Hạ Á bực mình nhìn cô bé này một lúc rồi quay đi, không để ý đến nàng nữa.
Dolly dường như rất hưng phấn, cô tung tăng chạy qua chạy lại xem ra rất hào hứng. Chốc lát sau, nàng chỉ vào Tatara vui vẻ cười nói: “A, ta nghe nói tối hôm qua trong buổi lửa trại có một tên cởi trần cởi truồng cả ra! Là ngươi phải không?”
Tatara: “... ..... ..... ..... ...”
Dolly: “Ngươi trừng mắt nhìn ta làm gì? Ủa? Mặt ngươi sao đỏ vậy? Chà, mắt ngươi trợn lên to dữ! Cứ như mắt ếch!”
Ếch?
Tatara run lên, hắn sợ nghe nhất là từ ‘ếch’ này!
Cô bé Zhaku này làm nhộn lên một hồi khiến cho Atae đang đứng một bên lạnh lùng nhìn nàng cũng không kìm được. Y kéo Dolly sang bên, hạ giọng nói: “Ngươi rốt cuộc tới đây làm gì? Đừng có nói là làm dẫn đường gì nhé! Ta không tin là đại tù trưởng phái ngươi đi dẫn đường!”
Dolly vênh mặt lên, nhìn Atae: “Nếu ngươi không tin thì có thể quay về hỏi lại. Mà ta có tín vật hẳn hoi đó nha!”
Atae hết kiên nhẫn nổi: “Đừng có mà làm loạn! Ai cũng biết là ngay cả trong khu ‘quen’ mà ngươi còn đi lạc! Đại tù trưởng chắc chắn không thể có quyết định vô lý như vậy!
Ngươi đã trộm lấy tín vật của ngài, đúng không?!”
“Ai nói là ta đi lạc? Ta… ta… không phải tự mình tìm được các ngươi ở đây sao?” Dolly đã hơi chột dạ, đảo mắt lia lịa.
Atae tỏ vẻ không tin: “Vậy sao ngươi không cùng đi với chúng ta? Nếu đại tù trưởng đã có lệnh như vậy sao lại không nói với ta?!”
“Ta… Đó là vì ngài mới quyết định đây thôi!” Dolly lặng lẽ nhìn trộm Hạ Á nhưng rồi lại thất vọng vì hắn chẳng thèm liếc qua nàng dù chỉ một cái! Hạ Á chỉ khoanh tay ngồi dựa vào thân cây, nhắm mắt dưỡng thần. Dolly suy nghĩ một chút mới nói: “Ta xin cha ta một lúc lâu mới được ngài đồng ý cho ta đi… Ta đi trễ nên giờ này mới bắt kịp các ngươi.”
Hừ! Đánh chết ta cũng không nói là đã bị lạc trong rừng! Nói ra để bị chàng xem thường sao? Thiếu nữ Zhaku mà bị lạc trong rừng! Chàng nhất định sẽ cho là ta ngu ngốc.
Hai người dùng tiếng Zhaku cãi nhau ríu ra ríu rít khiến Hạ Á hết kiên nhẫn nổi phải xoay lại. Hắn trong lòng rất bất mãn, gần muốn phát điên.
Mẹ nó, chẳng lẽ ông đây đào hoa tới mức cứ gặp cô nào là cô đó phải đòi theo làm vợ?!
“Dolly, đây không phải chuyện đùa đâu! Ở nơi này còn đỡ nhưng ngày mai chúng ta đã qua sông rồi. Nơi đó là khu ‘lạ’, có thể có nguy hiểm!” Atae vẫn lắc đầu quầy quậy. “Cho nên ta phải đưa người về, bằng không…”
“Ngươi! Ngươi dám khinh thường ta sao? Ta dù gì cũng là con gái đại tù trưởng! Cũng là người Zhaku, có dòng máu Zhaku trên người!” Dolly nổi giận. “Ta cũng quen thuộc với núi rừng chẳng khác gì như ở trong lều của chính mình!”
Nói xong như để chứng minh, nàng nhảy dựng lên, vùng vằng chạy loanh quanh.
Đáng tiếc là dường như Atae đã đánh giá đúng về cô bé! Nàng đúng là kẻ đi lạc ngay cả trong khu vực ‘quen’!
Khi Dolly nhóm lửa… nàng đánh lửa đến nửa ngày cũng chẳng ra nổi một đốm lửa cỏn con mà tro than, rơm rạ bám đầy cả mặt mũi! May là có Tatara thấy tội nghiệp nên mới tốt bụng nhóm lửa giùm cho!
Lập tức Dolly chuyển sang tìm thức ăn. Nàng lấy ra một con dao nhỏ, định trèo lên cây tìm dây leo nhưng chỉ mới trèo lên lưng chừng đã ngã xuống!
Bộ dáng thê thảm của nàng đến Hạ Á cũng phải mềm lòng: Một cô bé xinh đẹp đáng yêu như vậy lại rớt thẳng từ trên cây xuống đất!
Nhưng Dolly đáng thương chỉ xoa xoa cặp mông mềm mại của nàng vài cái rồi - chính nàng cũng không ngờ mình có thể mạnh mẽ đến thế - nhịn đau đứng dậy, nhìn chăm chăm đến ngẩn ngơ vào thân cây cao vút đến tận trời kia: Nàng đúng là không biết gì về cây cối!
Dù vậy Dolly cũng không cam chịu, nàng bắt đầu tìm thứ khác để ăn.
Vòng vo một lúc thì Dolly cũng tìm được! Trên một thân cây đã mục đổ, có hơn mười cây nấm màu sắc tuyệt đẹp, phát ra ánh sáng mê người, trông rất mập mạp, có vẻ ngon lành…
Dolly cười sung sướng, hái luôn một đống mang về. Cô bé dùng cành cây xuyên vào mớ nấm kia, định mang ra nướng nhưng Atae đã chạy nhanh đến, đoạt lấy nhánh cây đầy nấm rồi ném luôn vào đống lửa!
Dolly giận dữ: “Atae, ngươi làm trò gì vậy?!”
Atae lạnh lùng nhìn Dolly: “Ta vừa cứu mạng ngươi! Trong bộ lạc, dù là con nít năm tuổi cũng biết mấy thứ đó có độc!”
Dolly lập tức xấu hổ đến đỏ bừng cả mặt, đầu cúi gằm. Atae thế là hết nói!
Cuối cùng thì Hạ Á cũng không chịu được nữa! Hắn đứng lên, thở dài rồi bước tới đưa cho Doll chút lương khô của bữa tối còn sót lại: “Thôi! Nàng cũng còn là một cô bé mà! Ăn no đi rồi tính tiếp.”
Dolly mừng rỡ quay lại. Nàng mở lớn đôi mắt trong trẻo nhìn Hạ Á thật lâu - khiến hắn phát run lên vì sợ! - rồi mới kêu lên sung sướng, cầm lấy chỗ lương khô, ngồi xuống, không quên trừng mắt lườm Atae một cái để thị uy!
Gói lương khô kia chỉ là một mẩu bánh cứng quèo, bên trong kẹp một miếng thịt, thật sự là không ngon nhưng vì cái món thô lậu và vô vị này lại do ‘người ấy’ tự tay đưa cho nên Dolly - trong lòng vui sướng - cảm thấy như đầy ắp hương vị ngọt ngào.
Nàng cắn từng miếng lớn và cảm thấy như chính mình chưa bao giờ được nếm qua thứ gì thơm ngon và trân quí như thế. Cho dù là gan nai tươi hoặc lưỡi chim tước hay cả những loại hoa quả ngọt ngào đi nữa, cũng không sao sánh được với miếng bánh khô trong tay!
Có điều bánh cứng quá khiến nàng mắc nghẹn! Thấy cô bé cứ duỗi thẳng cái cổ xinh đẹp ra, Tatara tốt bụng, đang đứng bên cạnh, nhanh chóng đưa qua một ống nước to. Dolly nhận lấy và không quên đáp lễ: “Cảm ơn nhiều, thưa tiên sinh trần truồng!"
Tatara: “… … …”
Biết vậy để cho ngươi chết nghẹn cho rồi!
Gã ma pháp sư rủa thầm trong lòng.
Nhưng trong lòng Tatara vẫn có một cảm giác kỳ lạ, hắn không tự chủ được cứ nhìn trộm cô bé Zhaku này mãi. Hành động này khiến chính hắn cũng thấy quái dị.
Trong mắt gã ma pháp sư thì cô bé Zhaku này rất xinh xắn đáng yêu với khuôn mặt xinh đẹp và mái tóc nâu khẽ lay động cùng dáng người cao ráo thon thả hệt như một con thiên nga tuyệt đẹp. Hơn nữa, dáng người cân đối và khoẻ mạnh cùng cặp chân thon dài bên dưới chiếc váy da, cộng thêm vẻ nhanh nhẹn và tràn đầy sức sống của nàng… tất cả đều khiến cho cặp mắt của Tatara như muốn rớt ra.
Cô bé xinh đẹp này tuy tuổi còn nhỏ nhưng lại không như hầu hết các thiếu nữ Zhaku khác, rất phát triển về tính dục. Trên người nàng, chỗ nào cần lớn sẽ lớn hơn mà chỗ nào cần thon sẽ thon hơn các cô gái khác!
Tatara cảm thấy mình như bị bệnh. Không phải hắn chưa từng thấy gái đẹp nhưng lại chưa từng thấy ai hấp dẫn như vậy!
Trước đây khi đối mặt với phái nữ, dù đẹp hay xấu cũng chẳng có gì khác biệt trong mắt hắn nhưng… sau cơn say đầy phấn khích tối hôm qua, gã ma pháp sư này bỗng nhiên cảm thấy các cô gái thật là hấp dẫn.
Dù cô bé cứ luôn miệng dùng từ ‘trần truồng’ để gọi Tatara khiến hắn rất khó chịu. Nhưng trước sau gì Tatara vẫn không kiềm chế được mắt mình, cứ ngắm đi ngắm lại Dolly!
Thực tế là mấy người đàn ông đều có tâm tư khác nhau khi nhìn cô bé. Không kể ánh mắt phức tạp của Tatara thì Hạ Á và Atae đều có vẻ vô cùng chán ngán!
Dolly lại không hề nhận ra điều gì. Nàng ăn một cách vui vẻ rồi vì đã quá mệt mỏi sau suốt một ngày vòng vo trong rừng, cô bé gọi chú nai mai hoa của mình đến cạnh Hạ Á, cho nó nằm xuống. Sau đó cô bé Zhaku này cũng nằm xuống theo, tay choàng qua đầu con nai, dựa vào mình nó, ngáp liền hai cái rồi nhắm mắt ngủ luôn. Thoạt nhìn, nàng trông đáng yêu như một chú mèo con đang mỏi mệt.
Atae và Hạ Á nhìn nhau, đều chung một ý nghĩ: Phiền toái rồi đây!
****
Ở Aosiji Liya, rất xa về phía nam, lúc này đang trải qua một trận phong ba. Chính xác hơn là trận phong ba này chỉ mới bắt đầu mà thôi!
Chỉ mới chập tối nhưng trên con phố, thường ngày luôn luôn náo nhiệt, đã vắng tanh. Dù luôn là chốn phồn hoa của phía nam thành nhưng hiện nay trên suốt con đường không một cửa hàng nào mở cửa cũng không một bóng xe, bóng người nào qua lại. Ở một nơi bình thường nhộn nhịp suốt ngày đêm mà giờ đây cứ tối là cửa đóng im ỉm, không ai mua bán gì nữa.
Hết đội này đến đội khác, những quân sĩ với vũ khí đầy đủ, sát khí đằng đằng, qua lại tuần tra trên đường. Chỉ thỉnh thoảng mới thấy một chiếc xe ngựa nhanh chóng lướt qua ở phía đầu đường.
Vào ban đêm, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng hò hét, tiếng phá cửa ở xa xa - chính là do quân lính ập vào một nhà nào đó - rồi tiếp theo là những tiếng kêu la hoảng hốt.
Cả thành đều rúng động!!
Đúng là việc lùng bắt đã lan khắp toàn thành!
Bởi vì con người có trí tuệ và danh vọng bao trùm cả đế quốc suốt mấy mươi năm, người được hoàng đế vô cùng tín nhiệm và làm cho mọi người phải kính sợ - đại nhân Kaweixier
- bỗng nhiên ngộ hại bỏ mình khiến cho Kỵ thương đại đế lửa giận ngập trời!
Suốt mấy hôm nay, sự có mặt của rất nhiều quân phòng vệ trong thành đã khiến cho gần như toàn bộ Aosiji Liya trở thành một nhà ngục khổng lồ!
Hoàng đế đã hạ nghiêm lệnh nhất định phải tìm cho ra hung thủ dám sát hại người tâm phúc nhất hạng của ngài!
Ít nhất cũng phải đến năm ngàn quân được tung vào việc lùng sục từng con phố, từng căn nhà một ở trong thành Aosiji Liya!
Thành Aosiji Liya phồn hoa ngày xưa gần như đã bị giới nghiêm toàn bộ. Các cửa thành và cảng biển cũng gần như đã bị phong toả hết!
Liên tục mấy ngày qua, nghe nói ở phía ngoài bến tàu, các tàu phải bỏ neo chờ vào cảng đông như kiến nhưng bên trong các kho hàng lại đầy ắp hàng hoá chưa kịp xuất đi. Cá và rau quả tươi chất cao như núi, một số đã bắt đầu hư hỏng bốc mùi khiến cả khu cảng đều hôi rình.
Trong vụ lùng sục bắt bớ này, toàn thành nghe nói tóm được khoảng trên trăm nghi phạm. Dưới cơn giận của Hoàng đế, số nghi phạm này toàn bộ đều bị giết - theo lệnh của chính Kỵ thương đại đế - mà chẳng cần phải thấm vấn gì cả!!
Mệnh lệnh vô cùng độc ác đó khiến mọi người đều run sợ!
Bởi vì mọi người đều biết rõ hung thủ thật sự vẫn còn chưa tìm ra. Từ Hoàng đế đến đám thủ hạ bên dưới đều hiểu đám bị bắt chỉ mới là nghi phạm mà thôi nhưng do Hoàng đế cần phải có nơi để phát tiết cơn giận dữ của ngài nên bọn nghi phạm mới phải đổ máu, rơi đầu!
Hết lục soát phía nam thành thì đến phía tây và rồi đến lượt phía đông!
Thậm chí đến cả khu phía bắc, vẫn là khu dành cho các quí tộc, cũng không thoát được!
Bọn quân phòng vệ trong thành - được chính tay Hoàng đế kí lệnh điều tra - vẫn như lang như hổ, nửa đêm nửa hôm, nghênh ngang đập cửa nhà các vị quý tộc quyền cao chức trọng rồi dùng giọng nói lạnh lùng và vũ khí sắc bén trong tay để xông vào ‘điều tra’ dưới ánh đuốc sáng bừng mà không ai đủ can đảm để phản đối.
Kẻ bị tình nghi, chẳng cần thẩm vấn, cứ từng người một bị lôi luôn ra đầu đường, bắt quỳ xuống xếp thành một hàng dài để cho bọn lính… Khai đao!
Cả Ngự lâm quân cũng tham gia đội ngũ ‘điều tra’ này!
Điều khiến cho không ít người trong thành phải thầm e ngại là phạm vi lùng sục bắt bớ ngày càng mở rộng, dần dần đã đến sát khu vực mẫn cảm nhất của thành Aosiji Liya: Hồng khu!
Là địa bàn của chủ tịch Hội nghị Bàn tròn đỏ, Hồng khu là lá cờ đầu của phe quân phiệt trong Đế quốc ở Đế đô. Địa vị của nó so với Hoàng cung gần như là ngang nhau!
Nhưng trong lần điều tra này, dường như bọn lính đã muốn chạm đến Hồng khu. Bọn họ đã phong toả toàn bộ chung quanh khu vực này.
Thậm chí ngay cả đến các chuyến xe ngựa chở thức ăn ra vào Hồng khu mỗi ngày cũng bị chặn lại để kiểm tra!
Hành động này lập tức khiến cho quân bộ vô cùng bất mãn.
Chủ tịch Hội nghị Bàn tròn đỏ, quân vụ đại thần của Đế quốc - El Salvador, nhiều ngày nay đã cáo ốm, đóng cửa nằm nhà, không đến Ưng sào. Mà trên thực tế, quân bộ gần như đã bị tê liệt mất một nửa, phần lớn quan chức trong Quân bộ đều tụ tập ở Hồng khu, không bước ra ngoài một bước!
Điều khiến cho El Salvador ngày càng bất an trong lòng là hình như đã có dấu hiệu rõ ràng là Kỵ thương đại đế, cái lão Hoàng đế già kia, đang muốn chơi lớn thì phải!
Hắn muốn làm gì? Chính biến sao?! Hừ!!
Chính biến!!
Đáp án cho chuyện này, dù trong lòng không ai nói ra, ai trong Hồng khu cũng đều biết! Mọi người thật tâm chỉ còn trông cậy vào một điểm nhỏ nhoi là lão Hoàng đế già này đừng có nổi điên như vậy! Bởi vì nếu đã trở mặt với nhau thì cứ so sánh thực lực giữa hoàng thất và vây cánh khổng lồ của phe quân phiệt: Ai cũng rõ ràng là hoàng thất ở vào thế bất lợi tuyệt đối!
Trừ phi... ... Kỵ thương đại đế thật sự muốn mất nước?!
Trong lòng El Salvador đã lo lại càng lo hơn vì hiện nay toàn thành đều bị phong toả, cả bến cảng cũng đã đóng cửa.
Trong mấy ngày nay, ai cũng thấy rõ cái đám gọi là ‘nghi phạm’ đã bị bắt và bị giết kia đa phần đều là các thám tử của các tổng đốc quân khu được bí mật gài ở Đế đô! Những nơi bị phá cổng, lục soát cũng hầu hết là cứ điểm tình báo ở Aosiji Liya của các Tổng đốc thuộc phe quân phiệt!
Hiển nhiên là cái lão Hoàng đế này đã nổi điên thật rồi!
Tuy là toàn thành đều bị phong toả nhưng El Salvador cũng không lo lắng gì về việc tin tức không truyền được ra bên ngoài vì điều này là hoàn toàn không thể xẩy ra!
Cứ cho là Hoàng đế đem giết sạch hết được các phe nhóm của quân bộ ở Đế đô cũng chẳng có ý nghĩa gì! Vì lực lượng chân chính của phe quân phiệt lại đang nằm ở các quân khu trong cả nước! Giết sạch đám đại diện của bọn chúng ở Đế đô cũng không thể làm suy yếu đi sức mạnh của phe quân phiệt tí nào mà ngược lại, chỉ làm cho tư tưởng phản loạn của chúng, như đám lửa trên đồng cỏ, loang rộng thêm ra!
Phong toả tin tức sao? Làm sao phong toả được?! Hừ!...
Điều duy nhất khiến El Salvador lo lắng là tính mạng của chính mình! Thân là đại biểu đứng đầu của phe quân phiệt ở Đế đô, một khi đã trở mặt, việc đầu tiên mà Hoàng đế chắc chắn phải làm là đem chính El Salvador ra chém đầu để tế cờ!
El Salvador đã tính toán rất nhiều cách nhằm có thể bí mật thoát khỏi Đế đô và quay về lãnh địa của mình. Khi đó dù có thật sự phải nổi loạn và đưa đến chiến tranh thì y cũng có thể ung dung mà đối phó.
Ngoài ra còn một điều mà El Salvador vẫn luôn luôn nghi hoặc: Cái lão khốn kiếp Kaweixier đó… cuối cùng đã chết thật hay chưa?!