Hạ Á hôn mê hơn nửa giờ đồng hồ, lúc hắn tỉnh lại, thì hắn đã nằm trong lều, áo khoác cùng áo giáp toàn bộ bị lột xuống, bên cạnh hắn là tên tùy tùng không hề có lòng trung thành, ma pháp sư Tatara đang cầm một cái khăn ướt lau chùi vết máu trên người Hạ Á.
Hạ Á vừa tỉnh lại, vẻ mặt ma pháp sư đang từ căm giận lập tức chuyển thành một mảnh cung kính, cười một cách ngoan ngoãn: "Lão gia, ngài có hay không muốn ăn một chút gì đó? Hay là uống một chút nước?"
Hạ Á dùng sức chuyển người, hắn cảm giác toàn nhân muốn tan vỡ, giống như là bị người ta dùng thiết chùy đập cả trăm cái vào người, xương cốt rất nhanh kêu lên cách cách, toàn thân truyền tới cảm giác đau nhức. Hắn 'hừ hừ' hai tiếng, nhưng vẫn y nhiên giãy dụa ngồi dậy.
Khuôn mặt Hạ Á mang theo một vẻ trầm tư khó thấy, hắn nhẹ nhàng thở dốc, sau đó bỗng nhiên mở miệng nói một câu: "Tatara... Ngươi nói xem, con người làm sao mới có thể mạnh lên?"
"Ách..." Vẻ mặt của Tatara vô cùng kính cẩn, thế nhưng trong lòng oán thầm ( nếu như ta thực sự biết cách, ta còn ở lại chổ này để cho tên dế nhũi nhà ngươi khi dễ sao... )
"Ân... Còn nữa, lúc con người trở nên mạnh mẽ, thì sẽ có bộ dáng như thế nào? Có thể hay không đạt được cái tâm của cường giả?"
Đây là vấn đề thứ hai của hạ Á.
( Khi trở nên mạnh mẽ? Nếu như quả thật Tatara đại nhân ta đây trở nên mạnh mẽ, việc đầu tiên ta làm chính là hung hăng dùng chân dẫm nát tên dế nhũi nhà ngươi. )
Rất may mắn là, Hạ Á không biết được đáp án trên của tên ma phá sư. Hắn thoáng trầm mặc một hồi. Sau đó để cho Tatara nâng hắn dậy, đỡ hắn đi ra bên ngoài.
Nâng đỡ cái thân thể trầm trọng của Hạ Á. Hai cái chân của Tatara liều mạng chống đỡ. Dùng hết sức mới có thể mang Hạ Á đi tới lều lớn ở giữa doanh trại. Sileite đang cùng đám sĩ quan tranh cãi một cách dữ dội việc gì đó.
Vừa thấy Hạ Á tiến vào. Nhất thời tất cả mọi người đều trở nên an tĩnh. Bất tri bất giác. Hạ Á phảng phất như đã đạt được một ít uy tín-- tuy rằng chỉ là đối với một ít sĩ quan của của các loại binh chủng phụ trợ.
Sáng nay, lúc Hạ Á nghênh tiếp đợt tấn công thứ nhất của người Odin, hắn đã thể hiện ra sự dũng mãnh phi thường, cái này còn chưa tính, hắn cư nhiên còn hướng về cơn ác mộng lớn nhất của quân đội Byzantine là Heisiting mà khiêu chiến-- ách, tuy rằng thủ đoạn có chút vô sĩ, thế nhưng cuối cùng hắn cư nhiên lại đánh bị thương Heisiting ngay trên chiến trường! !
Cái này quả thật là kỳ tích a! !
Heisiting, võ thần của người Odin ! Hắn ở trên chiến trường, đã không biết bao nhiêu năm qua, hắn chưa hề bị thương trong bất kỳ trận quyết đấu nào !?
Cho nên, tại trong mắt của các sĩ quan cấp thấp này, vừa lúc nhìn thấy Hạ Á, cảm giác tất nhiên sẽ khác xa lúc trước.
Vẻ mặt của Sileite đầy thân thiện bước tới, tự tay đỡ Hạ Á ngồi xuống, ma pháp sư rất nhanh thừa lấy cơ hội liền chuồn ra ngoài.
"Thế nào rồi?" Sileite cau mày nhìn Hạ Á.
"Còn chưa chết." Hạ Á cười khổ một tiếng, nhìn mọi người ở trong lều một lần: "Các ngươi đang tranh cãi gì thế?"
"Phản công." Trả lời của Sileite khiến cho Hạ Á có chút kinh ngạc.
"Phản công?"
Sileite nhìn mọi người trong lều đều gật đầu một cái, hắn hướng về Hạ Á: "Chúng ta có hai trăm kỵ binh, ý của mọi người là, đợt tiến công tiếp theo của người Odin, chúng ta sẽ xuất kỵ binh ra phản công một chút, ân... Dù sao tất cả mọi người đều sẽ chết, cho nên chém giết một lần cuối, hung hăng cắn người Odin một cái !"
Quả nhiên không hổ là binh đoàn 13, cho dù là phụ binh cùng bộ binh tuyến hai, cũng mang theo tính bưu hãn cùng dũng cảm của người Luodeliya .
"Không được." Hạ Á dùng sức lắc đầu vài cái, thế nhưng rất nhanh hắn đã dừng động tác này lại, việc này làm hắn khá đau đầu.
"... Vì sao?" Sắc mặc của Sileite rất âm trầm: "Dù sao chúng ta cũng không thủ được, đến lúc cuối cùng... cũng nên liều mạng đánh trả một cú."
"Không được cũng là không thể." Hạ Á ngẩng đầu lên, khuôn mặt hắn hiện lên một vẻ cường khổ: "Ta nghĩ, chúng ta đều đã phạm vào một cái sai lầm."
"Sai lầm?"
"Sai lầm!" Hạ Á gật đầu một cách trầm trọng: "Mẹ nó, những suy tính trước đây của ta sai rồi, chúng ta mọi người đều sai. Chúng ta đều nghĩ Heisiting quả thật rất đáng sợ! Chúng ta đều nghĩ bản thân chúng ta không thể thủ được, thế nhưng thực tế, chúng ta lại bỏ qua một cái nhược điểm vô cùng lớn của Heisiting!"
"Nhược điểm?" Cả đám người ở trong lều đều rất ngạc nhiên.
"Nhược điểm!" Hạ Á gật đầu rất chắc chắn: "Heisiting... Binh lực của hắn không đủ ! Không đủ để đánh hạ cái doanh trại này của chúng ta!"
Vừa nói ra những lời này, mọi người trong lều đều tỏ ra vẻ nghi ngờ, ngay cả Sileite, cũng nhịn không được có điểm hoài nghi Hạ Á có hay không là bị Heisiting đánh trúng đầu nên đâm ra bị bệnh thần kinh.
Binh lực không đủ?
Buồn cười! Lúc này ở bên ngoài tường rào, Heisiting có tớ hơn một vạn binh lực! Còn chúng ta chỉ có hơn một ngàn người mà thôi! !
Bộ dáng tươi cười của Hạ Á có chút mệt mỏi, thế nhưng vẫn nhếch nhếch miệng: "Chúng ta hãy nghĩ kỹ xem... Heisiting đánh vu hồi bất ngờ phá tan binh đoàn 2 và binh đoàn 9, là dựa vào cái gì?"
"Tốc độ." Cái đáp án này cũng không khó nghĩ ra. Tập kích bất ngờ tất nhiên phải dựa vào tốc độ.
"Như vậy... Tốc độ đại biểu cho cái gì? Kỵ binh!" Hạ Á thở hắt ra, phổi của hắn hình như vẫn chưa khỏe, lúc nói cùng hô hấp mơ hồ có chút đau.
Đám người Sileite dù sao cũng là lão binh chuyên nghiệp, nhất thời cũng minh bạch vài phần.
"Hắn đánh vu hồi rất nhanh, đều là nhờ có kỵ binh." Hạ Á miễn cưỡng tiếp tục nói: "Nhằm đoạt lấy tốc độ, hắn còn phải chia một bộ phân quân lực để tiến về phía nam công kích Dã Hỏa trấn, cho nên bao vây xung quanh chúng ta, binh lực chỉ có trên dưới một vạn người. Những người này hẳn là toàn bộ quân lực hiện có của hắn, chỉ bất quá những người này đều là kỵ binh! ! Trong tay hắn không có bộ binh ! Toàn bộ đều là kỵ binh ! Trong đợt công kích ngày hôm nay, hắn là dùng kỵ binh để công trại ! Kỵ binh xuống ngựa ! ! Cho nên, Heisiting chắc chắn sẽ luyến tiếc binh lực tiêu hao quá nhiều đến như vậy."
Bảo kỵ binh sang quý xuống ngựa, dùng phương thức của bộ binh, tấn công công sự phòng ngự, chỉ cần là người biết một ít về kiến thức quân sự sẽ không bao giờ làm việc này.
"Vến đề thứ hai." Hạ Á dùng sức nâng đỡ cơ ngực, ra sức hít thở: "Căn cứ vào tình báo của chúng ta, tại phía bắc, Adelike tướng quân cùng Ruhr tướng quân có binh lực của hai binh đoàn, mà người Odin đối mặt với bọn họ, dường như sức chiến đấu cũng không quá cường hãn, chí ít là không đạt được trình độ tinh nhuệ như đội quân của Heisiting. Như thế, ta hỏi mọi người, lực lượng trên lệch như vậy, tướng quân của chúng ta có khả năng thất bại sao?"
Đương nhiên là không! Mỗi một người thuộc binh đoàn 13, tín nhiệm của bọn họ đối với Adelike hầu như là sùng bái! Mà đối với sức chiến đấu của binh đoàn 13 thì giống như là một loại tín ngưỡng cuồng nhiệt! Chỉ cần không đụng phải Heisiting, binh đoàn 13 gần như là đầy tự tin khi chiến đấu chính diện với bất kỳ đội quân nào!
Huống chi... Còn có một binh đoàn bộ binh của Ruhr bên cạnh !
"Cho nên, ở phía bắc, đám người của tướng quân nhất định sẽ trở về, hiện tại đại khái là do người Odin ở trong hạp cốc dây dưa. Thế nhưng binh đoàn của người Odin ở phương bắc chắc chắn sẽ không tạo ra uy hiếp thật sự đối với tướng quân. Một khi tướng quân phá vòng vây trở về, Heisiting chắc chắn sẽ không vì một cái danh trại như chúng ta mà tốn hao quá nhiều quân lực.
Cho nên binh lực của hắn không đủ! Hắn muốn giữ lại đầy đủ kỵ binh để đối phó quân chủ lực của chúng ta! Không, không chỉ đơn giản như vậy... Ta, ta thậm chí có một loại cảm giác, loại cảm giác này không thể chứng thực, thế nhưng ta có loại cảm giác: dường như Heisiting, hắn là đang bảo trì lực lượng, hắn căn bản là không có chân chính công phá phòng tuyến rồi chiếm cứ nơi này!"
Những lời này chắc chắn mọi người sẽ không tin !
Heisiting không muốn công phá nơi này? Thế còn đợt công kích hồi sáng nay, phía doanh trại hầu như là không thể chống đỡ nổi!
"Ta không có cách nào để chứng thực cái ý niệm trong đầu." Hạ Á gãi gãi đầu, phảng phất như không biết dùng ngôn từ gì để diễn tả các cảm giác vi diệu này: "Các ngươi hãy nghĩ xem, hắn chỉ cần phát động lần công kích thứ hai thì liền có thể đánh bại chúng ta, thế nhưng tới bây giờ... hắn vẫn không có động tĩnh gì."
Nhưng lời này quả thật có chút thuyết phục, thế nhưng mấy tên sĩ quan trong lều nhất thời sắc mặt trở nên cổ quái, đều nghĩ lời nói của Hạ Á có chút hoang đường-- Heisiting cư nhiên sẽ bỏ qua cho chúng ta? Chuyện như vậy tuyệt đối là không có khả năng, thế nhưng, hiện tại trước mắt, Heisiting đúng là không có tiếp tục tấn công, lấy danh tướng như Heisiting sẽ không có khả năng không tính được quân số ở trong trại!
"Xem ra, hắn căn bản là không muốn đánh chiếm nơi này. Đợt công kích đầu tiên vào sáng nay, lực lượng mà hắn bỏ ra, tuy rằng khiến cho chúng ta cực lực, thế như lại vừa đúng ngay cực hạn chịu đựng của chúng ta! Tuy rằng nói thế có chút huyền diệu, thế nhưng ta nghĩ, nếu như là Heisiting mà nói, hắn có thể sẽ tính ra chính xác lực lượng vừa đủ đế ép chúng ta tận lực!"
Người nói lời này chính là Sileite, tên này chung quy vẫn là tiểu đoàn trưởng duy nhất thống lĩnh chiến binh ở trong đám sĩ quan, cho nên quân lược cũng có chút cao hơn bọn người còn lại.
"Thế nhưng, vì sao?" Một tiểu đoàn trưởng của vận chuyển doanh nhịn không được liền lớn tiếng hỏi: "Chiếm lấy nơi này, có thể đoạn tuyệt đường rút quân của binh đoàn 13, sau đó dùng mạnh đánh mệt, ăn tươi binh đoàn 13 của chúng ta cũng như binh đoàn 6 của Ruhr tướng quân, chuyện như vậy, vì sao hắn lại có thể từ bỏ?"
Hạ Á suy nghĩ một chút, mở rộng hai tay: "Con mẹ nó, làm sao ta biết? Nếu như ta có thể đoán được, thì ta đã biến thành Heisiting. Bất quá ta có thể chắc chắn, hắn nhất định có nguyên nhân, hơn nữa, nguyên nhân này so với việc ăn tươi binh đoàn 13 cùng binh đoàn 6... chí ít đối với Heisiting mà nói, quan trọng hơn rất nhiều."
Bên trong lều các sĩ quan lại lần nữa lâm vào tranh cãi, nỗ lực dùng trí tuệ của bản thân suy đoán động cơ của Heisiting.
Chẳng lẽ là... bao vây chờ đánh viện binh? Cho nên Heisiting chỉ vây chúng ta mà không đánh?
Buồn cười! Chỉ cần đánh tan chúng ta thì quân chủ lực sẽ rơi ngay vào tuyệt cảnh, còn cần cái éo gì phải "bao vây chờ đánh viện binh" ?
"Cho nên ta không tán thành việc đem 200 kỵ binh ra phản công. Ta có một loại cảm giác... Công dụng chân chính của đội kỵ binh vẫn còn chưa tới, 200 kỵ binh này chắc chắn có công dụng trong thời khắc mấu chốt." Hạ Á cười khổ.
Điều này cũng là trực giác của hắn, đây là trực giác hắn luyện được từ trong nguy hiểm ở rừng núi, không thể dùng ngôn từ nào để giải thích rõ ràng.
Mà còn một việc trong yếu hơn, thật ra trong lòng Hạ Á có một loại suy đoán kỳ lạ, chỉ là nó quá mức tưởng tượng, cho nên hắn mới không nói ra.
Heisiting... Hắn, dường như... đang đề phòng việc gì đó?
Suy nghĩ của Hạ Á cũng không phức tạp, vừa vặn trái lại, tư duy xuất thân từ trong rừng núi của hắn lại rất là đơn giản.
Heisiting đang bảo tồn thực lực, điều này đã rõ ràng.
Như vậy, bảo tồn thực lực để làm gì? Chỉ có hai nguyên nhân, thứ nhất chính là bảo tồn thực lực để chống lại địch nhân. Thế nhưng hắn rõ ràng có cách để ăn tươi quân chủ lực của bọn ta, cũng như đập tan cái doanh trại này, vì sao hắn lại khư khư không chịu ra tay !?! Như vậy hiển nhiên, mục địch của hắn không phải là vì đối phó với địch nhân !
Như vậy, chỉ có cái nguyên nhân thứ hai, thông thường bảo tồn thực lực, nếu không phải vì đối phó địch nhân, thì cũng chỉ có thể là đề phòng một thứ gì đó!
Heisiting, hắn đang đề phòng việc gì đó! !
"Cái tên gia hỏa Heisiting, nhất định là đang đề phòng ta."
Kekelan đang ngồi trên một cái ghế bằng xương của hắn, bên dưới cái ghế là một khối bình thai thật lớn, do hai mươi chiến sĩ Odin cường tráng hợp lực mà kiêng, Kekelan đang ngồi bên trên ghế, vững như bàn thạch. Một khuỷu tay hắn chống trên tay vịn, còn tay kia thì ôm một cây đàn hạc nho nhỏ, ngón tay tùy ý lướt qua dây đàn, phát sinh ra một chuỗi âm thanh nhè nhẹ.
Xung quanh hắn, là một binh đoàn rậm rạp người Odin đang tiến tới, trái phải trước sau đều là các chiến sĩ Odin khôi ngô hùng tráng. Đội hình kéo dài thành một hàng ở trên đường lớn, tiếng bước chân cùng tiếng binh khí va chạm nhau hỗn thành một đoàn...
"Ân... Âm thanh của đàn hạc thật là êm tai a." Kekelan cười cười, chậm rãi vươn tay, cầm lấy chén rượu từ trong tay tên người hầu đang quỳ trên bình thai, bên trong chém rượu tràn đầy thứ rượu màu đỏ, hắn nhấp nháp một ngụm, sau đó gõ gõ vào cái trán: "Phiền đây... Cái tên gia hỏa Heisiting nhất định là đang đề phòng ta, cho nên không chịu xuất binh chiếm lấy doanh trại của binh đoàn 13. Hắn chỉ có một vạn kỵ binh, nếu như thực sự chiếm cứ cái doanh trại kia của người Byzantine, còn ta thì cố ý thả Adelike trở về, như vậy hắn trái lại đã bị vây khốn a... Đúng là chuyện thú vị a. Nhìn xem, một người Odin đầy kiêu ngạo, danh tướng cực mạnh, Heisiting, vận mệnh của hắn cư nhiên nằm trong sự quyết định của ta... Ân, không được a, Heisiting nhất định sẽ không cam tâm để cho việc này phát sinh. Ai, lại bắt đầu đau đầu ."
Nghe vị hoàng tử cao quý không hề kiêng nễ lập mưu đối với Heisiting, tên người hầu đang quỳ rối ở bên cạnh sắc mặt liền tái nhợt, toàn thân run rẩy.
Này quả thực chính là hành hạ người a! Vị hoàng tử này, mỗi lần hắn nói lời đại nghịch bất đạo, có thể hay không kín đáo một chút a! Để chúng ta nghe thấy những lời này, tùy thời đều gặp phải nguy hiểm giết người diệt khẩu a...
Lần trước hắn nói bệ hạ có nhiều con chết vài người cũng chẳng sao. Hiện tại hắn còn âm mưu tính kế đối với võ thần Heisiting...
Chính là không để cho người ta con đường sống a!
Kekelan nhẹ nhàng nhướng mày, hắn dường như nhìn thấy khuôn mặt sợ hãi cùng run rẩy của tên người hầu ở bên cạnh.
"Ai, tên gia hỏa đáng thương, ngươi không cần phải sợ." Kekelan lắc đầu thở dài: "Những lời này, ngươi có nghe thấy cũng không thành vấn đề. Cho dù là ta, hay là Heisiting, ngay cả phụ hoàng chí tôn vĩ đại, ở trong lòng mọi người đều minh bạch việc này." Hắn cư nhiên nhảy xuống cái ghế, vươn tay kéo tên người hầu đang quỳ dưới đất đứng dậy, vẻ mặt hưng phấn, cười nói: "Ngươi còn không hiểu sao? Tới đây tới đây! Ta giải thích cho ngươi một chút... Trong lần chiến tranh này, căn bản chỉ là một hồi ngắn trong vở diễn tranh đoạt quyền thừa kế mà thôi ! Cái tên gia hỏa Heisiting chính là bạn thân của đại hoàng tử.
Mà ta... Nếu như muốn tiêu diệt vị huynh trưởng kia, thì đành phải khai trừ Heisiting thôi, nhưng mà đứa em thương cảm của ta, hắn lại vừa bị chết trên chiến trường, ta thừa nhận bảo hắn đi làm nhiệm vụ ngăn chặn nguy hiểm kia chính là chủ ý của ta... Ai, phụ hoàng của bọn ta cũng thật là ác tâm, biết rõ những điều này, nhưng không hề ngăn cản. Lẽ nào trong toàn bộ người Odn, mỗi lần có hoàng đế mới lên ngôi, đều là phải dùng máu tươi của huynh đệ tỷ muội để lót đường hay sao?"
Lúc này tên người hầu đã thật sự ngất xỉu !
Hắn chỉ là một tên thấp kém, thực sự không nghĩ tới vị hoàng tử này vì cái gì mà phát điên, cư nhiên nói những lời hoang đường này với hắn. Những lời này nếu như nghe được thì chỉ có chết chắc ! Những việc bí mật như vậy, há có thể để cho một người như hắn nghe được? Dù cho chỉ là một từ trong đó, đều chắc chắn sẽ bị giết người diệt khẩu a.
Hắn run lên một cách điên cuồng, sau đó quỳ xuống lớn tiếng van xin khóc lóc: "Điện hạ! Điện hạ xin ngài tha mạng! Xin ngài tha mạng! Ta, ta, ta chưa nghe được bất cứ cái gì ! Không có nghe được gì hết ! !"
Vẻ ôn hòa trên mặt của Kekelan trong nháy mắt liền biến mất, hắn nhìn tên người hầu một chút, lại một lần nữa đi về ngồi xuống cái ghế của mình, vẻ mặt dường như mất hứng, giống như là một đứa nhỏ mất đi đồ chơi, khoát tay nói: "Lui xuống đi, ta sẽ không giết ngươi."
Chờ cái tên người hầu bò lếch lui về phía sau chuồn mất, ngón tay của Kekelan lại đặt lên dây đàn hạc, thở một hơi thật dài.
"Thật là cô đơn a... Ngay cả một người để nói chuyên cũng không có."
Trên mặt vị quý nhân người Odin này liền biểu hiện ra một vẻ cô độc.
Một tuần lộc kỵ binh đang phóng nhanh từ xa vọt tới, chạy tới dưới bình thai liền xoay người nhảy xuống, quỳ lạy: "Điện hạ, các dũng sĩ của chúng ta đã sắp chạm trán với người Byzantine đang đoạn hậu! Dũng sĩ của chúng ta vẫn còn chưa có xông vào, thỉnh ngài ra lệnh để..."
"Ra lệnh cái gì?" Kekelan ngáp dài một cách buồn chán, hắn vung tay lên, thờ ơ nói: "Các ngươi rất sốt ruột cùng binh đoàn tinh nhuệ nhất của người Byzantine liều mạng sao? Ân, nếu như thật sự muốn đi tìm cái chết mà nói, vậy thì cứ việc tiến lên đi."
Tên tuần lộc kỵ binh liền sững sờ, há to cái miệng.
"Được rồi được rồi, bảo các dũng sĩ của chúng ta trở về, không cần liều mạng đuổi theo mà đánh, ách... bảo người ở phía trước, xếp thành đội hình đi theo xa ở phía sau người Byzantine là được. Ân, đúng, cứ như vậy đi, xếp thành đội hình rồi theo sau, ân, đừng quên thỏi còi hiệu, ha ha! Vui vẻ tống tiễn bọn họ trở về nào."
Chẳng lẽ vị hoàng tử này đã bị điên? !
Nhìn cái tên kỵ binh kia đứng đờ ra, sắc mặt của Kekelan liền trầm xuống, trong ánh mắt hiện lên một tia sáng kỳ lạ, lập tức trên mặt hắn không còn vẻ vui cười thường hay gặp : "Được rồi, binh đoàn 13, thì giao cho vị tướng kiêu ngạo của người Odin chúng ta, để Heisiting đại nhân đối phó đi. Nhiệm vụ của chúng ta, chính là giống như những người chăn dê, đem những tên Byzantine này xua đuổi về phía dao mổ của Heisiting đại nhân, cung cấp thịt cho hắn mổ xẻ."
"Nhưng, thế nhưng..." Cái tên sĩ quan của tuần lộc kỵ binh này hiển nhiên có chút khó hiểu đối với mệnh lệnh vừa ra.
Xếp thành đội hình, đi theo, lại còn thổi còi? !
"Không có thế nhưng, chấp hành mệnh lệnh." Trên mặt của Kekelan hiện ra một tia không còn nhẫn nại, cái tên sĩ quan kỵ binh kia vội vàng cuối đầu xin tha rồi chuồn mất.
Kekelan ngồi một chổ, uể oải dựa vào thành ghế, nhịp nhịp ngón tay một cách buồn chán.
Ân... Heisiting, ngươi hiện tại nhất định là đang gặp phiền phức đây, lúc này chắc hẳn ngươi đã phát hiện rằng bị ta ngấm ngầm mưu tính, chắc đang chật vật chui ra khỏi cái bẫy của ta, ai bảo ngươi làm 'võ thần của người Odin' làm chi ! Cho dù có một cái danh tiếng như thế, ngươi cùng lắm chỉ giống như là một con ngựa bị roi da quất mạnh mà phải tiến về phía trước.
Cho nên, binh đoàn 13 lần này giao cho Heisiting nhà ngươi gánh đi, về phần quân công của ta sao... Ta đã ăn tươi một trung đoàn của binh đoàn 13. Đại khái cũng đủ làm thỏa mãn vị phụ hoàng vĩ đại của ta.
Ân... Vĩnh viễn không nên bộc lộ tài năng siêu quần xuất chúng của mình ra. Trước hết chỉ cần làm tốt những công việc được giao ...
Vị quý nhân người Odin này nhẹ nhàng vừa khảy dây đàn hạc, vừa ngáp dài một cái.