chưa từng có một gã Long kỵ sĩ nào lại động thủ đối với chính tọa kỵ của mình a!!

Đây quả thực chính là chơi bựa a!

Cứ đánh tiếp như vậy, tuy rằng Đạt Mạn Đức Lạp Tư liên tục đem Hạ Á đánh cho tàn phế, nhưng Hạ Á lại một lần rồi một lần thông qua sinh mệnh lực chia sẻ được từ Đạt Mạn Đức Lạp Tư mà khôi phục, bản thân Đạt Mạn Đức Lạp Tư lại càng đánh càng đuối... Đại chiến cái kiểu này thì cơ hồ là không có khả năng phân để ra thắng bại nữa rồi!

Kết quả có thể chính là... Song phương đánh tới cuối cùng, sinh mệnh lực của Đạt Mạn Đức Lạp Tư bị Hạ Á rút sạch mà toi hoặc hai thằng đồng quy vu tận.

Mà nếu cẩn thận phân tích thì thật ra phần thắng của Hạ Á lại cao hơn vài phần.

Thời gian chầm chậm trôi đi, Đạt Mạn Đức Lạp Tư bị Hạ Á bám như đỉa đói rốt cục sắp phát điên lên rồi, rống lên một tiếng cuồng nộ cơ hồ đem cả huyệt động đều chấn muốn sập tới nơi.

Rốt cục sau khi lại đem Hạ Á đánh bay đi một lần nữa, Đạt Mạn Đức Lạp Tư điên cuồng rống lên một tiếng, hai mắt nhìn thẳng đám người Trát Khố ở bờ bên kia phẫn nộ thét lên: "Ta trước tiên giết sạch đồng bọn của ngươi đã…" Rồi nó đột ngột vươn thân ngóc cao đầu, gầm lớn một tiếng, một đoàn hắc diễm từ trong miệng bắn đi!

Hạ Á mới vừa từ trên mặt đất đứng lên, hai chân hắn vừa bị đánh gãy, cả phần eo cơ hồ bị vặn ngang đi khiến tốc độ khôi phục lần này có chậm một ít, nhìn thấy cảnh này khiến hắn nhất thời quýnh lên, phi thân nhảy vọt lên, nhảy tới trên đầu Đạt Mạn Đức Lạp Tư thì giơ lên hỏa xoa, hét lớn một tiếng nện vào đầu Đạt Mạn Đức Lạp Tư.

Đạt Mạn Đức Lạp Tư tội nghiệp hoảng hốt lắc đầu sang một bên tránh cú đập này, nhưng hắc diễm vẫn như cũ đem gờ đá phía ngoài thông đạo trực tiếp oanh cho sụp đổ tới hơn phân nửa!

"Ha ha! Sinh vật ti tiện! Tuy ta không giết nổi ngươi nhưng cũng có thể giết sạch đồng bọn ngươi a!"

Đại xà dùng sức uốn éo đầu đem Hạ Á hất xuống, rồi bỗng nhiên như nghĩ ra cái gì, cuồng tiếu nói: "Sinh vật ti tiện! Hẳn ngươi dùng biện pháp nào đó để ăn cắp sinh mệnh lực của ta đi? Ha ha! Tốt lắm! Ta không thể giết ngươi! Ta sẽ giết sạch của ngươi đồng bạn! Về phần ngươi... tuy rằng ta không thể giết ngươi! Nhưng lại có thể bắt lấy ngươi! Ngươi không chết được có phải hay không? Vậy ngươi liền ở lại chỗ này đi! Vĩnh viễn ở lại đây phục vụ ta đi!"

Nói xong, thân hình nó bỗng nhiên giãn dài ra, thân thể khổng lồ vươn ra lòng vực, mặc dù khoảng cách giữa hai bờ vực có trên dưới một trăm thước nhưng chiều dài thân thể con rắn cũng không hề thua kém! Lúc này đầu của nó cơ hồ đã sắp vươn tới bờ vực đối diện! Cái đầu to lớn ngoạc miệng rộng hoác ra, đám người Trát Khố đối diện với nó kinh hô một tràng, nhất loạt cầm chắc vũ khí trong tay ném ra rồi rối rít hướng về phía sâu bên trong thông đạo lui nhanh lại!

Đạt Mạn Đức Lạp Tư cuồng tiếu một tràng dài, đống trường mâu rồi búa sắt chạm vào đầu nó liền trực tiếp bị văng ra, lúc này cái miệng rộng của nó cơ hồ lấp kín cửa thông đạo, ngoạc miệng làm một động tác kiểu như hít sâu vào!

"Không xong!"

Hạ Á nhất thời biến sắc! Thằng này muốn phun thổ tức! !

Cửa động đã bị nó ngăn chặn kín, giờ chỉ cần nó thổ tức ở chỗ này thì với diện tích chật hẹp của thông đạo, người ở bên trong chỉ sợ sẽ chết sạch!

Hạ Á cuống quá phi thân vọt lên, hỏa xoa trong tay lại hóa thành một dải hồng quang oanh... lần này đập vào trên thân rắn, Đạt Mạn Đức Lạp Tư đau đến rên lên một tiếng, thân thể quẫy mạnh đem Hạ Á hất đi.

Mắt thấy miệng nó vẫn mở như cũ không có ngậm lại...

Khi Hạ Á rơi xuống đất thì cũng rên lên một tiếng, đau thấu tâm can, sống lưng cũng đã bị đánh gãy, miễn cưỡng mới đứng lên nổi, nhưng trong nhất thời tốc độ chữa trị còn chưa kịp để lành lại...

Trong miệng Đạt Mạn Đức Lạp Tư đã ẩn ẩn hiện lên một đoàn hắc quang, Hạ Á thét to một tiếng, nhắm hai mắt lại không dám nhìn.

"Oanh! ! ! !"

Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên!!!

Hạ Á không đành lòng nhìn một màn bi thảm kia, hai mắt nhắm tịt lại, chỉ cảm thấy một tiếng nổ vang gào thét mà vọng tới tai hắn này nhất thời chấn cho cả huyệt động đều run rẩy! Đất vụn rồi đá tảng từ trên trần động lả tả rơi ập xuống như mưa.

Tuy rằng đã nhắm mắt nhưng Hạ Á vẫn có thể ẩn ước cảm thấy được trước mắt một mảnh ánh đỏ rực rỡ... Ba ba vài tiếng, mấy khối bầy nhầy nhớp nháp văng vào trên người hắn...

Ân? !

Hạ Á thấy không đúng lắm, mở to mắt nhìn lại thì nhất thời ngây người!

Vốn vừa rồi Đạt Mạn Đức Lạp Tư vươn dài cơ thể giống như một cây cầu hùng vĩ vắt ngang qua lòng vực, nhưng là giờ phút này… một đoàn hồng quang bao trùm thân hình nó! Một tiếng nổ kia hiển nhiên không phải là kết quả khi nó thổ tức mà là từ đằng sau phát ra!

Hồng quang mang theo động tĩnh bạo liệt, trong nháy mắt thân hình con rắn từ cái đuôi trở đi bắt đầu huyết nhục nổ tung tóe, chỉ còn trơ lại có một cái sống xương rắn thật dài thô to!

Cũng không biết là do lực lượng gì gây nên mà bắt đầu từ cái đuôi của Đạt Mạn Đức Lạp Tư cho tới một phần ba của phía dưới thân nó huyết nhục đều trực tiếp nổ tung tóe, chỉ trơ lại một cái sống xương trắng nhởn…

Hạ Á theo bản năng quay đầu nhìn lại...

Chỉ thấy trong thông đạo phía sau bên này vốn đã sụp tới quá nửa sau khi bị Đạt Mạn Đức Lạp Tư một đường xô qua, nhưng ngay tại cửa thông đạo lại có một người đứng đó!

A Đạt nhìn qua chật vật cực kỳ, quần áo hắn rách tung toé, đầu và cổ bám đầy bụi, nhưng trên mặt vẫn treo ra cái nụ cười mỉm kiểu như cả thiên hạ đều thiếu nợ hắn như thường lệ.

Mà trước mặt hắn rõ ràng dựng một cái ống kim loại thô to.

Cái ống kia có mấy chiếc giá đỡ, mà phía đầu của nó đang ẩn ẩn có hồng quang tán quanh, trong phần “nòng” vẫn còn lập lòe một vài ánh đỏ! ! !

Vừa thấy thứ này, Hạ Á nhất thời hai mắt trợn tròn.

Ma đạo pháo? ? ? ! ! !

Sau vụ nổ, phần thân sau của đại xà mơ hồ nát bấy khiến nó mất thăng bằng, cả thân hình bê bết máu rơi tõm xuống lòng vực… Chỉ nghe thấy bùm một tiếng khi thân rắn rơi vào trong lòng sông, dòng nước chảy xiết rất nhanh liền đem nó cuốn phăng đi... trong chớp mắt đã bị rơi vào nơi lòng sông tiếp giáp với biển lửa, oanh một tiếng... rơi ngập vào trong dòng nham thạch nóng chảy sâu hút...

"Ta nói rồi, chỉ cần ngươi ở chỗ này kiên trì khoảng 20 phút, ta nhất định sẽ tới." A Đạt buông khẩu pháo trong tay ra, mỉm cười từ xa đối với Hạ Á: "Thứ này cũng thật khó tìm, ta cũng vất vả lắm mới đẩy tới đây nổi... Ân, bất quá, xem ra ngươi cũng làm không tệ a."

"Ta… ta… ngươi… ngươi… ngươi… ngươi…" Hạ Á nuốt nước bọt chỉ vào A Đạt: "Ta vốn nghĩ rằng ngươi sẽ chạy luôn chứ... Thứ này, ngươi từ nơi này moi ra thế...?"

A Đạt ném khẩu pháo lại, chạy nhanh tới: "Đừng nhiều lời! Chúng ta chạy mau! Cái này không giết nổi nó! Nó có tới chín lần biến thân! Nhiều nhất là mấy phút nữa nó sẽ sống lại! Chúng ta nhanh rời khỏi đây thôi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK