Điệu bộ của dế nhũi giống như hận không thể đem cả người chui vào trong thân rồng sau đó chùi rửa cho sạch thân thể, A Đạt đang ở bên cạnh sắc mặt vẫn lạnh lùng như trước, thế nhưng khi thấy tên gia hỏa này làm việc thô bỉ như vậy, cũng nhịn không được phải biến sắc, khóe mắt giật giật vài cái, dứt khoát xoay người lại không thèm để ý tới cái tên hỗn đản này.
Lúc này Hạ Á đã mặc lại quần áo, tuy rằng đầy người là máu tanh, thế nhưng trong lòng lại thoáng có chút dễ chịu, có thể đao thương bất nhập, coi như là có chút thu hoạch, oán giận trong lòng cũng giảm đi vài thành, liền quay sang A Đạt cười nói: "Máu rồng quả nhiên không tồi, quét lên trên người liền nóng hừng hực, ngươi nếu muốn... A, ta thiếu chút nữa thì quên, ngươi cũng là một con rồng, chắc không cần mấy thứ này."
Nói xong, hắn nhịn không được nhìn vào vị trí của "cái đó" trên người A Đạt.
Vẻ mặt của A Đạt càng lúc càng khó coi, cả giận nói: "Đủ rồi! Sớm biết như thế ta sẽ không nói công dụng của thứ này cho ngươi biết! Máu rồng là một thứ cực kỳ cao quý, ngươi cư nhiên, ngươi cư nhiên dùng để..."
Mắt Hạ Á nhanh chóng trở thành màu trắng: "Ông đây đánh chết lên chết xuống mới tới được nơi này, nói thế nào cũng phải có thu hoạch mới được."
Hắn lập tức nhớ lại lời A Đạt nói lúc nãy, vuốt cằm nhìn con rồng trước mặt: "Ách, ngươi vừa nói, thân thể con rồng này so với núi vàng núi bạc còn đáng giá hơn?"
A Đạt nặng nề hừ một tiếng, híp hai mắt, giọng nói trở nên có chút cổ quái: "Đó là còn xem nó rơi vào tay người nào. Nếu như rơi vào tay loại người như ngươi, bất quá nó chỉ là một đống thịt và xương, nếu như rơi vào tay ma pháp sư hay là người có hiểu biết..."
Thái độ của Hạ Á lập tức trở nên nhã nhặn gấp mười lần, mò tới gần A Đạt cười nói: "Vậy, rốt cuộc làm cách nào mới sử dụng mấy thứ có giá trị này?"
A Đạt thở dài. Bàn tay đặt lên trên một miếng vảy rồng: "Rồng là sinh vật cường đại nhất. Điều này được cả đại lục công nhận. Thân thể của rồng rất cường hãn. Đầu tiên là khi đối mặt với tấn công vật lý, rồng được trang bị một lực phòng ngự cường đại. Tỷ như miếng vảy rồng này. Coi như là khiên sắt mạnh nhất do công tượng ưu tú nhất của loài người rèn ra, cũng không là gì so với vảy rồng... Toàn thân rồng phủ đầy vảy như thế, các công kích bình thường sẽ không làm cách gì xuyên thủng lớp vảy này! Nếu như không phải hiện tại nàng đang suy yếu, thì làm sao mấy tên ma pháp sư kia có thể đem nàng bức bách đến hoàn cảnh như thế này! Về phần ngươi... Thanh kiếm trong tay ngươi rốt cục cũng là một binh khí lợi hại hiếm thấy. Vũ khí có thể đâm thủng lân phiến của nàng, có thể nói là rất ít."
Kiếm?
Hạ Á nhìn thanh hỏa xoa của mình một chút: "Ngươi nói cái này là kiếm?" Hắn dường như vừa nghe thấy một câu chuyên hài buồn cười nhất: "Ha ha ha! Ngươi gọi thanh hỏa xoa của ông là kiếm?"
Giọng nói của A Đạt rất nghiêm túc: "Đương nhiên là kiếm! Ta không nói đùa. Ngươi cho là nó là cái gì? Có thể dể dàng đâm thủng vảy rồng, vũ khí sắc bén như vậy, ta cũng là lần đầu tiên nhìn thấy."
Nhãn tình của hắn rơi vào hỏa xoa trên tay Hạ Á. Tỉ mỉ xem xét một chút: "Một bảo vật như thế lại rơi vào trong tay của ngươi, quả thực là phí của trời. Hừ! Tuy rằng hình dạng của nó có chút cổ quái. Bất quá từ góc độ sắc bén của nó mà nói, so với mấy cái thần binh lợi khí trong truyền thuyết cũng không kém là bao nhiêu."
Hạ Á trong lòng có chút mơ màng, nhẹ nhàng vuốt ve hỏa xoa, thầm nghĩ: Lẽ nào thứ này là một kiện bảo bối mà lão gia hỏa để lại cho ta?
A Đạt thở dài: "Thanh vũ khí này của ngươi, ta thật sự không nhìn ra nó làm từ chất liệu gì, nhưng chắc chắn không phải là kim loại bình thường!"
"Vì sao?"
A Đạt cười nhạt: "Máu rồng là một thứ cao quý, ngươi cho rằng nó chỉ đơn giản làm cho ngươi... cứng như sắt thôi sao?"
Lúc nói tới 'cứng như sắt', trong ánh mắt của A Đạt lại hiện lên một tia tức giận, oán hận nhìn lướt qua hạ khố của Hạ Á, ho khan một tiếng, mới có thể đè cơn giận xuống, tiếp tục nói: "Nếu như là kim loại bình thường, gặp phải máu rồng, nó sẽ bị ăn mòn! Rồng là sinh vật cường đại nhất đại lục, nghìn vạn năm qua, không có bất kỳ chủng tộc nào, chí ít tại đơn đấu có thể chống lại loài rồng! Trong đó một nguyên nhân, vô luận là loài người, hay người lùn, ngay cả tinh linh tộc cũng đều là sử dụng vũ khí bằng kim loại, mà ngoại trừ một số vũ khí cực kì lợi hại ra, đại đa số vũ khí, tại lúc đối mặt với rồng, đều là thua kém rất nhiều. Nếu như ngươi cầm một thanh kiếm sắt bình thường..."
Hắn hừ một tiếng: "Thì cho dù ngươi có sức mạnh kinh người, có thể đâm thủng vảy rồng, nhưng một khi vũ khí của ngươi chạm vào máu rồng, rất nhanh sẽ bị ăn mòn! Đây là vì sao, tại bất cứ truyền thuyết của loài người kể lại, phàm là dũng sĩ nào dám can đảm khiêu chiến rồng, trước tiên đều phải có một thanh vũ khí lợi hại, mới có thể đánh nhau với rồng. Bởi vì vũ khí thông thường, thật khó có thể đánh thủng vảy rồng, mà cho dù có đâm xuyên qua, cũng sẽ bị máu rồng ăn mòn."
Hạ Á nghe xong trong lòng có chút sợ hãi...
Ăn mòn?
Ta phi! Máu rồng còn có tác dụng quỷ dị như thế sao, sẽ không đem ... của ông đây ăn mòn luôn đấy chứ !?
Hắn nghĩ tới trong lòng có chút sợ, liền đưa tay sờ sờ thắt lưng của mình, nhưng lại nhìn thấy ánh mắt của A Đạt, rốt cục cũng phân vân không biết có nên hay không tiếp tục sờ xuống.
"Yên tâm, chỉ là ăn mòn kim loại mà thôi. Đây là một loại ma lực trời sinh của chủng tộc rồng, loại ma lực này chỉ làm máu rồng có tính bài xích đối với kim loại." A Đạt xụ mặt nói.
Hạ Á nuốt nước bọt, yên lòng, ngửa đầu nhìn con rồng đang hấp hối: "Dựa theo những lời ngươi nói... Một con rồng lớn như thế này, trên người nàng đều là vảy, nếu như đem lột hết ra..."
Trong ánh mặt của A Đạt hiện lên một tia tinh quang: "Ngươi có từng nghe qua một thứ gọi là 'long lân giáp' (giáp vảy rồng) chưa?"
'Long lân giáp'?
Hai mắt của Hạ Á nhất thời phát sáng! !
Cái thứ 'long lân giáp' này, hắn thật sự là có nghe nói qua, bất quá chỉ là trong truyền thuyết kể lại, khi trước hắn ở trong tửu quán của Dã Hỏa trấn, lúc người ngâm thơ rong kể mấy cái truyền thuyết, thì cũng có nhắc tới thứ này... Chỉ dùng một chữ để diễn tả: mạnh! !
"Vảy của rồng, trên lưng là cứng nhất, dưới bụng thì tương đối yếu hơn một chút—— nhưng chỉ là tương đối, so sánh với áo giáp thượng đẳng của loài người tốt hơn nhiều lắm." A Đạt chậm rãi nói, chỉ vào người của Dora đang ở bên cạnh: "Như vầy, ngươi cầm một ít vảy ở bụng rồng, đem chế tạo thành một bộ áo giáp, tuy rằng so ra sẽ kém thần khí, thế nhưng cũng không thua kém bao nhiêu."
"Sao lại là vảy ở bụng? Không phải ngươi nó là vảy lưng cứng nhất sao?"
A Đạt nhìn cái tên gia hỏa tham lam này, kinh thường nói: "Vảy lưng tuy rằng rất cứng, thế nhưng vì nó quá cứng nên khó mà đúc luyện, vảy bụng tuy rằng yếu hơn một chút, nhưng miễn cưỡng có thể mài giũa... Bất quá ngay cả vảy bụng, nghe nói cũng chỉ có người lùn mới có công nghệ rèn đúc loại tài liệu cứng như thế này, về phần loài người các ngươi thì... Chỉ sợ trên toàn đại lục cũng không có công tượng loài người nào có thể rèn cái loại đồ này."
Hạ Á nghe xong có chút nổi cáu.
Phi ! Nói gần nửa ngày trời, cuối cùng còn bắt ông đây cầm một đống vảy đi tìm bọn người lùn?
Trên Dã Hỏa nguyên, quả thật người lùn không khó kiếm, vấn đề là, nếu như hắn bước chân đi vào địa bàn của người lùn, thì chắc chắn có mạng vào mà không có mạng ra! Ngay cả sọ cũng trở thành đồ sơn mài cho bọn người lùn!
Hạ Á không khỏi có chút nhụt chí: "Được rồi! Không cần nói tiếp vụ vảy rồng. Cùng lắm thì ông đây cầm một đống vảy rồng bán đi, dù sao ta cũng không muốn trở thành anh hùng trong truyền thuyết, cũng không cần cố sức làm ra một bộ 'long lân giáp'."
A Đạt cười nhạo: "Ngươi hiện tại không muốn, thế nhưng trong tương lai, chờ tới lúc ngươi biết được chổ tốt của vảy rồng, lúc đó ngươi sẽ minh bạch... Vảy rồng nếu như chỉ có đặc tính là cứng rắn thì cũng không có gì để nói. Quan trọng nhất là, áo giáp kim loại bình thường rất khó gia trì ma pháp, bởi vì tuyệt đại đa số kim loại là bài xích ma pháp. Chỉ có luyện kim thuật ma pháp sư cao siêu mới có thể khắc chế nhược điểm này, thế nhưng hiện tại cao cấp luyện kim thuật ma pháp sư trên đại lục này đã còn quá ít. Thế nhưng vảy rồng thì khác, rồng là một sinh vật ma pháp trời sinh, vảy rồng có sẵn ma pháp phụ trợ, cho dù là ma pháp sư bình thường, cũng có thể dể dàng gia trì ma pháp của mình muốn lên nó... Một bộ 'long lân giáp', thường thường đều có lực phòng ngự với ma pháp rất cao!"
Hạ Á nghe xong, hung hăng phun một ngụm nước bọt vào tay sau đó xoa xoa, mắng một câu: "Đủ rồi! Rốt cuộc cũng bị ngươi làm cho động tâm! Sau này có cơ hội ta sẽ đi kiếm người lùn..."
Bất qua nhớ tới những truyện kể về sự tàn bạo cùng sức mạnh vô hạn của người lùn, dế nhũi thoát có chút nhục chí, do dự một hồi, lại hỏi tiếp: "Tiếp tục! Ngươi nói mọi thứ trên người rồng đều là bảo bối, cái khác thì sao?"
"Còn có răng rồng." A Đạt cười nói: "Răng rồng cứng rắn và sắc bén vô cùng, nhất là hai cái răng nanh trên, có thể chế tạo thành 'long nha kiếm' (kiếm răng rồng), hoặc chế tạo thành đầu của mũi thương... Trong truyền thuyết 'long nha kiếm', còn có 'long thương', đều từ đây mà ra. Bất quá công nghệ chế tạo..."
Hạ Á có chút phẫn nộ: "Biết rồi biết rồi! Đi kiếm người lùn chứ gì! Ta biết rồi! Còn có cái gì khác nữa không?"
Hắn ngoài miệng có chút buồn bực, nhưng trong lòng đã quyết định, chờ một lát con rồng này chết, liền đem răng đầy trong miệng của nàng toàn bộ nhổ ra.
"Còn có, da rồng." A Đạt thở dài: "Dora là một con rồng thổ hệ, lấy da của nàng chế tạo thành áo choàng, có thể phòng ngự tuyệt đại đa số ma pháp thổ hệ, đối với các hệ ma pháp khác, nếu như chỉ là một ma pháp sư cấp thấp tấn công thì cũng có thể phòng ngự một ít ma pháp. Nói cho cùng nó cũng là một kiện phòng ngự ma pháp."
Hạ Á nghe xong quả nhiên tâm động, chỉ là hắn có chút chọt dạ nhìn A Đạt: "Thế... áo choàng da rồng, có cần kiếm bọn người lùn để chế tạo hay không..."
A Đạt cười cười: "Đương nhiên không cần, người lùn tuy rằng am hiểu rèn đúc, nhưng lại không am hiểu nhiều về việc may vá."
Hạ Á thở phào một cái, nhưng trong bụng vẫn còn cảm thấy chưa hài lòng: "Còn cái gì khác không?"
"Còn có... gân rồng!" Nhãn thần A Đạt chợt động, giọng nói cũng có chút hưng phấn: "Nếu như ngươi am hiểu cung tiễn, như vậy gân rồng chính là tài liệu tốt nhất để chế tạo một thanh cực phẩm bảo cung! Một thanh cung tốt, phần khó tìm nhất chính là dây cung! Mà gân rồng vừa cứng lại vừa co giản, càng có thể gia trì ma thuật, đao kiếm đều chém không đứt, lại có tính co giản vô cùng tốt... Truyền thuyết kể rằng, trong ba thanh thần cung của tinh linh tộc được công nhận là thần khí nỗi tiếng, thì có hai thanh là được làm từ gân rồng!"
Thần khí?
Vẻ mặt của Hạ Á bỗng nhiên đỏ lừ, hai mắt phát ra ánh sáng màu vàng... Thần khí a! !
Thần khí là cách xưng hô đại biểu cho cái gì ? ! !
"Bất quá..." giọng nói của A Đạt liền thay đổi, thở dài.
"Bất quá cái gì?" Hạ Á lập tức sinh ra một tia cảm giác không ổn, cái tên A Đạt này mỗi lần nói tới mấy món tốt trên thân rồng, liền sau đó là từ "bất quá", mà tiếp theo sẽ là một thứ không có ích lợi gì cả.
Quả nhiên!
"Bất quá, gân rồng tuy có thể làm dây cung, thế nhưng một thanh cung không thể chỉ có dây cung! Cũng cần phải có cực phẩm thân cung mới được. Muốn cùng gân rồng làm thành một đôi đối xứng, đầu tiên là phải đem gân rồng ngâm trong 'nước mắt tinh linh' trong truyền thuyết, sau đó phải tìm một thứ trong truyền thuyết của người lùn, một loại tài liêu vô cùng hiếm thấy đó là 'xích thiết' dùng để chế tạo thân cung..."
Hạ Á nghe xong liền muốn hộc máu ...
Được rồi! So với chế tao 'long lân giáp' còn gian nan hơn nhiều!
'Long lân giáp' bất quá chỉ cần đi kiếm người lùn, còn chế tạo một thanh thần cùng, thì phải lôi luôn cả *$&%* tinh linh tộc ra!
"Ê! Ta khuyên ngươi là không nên đùa giỡn ta a!" Hạ Á không còn kiên nhẫn, hắn nỗi giận nói: "Ngươi trước một cái 'trong truyền thuyết', sau một cái 'trong truyền thuyết', ngươi nói ba hoa chích chòe cả đống đồ vật, nhưng không có cái nào có thể dùng liền cả! Ngươi nói nửa ngày trời, mấy cái tốt đều là 'trong truyền thuyết'! Ông đây làm cái chó má gì mà tìm được nhiều cái 'trong truyền thuyết' như vậy! Còn có cái quái gì 'nước mắt tinh linh'... Ông đây hiện tại rất muốn chảy nước mắt đây này! !"