Kỷ nguyên thứ năm, thời đại Tân thần, năm 436, ngày trăng lặn.
Cuộc chiến đã kéo dài vài ngày rồi, dù chúng ta đã đẩy lui được nhiều đợt tiến công của quân địch nhưng ta cũng thấy rõ là tình thế ngày càng suy sụp, không thể lạc quan được. Việc khu Sáng Tạo Thần thất thủ chỉ còn là vấn đề thời gian.
Nhưng vấn đề là mọi địa tinh lại không nghĩ vậy. Họ cho rằng lực lượng quân đội ở khu Sáng Tạo Thần là một quân đoàn hùng mạnh vào bậc nhất với trang bị tốt nhất. Sau khi đẩy lui được vài đợt tấn công của quân địch đã có vài kẻ bắt đầu lạc quan một cách mù quáng cho rằng kẻ thù dường như chẳng có gì đặc biệt. Thậm chí có địa tinh còn đề nghị tiến hành phản công! Thật không ngờ!
Tuy kẻ địch còn chưa tung hết lực lượng nhưng ta tin chắc thời khắc khó khăn nhất vẫn chưa tới.
Ta đã phát hiện ra vài điểm khác biệt rất tinh tế: Tầm bắn của bọn lính bắn cung tinh linh đã tăng lên rất nhiều và chúng cũng có một loại ma pháp phòng ngự mới để đối phó với Ma đạo pháo của chúng ta.
Bọn ngươi lùn bắt đầu xây dựng công sự ở phía ngoài cũng làm cho ta lo lắng.
Với tri thức quân sự mà ta có, ta đã nhiều lần lắc nhở chính mình rằng cố thủ nơi đây không phải là phương án tối ưu. Đúng ra chúng ta phải kiên quyết phá vây để tiến vào vùng rừng núi mênh mông kia rồi dựa vào ưu thế về trang bị và sự quen thuộc địa hình của chúng ta để tiến hành chiến tranh du kích thì sẽ có lợi thế để sát thương kẻ địch nhiều hơn đồng thời giảm bớt thiệt hại cho chúng ta, nhằm kéo dài thời gian.
Nhưng ta không thể làm như vậy! Vì vận mệnh của chủng tộc địa tinh, chúng ta phải tử thủ ở đây! Tử thủ khu Sáng Tạo Thần này!
****
Kỷ nguyên thứ năm, thời đại Tân thần, năm 436, ngày trăng khuyết thứ hai.
Tình thế càng thêm khó khăn khi có thêm một đơn vị nhỏ của loài rồng tham chiến làm tăng áp lực cho chúng ta.
Có sự giúp sức của loài rồng, khá năng đột phá của kẻ địch tăng vọt. Đã có vài cứ điểm của chúng ta bị chúng từng bước đập tan!
Là chỉ huy nhưng ta cũng không thể cứu các cứ điểm này mà mặc cho họ phải tử thủ. Binh lực của ta không nhiều, toàn bộ quân số chỉ có hai vạn, còn lại đều là những nhà nghiên cứu và làm nhiệm vụ phục vụ. Hơn nữa khó khăn nhất là chúng ta không có quân bổ sung, mỗi một chiến sĩ địa tinh mất đi lại khiến cho lực lượng của chúng ta yếu đi một ít.
Trước mắt ta, từng cứ điểm một lần lượt bị nhổ phăng đi. Ta đã hai lần tổ chức xung phong chiếm lại nhưng tên Iraqi kia đã hiểu ta rất rõ, hắn sử dụng một đội quân lính bắn tên và ma pháp sư của tinh linh tộc chặn đánh chúng ta ráo riết.
Sau khi đập tan các cứ điểm vòng ngoài, chúng giết sạch các chiến sĩ đã tử thủ ở đó. Không một ai trốn thoát hay bị bắt.
Ta chỉ có thể giữ chặt lối vào chính và vài khu vực trọng yếu.
Chỉ có một điều khiến ta thoải mái là chúng ta không sợ thiếu vật tư quân sự. Trong những cái kho rất lớn của khu Sáng Tạo Thần có rất nhiều vật tư và một số máy móc dự trữ cho các thí nghiệm, chúng ta chỉ cần chuyển một số địa tinh làm nhiệm vụ hậu cần sang nhiệm vụ sản xuất để chế tạo vũ khí và trang bị quân sự.
****
Kỷ nguyên thứ năm, thời đại Tân thần, năm 436, ngày trăng lửa.
Ba tên long kỵ sĩ hùng mạnh suýt chút nữa đã chọc thủng hàng phòng ngự phía trước của chúng ta! Ngay trước mắt ta là một long kỵ sĩ với uy lực ta chưa hề thấy được. Loại binh chủng này chỉ xuất hiện một lần trong truyền thuyết của cuộc đại chiến với ma tộc trước đây, mà cũng đã rất lâu rồi.
Ta phải tổn thất gần như toàn bộ một đội quân địa tinh tinh nhuệ và phải mất đi sáu khẩu Ma đạo pháo mới giết được một long kỵ sĩ!
Dù bị tổn thất nặng nề nhưng ta tin rằng quân địch còn đau đớn hơn nhiều. Dù sao thì mất đi một long kỵ sĩ vô cùng quý giá và hùng mạnh cũng quá sức đau lòng.
Loài người và loài rồng vì thế đã phải tranh cãi với nhau. Nhất là loài rồng, dân số của chúng rất ít, mất đi một con rồng lớn mạnh vào bậc nhất khiến chúng suy yếu đi rất nhiều.
Nhưng ta vẫn không phấn chấn lên được. Vì với tình huống thế này thì ta đã bắt đầu nghi ngờ rằng toàn bộ đế quốc chúng ta đã rơi vào tay giặc! Nói cách khác bọn chúng đã chinh phục được toàn bộ thế giới của chúng ta.
Chỉ có ở nơi đây, tại khu Sáng Tạo Thần này, lực lượng cuối cùng của chủng tộc địa tinh còn đang kháng cự!
Iraqi đúng là một tên giảo hoạt khốn nạn. Hắn phái một đội quân tinh linh tinh nhuệ định tập kích chúng ta vào ban đêm. Nhưng hắn quên một điều: Hắn hiểu ta thì ta cũng hiểu hắn!
Đêm nay ta đã tự tay giết chết sáu gã tinh linh, trong đó có tên chỉ huy của đội tập kích, Iraqi.
Hắn trước đây là tùy viên của quan ngoại giao của tộc tinh linh ở tại thủ đô chúng ta. Ta còn nhớ hắn là một tay pha trà xuất sắc. Chúng ta đã từng cùng nhau tán gẫu về âm nhạc nhưng đêm nay... Ta đã tự tay chọc thủng yết hầu hắn!
****
Kỷ nguyên thứ năm, thời đại Tân thần, năm 436, ngày trăng khuyết thứ ba.
Sau một tháng giành giật và chiến đấu, số địa tinh có thể tham chiến ngày càng ít đi. Ta đã phải động viên đến lực lượng dự bị ra chiến trường. Đó là những địa tinh làm công tác phục vụ, vận chuyển, hậu cần , quản lý kho, đầu bếp... Bọn họ, trên người khoác áo giáp, tay cầm Ma hoả tiến ra phòng tuyến giết từng tên địch và chính họ cũng lần lượt ngã xuống... từng người một!
Chúng ta đã dùng hết sức mình. Trong một tháng qua, số quân địch mà chúng ta đã giết đông gấp ba số địa tinh đã ngã xuống nhưng chúng cứ kéo đến rần rần, không ngừng được bổ sung quân số.
Ta đã tính toán rất kỹ, một khi phòng tuyến bên ngoài thất thủ thì chúng ta cũng phải bỏ luôn căn cứ chính mà lui vào để bảo vệ tầng hầm. Chỉ cần giữ chặt lối vào hầm ngầm thì chắc chắn sẽ trụ được mấy tháng nữa.
****
Kỷ nguyên thứ năm, thời đại Tân thần, năm 436, ngày trăng sao.
Hôm nay tin quân địch tấn công chúng ta bằng Ma đạo pháo đã khiến ta kinh hoàng đồng thời cũng tuyệt vọng hoàn toàn. Ta nghĩ thầm: Chắc là những địa tinh khác cũng vậy!
Thật mỉa mai! Chúng dùng Ma đạo pháo của chính chúng ta!!! Xem hình dạng của những khẩu pháo này thì ta chắc chắn rằng chúng là những khẩu pháo lớn ở các cứ điểm trọng yếu của chúng ta. Nhìn kỹ hơn thì đó chính là những khẩu pháo được đặt trên tường thành của thủ đô chúng ta! Bọn địch quân đã tháo chúng xuống và đưa đến đây.
Vũ khí của địa tinh hiện đang hướng nòng vào chính địa tinh!
Sử dụng Ma đạo pháo đòi hỏi những thao tác kỹ thuật tinh vi nhưng những thao tác này cũng đã bị Iraqi học được trong khoảng thời gian dài mà hắn làm công tác ngoại giao ở thủ đô.
Khi bọn tinh linh thuần thục điều khiển Ma đạo pháo hướng về phía chúng ta và khai hoả, ta hiểu ngay rằng tình thế hiện giờ ác liệt hơn rất nhiều so với ta hình dung trước đó.
Pháo thủ chúng ta chỉ còn cách đấu pháo một chọi một với chúng. Sau hàng loạt tiếng nổ ầm ì, họ đã hủy diệt được trận địa pháo của đối phương. Nhưng vấn đề là Ma đạo pháo của chúng ta cũng bị hủy gần hết!
Vật tư được dự trữ trong kho và ở các nhà xưởng không đủ để chế tạo được số lượng lớn Ma đạo pháo, hơn nữa thời gian để chế tạo cũng rất lâu.
Tuy hôm nay chặn được cuộc tấn công của đối phương nhưng nếu chúng đã chiếm được toàn bộ lãnh thổ của chúng ta thì ta tin rằng chúng sẽ tìm được các kho vũ khí của chúng ta và chuyển đến đây ngày càng nhiều Ma đạo pháo để bắn vào chính chúng ta!
Đội cận vệ của ta đã chuyển sang làm nhiệm vụ tác chiến và đã có ba sĩ quan của ta hi sinh.
Hôm nay ta cũng phải quyết định một việc rất bất đắc dĩ: Hạ lệnh đốt và tiêu hủy tất cả mọi vật tư không chuyển đi được và chuyển toàn bộ đơn vị xuống hầm ngầm - khu số 1!
****
Kỷ nguyên thứ năm, thời đại Tân thần, năm 436
Hôm nay là ngày đầu tiên lui về khu số 1.
Để đa số địa tinh chiến sĩ có thể an toàn rút lui vào khu số 1, ta không thể không có một quyết định đau lòng: Hạ lệnh cho sĩ quan phụ tá của ta, Lano, chỉ huy một đội quân nhỏ giữ chân quân địch ở phòng tuyến phía trên nhằm kéo dài thời gian cho ta chuyển quân và vật tư lui xuống khu số 1.
Lúc ta ra lệnh này cho Lano, ta thậm chí không dám nhìn thẳng vào mắt hắn! Ai cũng biết ở lại giữ chân kẻ thù có nghĩa là chấp nhận cái chết!
Lano là một địa tinh thiện lương và dũng cảm, là một thanh niên sống ở khu nam của thủ đô, thích cười lớn, thích ăn ngọt và sưu tập các đồng tiền vàng của đế quốc chúng ta ở mọi thời đại từ lúc dựng nước đến nay.
Ta còn nhớ năm đó ta từng hứa với hắn: "Lano, ráng làm cho tốt. Đến khi ngươi ra quân, ta sẽ tặng ngươi một bộ tiền vàng - được phát hành nhân ngày quốc khánh cách đây đã 400 trăm năm, có cả chữ ký của Hoàng đế - để làm kỷ niệm."
Hôm nay, nhà sưu tập này, trước khi chia tay, còn ôm lấy ta một lúc và nói: "Couriere, nhớ đó: Ngươi còn nợ ta một bộ sưu tập tiền vàng để làm kỷ niệm."
Thực lòng ta cũng không muốn để hắn cầm chân kẻ thù mà muốn chính ta hoàn thành nhiệm vụ đó. Nhưng ở vị trí chỉ huy cao nhất, ta còn rất nhiều việc khác phải làm.
Khi ấy, ta đã rơi nước mắt mà nói: "Chiến hữu thân thiết của ta, ngươi chỉ là đi trước ta một bước thôi!"
Sau khi lui xuống khu số 1, ta hạ lệnh đóng các cánh cửa lớn để xuống khu này lại.
Sáu cánh cửa phòng ngự được hạ xuống, mỗi cái đều làm từ hợp kim rất kiên cố, dày đến 6 tấc, đủ để làm chậm bước tiến của kẻ thù. Ta cũng rất rõ ràng là kể từ lúc này, chúng ta cũng không có cơ hội quay ra.
Nhìn các cánh cửa dần dần hạ xuống, ta tự nói với chính mình:
"Đúng vậy, Lano, ngươi chỉ đi trước ta một bước thôi, không hơn..."
Kỷ nguyên thứ năm, thời đại Tân thần, năm 43...
Bỏ đi, ta biết chắc rằng đế quốc của chúng ta sắp bị diệt vong nên sau này ta sẽ không viết vào nhật ký ngày tháng theo lịch của đế quốc nữa.
Hôm nay là ngày thứ tư chúng ta rút xuống hầm ngầm. Sau khi lùi xuống đây, mỗi địa tinh đều có những nỗi ưu tư khác nhau nhưng ai cũng hiểu rõ là chúng ta có rất ít hi vọng thấy lại được ánh mặt trời.
Khu số 1 ở ngầm dưới đất này khá lớn, sau khi sắp xếp lại thì cũng tạm đủ cho cho tất cả địa tinh còn lại.
Hi vọng cuối cùng của ta đặt hết vào trung tâm nghiên cứu. Theo báo cáo tiến độ của đoàn nghiên cứu thì kế hoạch tạo nên một vị thần mới đã sắp hoàn thành. Cái câu 'sắp hoàn thành' này ta nghe đã nhiều lắm rồi. Cứ mỗi khi ta hỏi "Khi nào?" là lại được nghe câu này của họ!
Hôm nay là lần đầu tiên ta nổi nóng với đoàn thí nghiệm nhưng sau khi nguôi giận ta lập tức hối hận. Ta rất hiểu mỗi người bọn họ đều đã hết sức cố gắng làm việc. Suốt một thời gian dài không ngưng nghỉ, ai trong số họ cũng có vấn đề về sức khoẻ!
Sắp hoàn thành... ....
Ta e rằng ta không thể đợi được đến ngày đó!
****
Ngày thứ chín trong khu số 1.
Hôm nay chúng ta đã bắt đầu nghe thấy những tiếng nổ từ bên trên vọng xuống, hiển nhiên là kẻ địch đã bắt đầu tiến hành phá các cửa thông xuống nơi đây. Ta cũng không biết những cánh cửa này sẽ cản trở chúng được bao lâu. May là chúng ta đã hủy diệt được toàn bộ Ma đạo pháo của chúng rồi. Muốn đưa được những khẩu khác đến đây cũng phải tốn thời gian không ít.
Ngoài những tiếng nổ ra, địa tinh phụ trách giám sát cho ta biết đã nghe thấy những âm thanh khả nghi từ các vách núi.
Ta hiểu đó là do bọn người lùn, chúng định đào xuyên qua sườn núi xuống đây nhưng ta cũng không lo vì trải qua mấy trăm năm xây dựng, khu số 1 đã trở nên hoàn thiện. Toàn bộ các bức vách đều được làm từ những tấm hợp kim và ghép thành mấy lớp. Bọn người lùn sẽ nhanh chóng gặp khó khăn.
Các bức tường ghép bằng hợp kim này chỉ có nước dùng Ma đạo pháo cỡ lớn mới công kích nổi.
Ta cũng không lo về loài rồng và bọn ma pháp sư của kẻ địch.
Iraqi đã bất cẩn tiết lộ cho ta biết một yếu điểm của chúng. Chúng rất muốn có những thành quả đạt được trong khu số 1 về những thí nghiệm của chúng ta trong công việc tạo ra một vị thần mới. Do đó chúng sẽ không dám hủy diệt trung tâm nghiên cứu này bằng những phương pháp có sức công phá quá lớn.
Có lẽ nếu chúng huy động vài tên ma pháp sư thánh cấp, cùng tạo nên một ma pháp trận có quy mô cực lớn - một cấm chú ma pháp có thể tạo nên một loạt những vụ động đất với cường độ mãnh liệt trong phạm vi hẹp thì có thể đánh sập hoàn toàn hầm ngầm này.
Nhưng ta tin rằng chúng không hề muốn làm thế.
Vì trong những cuộc tấn công trước đó chúng vẫn không sử dụng những ma pháp có tính hủy diệt quá lớn mà chỉ dùng những biện pháp công kích bình thường trong chiến đấu.
Thành quả nghiên cứu trong khu Sáng Tạo Thần đối với chúng là không thể bỏ qua.
****
Ngày thứ hai mươi trong khu số 1.
Dưới hầm, chúng ta không thấy được mặt trời nên không phân biệt được ngày đêm, chỉ hoàn toàn dựa vào đồng hồ để xác định thời gian. Sống lâu trong này, chúng ta gặp phải một vấn đề mới là ngày càng có nhiều địa tinh có tình trạng dị thường.
Do tuyệt vọng và áp lực của nhiều cảm xúc khiến họ trở nên điên loạn.
Chúng ta hiện không đủ thầy thuốc lại thiếu thuốc điều trị tâm thần nên ta chỉ đành rơi lệ mà hạ lệnh tạm thời cách ly họ.
Địa tinh phụ trách giám sát cho ta biết những âm thanh bên ngoài đã tiến gần hơn rất nhiều. Chỉ sợ quân địch đã có gì đột phá!
Ta giật mình vì tốc độ tiến của chúng quá nhanh, vượt xa dự đoán của ta.
Chẳng lẽ chúng đã đưa được Ma đạo pháo đến đây?
****
Ngày thứ 28 trong khu số 1.
Những tiếng nổ và sự chấn động ngày càng rõ ràng. Mọi địa tinh, kể cả ta đều cảm nhận được những điều này mà không cần đến báo cáo của đơn vị giám sát.
Hôm nay có hai nhân viên trong đoàn nghiên cứu bị chết vì gặp sự cố trong quá trình nghiên cứu. Chúng chết mà không hề có một vết thương nào nhưng dáng vẻ vô cùng quỉ dị!
Theo kết luận của đoàn nghiên cứu thì chúng ta đang tạo ra một vị thần mới có khả năng công kích tinh thần rất mạnh mẽ. Đây cũng như hắn được trang bị một loại ma pháp công kích tinh thần rất hùng mạnh nên dù đang ở trong trạng thái 'sơ sinh' nhưng hắn cũng đã có một ít ý thức. Khi hoạt động theo bản năng, hắn vô ý phát ra năng lượng công kích tinh thần gây nguy hiểm cho những địa tinh vì công việc mà phải ở gần hắn.
Tình huống này giống như một địa tinh đang ngủ mà gặp ác mộng. Khi gặp ác mộng, vị 'thần sơ sinh' phát ra năng lượng công kích tinh thần cực kỳ nguy hiểm. Không ai biết được trong lúc ngủ say, khi nào thì hắn bị gặp ác mộng thế nên mỗi công tác ở gần vị 'thần sơ sinh' này đều trở nên một nhiệm vụ cảm tử!
Địa tinh giám sát cho ta biết nếu không có gì bất ngờ thì họ dựa theo những âm thanh vọng tới mà tính ra cửa vào khu số 1 chỉ có thể cầm cự được nhiều nhất là trong khoảng mười ngày!
****
Ngày thứ 35 trong khu số 1.
Ta chán nãn chờ đợi trong tuyệt vọng. Nếu trước sau gì kẻ địch cũng tiến được vào đây thì ta mong cho ngày đó mau đến!
Ta đã mất hi vọng vào vị thần sơ sinh trong khu số 1 này rồi. Vì sau nhiều lần gặng hỏi, cuối cùng đoàn nghiên cứu đã cho ta biết chính họ cũng không biết khi nào vị thần mói này mới tỉnh táo hoàn toàn! Quá trình này hoàn toàn phụ thuộc vào tốc độ trưởng thành của chính vị thần sơ sinh này!
Có thể hắn sẽ tỉnh lại ngay ngày mai nhưng cũng có thể sau khoảng mươi năm nữa!
Thật nực cười! Vị thần do chúng ta tạo ra này - Chúng ta đã bắt đầu hướng về hắn cầu nguyện từ khi hắn chưa kịp ra đời!
Thần ơi! Mời ngài tỉnh dậy mau mau giùm!
****
Ngày thứ 39 ở khu số 1.
Hôm nay cánh cửa cuối cùng đã bị trực tiếp công phá! Những tiếng nổ cực lớn khiến cho mọi người kinh hoảng.
Ta ra lệnh cho tất cả địa tinh chuẩn bị thật tốt cho trận quyết đấu cuối cùng.
Cuối cùng vào lúc quá trưa cánh cửa bị phá thủng một lỗ to. Khi ta nhìn thấy tên địch đầu tiên tiến vào thì đã lập tức hiểu được tại sao chúng có thể đột phá nhanh đến như thế!
Địa tinh! Ta không ngờ thấy được địa tinh!
Một đội địa tinh thân mặc khải giáp, tay cầm vũ khí của địa tinh theo lỗ hổng xông vào! Những chiến sĩ đứng phía trước của chúng ta đều sững sờ. Giây phút xuất thần ngắn ngủi đó khiến cho chúng ta trả giá bằng hơn một trăm mạng!
Đến khi ta tỉnh táo lại, hạ lệnh phản kích thì mọi chiến sĩ đều chiến đấu với nỗi tức giận điên cuồng!
Địa tinh! Không ngờ lại có lũ địa tinh chết tiệt chịu tuân lệnh của của kẻ thù thế này! Bọn phản bội khốn nạn! Chúng dám phản bội lại chủng tộc! Không ngờ chúng chạy theo bám gót kẻ thù!
Chúng ta vẫn tiếp tục tử thủ, giành giật với kẻ thù quyền kiểm soát lối vào nhỏ hẹp này. Đến chiều ta hạ lệnh cho nổ sập đoạn hầm giáp với lỗ hổng, lại một lần nữa ngăn chận được kẻ địch không cho bọn chúng tiến vào.
Thật không ngờ lại có địa tinh chịu để kẻ thù sai khiến. Việc này khiến cho tất cả địa tinh ở nơi đây phẫn nộ không thôi.
Thảo nào bọn chúng đột phá nhanh chóng đến thế! Trên thế giới này chỉ có địa tinh mới tinh thông cách xây dựng công trình, chỉ có địa tinh mới sử dụng thành thạo các máy móc tinh vi của chính chúng ta!! Kẻ thù đã lợi dụng một lũ địa tinh phản bội, lợi dụng chính khoa học kỹ thuật và máy móc của chúng ta mới có thể nhanh chóng đào bới đến được nơi đây.
Ta đã hạ lệnh tập trung tất cả mọi người! Thời điểm quyết định cuối cùng cũng đã đến!
****
Ngày thứ 40 trong khu số 1.
Bọn chúng đã đào qua phần hầm bị sụp.
Nhưng cuộc chiến mà mọi người bên trong chờ đợi cũng không xẩy ra, bọn người lùn phụ trách đào bới cũng không đụng độ với chúng ta mà nhanh chóng lui ra.
Từ bên ngoài vọng vào những âm thanh kêu gọi chúng ta đầu hàng, ta nghe được đó là giọng của Iraqi!
Hắn lại yêu cầu nói chuyện với ta. Ta cũng muốn nghe xem hắn rốt cuộc muốn nói gì nên chấp thuận yêu cầu của hắn.
Nhưng ta không ngờ... Thật không ngờ...
Iraqi theo lỗ hổng vừa đào tiến vào. Ta đứng đợi hắn, trong tay cầm sẵn thiết bị kích nổ, sẵn sàng cho nổ khu này bất cứ lúc nào.
Iraqi đúng là rất hiểu ta! Vừa thấy trong vật trong tay ta, hắn đã vội nói lớn: "Tốt nhất là ngươi chờ một chút! Chỉ một chút thôi!"
Sau đó ta nhìn thấy... Nàng! Thật không ngờ ta có thể gặp lại được nàng!
Khi nghe tin thủ đô đã rơi vào tay giặc nhưng cũng có một số người chạy thoát được, ta đã từng mang nỗi ảo vọng rằng có lẽ nàng còn sống nhưng chính mình cũng tự biết đến quá nửa là điều đó không thể xẩy ra.
Nhưng hôm nay khi nàng thật sự đứng trước mặt ta, ta đã hoàn toàn ngây dại!
Vương phi Lola, nữ thần của lòng ta! Ta yêu nàng!
Ánh mắt nàng vẫn điềm đạm đáng yêu, làn da nàng vẫn xanh, màu xanh như màu lúa mạch non trong những ngày hè, khiến lòng ta rung động. Nàng đứng đó, đau đớn nhìn ta, thần sắc u buồn.
Iraqi đứng bên nàng, lớn tiếng nói với ta rằng hắn tìm được Lola trong một đám dân chạy loạn đã bị bắt, rằng nếu hắn không phát hiện ra nàng thì chỉ sợ nàng cũng đã chết thật rồi.
"Đã từng là bạn ngươi nên ta rất hiểu ngươi, Couriere, nhiều năm qua ngươi vẫn yêu nàng." Iraqi nói to với ta. "Hãy cho thủ hạ của ngươi đầu hàng ngay lập tức. Lời ta hứa trước đây vẫn có hiệu lực: Người của ngươi sẽ được sống, hơn nữa, ngươi còn có được Nàng!"
Ta đứng đây, lặng nhìn Lola, nhìn vào ánh mắt nàng.
Lola cũng đứng đó, nàng nhìn ta và nàng bắt đầu cười.
Nụ cười của nàng vẫn tươi tắn xinh đẹp như khi ta trộm nhìn thấy được nó trong vũ hội ngày xưa. Ánh mắt nàng cũng không hề sợ hãi mà như đang cười, rất an bình.
Nàng nói với ta: "Ta nhận ra ngài, tướng quân Couriere, ta còn nhớ đã tham dự lễ khen thưởng cho ngài." Giọng nói của nàng vô cùng bình tĩnh, vô cùng tự nhiên.
Nhưng trong lòng ta lại rất kích động và sợ hãi.
Nàng lại nói tiếp: "Ta đã nghe tên tinh linh này nói rằng ngài yêu ta. Điều này làm ta vô cùng vinh hạnh. Xin ngài đừng hiểu lầm. Ta chỉ cảm thấy, vào thời điểm này, ngài là một vị tướng dũng cảm đang tiếp tục chiến đấu vì chủng tộc chúng ta. Được một địa tinh cao thượng như ngài yêu mến, ta thấy vinh hạnh phi thường..."
Ta vẫn không nói được nên lời.
Lola nhìn vào mắt ta và nói: "Nếu ngài thật sự yêu ta, xin cho phép ta mạo muội được thỉnh cầu một việc..."
Lúc đó ta thật sự sợ hãi. Ta không biết nếu Lola yêu cầu ta đầu hàng thì liệu ta có đủ nghị lực để từ chối nàng hay không!
Nhưng điều nàng nói với ta không phải như vậy!
"Nếu ngài thật sự yêu ta thì xin hãy nhận lời thỉnh cầu này của ta: Hãy tiếp tục sứ mạng của mình! Đế quốc của chúng ta gần như đã bị diệt vong, chủng tộc của chúng ta gần như đã bị giết sạch. Dù chúng ta có chết đi nhưng niềm kiêu hãnh của chúng ta sẽ vẫn còn đó! Tướng quân Couriere, nếu quả ngài là một địa tinh kiêu hãnh thì xin hãy hoàn thành nhiệm vụ mà ngài đã được giao trước đó, bất kể đó là gì! Hãy là địa tinh kiêu hãnh cuối cùng của ta!"
Lời nàng nói ra khiến Iraqi biến hẳn sắc mặt. Ta thấy, ngay trước mắt ta, Lola ngay lập tức xoay người chạy đến kẻ địch gần nhất, định cướp vũ khí của hắn...
Và ta cũng thấy, cũng ngay trước mắt ta, thanh kiếm của kẻ thù lướt qua cổ nàng... cái đầu xinh đẹp của nàng... chậm chạp... rơi xuống mặt đất... máu xanh tuôn chảy...
Ta không nhớ nổi sự điên cuồng của ta sau đó thế nào, chỉ biết là ta đã kích nổ khiến cửa hầm một lần nữa sụp đổ hoàn toàn!
Ta cũng không nhớ rõ ta đã được thuộc hạ cướp về thế nào.
Giờ phút này, khi ta đã tỉnh táo hoàn toàn, ta viết vào nhật kí với đôi mắt nhoà lệ, ngòi bút run rẩy trên tay.
Lola, Lola yêu dấu của ta! Xin hãy tin ta! Ta sẽ thực hiện đúng lời yêu cầu của nàng. Sẽ là địa tinh quang vinh cuối cùng của nàng.
Nàng cứ đi trước đi...
****
Ngày thứ 42.
Chúng ta đã xây dựng một phòng tuyến trong hầm ngầm nhưng ta biết cũng chẳng giữ được bao lâu.
Hôm nay, ta bỗng nhiên ra một mệnh lệnh, một mệnh lệnh điên cuồng!
Ban đầu ta đã ra lệnh chuẩn bị tất cả để sẵn sàng phá tan khu thí nghiệm. Một khi phòng tuyến của chúng ta thất thủ, tự tay ta sẽ kích nổ. Thà rằng hủy diệt toàn bộ thành quả nghiên cứu còn hơn để chúng rơi vào tay kẻ thù.
Nhưng hôm nay ta đã đổi ý!
Phòng tuyến của chúng ta có vẻ như đang nhanh chóng bị phá vỡ. Những âm thanh chết chóc ngày càng đến gần chúng ta từ những chiến sĩ bị thương vong, từ những địa tinh bị giết hại.
Ta hạ lệnh cho đoàn thí nghiệm:
"Đánh thức 'hắn' dậy! Không cần biết 'hắn' đã trưởng thành hoàn toàn hay không! Mặc kệ 'hắn' hoàn thiện hay chưa! Bất chấp 'hắn' có phù hợp với yêu cầu của chúng ta hay không...!!!"
Đoàn thí nghiệm định từ chối, họ cho ta biết: Vị thần mới còn chưa hoàn thiện được ý thức, nếu bây giờ đánh thức hắn dậy, e rằng hắn không phân biệt được địch ta. Đánh thức một vị thần hùng mạnh mà không phân biệt nổi ta và địch thì... chỉ sợ...
Trước mặt bọn họ, ta bác bỏ đề nghị này và nhắc lại một lần nữa lệnh của ta:
"Đánh thức 'hắn' dậy! Ngay bây giờ!!"
Khi chỉ huy đoàn chuyên gia mở cửa để đánh thức vị thần mới của chúng ta, tất cả địa tinh đều run rẩy, tất cả họ đều hoang mang giữa hi vọng và tuyệt vọng!
Còn ta vẫn đứng đây, chậm rãi viết tiếp vào quyển nhật ký này. Có lẽ đây là lần cuối cùng ta viết nhật ký!
Đây là thói quen mà ta học được của gã Iraqi chết tiệt kia.
Nếu 'hắn' tỉnh lại mà thành công, có thể thật sự bảo hộ cho địa tinh chúng ta thì ta sẽ tự tay giết chết Iraqi! Giết chết tên khốn đó!!
Bây giờ ta đứng đây. Chờ kết quả sau cùng.