Cả bốn người đều há to miệng thở dốc như cá ra khỏi nước. Họ ra sức thở, khuôn mặt nhăn nhúm méo mó, gân xanh nổi đầy trên cổ và trán, miệng há to nhưng không một âm thanh nào phát ra được.
Hạ Á vẫn nghe được tiếng thét gọi của Dora nhưng so với những tiếng sấm nổ vang bên tai - do ý thức hắn không khống chế được mà sinh ra trong tâm trí - thì tiếng gọi của Dora quá mong manh.
Con bọ cạp hình người chậm rãi tiến về phía Hạ Á. Cái bóng to lớn của nó đã trùm lên người hắn, cái đuôi và thân hình nó dương cao. Con bọ cạp dùng chân trước hất cây cời lò của Hạ Á văng tuốt vào rừng rồi mới cong người, dùng cái đuôi - to đùng, nhọn hoắt và còn mang theo một làn khí lạnh - bổ thẳng vào ngực Hạ Á!
Một tiếng va chạm chói tai vang lên, cái đuôi dài đâm vào giữa ngực Hạ Á, hắn lập tức hét lớn một tiếng. Sức mạnh của cú bổ đuôi này quá lớn khiến cả người hắn bị ép sâu vào trong đất. Hạ Á thấy mình như bị một con tuấn mã giẫm mạnh vào ngực để vọt qua, áp lực trước ngực quá lớn khiến hắn nghe rõ tiếng gãy răng rắc của xương sườn. Đau!... Mắt hắn tối sầm, bị kích thích bởi cơn đau dữ dội, hắn cuối cùng cũng thoát khỏi sự trói buộc của đòn Tâm linh phong bạo nên đã hét to lên!
May cho hắn, trước ngực hắn đã được che chở bởi một lóp vảy rồng của Dora. Cú đâm của đuôi con bọ cạp tuy rất mạnh nhưng cũng không xuyên thủng được vảy rồng, chỉ làm hắn phun ra một bụm máu tươi.
Con bọ cạp khổng lồ dường như cũng rất tức giận vì cú đâm này không chọc thủng được Hạ Á, ngược lại nó còn bị đau vì dùng sức quá mạnh khiến muốn trẹo cả đuôi đi. Kết quả này khiến nó vừa căm tức vừa quái lạ nên nó lùi lại hai bước, dùng càng gắp Hạ Á lên. Hai cái mũi nhọn hoắt trên cái càng đâm xuyên qua đùi Hạ Á rồi nâng cả người hắn lên trước mặt con quái vật. Hạ Á vô cùng đau đớn, hắn run rẩy cả người, lông tóc dựng ngược nhưng trong trí lại càng thêm sáng suốt. Hắn miệng đầy máu, hai tay ra sức đẩy mạnh vào cái càng, cố sức thoát ra.
Con quái vật đã nâng bổng Hạ Á lên, cả người hắn đã nằm gọn trong hai cái càng, tưởng chừng như nó chỉ kẹp một cái sẽ cắt hắn ra làm hai thì phía sau, trong rừng lại truyền đến một tiếng rít kì quái.
Cùng với tiếng rít chói tai có thể làm người ta ngất xỉu này là một cái bóng màu xám phóng ra từ đám rừng rậm. Nó đâm bổ vào lưng con bọ cạp, dương móng vuốt chụp xuống lưng con này rồi há to miệng ra hung hăng cắn xé.
Con bọ cạp bị tấn công đột ngột cũng thoáng giật mình, cuối cùng nó mở càng ra, hất Hạ Á văng tuốt ra xa. Khi Hạ Á nặng nề rơi xuống đất, sự trói buộc trong tâm trí hắn đã hoàn toàn mất đi khiến hắn tỉnh táo hoàn toàn. Dù rằng phải chịu đau đớn vô cùng, hai vết thương trên đùi vẫn đang đổ máu nhưng hắn cũng cố xoay người lại và giật cả mình vì cảnh tượng trước mắt.
Con vật vừa lao lên lưng con bọ cạp mà cắn xé điên cuồng kia có một thân đầy vẩy cứng màu xám, thân hình tuy to lớn nhưng so với con bọ cạp kia thì chưa bằng phân nửa, rõ ràng là kém thế hơn hẳn. Nanh vuốt sắc bén của nó cũng chẳng ăn thua gì với lớp giáp ngoài cứng rắn của con bọ cạp, móng vuốt chỉ tạo thành những vết mờ trên lớp giáp đen còn răng nanh thì chỉ phí công khi táp lên đó ngoài việc tạo nên những âm thanh sột soạt.
Hạ Á nhận ra chính là một con kì đà thật lớn đã cứu mạng hắn: Con kì đà sấm, thú cưỡi của gã cao thủ Zhaku - Arab!
Lúc trước, khi chiến đấu với lũ kì đà kịch độc con vật này đã bị thương và được Arab thả đi. Từ khi toàn bộ đám người Zhaku bị giết, nó chưa hề xuất hiện. Hạ Á cũng nghĩ là nó đã chết, không ngờ nó lại đột nhiên xuất hiện đúng vào lúc này.
Con kì đà sấm há miệng rít lên - với khả năng thiên phú, tiếng rít của nó cũng là một dạng ma pháp công kích bằng âm thanh, có thể khiến đối phương sợ hãi, thậm chí hôn mê - nhưng đối với con bọ cạp này cũng không có tác dụng mấy mà chỉ khiến nó thêm giận dữ!
Cuối cùng con bọ cạp hơi xoay người chạy đến đám cây cối trong rừng rồi vọt thẳng lên, bám vào một thân cây lớn rồi nhanh chóng lộn ngược người, phóng xuống đất khiến cho con kì đà cũng văng ra khỏi lưng nó. Con kì đà sấm rơi xuống đất kêu lên đau đớn. Không đợi cho con kì đà kịp đứng lên, con bọ cạp đã xoay lại tấn công, nó dùng cặp càng to lớn kẹp lấy con kì đà rồi bổ cái đuôi từ trên cao xuống, đâm thủng người con này.
Con kì đà sấm rống lên một tiếng thê thảm, há miệng phun ra một vòi máu, thân thể yếu ớt giẫy dụa mấy cái. Cái đuôi của con bọ cạp không chỉ đâm thủng thân nó mà còn ghim chặt nó trên mặt đất. Con bọ cạp vung càng xả tới cắt lìa hai chân trước của con kì đà, máu bắn tung toé. Con kì đà giãy dụa ngày càng yếu dần, miệng hé ra, từ trong miệng trào ra một đống bọt máu.
"Ngươi... Mẹ kiếp! Còn chờ gì nữa?!" Tiếng Dora gào lên trong đầu Hạ Á.
Hạ Á còn đang ngây ra vì sợ thì bị Dora gào lên khiến hắn tỉnh ra. Mắt thấy con kì đà sấm đã bị giết hại, dù chỗ xương gẫy đau đến mức làm hắn muốn ngã xuống nhưng Hạ Á vẫn cố gắng chồm dậy. Tay hắn đang sờ soạng chung quanh bỗng quơ được một thanh kim loại dài, chẳng biết là thứ gì nữa nhưng hắn vẫn nắm chặt trong tay. Hạ Á loạng choạng lui lại mấy bước rồi gầm lên một tiếng, xông vào tấn công con bọ cạp khổng lồ kia.
Người hắn đang ở giữa không trung, hai tay vung cao, một vầng sáng đỏ từ trong mắt hắn phát ra trùm lên nửa thân trên. Con bọ cạp khổng lồ dường như cũng cảm thấy được công kích của Hạ Á nên buông con kì đà ra, xoay người lại. Nhưng vì đuôi nó còn vướng trong người con kì đà còn đang giãy dụa nên nhất thời nó chưa rút đuôi ra được mà chỉ dùng cái càng định kẹp lấy Hạ Á còn đang lơ lửng trên không.
Hai mắt Hạ Á lúc này toát ra hào quang màu đỏ như lửa. Ở giữa không trung, khi cặp càng vung đến, hắn bỗng như một con cá, uốn gập mình lại, thoát khỏi đòn tấn công của con bọ cạp!
"Vù!" một cái, Hạ Á đã ôm chầm lấy thân con bọ cạp rồi không kịp suy nghĩ, đâm luôn thanh kim loại đang nắm trong tay vào nơi gần nhất!
Hạ Á, đã tới đường cùng, gầm lên: "Long... Thứ...!"
Đây là lần đầu tiên hắn dùng đến tuyệt chiêu này mà không có cây cời lò trong tay! Long Thứ vừa được xuất ra, tức thì sức lực toàn thân của hắn cuồn cuộn đổ vào thanh kim loại trong tay như nước thủy triều. Trong nháy mắt một quầng sáng đỏ như máu đổ dồn về đôi tay hắn!
Thanh kim loại đâm vào thân con bọ cạp hơi khựng lại một chút nhưng rồi lớp giáp màu đen cứng rắn bảo vệ mặt ngoài của con quái vật đã bị vầng sáng đỏ rực màu máu trên tay hắn làm cho mềm nhũn đi như đã bị ăn mòn rồi thủng một lỗ. Ánh sáng đỏ chỉ hơi nhạt đi một chút rồi lại bùng lên, ào ạt tuôn vào lỗ thủng vừa được tạo ra.
Hạ Á, một tay giữ chặt thân bọ cạp, vẻ mặt quyết liệt, dữ tợn như một con quỉ, tay kia nắm chặt thanh kim loại đang dần dần tan ra dưới tác dụng của Long Thứ mà hắn không hề hay biết! Thanh kim loại trong tay hắn tan chảy ra như một cây gậy tuyết gặp lửa, trở thành một dòng chảy đỏ ửng như lửa đổ vào trong thân thể con quái vật.
"Bịch!" Cuối cùng Hạ Á cũng đã kiệt sức, buông mình ngã xuống mặt đất. Hắn lập tức thấy con bọ cạp khổng lồ kia liên tục lùi về phía sau, cái đầu đáng sợ của nó há rộng miệng gào rú phát ra những âm thanh đau đớn, chói tai. Âm thanh này ngày càng nhỏ dần... Từ trên lưng nó bỗng xuất hiện một khối lớn màu đen, ngày càng phình to như một cái bong bóng rồi nổ tung! "Ầm!" một tiếng dữ dội, một màn sương hồng bung ra mãnh liệt, máu thịt bắn tứ tung, thân thể con bọ cạp bị phá nát.
Trên lưng nó có một lỗ thủng toang hoác, đường kính đến cả thước, từng cuộn lớn chất lỏng từ bên trong tuôn ra. Con quái vật khổng lồ rống lên tuyệt vọng, rồi tiếng rống trở thành tiếng nức nở nhỏ dần. Thân thể vĩ đại của nó lảo đảo vài cái, cố gắng lùi lại được mấy bước rồi đổ ầm xuống đất, cuộn lại thành một đống. Chung quanh dần dần trở nên yên lặng hoàn toàn.
Hạ Á sức lực đã cạn, mắt mờ dần đi rồi cũng mất đi ý thức, rơi hẳn vào bóng tối.
Đến khi hắn tỉnh lại được thì thấy trên mặt mình như bị ướt vì nước. Đầu óc mơ hồ khiến hắn tưởng là mưa, nước mưa rơi trên mặt hắn. Theo bản năng hắn định giơ tay lau đi nhưng vừa nhấc tay lên, thân hình thoáng động, hắn đã thấy đau nhói đến nỗi phải vô thức kêu lên một tiếng thảm thiết: "Á!".
Cái đau này khiến hắn tỉnh dần lên. Hạ Á miễn cưỡng mở to đôi mắt thì lại bị chói bởi ánh mặt trời trên đầu nên lại nhắm lại. Sau khi hắn đã nhắm mắt thì lại cảm thấy được một cái bóng che lên mặt. Hắn mở mắt lần nữa thì mới thấy được rõ ràng cảnh vật trước mặt.
Một cành lá lớn che trên đầu hắn để chặn ánh mặt trời, còn người cầm cành lá này chính là Tatara, tên ma pháp sư hầu cận đáng khinh của hắn.
Mặt Tatara đầy mồ hôi, một giọt mồ hôi vẫn còn đọng trên chóp mũi hắn, đong đưa. Mặt hắn lem luốc từng vệt đen trắng lẫn lộn giữa mồ hôi và bụi bẩn trông thật tức cười. Đôi mắt đầy vẻ lo sợ.
Gã ma pháp sư, một tay giơ cành lá che nắng cho Hạ Á, tay kia cầm một cái khăn ướt ra sức bóp cho một ít nước nhỏ lên mặt Hạ Á. Thấy Hạ Á mở mắt ra, Tatara lập tức reo lên vui mừng: "Cảm tạ thần linh! Ngài thật toàn năng! Ông chủ! Ngài tỉnh rồi!
Biết chắc mình vẫn còn sống, Hạ Á mấp máy môi nói ra câu đầu tiên với giọng yếu ớt: "Chết tiệt! Ngươi vắt khăn làm nước chảy vào mũi ta..."
Tatara sung sướng hoan hô, hắn nhảy dựng lên, vứt cái cành lá đi rồi hết sức đỡ Hạ Á ngồi dậy.
Hạ Á lúc này mới nhận ra bọn hắn vẫn đang ở cạnh khe núi. Trước mặt hắn, cách khoảng hơn mười thước, là cái xác của con bọ cạp khổng lồ có điều máu đã khô hết, bên cạnh đó là xác con kì đà sấm.
Nhìn sang bên trái, hắn thấy Shaerba và tên lính đánh thuê đang nằm dưới hai gốc cây to. Hắn lúc đầu rất lo sợ cho họ nhưng sau đó thấy được ngực Shaerba vẫn khẽ phập phồng mới nhẹ nhàng thở ra.
"Bọn họ không chết, thưa ông chủ!" Tatara nhìn theo ánh mắt của Hạ Á, nói nhanh. "Họ chỉ bị hôn mê bất tỉnh!"
"Hôn mê... bất tỉnh..." Hạ Á lập lại rồi cố gượng dậy nhưng di chứng của Long Thứ đã khiến toàn thân hắn rã rời. Vả lại hắn chỉ hơi nhúc nhích đã đau thấu tâm can. Quan trọng hơn nữa là lại thấy khó thở do xương sườn đã bị gãy, cứ mỗi lần hít sâu vào là ngực lại đau đến cong cả lưng khiến Hạ Á phải nghi ngờ không biết chỗ xương sườn bị gãy có chọc vào phổi hay không. Hai vết thương trên đùi hắn, nơi bị đâm bởi cái càng của con bọ cạp, cũng đã được băng bó lại một cách thô thiển, rõ ràng là bởi Tatara.
Tatara xem ra đã vô cùng mệt mỏi, hắn không ngừng đưa tay chùi mồ hôi. Mồ hôi cũng ướt đẫm áo hắn, cả trước ngực lẫn sau lưng. Một giọt mồ hôi lẫn nước mũi còn đọng trên chóp mũi hắn khiến hắn trông vừa đáng thương lại vừa buồn cười.
Nhưng gã ma pháp sư này có vẻ vui sướng thực tình. Hắn ôm chầm lấy cái đùi không bị thương của Hạ Á cất tiếng khóc lớn: "Ông chủ ơi! Cuối cùng ngài đã tỉnh lại! Ta quả thực đã rất sợ hãi! Cứ ngỡ chỉ mỗi mình ta còn sống! Ở cái nơi quỉ quái này, nếu ta chỉ có một mình thì chắc là không sống nổi. Hu hu hu... May quá, ngài không chết. Càng may hơn nữa là ngài đã tỉnh lại."
Hạ Á thở dài, gọi: "Tatara!"
Gã ma pháp sư không có phản ứng gì.
Hạ Á chỉ có thể cố sức gọi lớn thêm một câu nữa.
"Cái gì hả ông chủ?" Gã ma pháp sư lại quẹt mũi một lần nữa.
Hạ Á cắn răng nói: "Ngươi quẹt nước mũi vào quần ta kìa!"