Nhắc tới tinh linh tộc, ngay cả dế nhũi không sợ trời không sợ đất cũng phải lặng im .
Nếu như hỏi chủng tộc nào trên thế giới này có thù hằn nhiều nhất đối với nhân loại-- như vậy sẽ không phải là loài rồng, không phải người lùn, cũng không phải địa tinh. . . Mà đáp án chính là, chủng tộc không ai có thể ngờ được : tinh linh tộc! !
Người lùn bất quá trời sinh tính tình đã quái gở cho nên không muốn cùng các chủng tộc khác qua lại, bọn họ chỉ thích trốn trong các hang núi nơi hoang dã, đào ra các hang động to lớn ở dưới lòng đất. Còn loài rồng thì tự cao tự đại là sinh vật cao cấp nhất, lấy sự kiêu ngạo mà hùng cứ phía bắc đại lục, về phần địa tinh. . . Dẹp, ai lại thèm quan tâm đến bọn chuột da xanh suốt ngày chỉ biết kêu "ouke ouke"?
Thế nhưng, mỉa mai chính là, cư nhiên tinh linh tộc trời sinh tính tình thiện lương thân mật hơn nữa lại còn yêu chuộng hòa bình lại hận nhân loại thấu xương, loài người bị đối xử như thế này thật sự là con mẹ nó một nỗi oan ức a.
Tương truyền tinh linh tộc là một chủng tộc cố chấp gần như cứng nhắc, trên lục địa có truyền một câu nói rằng: nếu như một tinh linh chán ghét ngươi, như vậy cho đến lúc chết nó cũng chán ghét ngươi, nếu như một tinh linh yêu thích ngươi, như vậy cho dùng ngươi có cầm kiếm đâm vào tim nó, nó vẫn như cũ yêu thích ngươi.
Những lời này tuy rằng khoa trương, thế nhưng lại phản ánh phần nào đó sự cố chấp trong dòng máu của tinh linh.
Tinh linh đối với loài người có thái độ thù hằn như vậy, là do bắt đầu từ thời đại thượng cổ nguyên vu, có người nói rằng tại thời đại thượng cổ, nhân loại đã làm ra một việc phản bội nào đó đối với tinh linh, khiến cho tinh linh bị tổn thất thật lớn, từ đó về sau loài người bị tinh linh vây hãm tring trạng thái căm thù, mà cừu hận đã kết ngàn vạn năm qua, tinh linh tộc cũng chưa bao giờ quên được qua ngần ấy năm-- hoặc là nói, căm ghét loài người đã trở thành truyền thống của bọn họ, mà bọn họ căn bản là không bao giờ thay đổi truyền thống hay tập quán nào cả.
Bởi vì tổ tiên bọn ta thù hận các ngươi, tuy rằng không biết lý do vì sao, thế nhưng nó đã thành truyền thống, cho nên. . . bọn ta phải tiếp tục thù hận các ngươi-- cái lý do này thật sự là có chút con mẹ nó. . .
Đương nhiên, tinh linh không những là loại cố chấp, mà còn rất nhiều nguyên nhân khiến cho tinh linh đối với loài người thù hận ngày càng sâu nặng hơn.
Tỷ như loài người phá hoại tự nhiên, hủy hoại rừng rậm, tàn sát ma thú cùng sinh vật khác-- điều này làm cho bọn yêu thích tự nhiên như tinh linh cực kỳ phẫn nộ.
Mà càng trọng yếu hơn chính là, hành vi buôn bán nô lệ của loài người!
Tinh linh trời sinh đã là cung thủ ưu tú, tinh linh trời sinh đã là nghệ thuật gia, tinh linh trời sinh đã là ma pháp thiên phú. . . Mà ngoài những thứ tỏa sáng thiên phú, họ còn có một đặc điểm: tinh linh trời sinh đều có khuôn mặt rất đẹp!
Mỹ lệ, mới chính là nguồn gốc tai họa của tinh linh.
Hơn nữa những nhà quyền quý có cuộc sống thối nát trong nhân loại, đối với mỹ sắc đã trở thành một thứ truy cầu không thể thiếu, mà tinh linh trời sinh nhu nhược mỹ lệ tràn ngập phong tình dị tộc, thì lại càng trở thành vật sưu tầm mà các nhà quyền quý yêu thích nhất.
Đúng vậy, ngươi không nhìn nhằm, là "vật sưu tầm" !
Trong tinh linh tộc, vô luận là nam hay nữ, sinh ra đã định trước rằng dung mạo bên ngoài là cực kỳ thanh tú mỹ lệ. Trong truyền thuyết, mỗi cá thể của tinh linh tộc đều giỏi ca hát nhảy múa, mang theo tràn ngập linh khí tự nhiên cùng dựng dục sinh mệnh. Cũng bởi vì nguyên nhân như vậy, một nô lệ tinh linh, thường thường đều trở thành cực phẩm cho giai cấp quyền quý nhân loại tranh giành. Thiếu nữ xinh đẹp của tinh linh tộc, một khi bị loài người bắt được, như vậy sẽ lập tức trở thành một hàng hóa với giá trên trời được rao bán ở chợ nô lệ, mà một khi trở thành nô lệ của loài người, như vậy số phận của tinh linh này chỉ có thể là bị bọn óc đầy bụng phệ hoặc đám quý tộc háo sắc vô độ chà đạp. Còn không thì cũng trở thành hàng hóa đầu cơ tích trữ, bán lại cho một tay quý tộc giàu sang nào đó để kiếm lời, cả đời trở thành một món đồ chơi. Mà cùng loài người giao hợp sinh ra hậu duệ, bề ngoài thông thường cũng rất xinh đẹp, thế nhưng số phận của hậu duệ cũng lại là trở thành một món đồ chơi khác. . .
Bởi vì tình huống như vậy, trên đại lục đã xuất hiện một chủng tộc mới-- "nửa tinh linh".
Tinh linh tộc nghiêm cấm cùng người ngoại tộc thông hôn, cho nên sự xuất hiện của nửa tinh linh, cũng trở thành chứng cứ phạm tội rành rành của hành vi tội ác của nhân loại.
Khiến cho tinh linh tộc giận sôi chính là, bởi vì trong đám quyền quý của nhân loại không ít kẻ yêu thích nam phong, cho nên đối tượng bị bắt làm nô lệ, không chỉ có tinh linh nữ tính, mà ngay cả tinh linh nam tính cũng không thoát khỏi nạn kiếp. Một khi tinh linh nam tính bị bắt làm nô lệ, như vậy hơn phân nửa là sẽ bị các nhà quyền quý mua về, sau đó trở thành đồng tính luyến ái. . .
Tinh linh tộc rất thưa thớt, cá thể thì hùng mạnh, thế nhưng năng lực sinh sản lại thấp, gần giống như loài rồng. Cho nên mỗi khi có nô lệ là tinh linh, tại các khu chợ buôn bán nô lệ đều là hét với giá trên trời. Mà bởi vì các giá cả trên trời này, trái lại càng kích thích bọn buôn bán nô lệ người trước hi sinh người sau tiếp bước, tiến nhập vào vòng xoáy mua bán nô lệ, trăm nghìn năm qua, không biết bao nhiêu chi đội săn bắt nô lệ đã ngã xuống trên các cánh đồng hoang vu cùng rừng rậm ở vùng đất hỗn loạn nơi cư ngụ của tinh linh tộc, cũng không biết bao nhiêu huyết lệ của nhiều ít tinh linh, trải dài trên con đường phát tài của đám săn bắt nô lệ.
Trong lịch sử, loại săn bắt nô lệ này đã đạt tới đỉnh cao trào vào mấy trăm năm trước đây. Đã từng có những quý tộc cùng nhà cầm quyền thèm nhỏ dãi nô lệ tinh linh, dẫn đến đế quốc Byzantine cùng đế quốc Odin, hai quốc gia cùng nhau liên thủ tạo thành một chi quân đội, viễn chinh vào trong khu vực rừng rậm hỗn loạn nơi cư trú của tinh linh tộc, liên quân đạt số lượng trên một vạn người, trong đó bao gồm cuồng chiến sĩ, thú hồn chiến sĩ của người Odin cùng với kỵ binh tinh nhuệ của Byzantine.
Mà lần viễn chinh đó cuối cùng lại kết thúc trong thất bại, một vạn liên quân từ trong rừng rậm trở về không còn được một phần mười, tuyệt đại đa số bọn họ là chết trong tay liên minh các bộ lạc tinh linh trong rừng rậm, đại bộ phận là chết bởi cung tên cũng như là ma pháp của tinh linh. Thế nhưng tàn quân của lần đó đi ra khỏi rừng rậm, cũng mang theo mấy trăm tinh linh bị bắt làm tù binh, trong số đó còn có một nữ tử tinh linh cực kỳ xinh đẹp đã bị hoàng đế Byzantine lúc bấy giờ chiếm hữu, bởi vì sắc đẹp kinh người nên luôn luôn được hoàng thượng sủng ái, thậm chí còn hạ sinh cho hoàng đế một huyết mạch hoàng thất, chỉ là do có thân phận nửa tinh linh, cho nên cũng không cách nào thu nhận thân phận là người của hoàng thất, lúc tuổi còn nhỏ, cũng đã bị hoàng đế hạ lệnh quăng vào giếng nước để dìm chết!
Kể từ lần đó, tinh linh tộc đã vô cùng phẫn nộ phát ra một tiếng kêu hào: nhân loại sẽ trở thành các vị khách không được hoan nghênh nhất của bọn họ! Bất kỳ nhân loại nào bước chân vào trong khu vực rừng rậm hỗn loạn, đều sẽ bị tinh linh khu trục.
Có thể đem tinh linh tộc trời sinh rất hiền hòa bức tới mức đột này, có thể cho thấy, nhân loại phạm phải các tội nghiệt thật sự quá sâu đậm đối với tinh linh.
Thế nhưng so sánh với tinh linh bình thường, hắc tinh linh lại là một dị tộc diễn sinh từ trong tinh linh tộc truyền thống.
Hắc tinh linh tộc còn được gọi là đọa lạc ám dạ tinh linh, trong truyền thuyết những tinh linh này đã ruồng bỏ tính ngưỡng thần linh của tinh linh tộc, vứt bỏ các đặc tính hiền hòa cùng yêu thích thiên nhiên, những hắc tinh linh này rất giảo hoạt tàn nhẫn, tham lam cùng hung ác, bởi vì ruồng bỏ tín ngưỡng cho nên các ám dạ tinh linh phải chịu thần của tinh linh trục xuất, thoát ly khỏi quần thể tinh linh truyền thống, da thịt bên ngoài của bọn họ bị biến thành màu đen, vẫn như cũ gìn giữ được vẻ đẹp cùng các loại thiên phú của tinh linh, sống sâu giấu mình ở trong rừng rậm, tập kích tất cả chúng tộc nào dám đi ngang qua lãnh thổ của bọn họ-- thậm chí bao gồm cả các tinh linh truyền thống.
Nếu như nói tinh linh truyền thống đối với nhân loại chỉ tuyên bố là: thâm nhập khu vực rừng rậm hỗn loạn, thì sẽ bị khu trục. . .
Như vậy, hắc tinh linh hoàn toàn làm thẳng tay: bất kỳ nhân loại nào bị phát hiện thâm nhập vào trong rừng rập, đều sẽ bị toàn lực truy sát !
※※※
Hạ Á mặc dù sinh trưởng tại Dã Hỏa trấn, nhưng cũng biết được thù hận sâu như biển giữa nhân loại và tinh linh tộc, nếu như nói cái 'ma vẫn hương dụ' này sinh trưởng ở bất kỳ địa phương nào khác, cho dù là lãnh địa của người lùn, Hạ Á cũng sẽ tự cao mà đi tới đó mạo hiểm một lần, lấy kinh nghiệm của hắn ở Dã Hỏa nguyên cùng tính tình đề phòng cẩn thận, hơn nữa vận khí cũng không tồi, nói không chừng có hơn phân nửa là thành công-- thế nhưng đây lại là khu vực của tinh linh, như vậy thà rằng buông tha cho 'ma vẫn hương dụ' còn tốt hơn là mất mạng.
Thở dài, nhìn nét mặt bi thương của Tatara, Hạ Á không nói gì, chỉ nhẹ nhàng vỗ vỗ vai tên ma pháp sư.
Bidaerduo đem hai người dẫn tới một quán rượu ở phía tây thành, nơi này cách đấu trường giác đấu không tính là quá xa, khi đi vào trong quán rượu, bên trong đã ầm ĩ hò hét, không khí tràn ngập mùi thuốc lá và cồn, vừa bước vào cửa, liền nghe thấy bên trong truyền tới một trận cười vang giòn.
"Ge Li, ngươi đầu người óc trâu à !? Ngươi nói ngươi muốn khiêu chiến tên gia hỏa gọi là Hạ Á? Ha ha ha ha. . . Tên gia hỏa kia chính là cao thủ có thể đánh bại Heisiting đấy!"
"Đúng vậy! Nếu như ngươi thực sự lợi hại như vậy, chi bằng trực tiếp đi khiêu chiến Heisiting đi!"
"Ha ha ha ha! Nhà ngươi nhất định là uống quá nhiều nước đái ngựa rồi."
"Ta xem ra hắn không phải uống quá nhiều nước đái ngựa, mà là 'chơi' quá nhiều nữ nhân, cho rằng loại cao thủ như Heisiting cũng dễ dàng đối phó như nữ nhân. . . Ha ha ha ha!"
Từng đợt tiếng cười không kiêng nể vang lên, Hạ Á liền thấy được một người quen cũ, bạch ngân kiếm sĩ Ge Li một trong vương thành tứ tú đang đứng trước một cái bàn, cái túi cơm anh tuấn này đang cầm trong tay một thanh thập tự trường kiếm-- đương nhiên không phải là thanh kiếm đã bị Hạ Á chém gãy ở Dã Hỏa nguyên. Ge Li đang bị những người xung quanh cười nhạo, khuôn mặt của hắn vừa đỏ vừa tím, rốt cục vỗ bàn một cái, hét lớn: "Tất cả đều câm miệng cho ta!"
'Bá' một tiếng hắn rút ra thanh thập tự kiếm bằng bạc ra, thanh kiếm này đúng là thượng đẳng có giá trị không nhỏ, cho dù là ở trong quán rượu thiếu ánh sáng, lưỡi kiếm y nhiên vẫn toát ra một luồng ánh sáng màu bạc, Ge Li mặc một bộ giáp nhẹ thượng đẳng may bằng da tê giác và vài miếng tinh cương, hàn quang của kiếm trong tay lóe sáng, nhìn qua cũng có vài phần khí thế, tiếng cười của những người bên cạnh cũng đã yếu đi vài phần.
"Hừ! Bọn hỗn đản các ngươi, chờ Ge Li đại nhân ta đây, đem cái tên có tiếng không có miếng Hạ Á kia đánh ngã, khiến hắn quỳ gối đập đầu trước mặt ta, đến lúc đó xem thử còn ai dám pha trò trước mặt Ge Li đại nhân ta đây!
Người ở trong quán rượu lúc này, đại thể cũng biết được cậu ấm Ge Li rốt cục có bao nhiêu bản lĩnh, bất quá lo ngại gia thế của Ge Li, mắt thấy Ge Li thực sự bị kích động mà nóng nảy, cũng không dám tiếp tục bức bách, nhất thời cả quá rượu trở nên yên tĩnh.
Ge Li đưa mắt nhìn xung quanh thấy không còn ai tiếp tục cười nhạo, trong lòng đắc ý, vỗ bàn một cái, hét lớn: "Đem rượu ra đây!"
Ông chủ quán rượu đang ở bên cạnh lập tức bưng ra một cái khay, bên trên đựng đầy chén rượu nhỏ bằng gỗ. Ge Li cầm lấy một chén, ngửa đầu, một hơi uống cạn chén rượu, khuôn mặt nhất thời tỏa ra vẻ thỏa mãn, cười lớn một tiếng: "Được ! Ta mời mọi người ở đâu một chầu ! Hôm nay ta đã say, ngày mai ta sẽ tìm tên có tiếng không có miếng tên gọi là Hạ Á kia tính sổ !"
Nói xong, hắn 'oạch' một tiếng, liền ngã gục xuống bàn, đám người trong quán sửng sốt một hồi, liền sau đó cười to.
Cậu ấm Ge Li này rất thích phô trương thanh thế, mặc kệ hắn đi. . . nói như thế nào, miễn có rượu uống, mới là quan trọng nhất. Một đám ma men võ sĩ nghèo túng đều nhào tới cướp giật các chén rượu ở trên khay, mấy tên không giật được chén nào liền đập bàn, thúc giục chủ quán mau chóng đem rượu ra.
Hạ Á lẫn mình trong đám giành giật rượu, hắn đã sớm nhắm thẳng tới bàn của Ge Li, từ trong đám người lách mình đi qua, vươn tay túm lấy Ge Li đang gục trên bàn dựng dậy, Ge Li đã say tới bất tỉnh nhân sự, mí mắt hơi mở lên liếc mình Hạ Á, thế nhưng không có nhận ra hắn, chỉ là nhìn thấy Bidaerduo đang ở bên cạnh Hạ Á, Ge Li cười ha ha, hàm hồ nói: "Di, ma pháp sư của chúng ta đã tới. . . Lại đây lại đây, cùng ta uống một chén nào. . ."
Vừa lúc Bidaerduo đi vào, nhìn thấy Ge Li đã say thành bộ dáng này, trong lòng nhất thời rất thất vọng.
Hắn cố ý đem Hạ Á dẫn đến nơi đây, chính là muốn nhân cơ hội này giáo huấn Hạ Á một trận. Trong quán rượu tụ tập không ít sâu rượu, trong đó hơn phân nửa đều là võ sĩ nghèo túng, lấy gia thế hiển hách của Ge Li, cùng với trời sinh thích luận võ, cũng như tính tình rất kiêu căng, vũ kỹ không luyện thành được gì, rõ ràng bản lĩnh không cao, thế nhưng lại thích bài ra phong thái cao thủ, quán rượu này là chỗ quen của hắn, đám giang hồ nghèo túng trong quán ít nhiều cũng hiểu rõ tính khí của vị cậu ấm nhà giàu quý tộc này, thỉnh thoảng cũng thuận miệng nịnh hót một hai câu, đổi lấy một ít rượu uống, bất quá người của Ge Li ở chỗ này đúng là không ít. Bidaerduo chính là dự định mang Hạ Á tới đây, Ge Li vừa nhìn thấy Hạ Á, nhất định sẽ lập tức trở mặt, đến lúc xảy ra đánh nhau, toàn bộ võ sĩ trong quán rượu sẽ đứng về phía hắn, cho dù cái tên mâu tặc này có hung địa độc ác, thế nhưng cũng không thể đánh bại tất cả mọi ngươi, như thế chẳng phải đã cho hắn ăn một trận đòn no sao?
Nhưng mà vừa đến đây thì thấy Ge Li đã say tới mức không nhìn rõ được ai, làm thế nào để phát động sinh sự?
Đám võ sĩ trong quán rượu tuy rằng nhận thức Ge Li, nhưng lại không nhận thức Bidaerduo. Bọn gia hỏa kia không phải đám người ngu, ai lại không nhận ra, tên Bidaerduo này chỉ là một kẻ không có tiền đồ đi theo bên cạnh Ge Li làm một tên tay sai mà thôi, ai lại thực sự ra mặt giúp hắn?
Mắt thấy không cách nào động thủ, Bidaerduo trong lòng nhẫn nại trở lại, kéo Hạ Á đi tới một cái ghế dài ở cạnh tường ngồi xuống, gọi ra mấy ly rượu lúa mạch.
Hạ Á uống vài ngụm lớn, còn tên Ge Li cũng đã ngã lên đùi của Bidaerduo ngủ khò khò. Dế nhũi dường như không hề phòng bị, chỉ một mực uống rượu, không được chốc lát, thì đã uống cạn sáu ly, tửu lượng của dế nhũi cực kỳ tốt, sáu ly rượu đối với hắn ngay cả sắc mặt cũng không thay đổi, một điểm ửng đỏ cũng không có, trái lại ánh mắt của hắn càng lúc càng trở nên lợi hại, liên tục liếc tới liếc lui trên người Bidaerduo, thỉnh thoảng còn lộ ra vẻ tươi cười đầy thâm ý, càng khiến cho Bidaerduo sợ hãi trong lòng. Cũng không biết cái tên hung ác này đáng có ý định gì để đối phó với bản thân.
Rốt cục, lúc Hạ Á uống xong ly thứ tám, chợt nghe thấy một trận ồn ào từ cửa quán rượu truyền đến, một âm thanh hùng hậu vang lên: "Các ngươi theo ta làm cái gì! Toàn bộ về nhà ngay cho ta ! Ta chỉ muốn yên tĩnh uống vài ly rượu, tuyệt đối sẽ không gây ra việc gì nháo sự !"
Liền sau đó cửa quán bị đẩy ra, một thân ảnh hùng tráng uy vũ vọt vào, trên người mặc một bộ giáp ngực bằng da trâu, sau lưng mang một thanh chiến phủ to lớn, đầu đầy tóc dài màu đỏ bù xù, phảng phất như học theo người Odin buộc tóc thành từng lọn nhỏ xỏa dài sau đầu, chính thị là tên to con Ni Guer một trong vương thành tứ tú. Chiến phủ phía sau lưng Ni Guer hiển nhiên cũng là vật mới được chế tạo gần đây, hắn vừa tiến nhanh vào trong vừa hét: "Ge Li, Ge Li cái tên gia hỏa nhà ngươi đang ở đâu !"
Âm thanh rất hùng hồn, khiến cho đám bụi bám ở trên các ngọn đèn của quán rượu cũng phải chấn cho rớt xuống.
Mà khiến Hạ Á vô cùng kinh ngạc chính là, sau khi tên to con này đi vào, ngoài cửa lại xuất hiện thêm năm tên võ sĩ mặc trường bào bước theo sau hắn, trong đó tên đi đầu có mái tóc màu xám cắt ngắn, tóc trên đầu giống như là những cây đinh mọc chỉa lên trời, từ xa nhìn tới liền giống như là một con nhím, vóc người trung bình, tuy rằng đang mặc trường bào võ sĩ bằng vải đay, nhưng lại tỏ ra mười phần tinh khí, trong lúc di chuyển cũng tỏa ra tràn ngập mùi vị bưu hãn, liền giống như là một con báo đang săn mồi, bên hông mang một thanh kiếm có vỏ bằng da cá mập, một tay đặt trên chuôi kiếm, một tay ra hiệu cho đám người phía sau, trên trán mơ hồ hiện ra một cổ nhuệ khí.
Vừa nhìn thấy người này, tim của Hạ Á liền đập mạnh: đây là một người rất có bản lĩnh!
Biểu tình của tên võ sĩ đầu con nhím này rất lạnh lùng, đi theo bên cạnh Ni Guer, không nói một lời, trái lại một võ sĩ khác ở bên cạnh cất tiếng nói nhỏ: "Thiếu gia, đại nhân đã nói, ngươi đi tới đâu, bọn ta phải theo tới đó, nếu như rời xa nửa bước, như vậy lúc trở về sẽ bị khiển trách."
Ni Guer thoáng chép miệng: "Các ngươi đừng theo ta, cùng lắm ta thay các ngươi chịu phạt là được."
Mấy tên võ sĩ này hiển nhiên đều là thị vệ trong nhà hắn, tai nghe Ni Guer nói như vậy, vẻ mặt cũng không lộ ra biểu cảm gì, thầm nghĩ : ngươi là thiếu gia của gia đình quyền quý, khiển trách bằng roi da làm gì tới phiên ngươi, nếu không cùng nhau trở về, người bị trách phạt không phải là bọn ta thì còn là ai?
Trong quán rượu không đủ ánh sáng, lại còn nhiều người đang chen lấn nhau, Ni Guer tiến đến hô liền vài tiếng, cũng không có thấy Ge Li trả lời, mà tên đầu con nhím ở bên cạnh hắn cũng không nói câu gì, thế nhưng bỗng nhiên hai mắt híp lại, ở trong đoàn người, liếc mắt nhìn Hạ Á đang ngồi ở xa xa trong góc tường, Hạ Á cũng đang quan sát người này, thình lình bị đối phương phát hiện, hai người bốn mắt nhìn nhau, trong nháy mắt ánh mắt của tên đầu con nhím tỏa ra một tia thần thải, liền sau đó lập tức biến mất, tiếp tục câm lặng đi theo bên cạnh của Ni Guer.
Thế nhưng trong lòng Hạ Á bỗng nhiên trầm xuống, lúc mắt hai người chạm nhau, chỉ trong nháy mắt này, Hạ Á liền cảm giác được bản thân hắn kinh hoàng trong lòng, một loại uy áp vô hình trực tiếp tác dụng vào trong ý thức của hắn, ngay cả lưng của hắn cũng đã toát ra một trận mồ hôi lạnh, vài lần nhịn không được đã muốn rút hỏa xoa ra xông tới ! Mà ánh mắt của người nọ dường như trở thành thực chất, mới vừa rồi bất quá chỉ là tùy ý nhìn thoáng qua, nhưng lại thậm chí tạo cho Hạ Á một cái cảm giác đau nhức mơ hồ!
Uy áp cường đại như thế này, hắn chỉ cảm nhận được vài lần đó là khi đối mặt với Heisiting!
Tên to con Ni Guer ở trong quá rượu đi tìm hết nửa vòng, tới đây Hạ Á rốt cục làm ra một cái chủ ý, bỗng nhiên nhảy dựng lên, hét lớn một tiếng, vung tay đem cái bàn trước mặt hất tung, bay lên tung một cước, rầm một tiếng, cái bàn bằng gỗ rất rắn chắc đã bị đá vỡ thành nhiều mảnh, ly chén trên bàn bay tung tóe cả lên, hơn nữa hắn rống to một tiếng, nhất thời khiến cả quán rượu liền trở nên im lặng, vô số ánh mắt từ xung quanh nhìn về phía hắn.
Hạ Á 'hừ' một tiếng, ưỡn ngực, chống nạnh hét lớn : "Vương thành tứ tú, có tiếng mà không có miếng ! Bọn hề nhảy nhót, hư danh vô thực! !"
Hắn quát rất to và rõ, những lời này nhất thời truyền khắp toàn trường, mọi người đều có thể nghe rất rõ ràng. Tên ma pháp sư Bidaerduo nhất thời kinh ngạc, "di" một tiếng, giật mình nhìn chằm chằm Hạ Á, cũng không biết tên gia hỏa này vì sao lại bộc phát cơn điên.
Hư danh vô thực, có tiếng mà không có miếng. . . Vị đại gia này, ngài không biết đây là nơi nào sao? Ở chỗ này mà dám rao to một câu như thế, là muốn làm gì đây?
Ni Guer rốt cục nhìn thấy Hạ Á, tên to con kêu lên "ai da" một tiếng, sắc mặt cuồng biến, đưa tay ra sau tháo lấy thanh chiến phủ ở sau lưng, chỉ vào Hạ Á: "A! Là ngươi! Là cái tên mâu tặc nhà ngươi ! ! !"
Hạ Á cười ha ha, bài ra bộ dáng đầy khí thế, nhấc cao cái cằm: "Hừ, đúng vậy, chính là bổn đại gia đây! Xem ra ngươi không có quên khuôn mặt của ta. . . Không sai! Bổn đại gia đi không thay tên, ngồi không đổi tính, chính là Hạ Á Lôi Minh! Buồn cười, thật là buồn cười! Mới vừa rồi lúc bước vào quán, cái tên chó má bạch ngân kiếm sĩ một trong vương thành tứ tú bọn ngươi không phải là muốn tìm ta khiêu chiến sao? Vừa thấy được ta thì đã trở thành một con mèo say xỉn ! Vương thành tứ tú các ngươi luôn miệng khoe khoang khoác loác, cư nhiên dám xem thường ông đây ! Hừ, ông đây ở phương bắc, ngay cả Heisiting cũng đã từng giao thủ qua, thế nhưng lại không đáng lọt vào mắt bọn ngươi !?"
Nói xong, Hạ Á bước về phía trước vài bước, nắm chặt nắm tay: "Ê ! Ngươi cũng là một trong vương thành tứ tú, mau tới đây đi !"
Lời này vừa nói ra, mọi người ở xung quanh lập tức thay đổi sắc mặt.
Sắc mặt Ni Guer tái nhợt, không nghĩ tới sẽ gặp cái tên tai ương Hạ Á ở chỗ này, càng giật mình chính là, tên gia hỏa này. . . cư nhiên chính là Hạ Á Lôi Minh? Chính là tên Hạ Á trong truyền thuyết gần đây đã đánh bại Heisiting?
Không chỉ có Ni Guer, Bidaerduo cũng ngây dại. Hắn tuy rằng mơ hồ nhớ kỹ tên của dế nhũi gọi là Hạ Á, thế nhưng hắn cứ tưởng đây là tên bịa đặt, không nghĩ tới tên mâu tặc từng cướp đường của bọn hắn, cư nhiên chính là cao thủ mới nổi gần đây đã đánh bại Heisiting của Odin?
Về phần mọi người còn lại trong quán, mấy tên sâu rượu võ sĩ nghèo túng, cũng hoàn toàn ngây dại.
Hạ Á Lôi Minh? Tiểu tử này chính là Hạ Á Lôi Minh? Là cao thủ mới nổi lên gần đây?
Mẹ nó. . . Nếu như là cao thủ ngay cả Heisiting còn đánh bại, thì làm sao lại chạy tới nơi này khiên chiến bọn ngốc vương thành tứ tú để làm gì? !
Không sợ bị hạ thấp thân phận hay sao? !
Tim của Ni Guer đập như cái trống làng, trừng mắt Hạ Á, rất muốn rống to một tiếng để lấy lại chút can đảm, thế nhưng nhìn thấy ánh mắt của Hạ Á, trong đầu nhất thời trống rỗng, nhịn không được lời nói vừa tới cửa miệng liền cải biến ý tứ: "Ngươi! Ngươi chính là Hạ Á Lôi Minh? Ngươi, ngươi, ngươi chạy tới nơi này để làm gì! Ta nói ngươi biết, vương thành tứ tú của bọn ta không phải là dễ chọc vào đâu!"
"Làm cái gì !? Ta nghe nói trong thành có bốn tên trẻ tuổi làm chuyện hoang đường, vũ kỹ chỉ là mèo què ba chân, thế nhưng lại tự nhận bản lĩnh cao thâm, tự cấp cho mình một cái danh hiệu lừa bịp là cao thủ vương thành tứ tú ! Ông đây nhìn không được mắt, vừa lúc ông đây mới tới đế đô, đang muốn kiến thức một chút thế nào là cao thủ ở đế đô, cho nên trước hết là đem các ngươi ra khai đao!"
Lời nói này càng khiến cho mọi người xung quanh càng quái dị: muốn kiến thức cao thủ ở đế đô? Như vậy ngươi cứ việc đi tìm cao thủ chân chính mà khiêu chiến, chỉ cần ngươi lên tiếng khiêu chiến, chỉ sợ toàn bộ cao thủ vũ kỹ trong đế đô đều sẽ tìm đến ngươi, mỗi tên trong số đó đều có bản lĩnh gấp nghìn lần bọn vương thành tứ tú này ! Cũng không biết tên Hạ Á này có bị sâu ăn hết óc hay không, từ nơi nào nghe thấy danh khí của vương thanh tứ tú, liền mò đến đây dương danh lập oai?
Đối thủ như vương thành tứ tú, không cần tìm đến cửa cũng sẽ có trăm ngàn người giống bọn hắn tìm đến ngươi !
"Hãy bớt sàm ngôn đi, tới đây tới đây ! Cho ta kiến thức cao thủ vũ kỹ ở đế đô là ra sao đi! !"
Hạ Á cười ha ha, bước nhanh về phía trước, vươn tay tùy tiện cầm lấy một cái ghế, bước tới chỉ cách Ni Guer vài bước thì vung tay ném tới: "Trong lúc khiêu chiến đầy vinh quang của võ sĩ, người bên ngoài không được nhúng tay vào! Bằng không đừng trách ta không khách khí !"
Hạ Á rống to một tiếng, đem cái ghế ném vào đầu của Ni Guer, tên to con này rốt cục cũng có chút bản lĩnh, giơ búa lên đỡ một cái, 'răng rắc' một tiếng, cái ghế đã nát bấy, gỗ vụn bay tán loạn.
Ni Guer ngây người ngẩn ngơ, mắt thấy Hạ Á đã nhào tới trước mặt, liền nhớ tới cảnh ngày trước trên Dã Hỏa nguyên, cái tên dã man kia đã đơn giản liền bứng tung gốc một cái cây đại thụ, trong lòng phát lạnh, phản ứng đầu tiên ở trong đầu chính là xoay người bỏ chạy, thế nhưng chung quy mọi người xung quanh đang nhìn về phía hắn, mọi người trong quán rượu đều nhận biết được hắn, dù sao tuổi hắn cũng không quá lớn, trong lòng cũng không bỏ được mặc cảm danh dự, cắn răng một cái, giơ búa lên ngăn đỡ.
Hạ Á cũng đã rút hỏa xoa bên hông ra, hỏa xoa đen thui, cầm theo hỏa xoa, tung người vài cái đã vọt tới trước mặt Ni Guer.
Tên võ sĩ đầu con nhím ở bên cạnh Ni Guer nguyên bản lúc Hạ Á vừa định động thủ thì ánh mắt còn xuất hiện một tia nhuệ khí, nhưng chờ lúc thấy Hạ Á thực sự xuất thủ, không khỏi hai mắt híp lại, khóe miệng lộ ra một tia cười nhạt, không những không bước tới ngăn cản, trái lại còn lui về sau hai bước, chắp tay đứng dựa vào tường.
Hạ Á đem hỏa xoa hạ xuống, điểm lên lưỡi búa của Ni Guer, nhất thời Ni Guer trầm xuống, trong đầu hắn chỉ suy đoán một cái kết quả: lại bị cái tên dã man này lần nữa phá mất một thanh búa, sau đó bản thân mình sẽ bay thẳng ra ngoài, nằm thẳng cẳng trên mặt đất, nếu như vận khí tốt mà nói, ít nhất sẽ bị gãy một hai cái xương sườn.
Chỉ là trước mặt bao nhiêu người lại không thể đỡ dược một kích của Hạ Á, quả thật là sau này không còn mặt mũi để nhìn người khác.
Thế nhưng lúc hỏa xoa cùng búa va chạm nhau, Ni Guer nguyên bản đã sợ đến run cầm cập nhất thời sắc mặt thay đổi, mở to hai mắt nhìn chằm chằm Hạ Á.
". . . Di? !"
Ni Guer liền cảm giác được đòn đánh này của đối phương cực kỳ quỷ dị, nguyên bản hắn đã chuẩn bị đầy đủ tinh thần để bại trận, nào biết rằng lúc hắn vung búa lên ngăn đỡ, thế nhưng cảm giác được giống như là chém vào khoảng không, tựa hồ như là không có hỏa xoa, đại khái lúc hỏa xoa và chiến phủ giao nhau, lại không phát sinh bất kỳ lực va đập nào, trái lại chợt nghe 'oanh' một tiếng, cả người Hạ Á bay dựng lên, giống như là bị đánh bay thẳng về phía sau!
Ni Guer nguyên bản nhìn qua thì khí thế mười phần kinh người, mà Hạ Á thì giống như là bị một đòn đầy khí thế của hắn đánh bay, quát to một tiếng, Hạ Á đã bay thẳng đụng vào vách tường, 'oanh' một tiếng, bức tường nọ xuất hiện một cái lỗ lõm vào giống như một cái ao nhỏ, từng khối lớn tường đất bị rớt xuống, Hạ Á vừa rơi xuống đất, lắc lắc cái đầu, trong miệng quát to một tiếng: "Thật là lợi hại!"
Lập tức vung người nhảy lên.
Hắn thi triển ra ảnh kiếm thuật vừa mới học được cách đây không lâu, thân mình tung trái nhảy phải vài cái, phảng phất như tự thân mình lao thẳng vào lưỡi búa của đối phương-- thế nhưng rơi vào trong mắt của những người xung quanh, trái lại cho rằng là do Ni Guer cương mãnh vô cùng đã dùng lưỡi búa đánh cho Hạ Á ngã trái ngã phải. . .
Rốt cục, lại thấy Hạ Á lần nữa vung hỏa xoa điểm vào lưỡi búa của Ni Guer, thân thể của Hạ Á bị chấn động, lập tức run lên, giống như là có lực lượng vô hình nào đó đánh vào thân thể, hỏa xoa vọt bay ra khỏi tay, Hạ Á lảo đảo ngã xuống bên cạnh, dùng sức ngã nhào lên cái bàn gần đó, đem rượu trên bên tắm ướt cả quần áo bản thân, mới chịu ngồi dậy bò tới nhặt lấy hỏa xoa, lui ra phía sau vài bước, "phẫn nộ" trừng mắt nhìn Ni Guer quát lên một tiếng : "A nha! Đấu khí thật là lợi hại ! !"
? ?
Ni Guer nghe thấy thế trong đầu liền tràn đầy sương mù.
Đấu khí? Ông đây nếu như có bản lĩnh như thế, vì sao lần trước lại bị tên tiểu tử như ngươi sửa trị trên Dã Hỏa trấn?
Thế nhưng đương lúc này, khuôn mặt nhìn qua rất thành thật của Hạ Á, trong nháy mắt đã biểu hiện ra các biểu tình đặc sắc, không cam lòng, bất đắc dĩ, phẫn nộ, khuất nhục, các loại biểu tình của người thua cuộc đều hiện lên trên khuôn mặt hắn!
Rốt cục, thì thấy Hạ Á ra sức giậm chân một cái, 'xoạt' một tiếng liền thu hồi hỏa xoa, giọng nói khàn khàn, dường như mang theo vô tận bi phẫn, cả người đều đang run rẩy, hai mắt gắt gao trừng Ni Guer: "Vương thành tứ tú, quả nhiên lợi hại! Ta đã lĩnh giáo! Ngày hôm nay ta cam bái hạ phong, nếu ngày khác có cơ hội, chờ đến lúc ta luyện thành vũ kỹ, sẽ trở lại tìm biện pháp khiêu chiến các ngươi!"
Nói xong, tên dế nhũi này hắng giọng rõ to hai tiếng, trương to cổ họng trịnh trọng tuyên bố: "Ta là Hạ Á Lôi Minh, kỹ không bằng người, trong một trận đấu công bình, thua dưới tay của vị cao thủ trong vương thành tứ tứ ! Hạ Á Lôi Minh ta đây tâm phục khẩu phục !"
Âm thanh truyền đi rất xa, không chỉ có mấy tên sâu rượu đang ở trong quán nghe rõ, chỉ sợ âm thanh này ngay cả người đứng ở cách đó vài con phố cũng có thể nghe thấy!
Ách? Ta. . . đánh thắng ? !
Trong lòng Ni Guer vẫn còn mù mờ, lại không biết vì sao bản thân cư nhiên lại "đánh thắng " ? ! Hắn buông búa xuống, trừng mắt Hạ Á, chớp mắt liên tục vài cái, rõ ràng là không hiểu chuyện gì đang xảy ra? Nguyên bản tên hung ác này lần trước đã đem bản thân đánh cho một trận, cư nhiên lần này lại dễ dàng thua trên tay bản thân?
Lẽ nào. . . Trong lòng hắn bỗng nhiên mừng như điên, lẽ nào gần đây thực lực của bản thân đã tăng tiến rất nhiều, cư nhiên ngay cả bản thân cũng không nhận ra?
Thế nhưng hắn dù sao cũng không phải đứa ngốc, ý niệm điên cuồng này vừa hiện lên trong đầu liền lập tức bị dập tắt, nhìn thấy Hạ Á đang vội vội vàng vàng lách qua đoàn người, vươn tay chụp lấy Tatara chuồn ra khỏi quán, dường như rất sợ Ni Guer sẽ đổi ý, lôi Tatara tông thẳng ra khỏi cửa, vừa chạy vừa kêu gào: "Vương thành tứ tú tài nghệ bất phàm, ta là Hạ Á Lôi Minh thua trên tay họ, không còn lời nào để nói! !" Vân vân. . .
Một hơi lôi Tatara lao ra khỏi cửa quán, tung mình nhảy lên ngựa, ở trên đường lớn phóng chạy hơn trăm thước, Hạ Á quay đầu nhìn lại phát hiện không có người đuổi theo, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, liền sau đó ngửa mặt cười ha ha đầy ác ý.
"Ha ha ha ha ha ha! Vậy là xong rồi ! Cuối cùng cũng thoát khỏi vũng bùn! Ha ha ha ha ha ha! !" Hạ Á cười ngặt nghẽo: "Lần này ông đây nhẹ nhõm rồi! ! Vương thành tứ tú, thật đúng là người tốt a!"
Vẻ mặt Tatara lấy làm khó hiểu: "Lão gia, ngài. . . ngài rốt cục là có ý gì?"
Hạ Á liếc mắt nhìn Tatara : "Aha, ngươi còn chưa minh bạch ? Không minh bạch cũng không sao. Tatara, ngươi chỉ cần biết rằng, từ ngày mai trở đi, bên trong đế đô sẽ không còn bọn ruồi nhặng đến khiêu chiến với ta, cũng như không còn bọn gia hỏa đánh lén, ha ha ha ha! !"
Nói xong, hắn chớp mắt vài cái : "Bởi vì, vừa rồi ông đây đã đem nỗi oan kia đổ cho người khác ! Ha ha ha! Dạo gần đây, muốn tìm một tên ngốc hứng chịu tiếng xấu thay thế cho người khác, thật sự là không dễ dàng a!"
Trong nháy mắt Tatara liền tỉnh ngộ: nguyên bản bọn gia hỏa quấy rầy đánh lén Hạ Á, bất quá chỉ là mơ tưởng cái danh hiệu "cao thủ đánh bại Heisiting", danh tiếng rất cao, người người đều tranh giành để có thể đánh bại Hạ Á, đạt được danh tiếng đề thăng.
Mà hiện tại thì khác, Hạ Á đã "bại bởi" Ni Guer, như vậy toàn bộ nỗi oan ức đều trút hết lên đầu tên thương cảm này. . . Người khác nếu muốn đạt lấy danh tiếng, thì phải tìm cái tên đã "đánh bại người đã đánh bại Heisiting" chính là vương thành tứ tú.
Thân danh tiếng vừa vỡ, Hạ Á sẽ không còn là mục tiêu truy kích của đám võ sĩ lưu manh. Mà tên Ni Guer trong vương thành tứ tú đã phá vỡ danh tiếng của Hạ Á, thì. . .
Tatara càng nghĩ càng phát lạnh trong lòng, nhớ tới hồi biểu diễn đặc sắc vừa rồi của Hạ Á, sau khi "chiến bại" còn lộ ra vẻ mặt bi phẫn, ánh mắt chứa đựng sự không cam lòng vân vân và vân vân, ma pháp sư không khỏi thở dài: "Lão gia. . . Người thật sự là rất vô sỉ !"
Hạ Á mỉm cười: "Cảm ơn. . . Ta đem những lời này xem như là ca ngợi."