Âm thanh của Hạ Á vừa chấm dứt, con mắt của hắn lập tức trợn tròn!
Bởi vì hắn rốt cục cũng đã nhìn thấy A Đạt, hơn nữa, cảnh tượng rất là quỷ dị!
Ngay lúc tên cao cấp ma pháp sư tiến gần lại gần con rồng, ngay tại phía sau hắn, nguyên bản là một viên nham thạch ở trên mặt đất, bổng nhiên chuyển động nhẹ, lập tức trở mình, vô thanh vô tức, hiện lên một hình ảnh con người!
Trên người A Đạt đầy bụi, vừa rồi hắn cuộn tròn mình nằm dưới đất, nhìn giống như là một khối nham thạch-- thật ra, chính xác mà nói, cách ngụy trang của hắn không tính là cao siêu, thế nhưng không biết vì sao, vừa rồi tất cả mọi người đều không nhận ra hắn, dường như hắn rõ ràng co rút ở đằng đó, nhưng khăng khăng biết mất trong ánh mắt mọi người! Cho tới lúc hắn nhúc nhích, mới bị người ta bỗng nhiên phát hiện!
Loại cảm giác quái dị này, làm cho trong lòng Hạ Á mười phần khó hiểu.
Nhưng mà, chuyện tình càng khó hiểu liền tiếp tục diễn ra...
A Đạt đứng lên, giống như vươn người thả lỏng cơ thể một chút, trên bụ trên người cũng bị chấn rơi xuống, ánh mắt của hắn nhìn thẳng vào tên ma pháp sư.
Lưng của ma pháp sư hướng về phía A Đạt, hắn căn bẳn là không biết được sau lưng mình có người, giơ ma pháp trượng trong tay, vô thanh vô tức đi tới gần con rồng.
Mà A Đạt, cũng đã hành động.
Thân thể của hắn phảng phất như làn gió... Không, phải gọi là một đoàn khói! Vô thanh vô tức tiến lại gần sau lưng tên ma pháp sư!
Hắn rõ ràng là đang bước đi, từng bước từng bước dẫm trên mặt đất, thế nhưng lại khăng khăng không phát ra một tiếng động, hơn nữa, thậm chí lúc hắn đang bước đi, Hạ Á từ rất xa quan sát, liền cảm giác như là hắn đang tịnh tiến một cách rất quỷ dị!
Giữa ban ngày ban mặt, hắn rành rành đi theo sát sau lưng tên ma pháp sư, thế nhưng tên ma pháp sư khăng khăng một tia phát giác cũng hoàn toàn không có. Thậm chí trong giờ phút này, Hạ Á có một loại cảm giác, A Đạt trở thành cái bóng của đối phương! !
Hắn rõ ràng là ở nơi đó, thế nhưng lại làm cho người ta có một cảm giác "không tồn tại" một cách cổ quái.
Nhìn thấy khoảng cách hai người ngày càng gần, nguyên bản khoảng cách từ bảy tám bước giờ đã còn năm ba bước, rất nhanh khoảng cách chỉ còn một bước, tới rồi cuối cùng, A Đạt hầu như dát sát vào lưng của tên ma pháp sư. Thế nhưng tên ma pháp sư kia vẫn cứ một mực không phát hiện, nhìn thật giống như là ma quỷ bám theo người-- theo Hạ Á quan sát, khoảng cách gần như vậy, ngay cả khi A Đạt hô hấp cũng có thể phun vào gáy của tên ma pháp sư!
Gặp quỷ! Quả thật là gặp quỷ giữa ban ngày! !
Thậm chí trong lòng Hạ Á xuật hiện một chút kích động, muốn lên tiếng cảnh báo cho tên ma pháp sư-- loại cảm giác nghẹn khuất trong lòng thật khó mà dẹp xuống.
Mà sau đó, động tác tiếp theo của A Đạt, liền làm cho Hạ Á giật mình! !
A Đạt bỗng nhiên đưa người về phía trước, tay hắn lập tức vươn ra, trong tay còn cầm theo một thứ gì đó nhòn nhọn ... Hạ Á nhìn kỹ, đó là một thanh gỗ bén nhọn!
Động tác của A Đạt rất nhanh, nhanh đế mức thậm chí ngay cả Hạ Á cũng không có thể nhìn rõ hoàn toàn từng động tác của hắn...
Mà động tác của A Đạt cũng chỉ có một, là đâm! !
Liên tục đâm ba lần về phía trước!
Phác phác phác!
Động tác lưu loát sạch sẽ, nhanh như thiểm điện, không có một chút nào dây dưa! !
Tên ma pháp sư nguyên bản vẫn còn đi về phía trước, bước từng bước, thế nhưng lúc này sắc mặt đã thay đổi, bỗng nhiên phát hiện trên người xuất hiên ba lỗ thủng! !
Khuôn mặt của hắn vặn vẹo một cách điên cuồng, xoay người ra sau, mở to hai mắt, kinh khủng nhìn chằm chằm A Đạt, ngay lúc hắn mở miệng định nói gì đó, A Đạt cũng đã thực hiện lần đâm cuối cùng!
Phác!
Thanh gỗ bén nhọn trực tiếp đâm sâu vào trong miệng của tên ma pháp sư, đâm xuyên qua đầu!
Động tác ám sát đầy quỷ dị mà lại rất nhanh và lưu loát, làm cho đôi mắt của Hạ Á, nguyên bản trợn tròn, sau đó rất nhanh híp hai mắt lại...
Tên ma pháp sư ngã ầm xuống mặt đất, tiếng động này làm kinh động tới con rồng, nó bỗng nhiên ngẩng đầu lên, mở thật to cái miệng, răng nanh lộ ra...
Thế nhưng A Đạt lại rất ung dung, hắn tiếp tục bước tới, đầu ngón chân chạm vào mặt đất, không còn dùng loại thần bí thân pháp không gây ra động tĩnh kia nữa.
Sau đó hắn còn cư nhiên mở miệng, hướng về phía con rồng đang muốn phun hỏa diễm cười cười.
Hắn chỉ nói một câu rất ngắn gọn, thế nhưng đủ để con rồng kia ngậm miệng lại, lời của hắn nói:
"Là ta."
...
... ...
Chỉ đơn giản một câu nói, trong giọng nói của A Đạt còn mang theo mùi vị của hai người bạn già không gặp đã lâu, giọng điệu của hắn vẫn như cũ mang một loại bình tĩnh không cách nào diễn tả, còn hàm chứa thêm mùi vị giễu cợt thật sâu -- cái này giống như là giọng điệu trời sinh của hắn.
Nhưng con rồng kia lập tức ngậm miệng lại, ngẩng cao cổ, dường như vừa nghe thấy giọng nói này, toàn bộ thân thể nó đều căng thẳng, trong miệng phát ra âm thanh gừ gừ, cảnh giác hướng về phía phát ra tiếng nói.
"Ngươi nhận ra giọng điệu của ta, đúng không?" Trong giọng nói của A Đạt không chút nào che giấu sự giễu cợt, hắn từng bước một đi lại gần, trên mặt lộ ra một nụ cười châm biếm.
Lấy ánh mắt lợi hại của Hạ Á, nhìn vào hai mắt của A Đạt... Nhãn thần của A Đạt lúc này đã lạnh lẽo giống như băng!
"Ngươi nhất định là đang rất tò mò, vì sao ta lại sử dụng loại ngôn ngữ này để trò chuyện với ngươi... Hừ." A Đạt đi tới trước mặt con rồng khi khoảng cách không còn tới năm bước mới dừng lại, khoảng cách như thế, con rồng chỉ cần duỗi cái cổ ra, mở to miệng là có thể mang hắn nuốt gọn!
Thế nhưng, đứng trước mặt con quái vật to lớn này, A Đạt phản phất như không hề có một tia sợ hãi nào, nụ cười trên mặt dần dần trở nên ôn hòa, nhưng nhãn thần lại càng này càng lạnh lẽo!
"Phải nói rằng, chúng ta thực sự đã lâu không có gặp nhau." A Đạt cười, vỗ vỗ vào cánh tay của hắn: "... Từ lúc ngươi hại ta biến thành bộ dạng như thế này thì phải!"
"Ngươi nhất định không ngờ rằng ta sẽ tìm tới ngươi! Đại khái ngươi cho rằng, hiện tại ta đã mất đi hết sức mạnh, ta yếu đuối như thế này, căn bản là không có năng lực tìm tới ngươi để báo thù."
"Thật buồn cười, hiện tại ta đang nhìn ngươi... Xem dáng vẻ của ngươi, thảm hại như thế này, ta bỗng nhiên cảm thấy thương cảm cho ngươi."
"Ngươi có biết hay không, vì để tìm kiếm ngươi ta đã hao tốn bao nhiêu tâm tư và thời gian? Để dò la tung tích của ngươi, ta đã mất tròn 14 năm-- ân, cái này là dựa theo thời gian của loài người để tính.
Mà khi ta tới được dãy núi này, ta lại tiếp tục ở đây thêm 6 năm tìm kiếm, cho tới lúc phát hiện hang của ngươi, ta ngồi ở bên cạnh phiến ao đầm lửa kia, tính toán thời gian phun trào của nó, khoảng cách, phương hướng, tính ra mười phần chuẩn xác, việc này hao tốn của ta 431 ngày!
Còn có ngươi, bạn thân của ta, ta biết rõ về ngươi, ta biết ngươi trong lúc này, đang là đoạn thời gian ngươi suy yếu nhất, hanh hanh... Ngươi bị trúng phải sự trừng phạt cùng với lời nguyền, theo ta tính toán được, mấy ngày gần đây, vừa lúc lại là đoạn thời gian lời nguyền tái phát, ngươi chỉ có thể xài không tới phân nửa toàn bộ sức mạnh của ngươi.
Nga, còn nữa... Nửa năm trước, ta cố ý đem việc trên Dã Hỏa nguyên có một con rồng ẩn chứa trong dãy núi này nói cho một người mạo hiểm biết, sau đó... Ta biết, tin tức này sẽ nhất định truyền ra ngoài, nhất định sẽ dẫn tới một vài tên tham lam loài người!
Kết quả, đúng như ta dự tính.
Tuy rằng bị dụ tới đây chỉ là một vài tên ma pháp sư có thực lực kém một ít, bất quá cũng may, ngươi so với suy đoán của ta lại càng yếu hơn."
Khi A Đạt nói tới đây, Hạ Á đang ở xa xa nghe trộm bỗng cứng người, sắc mặt cuồng biến! !
Những lời nói của tên A Đạt này, toát ra rất nhiều tin tức làm cho người ta chấn động !
A Đạt đi tới trước mặt con rồng, vươn cánh tay nhẹ nhàng đặt lên người nó, cười yếu ớt thở dài, giọng nói của hắn ôn nhu rất dễ nghe, nhưng cũng mang theo một tia lạnh lẽo.
"Dora xinh đẹp, Dora kiêu ngạo, Dora cao quý . . Nhìn bộ dáng hiện giờ của ngươi, thật sự là ta. . . rất cao hứng !"
Con rồng kia dường như không cam lòng ngẩng ngẩng cao đầu, cái miệng thật lớn bắt đầu phát ra âm thanh "ô ô", cuối cùng cũng hóa thành một giọng nói trầm thấp khàn khàn của loài người, tiếng nói nọ rất hồn hậu nhưng lại chói tai, mang theo vẻ suy yếu, lại có chút mùi vị của nữ tính, giọng nói có chút không cam lòng, nhưng lại càng giống như là một loại đùa cợt oán độc:
"Darwin, ngươi chỉ có thể nói ngôn ngữ của loài người, đúng không? Ha ha ha! Nhìn ngươi hiện tại mà xem, ngay cả nói chuyện bằng ngôn ngữ của chính mình cũng không nói được!"
Đây là tiếng nói loài người của con rồng kia, nhưng âm thanh rất hồn hậu và to lớn, mặc dù đang ở khoảng cách rất xa, thế nhưng lúc rơi vào lỗ tai của Hạ Á, cũng nghe rõ ràng như là tiếng sét đánh.
"Nga. . . Ngươi vẫn còn có thể sử dụng ma pháp để bắt chước giọng nói loài người, xem ra ma lực của ngươi cũng chưa hoàn toàn tiêu hao a." A Đạt khoáy khoáy cái lỗ tai, phảng phất cười cười: "Ngươi nói không có sai, hiện tại ta không có cách nào nói chuyện bằng ngôn ngữ loài rồng. . . Thân thể của ta hiện tại là loài người, cấu tạo của cuống họng loài người khác xa với của chúng ta, hơn nữa. . . Nhờ hồng phúc của ngươi, ta tuy rằng thân thể loài người, nhưng linh hồn của ta vẫn là loài rồng, cho nên ta cũng không cách nào sử dụng ma pháp của loài người, cùng lúc cũng không thể sử dụng ma pháp của loài rồng. Cuối cùng, ta không cách nào bắt chước được ngôn ngữ vốn có của ta. Tất cả những điều này, đều là do ngươi ban tặng a!"
Rồng! !
Cái tên A Đạt này, cư nhiên cũng là một con rồng? !
Hạ Á sửng sốt cả người.
"Ha ha ha ha ha ha ha! !"
Con rồng kia bỗng nhiên phát ra một trận cười tuyệt vọng, nàng ngẩng cao đầu, hướng về thân hình nhỏ bé của A Đạt gầm lên: "Ta biết ngươi vì sao tới đây! Ngươi đang hy vọng là ta sẽ giải lời nguyền cho ngươi? Darwin khiêu ngạo! Darwin tôn quý không gì sánh được của ta! Ngươi cuối cùng cũng phải tới đây cầu xin ta! ! Thế nhưng ta sẽ không cho ngươi toại nguyện! Ngươi sẽ phải vĩnh viễn ở trong hình dáng của loài người, vĩnh viễn không thể lấy lại thân thể cao quý của ngươi! Ha ha ha ha ha ha! Chỉ cần ta không giúp ngươi giải trừ lời nguyền, ngươi cũng không có cách nào hồi phục lại thân phận thật sự của mình! !"
A Đạt cúi đầu cười một tiếng: "Ngươi sai rồi, ta cũng không có ý định nhờ ngươi giải lời nguyền cho ta."
Hắn dường như suy tư một hồi, sau đó mới ngẩng đầu lên, dùng một loại khẩu khí không nhanh không chậm nói: "Ngày đó ngươi gạt ta uống phải 'vĩnh hằng chi lệ', dùng lời nguyền đem ta cố định trong bộ dáng hình người, ta biết, ngươi sẽ vĩnh viễn không bao giờ giải lời nguyền cho ta. Lúc ngươi làm việc đó, ta cũng biết, ngươi đã hận ta tới cực điểm. Ta cũng không có hy vọng một cách buồn cười như thế, tâm nguyện duy nhất của ta, chính là tận mắt thấy ngươi trong giờ phút cuối, nhìn ngươi từ từ chết trước mặt ta, nhìn ngươi thống khổ trút ra hơi thở sau cùng, sau đó. . . ta sẽ làm cho linh hồn của ngươi không cách nào trở về thánh mộ! Ngươi hẳn là biết, thân là một thành viên trong tộc rồng, nếu như linh hồn của ngươi không được hồn táng (2) mà nói, như vậy tương lai ngươi có thể sẽ bị một ma pháp sư nào đó khai quật, sau đó dùng linh hồn cùng các bộ phân lưu lại của ngươi tạo thành cốt long (rồng xương), ngươi sẽ biến thành một cốt long vô cùng xấu xí. . . Ha ha ha ha! Dora xinh đẹp, biến thành một cái cốt long xấu xí, chuyện đó thú vị cỡ nào nhỉ?"
Con rồng kia bỗng nhiên phẫn nộ, thân thể nó run lên, lại càng giống như là đang sợ hãi, mang theo một tiếng gầm giận dữ, hung hăng cúi thấp đầu xuống, hướng về phía A Đạt mà cắn: "Chết đi! !"
"Úi trời!"
Nguyên bản Hạ Á đang đứng bên ngoài xem kịch, bỗng nhiên thấy con rồng kia muốn đánh người, hắn đột nhiên nhảy dựng lên, cũng không quản ít nhiều, vươn tay nâng lấy một cục nham thạch lớn ở bên cạnh, hướng về phía con rồng đang ở xa xa ném tới!
Hô!
Viên đá bự dưới khí lực như quái vật của Há Á bay vụt tới, mang theo âm thanh xé gió. Con rồng vừa mới ngẩng đầu lên, nhất thời cảm giác được một trận cuồng phong áp vào mặt, "oanh" một tiếng, viên đá bự hung hăng nện vào đầu nó, nhất thời đem cái cổ của nó đánh lệch đi, ầm ầm ngã xuống đất, nửa bên mặt của nó suýt tý là bị lỏm vào.
Hạ Á nhảy dựng lên hét to: "Mẹ nó! Mặc kệ A Đạt là cái quái gì, nói cho cùng hiện tại hắn là tác tác của ta! Muốn đụng vào tài sản của đại gia ta đây, phải hỏi qua ta một tiếng! !"
Hắn một tay cầm hỏa xoa, một tay túm lấy kẻ đáng thương, trên người vẫn còn đeo theo Tatara. Hạ Á nhìn giống như một con gấu chó to lớn, chạy nhanh đi tới, vẻ mặt đầy sát khí, nhìn bộ dáng có vài phần uy phong lẫm liệt.
Chỉ là trong lòng hắn đang mập mờ: con rồng này bị mù, trời đã ban thưởng cho ta cơ hội tốt, lúc này không thừa cơ hội đánh chó rơi xuống nước, thì đợi tới bao giờ?? Lão thiên thật có mắt, cuộc đời của Hạ Á đại gia từ nay sẽ thay đổi, giàu rồi! !
(1) có câu "đánh chó rơi xuống nước" giống như câu "giậu đổ bìm leo" thấy người ta đang bị nạn thì bồi thêm một cước cho chết luôn. Ở đây đổi chó thành rồng
(2) spoiler chút chơi
Hồn táng có nghĩa an táng cho linh hồn. Có rất nhiều cách an táng, tỷ như : mai táng (chôn), hỏa táng (thiêu), thủy táng (thả xuống sông, nước), thực tán (ăn - đây là có thật, một vài bộ lạc thiểu số sẽ ăn thịt người thân của mình khi họ chết nhằm thể hiện sự thương nhớ đối với người đó, ăn vào trong bụng thì sau này khỏi xa cách), mà hiện nay NASA còn có phát triển thêm cả dịch vụ ... vũ trụ táng (bỏ xác vào quan tài, bắn vào vũ trụ) thế nhưng phí dịch vụ này mắc kinh người, dân đen như bọn mình thì khỏi mơ mộng đi.