"... Không hề có gông trên cổ nhưng lại quyết định tự tạo ra một cái gông cho chính mình!"
Hạ Á lặp lại câu Dora vừa đọc cho hắn và nở nụ cười, ban đầu chỉ nhếch miệng cười khe khẽ nhưng sau đó hắn cười càng lúc càng lớn, cười đến nghiêng ngửa mà không hề kiềm chế.
Nhưng Dora nghe tiếng cười của hắn lại không cười nổi. Tiếng cười của hắn nghe như có vẻ vừa thương hại vừa chế nhạo.
Nghe hắn cười một hồi Dora mới lạnh lùng hỏi: "Ngươi cười cái gì?"
"Bọn địa tinh thời cổ này thật đáng yêu mà cũng thật đáng thương." Hạ Á khẽ lau khoé mắt. Dù hắn vẫn đang cười nhưng ánh mắt lại sắc lẻm. "Không hề có gông trên cổ nhưng lại tự tạo ra một cái gông. Mẹ kiếp! Còn chuyện gì đáng cười hơn chứ?"
Dora im lặng một lát rồi mới nói: "Ta chút nữa thì quên là ngươi là một kẻ vô thần!"
"Ngươi sai rồi!" Ngoài dự kiến của Dora, 'dế nhũi' phản đối ngay, hơn nữa rất kiên quyết!
"Có lẽ chúng ta không tin vào thần linh nhưng không có nghĩa là chúng ta không có niềm tin!" Hạ Á bỗng nhiên nói ra câu này và ánh mắt chợt lộ ra vẻ giảo hoạt. "Trích từ tác phẩm 'Vinh quang và sa đoạ của chúng ta' của triết gia địa tinh Mark, kỷ nguyên thứ ba thời đại Hoả diệu… Ha ha! Dora, ngươi không biết là bọn địa tinh này rất thông minh sao? Thông minh hơn các ngươi nhiều!"
Giọng 'dế nhũi' lạnh lùng: "Ta xuất thân từ Dã Hoả nguyên, không phải người Byzantine, cũng chẳng phải là người Odin hay Landisi nên cũng không tham gia vào bất cứ tôn giáo nào! Ta lớn lên trong rừng núi, chẳng tin gì thần linh, cái ta tin chính là sức mạnh, là 'luật rừng', là cá lớn nuốt cá bé! Để sống sót ta chỉ tin vào cây buá trong tay, vì ta biết phải dựa vào nó để đốn củi, để săn thú mà sống!"
"Này, nhưng ngươi cũng chỉ là một thợ săn thôi!" Dora phản bác lại.
"Đúng vậy, chỉ là một thợ săn." Lúc này, một tên 'dế nhũi' thô bỉ như hắn lại nói như một triết gia thông tuệ. "Thế còn ngươi thì sao, cô nàng rồng Dora cao quý, kiêu ngạo và hùng mạnh? Nếu ngươi còn sống, ngươi sẽ thọ hơn ta gấp hàng chục lần, ngươi mạnh hơn ta gấp hàng trăm lần nhưng ngươi có thật là hơn ta không?"
Khi thấy Dora sắp cãi lại, Hạ Á lại nói tiếp: "Đúng, thoạt nhìn thì đúng đó nhưng đừng quên ngay cả đến lúc chết ngươi cũng không có được tự do nhé!" Câu này làm cho Dora như cũng không tự tin vào sự phản bác của nàng.
"Đúng vậy! Ngươi đã nói rằng loài rồng cần phải được hồn táng nên khi chết đi cũng phải đưa hồn phách của mình về khu mộ của loài rồng thì mới có được giấc ngủ yên bình mãi mãi. Ha ha ha!" Hạ Á cười như điên! "Ngươi có biết lần đầu tiên khi nghe ngươi nói thế, ta đã nghĩ gì không? Chính là lũ rồng các ngươi đúng là khùng! Thúi hoắc! Chết là hết, là nhắm mắt xuôi tay buông bỏ hết thảy! Thế mà lũ ngươi tới chết cũng không được tự do, chết rồi cũng phải tuân theo luật lệ... Ha ha ha! Dora ngươi có biết vậy có nghĩa là gì không?"
Dora theo bản năng hỏi lại: "Là gì?"
"Gông xiềng!"
Dora sững sờ!
Phải nói rằng một sinh vật thông tuệ như nàng bỗng nhiên vào lúc đó lại không biết dùng lời nào để bác bỏ lý lẽ của tên 'dế nhũi' thô bỉ và vô lễ này. Ngây ra một lúc, Dora mới cãi được một câu: "Nếu không làm vậy thì linh hồn của ta sẽ không được yên nghỉ, ta..."
Hạ Á liền ngắt lời nàng: "Để linh hồn ngươi có thể yên nghỉ thì ngươi phải quay về khu mộ đó, nếu không thì linh hồn ngươi sẽ bị tan biến đi..." Nói tới đây, Hạ Á hít vào một hơi dài rồi lại nghiêm giọng hỏi Dora tiếp một câu nữa: "Ta hỏi ngươi, ngươi làm sao biết là nếu ngươi về được khu mộ của loài rồng thì linh hồn của ngươi sẽ được yên nghỉ mà không tan thành mây khói? Sao ngươi biết?"
"Đây là Long thần định ra... ..."
Dora chưa nói xong Hạ Á đã lắc đầu: "Không ta không hỏi Hắn! Ta hỏi Ngươi! Ngươi làm sao biết? Làm sao? Chẳng lẽ có con rồng nào chết đi rồi lại kể được cho ngươi cái kinh nghiệm của nó là linh hồn phải vào được khu mộ đó thì mới yên nghỉ được à?"
"Nói bậy, sau khi chết nếu linh hồn đã vào được khu thánh mộ thì làm sao ra được mà nói cho ta biết..."
"Thì thế!" Hạ Á cười lạnh, đầy ác ý. "Chẳng có con rồng nào chứng minh được sau khi chết sẽ ra sao! Những điều ngươi đang tin tưởng bây giờ chỉ do Long thần kia dạy cho thôi!"
'Dế nhũi' "Hừ!" một tiếng rồi tiếp: "Có thể Long thần kia nói dối ngươi! Hắn bịp các ngươi! Ha ha! Có khi cho dù linh hồn các ngươi về tới khu mộ đó rồi nhưng rồi khi năng lượng và ý thức tiêu hao hết thì cũng tan biến đi! Có trời mới biết! Có linh hồn của con rồng chết nào quay về nói ra sự thật đâu! Hiểu chưa?"
"Câm miệng!!! Câm miệng!!!"
Dora nổi giận thật sự, gào lên trong óc hắn khiến hai mắt hắn tối sầm, phải dùng tay đè lên hai bên thái dương. Con rồng gào thét rất lâu mới bình tĩnh lại được.
Hạ Á thả tay ra lạnh lùng nói: "Muốn ta chịu phục rất dễ, đừng dựa vào lời thần linh, cứ đưa chứng cứ ra phản bác ta là được!"
Dora dù giận dữ nhưng lại chẳng tìm được câu nào cãi được với hắn. Thậm chí khi nàng đã nguôi giận, cũng ra sức tìm lý lẽ để bác bỏ mấy lời xằng bậy của tên khốn này thì sau một lúc lâu mới thấy...
Chính nàng chẳng tìm thấy bất kỳ chứng cứ nào để bịt miệng hắn được, chỉ toàn là 'thần linh đã nói'!
"Bây giờ nếu không muốn cãi nữa thì ngươi tiếp tục nói cho ta nghe nội dung quyển sách này đi chứ! Đang hay!"
Dora oán hận nói: "Ngươi dám mở miệng dùng lời lẽ nặng nề đả kích tín ngưỡng của ta như vậy mà còn muốn ta giúp ngươi sao?"
"Ặc!" Hạ Á cố ý cười to: "Sách này do một tên địa tinh thời xa xưa viết! Bọn chúng lại là lũ vô thần! Ngươi sợ hả, Dora?! Ngươi sợ phần sau của nó lại chứng minh ta nói đúng chứ gì?!"
"Xì!" Dora bị khích, nổi giận nói: "Được! Ta dịch cho ngươi nghe!"
****
Kỷ nguyên thứ năm, thời đại Tân thần, năm 435, ngày trăng khuyết.
Lễ tang của Shack rất đơn giản, chúng ta chôn hắn ngay trong cánh rừng ở khu Sáng Tạo Thần. Mọi người đều cho rằng đây là một ý hay vì khi Shack còn sống, hắn vẫn nói hắn thích cánh rừng này.
Hôm nay ta nhận được mệnh lệnh tối cao là ngài Ards, vị nguyên soái tôn kính của Đế quốc sẽ đến thị sát khu Sáng Tạo Thần! Ở thời điểm chiến sự khẩn trương này mà nguyên soái lại đến thị sát nơi đây thì đúng là một việc cực kỳ trọng yếu.
Rất nhiều sĩ quan và binh sĩ đã viết thư tình nguyện ra tiền tuyến để được chiến đấu cho Đế quốc. Lúc này ta không hề ngăn trở hành động này mà tự tay nhận thư của họ, hơn nữa còn phê trên bì thư lời chấp thuận của ta.
Shack mất đi khiến ta vô cùng chán ghét nơi này. Ta tình nguyện đi chiến đấu, tình nguyện chết cho đế quốc.
****
Kỷ nguyên thứ năm, thời đại Tân thần, năm 435, ngày trăng xa.
Đoàn thị sát của nguyên soái Ards đến rất sớm so với dự đoán.
Ta cũng không phải chỉ mới gặp ngài lần đầu. Trước khi nhận nhiệm vụ ở khu Sáng Tạo Thần, ta đã từng nhận lệnh trực tiếp từ nguyên soái. Sau mấy năm gặp lại, ta thấy ngài đã già đi và có vẻ mệt mỏi khá nhiều.
Nguyên soái Ards cũng không duyệt binh và tiếp các sĩ quan như bình thường mà lại đến nghe đoàn thí nghiệm báo cáo tiến độ của họ trước tiên. Đây là việc tối mật của Đế quốc nên ta cũng không đủ tư cách được dự. Có điều ta thấy khi ngài ra khỏi phòng họp lại có vẻ mặt rất khó coi!
Theo ấn tượng của ta thì nguyên soái Ards là một chiến sĩ kiên cường. Ngài đã từng viết những lời hiệu triệu xung phong làm nức lòng mọi địa tinh. Nhưng hôm nay đến ta cũng nhận thấy vẻ suy yếu trong mắt ngài.
Khi ta mang một đống lớn thư tình nguyện chuyển lên, nguyên soái Ards liền vứt hết chúng vào sọt rác mà không thèm liếc qua!
Ta vô cùng kinh ngạc vì việc này không khác gì làm nhục mọi địa tinh nhưng ngay khi ta định tranh luận thì ngài đã nói chuyện riêng với ta một hồi. Cuộc nói chuyện này khiến ta vô cùng khiếp sợ và là nguyên nhân chính để ta viết quyển nhật ký này.
Nguyên soái Ards cho ta biết thực tế trên chiến trường tệ hơn những điều chúng ta biết rất nhiều! Chỉ vì để lòng dân được yên nên tin chiến trận đã được sửa chữa một phần để tránh những hỗn loạn vô ích.
Sự thật mà ngài nói với ta là quân đoàn Lửa Thần gần như đã bị giết sạch! Hiện ở phía nam liên quân của loài người và người lùn đã cùng đánh lên phía bắc! Còn ở phía bắc, loài rồng đã hầu như tiêu diệt - tiêu diệt chứ không phải đánh tan nhé! - ba binh đoàn địa tinh! Thần linh của loài rồng đã hiển lộ thần tích khiến cả một binh đoàn địa tinh hôn mê vĩnh viễn! Thật là một tai hoạ to lớn!
Càng làm cho nguyên soái Ards lo lắng là loài người đã phân ra một cánh quân thọc sang phía đông với ý đồ bắt tay với loài rồng cùng tấn công chúng ta.
Chỉ có phía đông là chúng ta còn kiên cường chống đỡ nhưng khổ thay, vì có cánh quân của loài người thọc vào, nên khu Đông của chúng ta đã hầu như bị tách biệt khỏi trung tâm của Đế quốc. Nói cách khác thì khu Đông bao gồm cả khu Sáng Tạo Thần đã bị bao vây!
Nguyên soái cho ta biết ít nhất là trong một thời gian dài, khu Sáng Tạo Thần sẽ không nhận được tiếp tế, tiếp viện, ngay cả các nguyên liệu cần để thí nghiệm cũng không thể chuyển đến đây được.
"Còn về phần các thư tình nguyện thì... Các con của ta, không cần xin chuyển khỏi nơi đây đâu. Nếu các ngươi muốn chiến đấu thì cứ tin tưởng ta, kẻ địch sẽ nhanh chóng xuất hiện trước mặt các ngươi!"
Ta thật không tin nổi cục diện ác liệt này!
Chủng tộc ưu tú nhất thế giới, địa tinh chúng ta, hùng mạnh và vĩ đại đến thế tại sao lại sa sút đến nước này?!
Chẳng lẽ vì chúng ta không có thần linh phù hộ?!
Nguyên soái có câu trả lời cho ta: "Nguyên nhân chân chính là vì chúng ta đang không có thần lại muốn tự tạo ra một vị!"
ừ giờ trở đi, kế hoạch Sáng Tạo Thần không còn là kế hoạch dân sinh lớn nhất nữa mà là kế hoạch quân sự lớn nhất!
Lũ chủng tộc ti tiện kia sở dĩ có ưu thế trên chiến trường là vì chúng có sự trợ giúp của thần linh. Bọn thần linh của chúng hiển lộ thần tích hùng mạnh khiến rất nhiều địa tinh bị giết.
Để chống lại chúng, chúng ta cũng phải có vị thần hùng mạnh của chính mình để giúp chúng ta và chống lại những vũ khí đáng sợ của bọn chúng.
Nguyên soái Ards cho ta biết ngài phải trở về thủ đô. Ngài có nhiệm vụ động viên quân đội bảo vệ thủ đô của địa tinh chúng ta khỏi hoạ xâm lăng. Sẽ là một cuộc chiến khốc liệt!
Ngài cũng đã giao cho ta một nhiệm vụ vô cùng gian khổ:
"Con hãy bảo vệ thật tốt khu Sáng Tạo Thần! Về mặt ý nghĩa thì nơi này còn quan trọng hơn cả thủ đô của chúng ta! Cho dù là thủ đô có bị mất nhưng nếu những gì ở nơi này đang nghiên cứu lại thành công thì loài địa tinh vĩ đại chúng ta vẫn còn hi vọng.
Hơn bốn trăm năm cố gắng thực hiện hế hoạch này đã làm hao tốn rất nhiều thực lực của chủng tộc địa tinh nên bọn khốn kia mới thừa cơ tấn công chúng ta được.
Chúng ta sẽ không đầu hàng. Địa tinh không bao giờ chịu thua. Thà chết chứ không chịu thất bại!
Ta không có cách gì giúp con! Không thể tiếp tế, tiếp viện gì được cho con nhưng ta cần con và quân đội của con bảo vệ vững chắc nơi này.
Bất kể trong tình huống nào cũng không để kẻ địch chiếm được nơi đây!"
Đây là nguyên văn lời của nguyên soái nói với ta. Khi viết ra những câu này, tay ta vẫn còn run rẩy.
Ta còn chưa biết mình có hoàn thành được nhiệm vụ này không. Nó có thể sẽ là nhiệm vụ gian khổ nhất trong đời ta và cũng có thể là nhiệm vụ cuối cùng!
Đây không phải là một cuộc chiến tranh bình thường mà là sự chọn lựa giữa sinh tồn và diệt vong!
****
Kỷ nguyên thứ năm, thời đại Tân thần, năm 435, ngày trăng lặn.
Do có lệnh của nguyên soái, ta trở thành người chỉ huy cao nhất ở khu Sáng Tạo Thần, của cả quân đội và cả các thành viên trong đoàn thí nghiệm.
Với quyền lực tối cao ở nơi này, trách nhiệm của ta là phải tiếp tục tiến hành kế hoạch dù phải đổi bằng sinh mệnh của chính mình.
Bây giờ ta cũng đã có quyền đọc tất cả tư liệu có liên quan đến kế hoạch Sáng Tạo Thần. Ta đã mất hai ngày hai đêm để đọc các tư liệu trong vòng trăm năm trở lại đây.
Chúng khiến ta rúng động cả tâm can!
Chúng ta... Rốt cuộc đã làm gì vậy?!
Toàn thân ta run lên vì sợ hãi, hối hận và phẫn nộ!
Trong vòng một trăm năm, địa tinh chúng ta gần như đã dùng hết thực lực của Đế quốc mình cho kế hoạch này!
Rất nhiều những nghiên cứu về đủ mọi mặt đã bị ngừng lại hoặc hủy bỏ vì nó.
Một số lượng khổng lồ các chuyên gia và học giả đã được tung vào kế hoạch Sáng Tạo Thần!
Chúng ta đã phải ngừng nghiên cứu những phi thuyền chiến đấu mới nhất và những ma đạo pháo mạnh nhất, phải đình chỉ những nghiên cứu để cải thiện chủng tộc địa tinh, phải đình chỉ những nghiên cứu về các nguồn sản sinh ma lực mới... ...
Và vì thế chúng ta phải trả giá rất lớn. Nền văn minh cũng như thành tựu khoa học của địa tinh chúng ta gần như dậm chân tại chỗ trong suốt một trăm năm!
Tất cả chỉ vì muốn tạo ra một vị thần chết tiệt! Đúng! Một vị thần chết tiệt!
Shack đã nói đúng! Chúng ta thật ngu xuẩn!
Mà cha ta đã nói với ta từ nhỏ: Làm chuyện ngu ngốc ắt phải chịu trừng phạt!
****
Kỷ nguyên thứ năm, thời đại Tân thần, năm 435, ngày trăng khuyết cuối cùng.
Đã lâu rồi ta không viết nhật ký nữa.
Trong khoảng thời gian gần đây nhất, chúng ta đã không liên hệ được với bên ngoài thường xuyên được nữa. Gần sáu tháng nay không nhận được tin từ thủ đô.
Tin gần nhất là loài rồng đã vượt qua bình nguyên ở phía bắc và loài người đã liên kết với chúng bao vây thủ đô của chúng ta!
Chúng ta không còn quân để bổ sung nữa, gần như toàn bộ quân dự bị đã được động viên rồi!
Nguyên soái Ards nói đúng: Đây không chỉ là một cuộc chiến tranh mà là sự lựa chọn giữa sinh tồn và bị diệt vong cho chủng tộc chúng ta!
Từ sau khi trở thành chỉ huy của khu Sáng Tạo Thần, càng biết rõ hơn về kế hoạch này ta càng kinh sợ. Chưa đêm nào ta được ngủ yên!
Từ khi biết được nội dung kế hoạch, ta luôn gặp ác mộng!
Ta thậm chí không hiểu nổi vị Hoàng đế trước đây bốn trăm năm của chúng ta đã suy nghĩ gì khi phê chuẩn kế hoạch này. Tại sao lại đi đổi vận mệnh của chủng tộc địa tinh chúng ta trong hàng trăm năm để lấy một giấc mơ không hề có thực.
Nhưng ta rồi cũng hiểu được: Có lẽ chúng ta đang đi tìm thứ mà chúng ta thiếu sót nhất: Sự hoàn mỹ!
Chúng ta đã là chủng tộc hùng mạnh nhất thế giới và chỉ có một 'thiếu sót' duy nhất là không có thần linh! Thứ mà mọi chủng tộc thấp kém hơn chúng ta đều có!
Chúng ta đã chinh phục mặt đất, đã chinh phục không gian, chinh phục được tất cả nhưng không chinh phục được tâm hồn của chính chúng ta.
Đây là một canh bạc!
Với ta mà nói thì bi kịch lớn nhất là ta không thể thay đổi gì được nữa vì tấn bi kịch này đã khai diễn từ cách đây bốn trăm năm và giờ đây đã sắp hạ màn!
Trước mắt thì lương thực không thiếu!
Sáu cái kho ngầm trong khu Sáng Tạo Thần chứa một lượng lớn lương thực, đủ cho toàn bộ 46.000 địa tinh nơi đây ăn trên một năm, nhưng tâm lý dao động của họ mới là cái khó kiểm soát nhất.
Hôm nay lại có thêm ba tên đào ngũ, trong đó không ngờ lại có cả một sĩ quan cấp thấp. Điều này khiến cho ta rất khiếp sợ. Họ không hề hèn nhát nhưng… quỉ thật, họ lại quá lo lắng cho người thân: Gia đình họ đều ở 'ngoài kia', ở thủ đô…
Ta vẫn ra lệnh xử tử đào binh như cũ nhưng cũng hỏi tên sĩ quan có muốn nhắn nhủ gì lại không.
Hắn nói với ta: "Thưa tướng quân, ta không sợ chết, cũng không sợ chiến đấu nhưng ta sợ sự chờ đợi nên mới trốn đi. Có lẽ quê hương chúng ta đã rơi vào tay kẻ thù nhưng điều này lại càng thôi thúc ta quay về! Ta muốn được chết cùng với gia đình ta. Ta không muốn sống ở đây và chờ đợi trong tuyệt vọng!"
Lời hắn nói làm ta suy nghĩ. Cuối cùng, ta đích thân giết hắn.
Ta vẫn không quên được ánh mắt hắn trước khi chết.
Nó không phải là sợ hãi mà là tiếc nuối băn khoăn. Điều khiến hắn băn khoăn cũng không phải là cái chết của hắn mà là việc không biết được tin tức của gia đình, không được gia đình cùng chết một nơi!
Hiện giờ ngay ta cũng muốn quay về thủ đô! Ta nhớ da diết ánh mắt và nụ cười ấy nhưng phải cố nén lại.
Vương phi Lola, liệu nàng có bình yên?
****
Kỷ nguyên thứ năm, thời đại Tân thần, năm 436, ngày đầu năm.
Cuối cùng thì cũng có tin tức từ bên ngoài đến được với chúng ta: Một đám địa tinh là tàn quân của một đơn vị có phiên hiệu là quân đoàn Mặt Trời Đỏ, đ ơn vị bảo vệ khu Trung Bộ, chạy được vào khu Sáng Tạo Thần. Quân đoàn mặt Trời Đỏ đóng quân ở phía đông nam của thủ đô.
Ta cũng có hai người bạn trong quân đoàn này nhưng hôm nay, khi gặp lại họ, ta thật không thể tin nổi: Cả một quân đoàn nhưng chỉ còn chưa được tám trăm quân! Không thể hình dung nổi quân đoàn này đã gặp phải những thử thách khốc liệt đến mức nào?!
Càng làm cho những địa tinh ở nơi này thêm tuyệt vọng là quân đoàn Mặt Trời Đỏ đến đây mang theo rất nhiều tin tức xấu!
Thủ đô vĩ đại của chúng ta đã rơi vào tay kẻ thù từ hai tháng trước!
Thật đáng giận, loài người và loài rồng lại một lần nữa liên kết với nhau kể từ sau cuộc đại chiến chống ma tộc nhưng lần này là để chống lại chúng ta. Long kỵ sĩ của chúng hùng mạnh vô cùng. Chúng bất ngờ tấn công trực diện khiến quân đội chúng ta tan tác!
Lại còn bọn người lùn chết tiệt am hiểu việc đào bới nữa, chúng đào những đường hầm để tập kích phòng tuyến chúng ta từ bên trong!
Thủ đô chúng ta đã rơi vào tay kẻ thù!
Hoàng đế trẻ Hardman đã tự sát, hi sinh cho tổ quốc!
Anh em ở quân đoàn Mặt Trời Đỏ còn cho ta biết sau khi họ bị đánh bại, nguyên soái Ards đã ra một mệnh lệnh, mệnh lệnh cuối cùng của ông:
Các đơn vị quân đội trên toàn tuyến phải phá bằng được vòng vây, tiến về phía đông.
Quân đoàn Mặt Trời Đỏ được lệnh tiến vào khu Sáng Tạo Thần, nhưng đáng tiếc, khi họ đến được đây thì quân số chỉ còn lại bấy nhiêu.
Và nguyên soái Ards tôn kính cũng đã thực hiện đúng lời hứa của ngài: Sau khi đế đô thất thủ, ngài đã lãnh đạo quân đội anh dũng chiến đấu giữ từng con phố và tử trận một cách quang vinh.
Ta có thể tưởng tượng ra cảnh hi sinh của vị lão tướng có tuổi gấp ba lần tuổi của ta:
Ngài dương cao vũ khí, hô to khẩu hiệu và chết trong khi chiến đấu!
Nhưng trên thực tế thì một địa tinh anh em trong quân đoàn Mặt Trời Đỏ cho ta biết: Chính mắt hắn nhìn thấy nguyên soái đã bị một con rồng, thú cưỡi của một long kỵ sĩ, dẫm chết một cách thê thảm!
Những tin khác mà quân đoàn Mặt Trời Đỏ mang đến lại càng khiến cho mọi địa tinh trong khu Sáng Tạo Thần phẫn nộ hơn: Các chủng tộc đã gây chiến với chúng ta không chỉ muốn đánh bại chúng ta mà thôi!
Nghe nói rằng: Ở ngoài kia, từ bình nguyên trên phương bắc cho đến thủ đô và những nơi khác... Nơi nào rơi vào tay kẻ thù thì dân cư nơi đó đều bị giết sạch! Không chỉ quân nhân mà ngay cả thường dân vô tội cũng vậy! Chúng còn phá hủy mọi công trình kiến trúc của chúng ta, đốt sạch các thư viện và trường học, biến tất cả thành phế tích!
Bọn khốn đó muốn tiêu diệt chủng tộc chúng ta!
Tiêu diệt!