Đạt Mạn Đức Lạp Tư ầm ầm đổ rạp xuống, cái miệng khổng lồ đóng lại, từ lỗ mũi phun ra từng đoàn từng đoàn khí nóng, tiếng gầm gừ của nó yếu dần rồi tắt lặng. Hạ Á thì trực tiếp lăn lông lốc từ trên lưng rắn xuống, bổ nhào trên mặt đất rồi nằm xụi lơ một chỗ. Giờ phút này chỉ số thể lực của Hạ Á đã trực tiếp về mo, liên tục bộc phát Phi Hồng sát khí, cuối cùng còn dùng tới cả khối tinh thể để thi triển Long Thứ đã đem tất cả lực lượng của hắn triệt để rút sạch không còn sót lại chút nào. Lúc này, dế nhũi chỉ có thể nằm một đống mà phì phò thở.
May là gần đây thực lực dế nhũi tăng lên khá nhiều, không đến nỗi giống như trước mỗi lần dùng Long Thứ xong là kiệt sức lâm vào hôn mê. Lúc này mặc dù ngay cả đầu ngón út hắn cũng không thể nhấc lên nổi nhưng thần chí vẫn miễn cưỡng giữ vững được sự tỉnh táo.
Chứng kiến con quái vật lớn nọ cư nhiên lại bị Hạ Á đại triển thần uy giết chết, đám người Trát Khố ở bờ bên kia đều trợn tròn mắt há hốc mồm cả kinh, nhưng cũng chỉ sau giây lát kinh ngạc thì cả đám nhất thời trào lên một tràng hoan hô náo nhiệt, từng người từng người Trát Khố vừa múa may trường mâu trong tay vừa nhảy nhót tưng bừng.
Mà lúc này, Đa Đa La rốt cục cũng quay đầu bay trở về, thảm bay hạ xuống mặt đất, mặc dù việc chỉ cách con rắn lớn có vài gang tay khiến trong lòng Ma Pháp Sư sợ tới ruột gan chạy tung tăng, nhưng chó săn Đa Đa La của chúng ta vẫn coi như có chút lương tâm, dù gì hắn cũng còn chưa có bỏ mặc Hạ Á.
"Lão… lão gia, ngài chưa chết chứ?" Đa Đa La nhảy khỏi thảm bay rồi ráng đỡ Hạ Á dậy, nhưng sức nặng của cơ thể Hạ Á khiến Ma Pháp Sư phải cố hết sức mới làm nổi, nhất là một số chỗ dính máu rắn tanh hôi không chịu nổi.
Hạ Á miễn cưỡng trừng mí mắt lên, thở hồng hộc nhưng đến một chữ cũng không thốt ra nổi, chỉ dồn sức nhấc lên một ngón tay chỉ về chỗ xa.
Đa Đa La nhìn theo hướng Hạ Á chỉ thì chợt hiểu.
Hỏa xoa của Hạ Á hiện vẫn còn đang cắm trên lưng con rắn, lúc này nó ngập trong một khối thịt rắn khá lớn, đống thịt cũng đã bị đấu khí chấn cho nát vụn để lộ ra một đám xương rắn lổn nhổn bên trong. Cả hỏa xoa chỉ còn phần chuôi cầm lộ ra bên ngoài.
Mặc dù trong lòng vẫn cực kỳ sợ hãi, nhưng thấy Đạt Mạ Đức Lạp Tư đang hấp hối nên Ma Pháp Sư của chúng ta vẫn cố moi ra chút dũng cảm mà từng bước từng bước thật cẩn thận đi tới. Hắn lập cà lập cập bò lên trên lưng rắn, vươn tay ra nắm lấy chuôi hỏa xoa.
Hạ Á nhìn cái bộ dạng thỏ đế của Đa Đa La thì không nhịn được nhếch miệng cười một tiếng, giọng suy yếu nói: "Ngu xuẩn, máu rắn này là đồ tốt đấy."
Đa Đa La lập tức giật mình!
Máu rắn?
Không phải nghe nói con quái này có huyết thống của Long tộc sao? Mà máu rồng lại là bảo bối trong truyền thuyết đấy nhé! Như vậy chỗ máu rắn này...
Nghĩ tới đây, nhất thời niềm say mê ma pháp của Đa Đa La trỗi dậy mạnh mẽ, đem sự sợ hãi trong lòng hắn xua đi sạch sành sanh. Rồi loay hoay moi tới móc lui khắp người một lúc mà không tìm thấy nổi vật nào để đựng, cực chẳng đã Đa Đa La bèn dứt khoát nghiến răng đem áo choàng ngoài của mình giật xuống một mảng, tỉ mỉ cẩn thận thấm chỗ máu chảy ra từ vết thương trên thân con rắn, sau cùng mới đem tấm vải ngâm sũng máu rắn thu lại.
Nhưng đợi đến khi hắn tự tay đi rút hỏa xoa thì lại phát hiện bất thường!
Mặc cho Đa Đa La phồng mang trợn má kéo kéo rút rút như thế nào đi nữa thì cây hỏa xoa vẫn không mảy may nhúc nhích!!
Ma Pháp Sư đáng thương hai tay nắm ở chuôi hỏa xoa, vừa giật vừa lôi vừa kéo, mang ra cả sức lực bú sữa mẹ mà cũng chả thấy cái hỏa xoa kia nhúc nhích tới nửa phân.
"Lão… lão gia, cái này bị kẹt rồi."
Hạ Á chửi thề trong lòng, hít sâu nói: "Đỡ… đỡ ta đi qua."
Đa Đa La nhảy phốc xuống, tất tả chạy mấy bước tới đem Hạ Á dìu tới bên cạnh thân rắn. Đạt Mạn Đức Lạp Tư vẫn còn đang thoi thóp thở dốc, nhìn qua cực kỳ yếu ớt. Hạ Á hừ lạnh: "Có thể sánh ngang với Hoàng Kim Long thì sao? Cũng không hơn gì cái dạng này."
Hạ Á dán người bò lên trên thân rắn, cũng phải nhờ Đa Đa La ở bên dưới ôm bắp đùi giúp nâng lên nên hắn mới miễn cưỡng bò tới nơi. Nhưng ngay khi Hạ Á chạm vào hỏa xoa thì chuyện khác thường lại xảy ra!
Lúc ngón tay Hạ Á mới vừa chạm vào hỏa xoa thì đột nhiên chuôi hỏa xoa cùng với viên tinh thể hắn vẫn đeo trên cổ trong nháy mắt bỗng bộc phát ra hai luồng hồng quang!
"A! !"
Hạ Á có thể rõ ràng cảm thấy ngay khi ngón tay mình vừa đụng vào chuôi hỏa xoa thì liền phảng phất như đang tiếp xúc với một ngọn lửa hừng hực, bỏng đến mức hắn theo phản xạ rụt phắt tay lại! Vốn Hạ Á đang suy yếu tới cực điểm nên lần này thiếu chút nữa đã lăn từ trên lưng rắn xuống, may là còn có Đa Đa La đang ở cạnh đó… cũng tội cho Ma Pháp Sư đáng thương, Hạ Á cơ hồ là ngã ngồi lên trên đầu của hắn.
"Lão… lão gia, ta sắp không chịu nổi nữa rồi, ngài nhanh nhanh lên một chút.", vẻ mặt Ma Pháp Sư như đưa đám.
"Câm mồm." Hạ Á nghiêm nghị gằn giọng, hắn nhìn lại ngón tay một chút thì cũng không thấy có gì khác thường, nhưng rõ rành rành là hồng quang chói mắt trên chuôi hỏa xoa cùng hồng quang tỏa ra từ dây chuyền trên cổ mình như đang hô ứng lẫn nhau vậy.
( Chuyện quái quỷ gì đây? )
Hạ Á ngưng thần thử thăm dò đưa tay ra lần nữa, lần này trong lòng đã có chuẩn bị nên khi hắn chạm vào chuôi hỏa xoa thì cảm giác nóng bỏng kia chỉ nhất thời khiến chân mày hắn nhướn lên một chút…
Bàn tay nắm trên chuôi hỏa xoa lúc này còn phát ra âm thanh xào xạo!
Hạ Á cố nén đau đớn, gắng sức nắm hỏa xoa kéo về, nhưng đúng lúc này...
Oanh!!
Hắn chợt cảm thấy sâu trong đầu mình rền vang một tiếng nổ đanh gọn!! Tựa hồ như có vật gì đó trong nháy mắt bạo liệt, lại phảng phất giống như vừa có vật gì đó vừa phá toang xiềng xích bung ra! Nhất thời trong đầu xuất hiện một loại cảm giác kỳ dị trong nháy mắt lan tràn!
Lúc này, toàn thân Hạ Á hồng quang sáng rực, phảng phất tựa như hắn đang toàn lực vận chuyển Phi Hồng sát khí vậy!
Nhưng chuyện kỳ dị hơn nữa vẫn tiếp tục xuất hiện sau đó!
Hỏa xoa đang cắm trên lưng rắn bỗng phát ra một tràng âm thanh xì xèo! Bằng mắt thường có thể thấy rõ ràng huyết nhục trên lung con rắn trong nháy mắt khô héo quắt queo lại! Máu tươi không còn chảy ra nữa mà từng vết từng vết máu phảng phất cứ như đột nhiên bốc hơi mất!
Không! Không phải là bị bốc hơi! Mà là bị "hút" vào hỏa xoa!!
Huyết nhục của con rắn ở chỗ vết thương bị hỏa xoa cắm vào trong nháy mắt khô quắt lại, ngay cả da rắn cũng trở nên ảm đạm mù mờ, vảy rắn quanh đó rời ra từng khối từng khối rơi xuống đất! Vảy rắn vốn cực kỳ cứng rắn nhưng sau khi rời ra sau thì dường như cũng bị mất đi độ kiên cố lúc trước rồi, sau khi rơi lên trên mặt đất thì phịch một tiếng rồi vỡ vụn như tấm gỗ mục!!
Huyết nhục chung quanh hỏa xoa bị khô héo vỡ vụn dần ra từng chút một rồi dần dần biến mất không còn thấy chút nào nữa, chỉ một cơn gió nhẹ nhàng thổi qua đã đem tro bụi quét sạch sẽ!
Hạ Á thấy thế thì đầu óc SHUT DOWN toàn tập!
Rồi cũng ngay lúc đó, Hạ Á bỗng nhiên cảm thấy thân thể của mình đang xảy ra biến hóa kỳ dị!
Vốn trên người Hạ Á khắp nơi đều là vết thương, sử dụng Phi Hồng sát khí cùng Long Thứ quá sức đã khiến cho thân thể của hắn phải nhận tổn thương cực lớn, nhiều chỗ trên da bị căng nứt, bởi thân thể không chịu nổi lực lượng cuồng bạo như vậy mà huyết nhục nhiều chỗ nứt toác, mà hai chân của hắn cũng chồng chất vết thương, nhất là chỗ đầu gối lại càng chỉ còn là một mảnh huyết nhục mơ hồ!
Nhưng vào lúc này, khi tay Hạ Á nắm chặt hỏa xoa thì giống như có một cỗ lực lượng mênh mông như thủy triều tràn vào cọ rửa thân thể của hắn! Cảm giác tựa như đứng dưới ánh mặt trời chói chan giữa trưa hè, được từng đạo sóng nhiệt cọ rửa toàn thân! Bằng mắt thường cũng có thể thấy được những miệng vết thương kinh khủng trên người Hạ Á chợt từng chút từng chút lành lặn lại! Huyết nhục tươi mới cùng với da lành điên cuồng sinh trưởng, rồi tới những vết trầy trên hai chân cũng bỗng nhiên co rút lại tựa như thời gian đang quay ngược, trong nháy mắt đã biến mất không còn thấy tăm hơi nữa!
Cũng chỉ mất thời gian mấy hơi thở thì các vết thương to nhỏ trên toàn thân Hạ Á đã toàn bộ lành lặn!
Hạ Á hoàn toàn đơ người! Mặc dù nhìn qua thì toàn thân hắn vẫn máu me loang lổ, nhưng chính bản thân Hạ Á rất rõ ràng: toàn bộ các vết thương của mình đã…biến mất!!!
Hạ Á theo bản năng giơ cánh tay lên, nhưng mới vừa làm như vậy thì hắn lại càng khiếp sợ hơn rằng…
( Hả? Khí lực của ta cũng khôi phục rồi sao?! )
Tựa như được ăn linh dược trong truyền thuyết, cơ hồ chỉ trong chốc lát Hạ Á đã hoàn toàn trở lại trạng thái sung sức nhất! Chẳng những toàn bộ thương thế đã hoàn toàn lành lại mà ngay cả thể lực cũng khôi phục đến trạng thái sung sức nhất!!
"Ta... ..."
Trong miệng Hạ Á mới thốt ra được một chữ thì bỗng nhiên nghe thấy hai tiếng "ken két" rất nhỏ.
Vang ra từ hỏa xoa.
Dường như đã thoản mãn sau khi hút khô huyết nhục của con rắn quanh đó mà lúc này hỏa xoa rất nhẹ nhàng thoát khỏi thân rắn. Nhưng kỳ lạ là bề ngoài của hỏa xoa trước nay vẫn đen nhẻm nham nhở thì lúc này bỗng xuất hiện vô số cái khe rất nhỏ!
Rồi ngay sau đó một tràng âm thanh thanh thúy vang lên, lớp vỏ ngoài cùng của hỏa xoa bắt đầu nứt ra! Lớp vỏ bên ngoài trên vốn đen nhẻm xù xì bỗng phảng phất như chỉ là lớp cáu bẩn xấu xí mục nát lả tả rơi xuống! Càng không ngờ là sau khi rũ bỏ lớp vỏ ngoài kia thì hỏa xoa lại không nhỏ đi mà đột nhiên dài ra tới gấp đôi!
Vốn trước nay hỏa xoa chỉ dài cỡ khoảng một cây đoản kiếm bình thường, ngay Hạ Á cũng thường than thở rằng thân hình mình vốn thuộc loại to lớn mà dùng cái vũ khí này, nhìn đi nhìn lại cũng chả uy phong bằng vác một cây búa lớn đánh đánh giết giết thống khoái.
Nhưng lúc này thì cây hỏa xoa tựa như "sống lại" vậy! Nó rũ bay đi đám tạp chất vẫn bao phủ bên ngoài rồi vươn mình đứng thẳng dậy, trở nên lớn tới gấp đôi!
Thân hỏa xoa vốn đen nhẻm sần sùi tuy sau lần này vẫn còn khoác chiếc áo đen nhưng trong cái vẻ đen nhánh đã mơ hồ chảy xuôi một cổ hồng quang, lập lòe ánh đỏ! Màu sắc của nó bây giờ đã có chút tương tự với kim loại xích đồng đắt đỏ.
"Chuyện gì vừa xảy ra?"
Hạ Á chỉ cảm thấy trong đầu một mảnh mờ mịt, hắn giơ hỏa xoa lên, nhìn tay mình một lúc rồi lại nhìn thân hỏa xoa một chút…
Ngay lúc này, Đóa Lạp trong đầu hắn bỗng kinh hô: "Sinh mệnh cộng hưởng!! Trời ạ! Long thần vạn năng! Chẳng lẽ cái tiểu tử này lại nhận được sự chúc phúc của ngài sao?! Sinh mệnh cộng hưởng với Long Tộc? ! Làm sao có thể như thế chứ! Kẻ đê tiện vô sỉ hèn mọn như thế mà lại nhận được Sinh mệnh cộng hưởng thừa nhận sao?!"
Thật ra thì Đóa Lạp càng rất muốn hét lên rằng: Trời ạ, chẳng lẽ mắt thần linh đã bị mù rồi sao?
Nhưng nghĩ lại những lời này đối với Long thần đáng kính quá mức vô lễ nên con mẹ rồng cái vẫn đành phải kiềm chế.
Hạ Á nghe thấy tiếng kinh hô của Đóa Lạp thì cũng giật mình: "Ừ? Ngươi nói gì? Cái gì cộng hưởng? Sinh mệnh?"
"Khốn kiếp! Không thể nào! Nhất định là nghĩ sai rồi!!" Đóa Lạp căm tức lồng lộn gào thét.
"Câm miệng!!" Hạ Á nổi giận, hắn nâng lên sợi dây chuyền vẫn đeo hỏi: "Ngươi nói cho ta rõ ràng trước đã, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?". Hình như Đóa Lạp đã giận đến mức không còn biết nói gì nữa, nó trầm mặc một lúc lâu mới cuồng tiếu: "Chuyện gì đã xảy ra?! Ha ha ha ha! Đây quả thực là việc hoang đường nhất buồn cười nhất mà ta được biết rồi!! Chuyện gì đã xảy ra? Ngươi lại còn hỏi ta đã xảy ra chuyện gì à?!"
"Nói mau!!" Hạ Á hét lớn.
"Đạt Mạn Đức Lạp tư có huyết thống của Long Tộc, mà con Đạt Mạn Đức Lạp tư này sau khi đã trải qua chín lần lột da thì đã có được thân thể hoàn mỹ rồi! Nói cách khác, nó cơ hồ đã có thể coi như là một loại rồng chính cống rồi! Ta còn phải chia buồn với thằng nhóc đáng thương này nữa chứ nhỉ! Hỏa xoa của ngươi vừa trực tiếp hấp thụ sinh mệnh lực của cái loại rồng này, sau đó đem chỗ sinh mệnh lực đó bổ sung lại cho ngươi! Ngươi vừa cùng một con rồng chia sẻ sinh mệnh lực cùng lực lượng của nó đó… đầu óc ngươi sao ngu thế không biết, chẳng lẽ còn chưa nghĩ ra đáp án hả!"
"... Rồng... Chia xẻ… " Hạ Á nghe đến đó, cũng không nhịn được biến sắc.
"Chúc mừng ngươi! Tiểu tử!" Thanh âm Đóa Lạp mang theo vô tận căm tức cùng buồn bực, thậm chí mơ hồ còn có chút cười cợt ác độc: "Đã qua vạn năm rồi, ở trên thế giới này, ngươi vừa trở thành một gã… Long.. Kỵ… Sĩ… duy nhất!"
"Ách, a?!" Vẻ mặt Hạ Á cực kỳ kinh ngạc, bộ dạng nhìn qua như cái kiểu rất vô tội rất hoang mang vậy.
Thương thế toàn thân khép lại trong nháy mắt, thể lực khôi phục hoàn toàn, hơn nữa Hạ Á còn cảm thấy được mình đã khôi phục không chỉ mấy cái này mà ngay cả tinh thần vốn đã cực kỳ suy yếu cũng khôi phục maximum, giờ phút này hắn quả thực chính là sung mãn trăm phần trăm! Toàn thân tinh lực dư thừa, ý thức trong đầu thanh tĩnh và nhạy bén.
Cái loại cảm giác toàn thân dư thừa lực lượng đến mức chỉ muốn bùng nổ ngay lập tức này giống như sau khi được ngủ một mạch đủ sau ba ngày ba đêm vậy... Cực kỳ thoải mái.
"Ta không hiểu nổi! Tại sao chứ?" Đóa Lạp tức giận gầm rú: "Long kỵ sĩ muốn được Long Tộc thừa nhận chẳng những phải có huyết thống cao quý mà còn nhất định phải được chính bản thân rồng tọa kỵ thừa nhận! Nhưng ngươi không những có thể hấp thụ tánh mạng của Đạt Mạn Đức Lạp Tư một cách khó hiểu mà hơn thế còn là khi không được nó đồng ý nữa! Hỏa xoa…! Hỏa xoa của ngươi nhất định có chỗ cổ quái!!!"
Đây chính là nói thừa… từ lâu Hạ Á đã biết tỏng hỏa xoa của mình chẳng những là bảo bối mà còn là một cái bảo bối cực kỳ phi thường!
Trong lúc mải suy nghĩ, Hạ Á theo phản xạ nắm hỏa xoa nhổ lên.
"A! Đừng…!!" Đóa Lạp trong đầu đột nhiên hét to một tiếng.
Nhưng đã muộn!
Trong chớp mắt sau khi Hạ Á đem hỏa xoa rút hoàn toàn khỏi thân rắn thì đột nhiên xảy ra chuyện, con rắn dưới chân đang thoi thóp bỗng phát ra một tiếng rống điên cuồng! Đạt Mạn Đức Lạp Tư vốn đang hấp hối bỗng nhiên tựa như khỏe lại! Thân thể khổng lồ đột nhiên quẫy một cái, đem Hạ Á trực tiếp cho hất văng xuống!
Hạ Á rớt oạch trên mặt đất, liếc thấy cả thân rắn khổng lồ đang quăng tới gần thì vội vàng vươn tay túm lấy Đa Đa La còn đang chưa ngóc đầu lên nổi phi thân nhảy sang một bên!
"Rống!!!!"
Đạt Mạn Đức Lạp Tư rõ ràng đã chỉ còn lại có một nửa sức mạnh bỗng nhiên nặng nề ngóc đầu lên cao! Thân thể hùng vĩ của nó vừa quăng về phía Hạ Á thì cũng khiến cho cái đầu văng theo, hiển nhiên là vết thương rộng hoác trên lưng cũng làm cho nó không còn giữ nổi thăng bằng của cơ thể nữa rồi.
Đạt Mạn Đức Lạp Tư ngoạc miệng gầm lên tức giận: "Khốn kiếp! Sinh vật đê tiện! Ngươi lại dám ăn cắp sinh mệnh lực của ta!!"
Oanh!!
Một tiếng vang thật lớn rền vang, toàn thân Đạt Mạn Đức Lạp Tư ánh lên một tầng khí đen kịt! Chìm trong đám khí đen, vết thương lớn tới một phần tư cả thân rắn trên lưng nó cũng nhanh chóng khép lại, huyết nhục tươi mới điên cuồng sinh trưởng, ngay cả vảy rắn cũng chỉ trong nháy mắt đã lại phủ kín phần vết thương vừa lành lại!
"Nó…!"
Hạ Á mới giựt mình hô lên được một tiếng thì Đạt Mạn Đức Lạp Tư đã chúi đầu xuống hướng về phía hắn liền hung hăng húc tới!
Hạ Á thét to một tiếng, nắm Đa Đa La nhảy qua một bên, nhưng địa hình nơi này vốn hết sức chật hẹp cho nên cú nhảy này lập tức khiến hai người rơi xuống trong lòng vực sâu.
Đa Đa La kêu to oai oái, Hạ Á trong tay nắm chắc hỏa xoa, trong quá trình rơi thì hắn tập trung quan sát vách đá của lòng vực. Bỗng Hạ Á gầm nhẹ một tiếng, hỏa xoa hung hăng ghim vào vách! Một tiếng ken két rộn ràng vang lên, Hạ Á cảm thấy cánh tay bị một cỗ lực lượngcường đại níu lại, nhất thời hai người liền khựng lại giữa khoảng không! Hắn sống chết nắm chặt hỏa xoa, tay kia túm tóc Đa Đa La, hai người cứ như vậy treo lơ lửng ở trên vách.
"Chuyện gì thế? Ta hẳn là đã giết nó rồi chứ!" Hạ Á kêu to.
"Ngu xuẩn! Đạt Mạn Đức Lạp Tư cơ thể hoàn mỹ làm sao có thể dễ dàng bị cái chiêu Long Thứ tép riu đó của ngươi làm thịt như vậy được! Buồn cười! Ngươi thậm chí ngay cả làm nó bị thương cũng còn chưa đủ tư cách! Đạt Mạn Đức Lạp Tư năng lực đã có thể sánh ngang với Hoàng Kim Long, có thể tùy ý tự lành lại thương thế của mình!"
"Nhưng mới vừa rồi nó rõ ràng đã. . ."
Dường như Đóa Lạp đối với vấn đề này cũng có chút không hiểu nổi: "Có thể là do hỏa xoa của ngươi! Khi hỏa xoa của ngươi cắm ở trên người nó thì hình như cũng chặn đứt luôn khả năng tự lành của nó thì phải! Có thể là trong hỏa xoa có chứa lực lượng nào đó đã chế trụ năng lực của nó. Nhưng một khi ngươi đem hỏa xoa rút ra, vậy thì…"
"À? Vậy thì đơn giản!", tinh thần Hạ Á lại hăng lên: "Ta lại đâm nó thêm lần nữa là được rồi!"
Vừa nói, hắn đem Đa Đa La vứt sang một bên: "Cố mà bám vào tảng đá kia đi!!"
Đáng thương cho Ma Pháp Sư, cú ném chỉ thiếu chút nữa đã làm lỗ mũi hắn cũng dập nát rồi, liền bắt chước loài thằn lằn bám dính một tảng đá nhô ra khỏi vách.
Hạ Á cũng dùng cả tay lẫn chân, tựa như một con khỉ thoăn thoắt linh hoạt bò lên.
"Đâm nó lần nữa? Hạ Á, ta phải nhắc ngươi rằng lần này sợ là sẽ không dễ dàng như vậy nữa rồi!"
Không để ý tới cảnh cáo của Đóa Lạp trong đầu, Hạ Á đã leo lên tới bờ vực, sau khi hai chân một lần nữa đứng vững trên mặt đất thì hắn nắm chắc hỏa xoa bắt đầu triển khai tư thế xuất chiêu…
Loại cảm giác tinh lực dư thừa này thật sự là quá sảng khoái! Tới khi Hạ Á lần nữa sử dụng Phi Hồng sát khí thì hắn mới ngạc nhiên phát hiện hiện Phi Hồng sát khí bộc phát ra lực lượng mãnh liệt so với trước phải mạnh hơn tới ba phần! Cả khoảng không nơi hỏa xoa tung bay nhất thời giống như đang khua lên một cây đuốc hừng hực cháy đỏ!
"Long Thứ! Đi chết đi!!"
Hạ Á phi thân nhảy vút lên cao, khi người còn đang ở trên không thì hai cánh tay vận lực, nắm chặt hỏa xoa, hung hăng đâm vụt ra…
Một dải hồng quang tựa sao băng xẹt qua không trung đập thẳng vào thân thể Đạt Mạn Đức Lạp Tư, Hạ Á vốn đang tràn đầy lòng tin nhưng kết quả..."Oanh!!"
Hồng quang nện lên trên thân rắn, lần này Hạ Á chỉ cảm thấy như mình vừa dùng đầu húc vào một bức tường sắt!
Đạt Mạn Đức Lạp Tư phát ra một tiếng gầm rú thống khổ, thân thể khổng lồ nhất thời bị hất văng ra phía sau! Nhưng lần này hỏa xoa đâm trên thân thể con rắn vậy mà lại hoàn toàn bị vảy rắn chặn cứng lại, nhanh chóng bị lực phản chấn mạnh mẽ của đối phương trực tiếp hất ngược trở ra!
Phanh!!
Thân thể Hạ Á giống như quả banh tennis bị vợt đánh văng ra xa, chỉ nghe một tràng tiếng xé gió bay ngược ra ngoài, trực tiếp lọt thỏm xuống vực sâu lần nữa!
"Ta, ta, ta rốt cục bò lên rồi!"
Đa Đa La đáng thương mặt mày méo xệch cơ hồ méo tới sắp rỉ ra máu rồi thì mới miễn cưỡng từ dưới vách đá lóp ngóp ì ạch bò lên miệng vực, bỗng nhiên trước mắt hắn tối sầm lại, Hạ Á đột ngột từ trời rơi xuống… Ma Pháp Sư hoảng hồn thét toáng lên, vừa theo phản xạ vung hai cánh tay lên khua khua thì Hạ Á đã ngã vào trong ngực hắn, cú va chạm này một lần nữa khiến cả cặp lại dắt tay nhau rơi xuống…