Mục lục
[Dịch] Liệp Quốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong hang rắn nhớp nháp ẩm ướt, trong lúc lom khom bò sâu tới thì hai tay Hạ Á quơ phải một đám chất dịch tởm lợm cùng với mấy mảnh vụn mỏng dinh dính trên vách động, phải tới khi hắn tò mò dí sát mắt vào nhìn mới biết đó là từng mảng từng mảng da rắn bóc ra khi chúng lột da.

Hạ Á lợm giọng phun nước miếng phì phì, hai tay tiếp tục chống xuống đất tiếp tục bò vào sâu hơn, phải đến khi hai đầu gối của hắn đều đã tê rần thì mới bò được tới đoạn cuối của cái hang rắn này. Đầu kia của hang rắn lại là một huyệt động lớn hơn lúc trước, chả hiểu cái bọn địa tinh xây với chả dựng kiểu con khỉ gì nữa mà đem toàn bộ một cái kiến trúc ngầm công phu như vậy đục ra thành toàn những động là động, thật sự Hạ Á bắt đầu hoài nghi rằng không biết cái bọn viễn cổ địa tinh này có phải có họ hàng với mấy con chuột không nữa. Nhưng còn chưa kịp nguyền rủa đám viễn cổ địa tinh này là bao thì mới vừa bước chân qua cửa động, Hạ Á đã bị quanh cảnh trước mắt làm cho kinh ngạc đến ngây cả người! !

Huyệt động này so với cái bên ngoài lớn hơn ít cũng gấp mấy lần, tính từ cửa động nơi hắn đứng tới đáy cũng phải khoảng bảy tám thước! Cuối hang có một gờ đá hẹp khoảng một thước nhô ra chênh vênh trên vách đá đích, Hạ Á rón ra rón rén dán lưng vào vách lựa thế đứng cho tới khi khá vững vàng mới trải tầm mắt ra xa thì không nhịn được khiếp sợ tới há mồm thở dốc bảy tám hơi.

Trứng! Thật nhiều thật nhiều trứng rắn! !

Huyệt động phía dưới vách đá rải rác chồng chất từng đống từng đống trứng rắn, đống trứng này từng cái một đều trải rộng trên diện tích cỡ một cái bàn ăn lớn, chất cao tới khoảng ba bốn thước, tổng cộng mỗi đống sợ rằng cũng có tới xấp xỉ một trăm quả trứng! Mà chỉ cần nhìn lướt qua một chút đã có thể thấy trong huyệt động này có mười đống trứng tương tự như vậy, rải rác chồng chất khắp nơi, cứ mỗi mười đống trứng lại hợp nhau thành một hình elip gọn gàng.

Tất cả các vỏ trứng trắng xanh đều được bao lại bởi một lớp chất dịch xanh ngọc trong suốt, chất dịch này hiển nhiên mang tính kết dính bền chắc nên có thể đem từng quả từng quả trứng gắn cố định vào đống, không thể rơi ra. Mà cơ hồ nơi nơi trên mặt đất của huyệt động này đều tràn ngập một lớp thật dày chất dịch nọ, nhìn vào mặc dù mịn như nhung nhưng lại gây ra cảm giác tởm lợm, đó là chưa kể nơi đây còn có một cỗ hương vị tanh tưởi kỳ lạ quanh quẩn trong không khí.

Trọng yếu hơn nữa là Hạ Á phát hiện ra nơi này có nhiệt độ khá cao, vừa bước khỏi cái hang rắn vào trong động khẩu thì hắn đã cảm thấy một làn hơi thở nóng nực từ trong không khí phả vào mặt, sự ẩm ướt oi bức cộng thêm cái mùi tanh tưởi ghê tởm kia trong không khí khiến người ta nôn nao muốn ói...

Chất dịch xanh biếc nọ chẳng những có tác dụng cố định các quả trứng mà lại còn tỏa ra ánh sáng xanh dịu lung linh, nhờ số lượng mà rọi sáng khá rõ này huyệt động cực lớn này. Từ ánh sáng kia rọi vào có thể nhìn thấy không ít vỏ trứng tựa hồ như trở thành bán trong suốt, mơ hồ có thể nhìn xuyên qua để thấy những con rắn nhỏ mới thành hình bên trong chậm chạp ngoe nguẩy.

"Tởm, con mẹ nó quá tởm! Ông đây cả đời cũng chưa thấy thứ gì ghê tởm tới vậy!". Hạ Á hung hăng xì ra một tiếng khinh miệt.

Nhìn xung quanh trong chốc lát khiến dế nhũi lại phải nhíu mày, trong huyệt động này chỉ nhìn thấy nhiều trứng như thế nhưng cái chủ nhân chính thức ở đây - đại xà "Đạt Mạn Đức Lạp Tư", cũng không thấy tăm hơi đâu a!

"Cái con Thánh Xà kia đâu?" Hạ Á nhìn chung quanh hỏi đổng.

Lúc này các chiến sĩ Trát Khố khác cũng đều đã từ các hang rắn khác trên vách huyệt động lô nhô chui ra, trên vách huyệt động cũng có nhiều gờ đá nhô ra, các chiến sĩ Trát Khố đều tự giác lựa chỗ đứng trên đó.

"A Đạt!" Hạ Á thấp giọng gọi. Thanh âm của A Đạt lại từ phía sau hắn truyền đến, thì ra thằng này cùng Đa Đa La vốn đi theo sau Hạ Á vào cùng một cái hang rắn (cho an toàn... DG), tới lúc này vừa mới đi đến sau lưng hắn. Hạ Á thấp giọng hỏi nhỏ: "Con rắn to kia đâu?"

"Ngươi hỏi ta, ta hỏi ai?" A Đạt khó chịu liếc Hạ Á một cái, nhưng tới khi thằng này thấy được trong huyệt động trứng rắn chồng chất như núi thì căp mắt nhất thời sáng lên như người dịch chương này thấy gái nhà lành. Thậm chí không đợi Hạ Á động thủ trước mà A Đạt bỗng nhiên nhảy xổ lên túm lấy một sợi dây thừng mà Hạ Á vẫn quấn trên người, buộc chắc vào một tảng đá gần đó rồi theo dây thừng mà tụt vội xuống đáy động.

Thằng này có vẻ rất là kích động, khi cách mặt đất còn hai ba thước đã buông tay nhảy xuống, may là huyệt động này vốn ngập ngụa chất dịch xanh biếc trên sàn làm thành một tầng đệm thật dày, tuy có nhớp nháp trơn trượt nhưng khi nhảy xuống như vậy cũng không bị thương chút nào.

Hạ Á cũng tụt xuống theo, sau đó là từng đám Trát Khố chiến sĩ cũng thả mình xuống dưới. Khi mọi người rơi xuống đất thì đều cảm thấy được sự khó chịu ở dưới chân khi di động, mỗi một bước đi sẽ giống như chìm thật sâu vào vào cái đám chất dịch màu xanh biếc nọ, đi lại phải rất mất sức, hơn nữa sự trơn nhớp của chất dịch luôn khiến người ta lúc nào cũng có thể trượt chân ngã sóng xoài.

A Đạt cũng dang rộng hai tay chạy tới một đống trứng gần nhất, hai mắt hắn mỗi lúc một kích động, cắm thẳng hai tay vào lớp chất dịch màu xanh biếc dùng sức kéo một cái, không thèm để ý tới việc chất dịch ngập ngụa bắn lên người mà đem một quả trứng lôi ra, dí mắt dòm tới dòm lui, trong ánh mắt tràn ngập vẻ cân đong đo đếm.

Rồi gần như ngay lập tức hắn đem quả trứng nọ vứt sang một bên, một lần nữa đem hai tay thọc vào đám chất dịch lôi ra một quả khác rồi tỉ mỉ đánh giá một lát, sau đó lại quay sang đánh giá lần nữa quả trứng vừa bị ném sang một bên như so sánh cái gì đó. Rốt cục khi moi ra tới quả trứng thứ ba thì thần sắc A Đạt trở nên vui mừng hẳn lên, thấp giọng hoan hô một tiếng, cũng không thèm để ý tới chất dịch đáng tởm ở trên đó mà đem quả trứng cọ cọ lên mặt vài cái cưng chiều, nhất thời khiến khuôn mặt đang tí tởn của thằng này biến thành xanh mượt.

"Thấy rồi! Chính là nó rồi." trong ánh mắt A Đạt ngập tràn nóng bỏng, ôm quả trứng đúng theo cái kiểu giống như chính hắn mới sinh ra cái quả trứng đó vậy, trên mặt tràn ngập sự thương yêu chăm sóc của người mẹ.

Hạ Á nhịn không được bước mấy bước tới gần thằng này, vỗ vai dòm hắn.

"Muốn gì?" A Đạt cáu cẳn một tiếng, rất không hài lòng khi bị Hạ Á cắt đứt dòng suy nghĩ.

"Cái con rắn lớn..."

Hạ Á mới mở miệng, A Đạt đã lập tức vỗ vỗ trán thốt: "À! Đúng rồi. Ta kích động quá nên suýt chút nữa đem cái con rắn kia quên mất. Ừ, lúc này ta vẫn còn chưa thể dùng mấy quả trứng này được rồi, tất cả chỗ trứng ở đây đều có cảm ứng liên lạc với Thánh xà, làm vỡ bất kỳ một quả nào cũng sẽ khiến cho Thánh xà tỉnh lại..."

"Này này!"

Hắn hét to hai tiếng, gọi tới hai ba chục chiến sĩ Trát Khố rồi chỉ huy bọn người kia tìm kiếm bới móc ở mấy đống trứng quanh đó, liên tục tìm ra được thêm bảy tám quả trứng nữa.

"Chú ý chọn mấy quả lớn nhất ấy, chú ý cả vỏ trứng nữa, nhìn màu phải là trong xanh có trắng mới được."

Dưới sự chỉ dẫn của A Đạt, người Trát Khố đem mười quả trứng rắn chọn ra được đặt ở trên một vách tường thấp nhất của huyệt động. Sau đó A Đạt sờ tới sờ lui trên người rồi móc ra một miếng vải bố nhìn te tua rồi buộc túm lại, cho từng quả trứng vào, quả trứng liền biến mất không thấy nữa. Hắn làm như thế mấy lần thì mười quả trứng rắn đều toàn bộ biến mất!

Đa Đa La ở một bên thấy liền há hốc mồm: "Ma pháp đạo cụ không gian tàng trữ ..."

Sau đó...

"Chúng ta không tìm thấy con rắn kia." Hạ Á có chút nôn nóng hấp tấp nói, nếu Thánh xà ở trong này thì hẳn mọi người sẽ không thể không tìm thấy mới đúng! Nếu đã gọi là Thánh Xà thì nhất định phải có kích cỡ cực kỳ khổng lồ mới đúng.

Đi lại vòng quanh hơn mười đống trứng nọ hai vòng, Hạ Á bỗng nhiên hỏi: "Trứng rắn này bình thường phải bao lâu mới được ấp một lần nhỉ?"

"Nhanh thôi, như vậy nhé, mỗi lần Thánh xà có thể đẻ ra khoảng một trăm quả trứng, ước chừng sáu năm nó sẽ ấp trứng một lần, mỗi lần ấp trứng đại khái đều có thể có một nửa số trứng nở con."

"Sáu năm mới nở một lần?"

Thấy Hạ Á có chút giật mình, A Đạt cười lạnh: "Sao hả, ngươi cảm thấy thế là quá lâu sao? Thánh xà vốn cùng long tộc chúng ta có một chút huyết thống quan hệ, ngươi có biết rằng một quả trứng rồng của long tộc chân chính phải mất bao nhiêu lâu mới có thể ấp trứng không hả? Ít nhất phải hơn ba mươi năm! Mà một con rồng trưởng thành thì thời kỳ sinh nở chỉ có một trăm năm, trong thời gian đó phải cách tới hai mươi năm mới có thể đẻ ra một lượt trứng, mỗi lần sinh đẻ nhiều nhất cũng chỉ có ba quả trứng mà thôi, hơn nữa thường lệ cũng chỉ có một hoặc là hai quả, mà tỉ lệ ấp thành công không vượt quá ba phần! Đem so sánh với long tộc mà nói thì loại sinh vật có huyết thống của chúng ta này có tỉ lệ sinh sản đã nhiều tới mức khiến người ta ghen muốn điên luôn ấy chứ."

Nhìn thần sắc A Đạt lộ rõ vẻ hâm mộ cực kỳ, Hạ Á cũng chỉ hừ một tiếng, nhưng hắn lập tức tính toán một chút: "Ngươi nói thứ nàymỗi lần có thể sinh sản một trăm quả trứng, sáu năm ấp trứng một lần? Nhưng số trứng nơi này lại không khỏi quá nhiều sao! Nhìn xem, ít nhất cũng phải hơn ngàn quả trứng ấy chứ! !"

Nghe Hạ Á nói xong, thần sắc A Đạt bỗng nhiên xuất hiện một chút biến hóa, trong ánh mắt hắn nhìn Hạ Á hiện lên một nét khác lạ khó phát hiện, rồi khẽ hít một hơi thật sâu, hắn trầm giọng nói: "Không sai, ngươi nói không sai. . . Số lượng trứng ở chỗ này quả là quá nhiều rồi!"

Hắn lập tức bật dậy, chạy nhanh hướng tới đống trứng ở trung tâm động, do sàn động trơn trượt nên mặc dù chạy thất tha thất thểu khá chật vật nhưng hắn cũng chạy một mạch tới vị trí trung tâm. Sau đó A Đạt tự mình xục xạo trong đống trứng tới nửa ngày, lúc hắn rút tay ra thì đám chất dịch xanh biếc vốn bao quanh đống trứng lại ẩn ẩn có chút màu đỏ của máu tươi!

"Đống trứng này là mới đẻ!" A Đạt vẻ mắt trịnh trọng, bỗng nhiên hắn khom người xuống sờ soạng lung tung trên mặt đất, rồi sau lại quỳ hẳn trên mặt đất dùng đầu gối di động, hai tay thỉnh thoảng hung hăng chọc sâu xuống tầng chất dịch thật dày trên mặt đất khua khoắng loạn xạ một hồi. Rốt cục, hồi lâu sau bỗng rầm một tiếng, A Đạt nhấc lên một khối chất dịch lớn rồi dùng hai tay vẩy mạnh ra một mảnh gì đó!

Đây là một mẩu da rắn! !

Mẩu da nọ đen thùi lụi không hề có chút hoa văn nào, nhìn qua sẽ dễ dàng tưởng là một mảnh khăn màu đen mà thôi, nhưng khi Hạ Á cầm lấy nó từ tay của A Đạt thì hắn theo bản năng kéo thử một chút, mặc dù thật sự dùng sức nhưng dù khá cố gắng nhưng mảnh da này lại không sứt mẻ chút nào! Có vẻ cực kỳ chắc chắn!

"Di?" Hạ Á lên cơn tò mò, hai tay dùng hết sức xé hai cái, phải tới khi hắn dùng toàn bộ sức lực thì mới nghe thấy một tiếng nứt vỡ rất nhỏ vang ra từ mảnh da.

"Con mẹ nó chắc thế!" Hạ Á tự đáy lòng tán thưởng một tiếng, nhưng khi ngẩng đầu lên thì lại thấy A Đạt đang trợn to hai mắt nhìn chằm chằm mảnh da rắn trong tay mình, thậm chí vẻ mặt có chút dại ra, mồm há hốc tới mức có thể cho tọt vào đó một quả bóng tennis.

"Ngươi sao thế?"

"Ngươi... ngươi..." A Đạt bỗng nhiên lắc lắc đầu: "Ngươi xem kỹ cái mảnh da rắn này chứ hả! Nó không có hoa văn! Không có tí hoa văn nào! Đều thuần một màu đen! ! !"

"Ừ, là màu đen, không có hoa văn, thì sao? Ngươi chưa thấy da rắn đen tuyền bao giờ sao?" Hạ Á nói tới đây thì cũng hơi giật mình, nhớ lại hắn đã từng nhìn thấy loại rắn này rồi, tựa hồ cả người nó đều tràn ngập hoa văn màu vàng tươi lóng lánh mới đúng.

"Ngươi không hiểu." A Đạt vẻ mặt vô cùng ngưng trọng: "Đặc tính của loài này là cả đời chúng sẽ phải lột da nhiều lần! Lần đầu tiên lột da là khi mười tuổi, từ lần đầu tiên lột da đến lần thứ hai lột da cần trải qua khoảng chừng hai mươi năm, đến lần thứ ba lột da lại thêm chừng bốn mươi năm nữa, lần thứ tư lại cần tám mươi năm nhưng nếu gặp con có thiên phú năng lực càng mạnh thì thời gian cần thiết để lột da lại càng ngắn, mà mỗi một lần lột da xong thì thực lực chúng nó sẽ nhảy vọt! Đồng thời, mỗi một lần lột da xong thì hoa văn trên thân chúng sẽ phai mờ đi một ít! Ta đã từng được nghe qua truyền thuyết của từ xa xưa của tộc, đó là vào thời cổ đại khi loài này vẫn còn đang cùng chúng ta long tộc trực tiếp đối địch đã từng xuất hiện một cá thể cường hãn, thực lực cường đại, không tới năm trăm tuổi thì đã lột da tới tám lần khiến hoa văn toàn thân đều cơ hồ biến mất, chỉ thiếu chút nữa là đã biến thành một con rắn tinh khiết màu lam rồi!! Mà màu sắc thân thể của loài này đại biểu cho thuộc tính lực lượng của chúng nó! Màu lam đại biểu cho thủy hệ! Đó cũng là truyền thuyết được ghi chép trong tộc chúng ta, con rắn đó đã coi là cá thể cường đại nhất trong loài, lột da tám lần, mặc dù có thể đem hầu hết hoa văn xóa đi nhưng vẫn như cũ tàn lưu lại một chút dấu vết, chỉ vậy mà đã khiến cho lực lượng của nó đạt tới mức cực kỳ khủng khiếp! Thực lực mạnh tới mức thậm chí có thể so sánh với hoàng kim long trưởng thành hoàn toàn!"

"Đừng quên, tới tám lần lột da mà còn chưa đem hoa văn toàn bộ xóa hết! Vậy mà ngươi xem xem, tấm da rắn này... đã hoàn toàn không có hoa văn! Nói cách khác, cái thằng BOSS bự chỗ này chỉ sợ đã lột da tới chín lần! Thực lực thậm chí còn vượt qua hoàng kim long trưởng thành của long tộc chúng ta!!"

Nếu là một thằng có hiểu biết tương đối về các chủng tộc trên lục địa hẳn sẽ minh bạch sự so sánh này của A Đạt rung động tới cỡ nào.

Nhưng bạn trẻ Hạ Á của chúng ta lại mở to cặp mắt điển hình cho sự ngây thơ mà hỏi dò hồn nhiên: "So với hoàng kim long trưởng thành còn mạnh hơn hả? Hoàng kim long trưởng thành rất mạnh sao?"

A Đạt liếc Hạ Á một cái: "Lần trước ngươi đã tận mắt thấy uy lực của Đóa Lạp khi còn sống, ngươi thấy thực lực của nàng thế nào?"

"Cực mạnh!" Hạ Á không chút do dự mở miệng. Khi Đóa Lạp còn sống thì có thể dễ dàng đánh chết bốn ma pháp sư, nếu không phải nàng bị nguyền rủa khiến suy yếu cùng mang trọng thương thì căn bản mình không có khả năng đánh lén thành công rồi.

"Hừm, Đóa Lạp chính là một con rồng thổ hệ. Mà nếu hoàng kim long trưởng thành đối phó với cái loại thổ hệ như Đóa Lạp thì một có thể giết chết sáu!"

"Ta FUCK !!" Hạ Á cũng biến sắc!

Có thể giết chết sáu Đóa Lạp khi còn sống!

Hạ Á rất rõ ràng, với khả năng hiện giờ của mình thì đừng nói là sáu Đóa Lạp, chỉ cần một cái Đóa Lạp sống lại là đã có thể thoải mái đem mình đưa về nơi rất xa rồi!

Đừng nói là... sáu!!! So với sáu Đóa Lạp còn trâu hơn!

"Sự tình có biến! Chúng ta lập tức rời đi thôi!" A Đạt quyết định thật nhanh, trong ánh mắt hắn toát lên vẻ quả quyết, nhìn chằm chằm Hạ Á gằn giọng: "Nếu là lúc trước, ta còn cho rằng ngươi sẽ có một chút cơ hội, nếu như nó chỉ mới lột da từ tám lần trở lại thì bằng vào ngươi cộng thêm sự trợ giúp của ta, ta còn có vài biện pháp nói không chừng có thể chơi nó một chút! Nhưng hiện tại. . . trong truyền thuyết sau khi Thánh xà lột da chín lần khiến màu da biến thành thuần sắc xong thì khả năng miễn dịch ma pháp đã đạt tới sự hoàn mỹ, mấy trò xỏ lá ba que của ta cũng hết tác dụng, đi mau thôi!"

Nói xong, A Đạt lập tức túm lấy Hạ Á rồi tách khỏi đống trứng hướng bên ngoài bước nhanh ra.

"Tất cả mọi người lại đây mau! Dừng cả lại mau! Chúng ta phải rời khỏi đây ngay lập tức! Mau mau mau! Đừng chần chừ thêm chút nào!"

Thần sắc A Đạt vô cùng khẩn trương, Hạ Á cho tới bây giờ cũng chưa thấy qua cái thằng luôn đeo cái vẻ mặt khinh khỉnh này thất thố tới như vậy.

Lát sau, bỗng nhiên một tràng thanh âm sắc nhọn, tựa như tiếng xé lụa nhưng lại rõ ràng vọng vào lỗ tai Hạ Á cùng A Đạt! Thanh âm bén nhọn như gai sắc thọc thẳng vào lổ tai, réo rắt trong lòng!

"Có khách tới chơi, quả là ngạc nhiên a! Chỉ có điều các vị cũng không định cùng chủ nhân chào hỏi mà đã rời đi sao?"

Thanh âm này lạnh lẽo âm u, chỉ nghe qua đã khiến cho Hạ Á không khỏi run rẩy một chặp, toàn thân đều nổi lên một tầng da gà.

Liền đó liền thấy từ sau một đống trứng, từ trong một lớp chất dịch thật dày màu xanh biếc chậm rãi vươn ra một thứ gì đó ngoe nguẩy!

Hạ Á đơ luôn.

Cái vật ngo ngoe chui ra từ đống chất dịch vậy mà lại là... là... là... một bàn tay! ! !

Không đợi Hạ Á phục hồi tinh thần lại thì bàn tay thứ hai cũng đã nhoi ra, hai bàn tay này đặt lên mặt trên của lớp dịch nhẹ nhàng nhấn một cái liền kéo cả. . . thân hình bên dưới nhô ra!

Khi thấy rõ hoàn toàn bộ dáng của sinh vật chui ra từ trong đống chất dịch thì đừng nói là Hạ Á mà ngay cả A Đạt cũng đờ người toàn tập! !

Làn da xanh biếc, dáng người gầy yếu mà thấp bé, đôi tai nhọn hoắt, cái mũi dài thòng lại thêm cái đầu trọc lốc như bình vôi... Sinh vật chui ra nọ rõ rành cóc phải là rắn rít cái con khỉ gì mà 100% là một thằng... Địa tinh !

Địa tinh đấy nhé...!

Đúng rồi... là Địa tinh! Đối với cái bọn này thì tuyệt đối Hạ Á sẽ không nhận lầm được.

Nhưng ở cái loại địa phương này bỗng nhiên chui ra một thằng Địa tinh, chuyện này quả thực so với gặp quỷ còn khó tin hơn cả chục lần, mà quả thật ở hoàn cảnh này nếu bỗng nhiên có một con quỷ nhảy ra thì cũng so với việc một thằng địa tinh xuất hiện hợp lý hơn nhiều. Thằng địa tinh này lóp ngóp bò ra, hai chân lạch bạch đứng xuống đất, đem đôi mắt híp nhìn chằm chằm vào A Đạt cùng Hạ Á phía trước, cặp mắt nhỏ tràn ngập quang mang ác độc, láo liên đảo chung quanh một lượt rồi ghim lại tại vị trí đám người Trát Khố vừa lau nhau tụ tập chung quanh Hạ Á.

"Hừ!"

Một tiếng hừ lạnh lùng này dường như mang theo độ chấn động mạnh mẽ phang thẳng vào màng nhĩ mọi người, âm thanh ẩn chứa ma lực vô cùng hùng hậu nọ đột ngột rền vang trong tai khiến Hạ Á choáng váng! Đằng sau hắn có hai chiến sĩ Trát Khố đang đứng đến kêu một tiếng cũng không kịp kêu mà trực tiếp đã bị chấn động tới lỗ mũi lỗ tai trào máu, ngất tại chỗ.

"Người Trát Khố? Đám Trát Khố ti tiện vậy mà lại dám lén xông vào đây, muốn phản bội ta sao?" Thằng địa tinh khoanh hai tay, lẳng lặng đứng bên cạnh một đống trứng.

Hắn nhìn khô héo gầy yếu, tùy tiện chọn một người ở đây đem ra so với hắn đều cao lớn cường tráng hơn rất nhiều. Vậy mà chỉ có một thằng địa tinh đứng lẻ loi một chỗ, tùy tiện khoanh tay mà đứng lại tự nhiên toát ra một cỗ khí thế khiến cho Hạ Á trong lòng chết khiếp!

Cặp mắt nhỏ hẹp sáng lấp lánh tựa như mang theo một loại lạnh lẽo cùng cực tựa như băng cứng, bễ nghễ coi thường hết thảy mọi thứ! !

Giống như đứng đó căn bản không phải là một thằng Địa tinh vốn nổi tiếng yếu ớt nhỏ bé mà căn bản ở trong mắt nó thì đám người ở đây ngay cả con kiến hôi cũng chưa tới!

Một cỗ linh cảm báo hiệu nguy hiểm cực kỳ mãnh liệt dâng trào trong lòng Hạ Á, cỗ nguy hiểm này rõ ràng là đang phản ứng với hơi thở từ trên người thằng Địa tinh nọ phát ra! Loại cảm ứng này là thiên phú mà Hạ Á thu hoạch được do trải qua việc lăn lộn trong rừng rú từ khi còn nhỏ, mỗi khi gặp phải đối thủ nguy hiểm cực kỳ cường đại thì loại cảm giác này sẽ rộ lên để nhắc nhở hắn về nguy cơ trước mắt!

Nhưng vào lúc này, mới chỉ đứng trước mặt thằng kia mà Hạ Á đã thấy quần áo trên người mình ướt đẫm mồ hôi! Trái tim kinh hoàng đập loạn khi cỗ khí thế mãnh liệt nọ ép tới khiến hắn cơ hồ chỉ thiếu chút nữa là tắt thở!

Trong đời bất luận gặp phải người nào trước đây... Hắc Tư Đình cũng tốt, bất kỳ người nào khác cũng vậy... đều chưa từng có ai có thể khiến cho hắn cảm nhận áp lực mạnh như lúc này! Thậm chí trong một nháy mắt Hạ Á dường như có ảo giác rằng cái thằng mắm địa tinh trước mặt này vô cùng cao lớn hùng vĩ... hùng vĩ như một ngọn núi chọc trời đứng sừng sững chắn trước mắt mình! !

"Kẻ phản bội phải nhận kết cục của sự phản bội."

Thằng địa tinh cười lạnh lùng, tiếng cười đáng sợ của hắn nhất thời giống như từng cây từng cây kim bén nhọn châm thẳng vào trong lòng mỗi người, rồi chỉ trong nháy mắt lại giống như có cả vạn mũi tên đâm vào tim từng người! Vô thanh vô tức lại có thêm hai chiến sĩ Trát Khố cả người run lên rồi mềm oặt đổ xuống đất!

"Hô ô ô ô ô ô ô ô! ! ! ! ! ! ! ! ! !"

Một tiếng hét to vụt vang lên!

Dát Lâm đôi mắt đỏ ngầu, làn da ngăm đen của hắn lúc này trông cực giống như một thanh sắt đen nhẻm bị tôi nóng tới cực hạn, trong nháy mắt đã ánh hồng lên rạng rỡ! Từ cổ họng phát ra tiếng gầm phẫn nộ tựa tiếng sấm xé nát bầu trời yên tĩnh nhất thời đánh gảy tiếng cười lạnh ác độc của gã địa tinh!

Dát Lâm đã cầm chắc hai thanh rìu đá, trong tiếng rống giận dử đem thân hình hóa thành một cơn lốc điên cuồng đánh ra! Người còn đang ở giữa không trung thì hai lưỡi búa đã bộc phát ra một quầng sáng đen thẫm long lanh hùng hậu! !

Quầng sáng đen thẫm hùng hậu nở rộ... đây cũng không phải là đấu khí gì mà là một loại chiến kĩ nào đó của các chiến sĩ bộ tộc Trát Khố. Nhưng Hạ Á xem ra thì một đòn đánh điên cuồng này của Dát Lâm nếu về lực lượng thì đã không kém chút nào so với đấu khí của một gã cao cấp võ sĩ Bái Chiêm Đình rồi!!

Oanh!!

Hai lưỡi búa xé nát khoảng không chém xuống, Dát Lâm cả người lơ lửng giữa không trung tựa như một con chim hùng vĩ xù lông! Nhưng tới khi quầng sáng đen thẫm trên rìu kia áp tới trên đỉnh đầu của thằng địa tinh thì bỗng nhiên đọng lại!

Liền đó, thằng địa tinh khẽ ngẩng đầu nhìn Dát Lâm thân hình cao lớn, ánh mắt nhìn vào hai cây búa của hắn mang theo một vẻ khinh miệt ngạo nghễ! ! ! !

Một tiếng vụn vỡ đanh gọn vang lên, Dát Lâm gầm nhẹ một tiếng, hai lưỡi búa nơi tay hắn trong nháy mắt hóa thành từng mảnh nhỏ nát bấy! Luồng sáng đen hùng hồn là vậy mà lúc này cũng thất linh bát lạc! Cả người Dát Lâm văng ngược trở ra, thân thể cao lớn cắm vào trên vách tường huyệt động trực tiếp vỡ ra một cái hố to nứt nẻ rồi dội lại đập xuống mặt đất thật mạnh!

Thực lực thật sự của Dát Lâm đã rất không kém! Theo Hạ Á đánh giá thì thực lực của Dát Lâm đã tuyệt đối không thua gì cao cấp võ sĩ, cho dù bản thân nếu không dùng tới Phi Hồng sát khí hay Long thứ thì chỉ sợ cũng còn chưa bì được người chiến sĩ Trát Khố này đi!

Nhưng dù vậy thì. . . chiêu này cũng đã bị thằng địa tinh tiện tay cho về nơi rất xa! Khi Dát Lâm rơi xuống mặt đất thì trong miệng hắn trào ra máu tươi, các chiến sĩ Trát Khố khác đều rống to một tiếng, nhăm nhe đổ xô lên!

"Từ từ đã! !"

A Đạt bỗng nhiên cao giọng kêu lên, phi ra chắn trước mặt mọi người. A Đạt ngạc nhiên nhìn chằm chằm thằng địa tinh, đôi mắt đảo láo liên hỏi dò: "Ngươi vừa rồi chơi là một cái cao cấp ma pháp - Thuẫn Phản thuật đi sao?"

Thằng địa tinh sửng sốt một chút, nó nhìn A Đạt. . . hừ một tiếng: "Cái con rồng con hình người ngươi thật ra ánh mắt còn không mờ đi. Hừ, khi ta ngủ say cũng cảm thấy được có người ở bên ngoài huyệt động đi qua đi lại cũng không biết bao lâu, chính là con rồng nhỏ ngươi đi... Ha ha, một con rồng hình người, ngươi dùng chung cực biến hình thuật sao? Vì sao mà trên thân thể của ngươi ta không ngửi ra cái loại mùi ghê tởm của long tộc nhỉ?"

A Đạt nhìn chằm chằm đối phương, vẻ mặt hắn trầm xuống, lát sau khẽ lui về phía sau lắp bắp: "Ngươi . . . ngươi là. . ." "

Hạ Á ở đằng sau rốt cục hét to một tiếng, tiến lên chắn trước người A Đạt, cầm chắc hỏa xoa trong tay, cố nén lại cảm xúc nguy hiểm trong lòng mà rống lớn: "Còn phải hỏi à! Nó chính là Đạt Mạn Đức Lạp Tư! Bố khỉ! Sao Đạt Mạn Đức Lạp Tư lại là một thằng địa tinh được chứ!"

Nghe Hạ Á nói, vẻ mặt A Đạt bỗng nhiên biến đổi rất lạ, hắn quay lại nhìn Hạ Á một cái thật sâu rồi quay đầu soi kỹ thằng địa tinh một lúc mới gật gật đầu: "Không sai, ngươi nhất định chính là nó! Tuy rằng ta không biết ngươi làm sao lại biến thành một địa tinh, nhưng. . . ta không thể không thừa nhận, chúng ta cũng không phải là đối thủ của ngươi! Đạt Mạn Đức Lạp Tư sau khi lột da chín lần thì kể cả hoàng kim long cũng không phải đối thủ của ngươi. Chúng ta... kém quá xa."

Địa tinh Đạt Mạn Đức Lạp Tư cười lạnh, nó cất giọng nói với thanh âm bén nhọn, âm thanh rin rít quả thật có vài phần giống loài rắn: "Nếu đã vậy, các ngươi cứ tới đây chịu chết đi, ta sẽ để cho các con của ta tử tế nhấm nháp máu thịt của các ngươi! Ha ha! Hút linh hồn của cự long, trên đời còn có món nào có thể khiến người ta hưng phấn hơn chứ! À mà còn có tiểu tử này nữa, hắn... linh hồn hắn có mùi quả thật hơi kỳ quái nha."

A Đạt nhìn chằm chằm đối phương, vẫn giang rộng hai cánh tay ngăn đám chiến sĩ Trát Khố ở đằng sau đang nhăm nhe nhao lên, rồi bỗng nhiên hắn ngẩng đầu lên, vênh cằm ưỡn ngực: "Nếu đã vậy, chúng ta xin thua! Ngươi giết chúng ta đi thôi!"

Nói xong, hắn thậm chí còn chủ động bước tới trước hai bước!

Hạ Á sửng sốt một chút, hắn vừa thấy A Đạt nháy mắt với mình, kỳ quái hơn chính là Đạt Mạn Đức Lạp Tư lại cũng không có hành động gì cả, nó thậm chí cũng không nói thêm chút nào mà chỉ đứng tại chỗ, đôi con ngươi trong cặp mắt híp trở nên sắc bén nhìn chằm chằm A Đạt trong chốc lát rồi lạnh lùng cười: "Xem ra ngươi là một con rồng thông minh."

Trán A Đạt tong tỏng mồ hôi lạnh, trên người cũng đang nhớp nháp những mồ hôi là mồ hôi như tắm, nhưng nghe được lời này của đối phương thì hắn lại cười rộ lên ngạo nghễ: "Xem ra thật đúng là ngươi không có cách để làm tổn thương chúng ta! Quả thật ngươi là Đạt Mạn Đức Lạp Tư, nhưng do một cái nguyên nhân đặc thù nào đó mà chúng ta còn chưa biết nên bị biến thành hình dáng của địa tinh! Ta tin rằng hình dáng lúc này hẳn khiến ngươi bị lâm vào một trạng thái vô cùng suy yếu! A, phải rồi! Ta vừa thấy có vài quả trứng là mới sinh, nhất định hẳn là do ngươi vừa mới đẻ trứng cho nên hiện cực kỳ suy yếu! Vậy nên............"

"Rồng nhỏ giảo hoạt, không cần đoán nữa."

Đạt Mạn Đức Lạp Tư thu lại vẻ mặt tươi cười, nó đứng ở đàng kia nhìn A Đạt, ánh mắt cùng giọng nói mang chút lịch sự nói: "Ta có thể nói cho ngươi.... Đúng là ta vừa mới đẻ trứng không lâu cho nên hiện tại quả rất suy yếu. Ta cũng không phải là Đạt Mạn Đức Lạp Tư bình thường mà là một Đạt Mạn Đức Lạp Tư đã biến dị, đồng thời cũng là một cá thể duy nhất và hùng mạnh nhất từ trước tới nay trong toàn chủng tộc có thể tiến hóa tới mức lột da chín lần! Bởi vì ta đã biến dị nên có được bốn loại hình dáng khác nhau. Hiện tại ta biến thành địa tinh thì chính là một loại hình dáng mang tính chất bảo hộ, lúc này ta tạm thời không thể sử dụng lực công kích nhưng vẫn có được phòng ngự hoàn mỹ cùng miễn dịch ma pháp như cũ. Nếu ngươi còn muốn biết thêm thì ma pháp cao cấp Thuẫn Phản thuật vừa rồi đúng là thứ biện pháp duy nhất mà hiện tại ta có thể dùng để tổn thương các ngươi! Nói cách khác nếu các ngươi không ra tay đối với ta thì ta cũng không thể làm tổn thương các ngươi."

"Mà còn có một tin tức tốt đối với các ngươi chính là: loại biến hình thuật biến ta thành địa tinh này là một loại bảo hộ tự nhiên, bản thân ta cũng không thể khống chế nó. Tin tốt hơn nữa là loại trạng thái này của ta sẽ duy trì liên tục ít nhất trong thời gian một năm! Nhưng cũng có một tin xấu đối với các ngươi là ở trong loại trạng thái suy yếu này ta mỗi ngày cũng có ít nhất một canh giờ có thể biến trở về bản thể! Tuy rằng ở trạng thái suy yếu mà biến trở lại bản thể thì ta cũng chỉ có một nửa lực lượng mà thôi, nhưng để giết chết mấy con kiến hôi các ngươi thì đã là quá đủ rồi!"

Nói tới đây, giống như sợ A Đạt còn chưa hiểu nên nó lại dùng giọng điệu rất là có phong cách sư phạm nhẹ nhàng hỏi: "Hiện giờ, ngươi còn có vấn đề gì muốn hỏi thêm không? Chú rồng nhỏ thông minh?"

"Ta..." A Đạt thấp giọng lẩm bẩm: "Ngươi không thể tổn thương chúng ta, sự suy yếu sau khi đẻ trứng, biến hình thuật của ngươi........ ngươi vốn đang kéo dài thời gian!!"

Nói xong, hắn lớn tiếng quát: "Mọi người chạy mau! Thằng này đang kéo dài thời gian!! Mau!!"

Rồi A Đạt lại xoay người hướng về Hạ Á gắt gỏng: "Không muốn chết thì chạy mau! Thừa lúc bây giờ còn có cơ hội! !"

Đám người Trát Khố tựa hồ còn có chút không tình nguyện, nhưng lúc này Dát Lâm trên mặt đất cũng đã tỉnh, hắn nghe thấy A Đạt dùng tiếng Trát Khố la hét thì ngần ngừ một chút rồi quyết định: "Nghe mệnh lệnh của hắn!"

Đoàn người kiểu như thất thểu nhằm phía vách động rồi lập cà lập cập trèo lên vách đá để tiến vào một cái một cái động hướng bên ngoài rút lui.

Nhìn đám người chạy trốn, vẻ mặt Đạt Mạn Đức Lạp Tư vẫn lạnh nhạt như cũ, nó chỉ lẳng lặng đứng tại chỗ cười lạnh: "Trốn đi, chạy mau đi, hy vọng các ngươi thoát mau mau một chút, trò đuổi bắt chính trò ta khoái nhất a. Khặc khặc khặc..."

Ngay lúc này, bỗng nhiên thân hình nó run rẩy cực khẽ một lượt!

Trong ánh mắt Đạt Mạn Đức Lạp Tư toát lên một tia ác độc, đôi mắt nhìn chăm chăm lên cái bóng của bản thân đang in lên trên đáy huyệt động. Cái bóng của nó – một địa tinh vốn đang bé nhỏ gầy yếu vậy mà giờ phút này cái bóng bỗng vặn vẹo một chút rồi dần dần bảnh trướng. "Aizzzz...! Xem ra cũng đến lúc rồi, các con mồi của ta ơi, các ngươi phải ráng mà chạy cho xa thêm chút nhé...", nói đoạn nó nhẹ nhàng liếm liếm khóe miệng.

"Nó sẽ biến về bản thể sao? Tức là biến thành một con rắn cực lớn ấy?" Hạ Á hỏi với lên từ sau lưng A Đạt.

A Đạt thở hồng hộc, quay đầu lại giận dữ hét: "Nói thừa!!"

"Có lẽ ta có một cái chủ ý." Hạ Á bỗng nhiên cười lạnh.

Giờ phút này hai người đã chạy tới đầu kia của động, Hạ Á dùng sức đem A Đạt đẩy ra ngoài rồi lập tức chui ra theo, lại xoay người đem Đa Đa La túm từ bên trong lôi ra lúc. Lúc này trong ánh mắt Dế nhũi của chúng ta lóe lên quang mang gian xảo nói: "Còn nhớ cái huyệt động bên kia của thủy đạo có Phệ Kim nghĩ chứ!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK