Tới lúc buổi trưa, tàn quân đã tầm tầm từ từ được thu nạp trở về, được khoảng chừng trên dưới 1500 người, nguyên bản Hạ Á còn muốn đem những người này sử dụng, thế nhưng 1500 người này hơn phân nửa là bị thương không nhẹ, có một ít tuy rằng không bi thương nặng, thế nhưng chạy liên tục ba bốn ngày liền để tới đây, cũng đã lâm vào tình trạng kiệt sức. Hơn nữa xem ra, tuyệt đại đa số đã bị người Odin đánh giết cho tan gan vỡ mật, hoàn toàn mất đi ý chí chiến đấu, trên mặt mỗi người đều mang theo một vẻ tràn ngập sự sợ hãi cùng chết lặng.
Hạ Á tự nhận rằng bản thân hắn không có khả năng lập tức đánh tỉnh tinh thần bọn họ-- hắn không phải là những nhân vật anh hùng trong truyền thuyết, mỗi lần diễn thuyết đều có thể toát ra khí thế vương giả, làm cho những con thỏ đứt đuôi đã mất đi sức chiến đầu này một lần nữa lấy lại tinh thần của những chiến binh dũng cảm-- việc này chỉ có ở trong truyền thuyết mà thôi, ở trong hiện thực thì không có khả năng áp dụng.
Cho nên hắn dứt khoát đem những tàn binh này giao cho Katuo tăng cường hậu cần, rồi lại từ hậu cần chọn ra hơn 200 người.
Thế nhưng, tới lúc buổi chiều, tin xấu cũng đã truyền tới!
Hạ Á đem tất cả 200 kỵ binh chi làm 6 đội, phân tán ra khu vực xung quanh doanh trại tiến hành trinh sát tìm tòi, kết quả lúc mặt trời xế bóng 6 đội trinh sát trở về, trong đó còn có hai đội, trong lúc gặp phải một nhóm bộ đội của người Odin do triệt thoái hơi chậm, cho nên xảy ra một hồi chiến đấu kịch liệt sau đó mới chạy thoát, tổn thất gần phân nửa nhân mã.
Sáu đội chia ra 6 hướng đi trinh sát, đều gặp phải các nhóm bộ đội nhỏ của người Odin!
Nói cách khác, bọn họ đã bị người Odin vây quanh ! !
"Rất rõ ràng, những người Odin này muốn chặn đứng liên lạc của chúng ta với bên ngoài." Hạ Á gãi gãi đầu phiền não: "Tướng quân ở tiền tuyến sợ rằng cũng chưa biết phía sau đã bị loạn! Không, có thể bọn họ cũng đã biết, thế nhưng có nhiều khả năng chính bọn họ cũng đang gặp phiền phức. Ngoài ra ta còn có chút lo lắng, ta lo là. . . người Odin e rằng đã trực tiếp vớ lấy phía sau của chúng ta, chiếm cứ Dã Hỏa trấn! Quân trông coi Dã Hỏa trấn không có nhiều lắm, khi người Odin chiếm được, vừa vặn xem nó như là một cứ điểm, ngăn chặn tuyến đường rút lui của chúng ta, cùng lúc cũng có thể chống đỡ quân đội viện trợ của đế quốc đến từ phía nam."
Hạ Á thở dài, ở trong lều lớn, cái tên tiểu đoàn trưởng gọi là Sileite, còn có Shaerba, Katuo, cùng với ba gã mang hàm tiểu đoàn trưởng khác đang tụ tập trung một chổ.
Hạ Á đem địa đồ ở trên tường kéo xuống.
"Hiện tại tình huống của chúng ta rất xấu. . . lần này bố cục vốn là, ở phía bắc của Dã Hỏa nguyên, lập ra ba binh đoàn phân ra ba tuyến đường ngăn chặn người Odin. Mà ở phía nam Dã Hỏa trấn, còn có một binh đoàn dự bị đang đóng quân ở đấy.
Mà hai tuyến đường của binh đoàn 2 và binh đoàn 9 đã xong đời, căn cứ vào tình báo hiện tại, Heisiting đã chạy tới phía sau của chúng ta, nếu như bọn họ chiếm Dã Hỏa trấn mà nói. . . Không, không phải nếu như! Bọn họ nhất định đã chiếm Dã Hỏa trấn! Nếu như vậy, binh đoàn dự bị ở phía nam có tiến lên trợ giúp, cũng sẽ bị cầm chặt ở Dã Hỏa trấn không có cách nào tiến về phía bắc-- huống hồ, ta lo lắng, Heisiting lại bố trí nhiều nhóm nhỏ bộ đội bao vây xung quanh chúng ta, chính là ngăn chặn không cho chúng ta liên lạc với binh đoàn ở phía nam. Nói không chừng tới lúc binh đoàn ở phía nam biết tin sau đó tiến quân về phía bắc, thì máu của chúng ta cũng đã sớm chảy khô !"
Trong lều lớn, chỉ có tiểu đoàn trưởng Sileite là thống lĩnh một tiểu đoàn bộ binh, xem như là binh chủng chiến đấu, trên phương diện quân lược cũng có chút cơ sở, hắn gật đầu, liếc mắt nhìn Hạ Á : "Sức ăn của tên Heisiting quả thực không nhỏ! Hắn bất ngờ đánh tan binh đoàn 2 và binh đoàn 9, sau đó còn chiếm cứ đường lui của chúng ta, dự định đem binh đoàn 13 của chúng ta cùng binh đoàn 6 đang ở phía bắc ăn tươi. . . Hừ! Muốn đánh một trận giết sạch bốn binh đoàn của Byzantine chúng ta, cái miệng của tên võ thần Odin đúng là thật lớn nhỉ!"
Katuo cùng Shaerba đều chỉ là thân binh mà thôi, chưa từng trực tiếp chỉ huy quân sĩ, nói chen vào cũng không có ít lợi, cho nên chỉ ngồi một bên lắng nghe, lúc này Shaerba liền lo lắng reo lên: "Thế nhưng phải tìm biện pháp để liên lạc với đại quân ở phương bắc a! Hay là. . . để ta mang theo kỵ binh đột phá vòng vây tiến về phía bắc đi!"
Hạ Á nhìn hắn một cái, nghiêm mặt nói: "Không được! Không phải ta không muốn cùng tướng quân liên lạc, mà là hiện tại chúng ta không có biện pháp ! Chúng ta có khả năng nghĩ đến việc này, thân là danh tướng của người Odin, Heisiting chẳng lẽ cũng không nghĩ tới sao? Ta đoán, cho dù là hướng nam hay là hướng bắc, đều đã được bài trí rất nhiều đội quân nhỏ để ngăn chặn chúng ta, cho dù ngươi có liều mạng đột phá, cũng chỉ sợ lãng phí một cách vô ích số lượng kỵ binh đã rất ít của chúng ta mà thôi."
Katuo dù sao cũng thông minh hơn một chút, hắn cũng đã bắt đầu tin tưởng Hạ Á: "Vậy ngươi cho rằng chúng ta phải làm sao?"
"Chúng ta cố thủ!" Hạ Á thở dài: "Đại bộ phận chúng ta chỉ là bộ binh, rời khỏi các công sự phòng ngự mà nói, cho dù là đột phá vòng vây hay là rút về phương nam, đều là con đường chết ! Nhân số của chúng ta không nhiều lắm, còn phải dẫn theo một đám lớn nhân viên vận chuyển quân nhu, cộng thêm hơn ngàn binh sĩ bị thương, chúng ta chỉ dựa vào hai chân, làm sao có thể chạy nhanh? Heisiting có thể đánh vu hồi một cách bất ngờ, như vậy dưới trướng hắn đại bộ phận là kỵ binh tốc độ rất cao, cho dù là tuần lộc kỵ binh của người Odin, nếu như gặp phải địch nhân ở trên bình nguyên, người Odin chỉ cần dùng 800 kỵ binh, thì cũng đủ cho chúng ta toàn quân bị diệt ! Hơn nữa ta dám khẳng định, nhất định Heisiting đã bố trí binh lực phụ trách việc chặn đường chúng ta, chỉ chờ chúng ta ra khỏi hang mà thôi. Cho nên. . . Chỉ có thể ở lại nơi này, dựa vào các công sự phòng ngự, thì còn có thể có một con đường sống."
Dừng một chút, Hạ Á hít vào một hơi thật sâu, ánh mắt nghiêm túc hẳn lên, nghiêm mặt nói: "Các vị, ta không phải sợ chết! Ta cũng biết, huynh đệ của binh đoàn 13 chúng ta, cũng không có sợ chết! Thế nhưng lúc này, so với chết mà nói, chúng ta còn có một nhiệm vụ trọng yếu cần phải hoàn thành!"
"Nhiệm vụ gì thế?"
Hạ Á dùng sức vuốt vuốt cằm, cắn răng nói: "Bảo vệ cái doanh trại này! Bảo vệ cho cái cứ điểm này! !"
Sau đó hắn giải thích : "Binh lực của chúng ta rất ít, đại bộ phận lại là bộ binh, tiến về phía bắc tiếp ứng tướng quân căn bản là không có bất kỳ tác dụng nào. Cho dù toàn quân bị diệt, cũng không có nửa điểm giá trị. Ta suy đoán, bọn người tướng quân ở phương bắc một khi phát hiện không đúng, gặp phải quân của Heisiting cùng với quân của người Odin trong cái hạp cốc kia hai mặt giáp công, nhất định sẽ nghĩ biện pháp đột phá vòng vây trở về đây!
Thế nhưng nếu chúng ta để mất cái cứ điểm này, như vậy khi tướng quân mang đại quân trở về, hang ổ cũng không có, thì bọn họ lấy nơi nào để an thân? Không có cứ điểm nghỉ chân, không có tiếp tế tiếp viện, bị địch nhân vây kín trên dã ngoại, chỉ cần vài ngày là bọn họ có thể chết đói hoặc bị phơi khô! Như vậy thì thật sự là lên trời không có lối xuống đất không có cửa!
Con đường tiến về phía nam đã bị người Odin phá hỏng khi chiếm cứ Dã Hỏa trấn ! Chỉ có ở chỗ này, chờ đại quân của tướng quân phá vòng vây trở về, ở đây vẫn còn rất nhiều lương thảo quân giới cùng tiếp tế, mọi người có thể dùng công sự phòng ngự mà tử thủ, đợi quân đội từ phía nam tiến lên. . . Đây chính là con đường sống duy nhất! Không chỉ cho chúng ta, mà còn cho cả đại quân đang ở phương bắc!"
Lời nói của Hạ Á đã cảm hóa mọi người ở đây, nơi này chỉ có sĩ quan trung cấp cùng cấp thấp, lại không nghĩ rằng tên thân binh vừa mới bộc lộ tài năng này, cư nhiên còn có kiến thức nhiều như vậy.
"Còn có nguyên nhân thứ ba. . ." Giọng nói của Hạ Á trầm thấp xuống vài phần: "Heisiting nhất định nghĩ rằng sẽ rất nhanh đạt được doanh trại của chúng ta ! Chúng ta ở nơi này ngoan cường cố thủ, sẽ thu hút được càng nhiều binh lực của Heisiting! Như thế sẽ giảm bớt áp lực cho tướng quân khi phá vòng vây. . ."
"Tình huống đại khái là như thế! Chúng ta phải cố thủ ở nơi này, như vậy mới cấp cho binh đoàn 13 một tia sinh cơ ! Nếu như chúng ta bị thất thủ. . . Chẳng khác nào bảo kỵ binh của binh đoàn 13 dùng đầu húc vào tường của Dã Hỏa trấn sao?" Tiểu đoàn trưởng Sileite cũng đã lớn tiếng hét lên.
Các sĩ quan của binh đoàn 13 không hề có một tia sợ hãi, tất cả mọi người đều hưng phấn liên tục gầm rú, xoay người đi ra ngoài chuẩn bị. Nhưng Katou vẫn ở lại cuối cùng, thấp giọng hỏi Hạ Á: "Ê, ngươi thật sự khẳng định, bọn người của tướng quân sẽ phá vòng vây trở về sao? Địch nhân chính là Heisiting a! Thực sự không cần chúng ta đi tiếp ứng sao?"
Hạ Á thở dài, thấp giọng nói: "Thứ nhất, binh lực của chúng ta quá ít, lại đều là bộ binh, căn bản là không có lực lượng đi tiếp ứng. Thứ hai ư. . . Phải tin tưởng tướng quân của chúng ta chứ! Chiến lực của binh đoàn 13 không phải là dùng miệng để thổi nên! Ta là một tên lính mới mà còn tin tưởng như thế, vậy thì một tên lão binh như ngươi lại bị dao động sao?"
Dừng một chút, Hạ Á cười hắc hắc, hai tròng mắt xoay tròn, bộ dáng tươi cười cùa hắn có chút quái dị: "Đừng quên, bên cạnh tướng quân, còn có một tên Ruhr rất am hiểu nghệ thuật chạy trốn đấy! Hắn dù sao cũng là con thỏ giảo hoạt nhất của đế quốc Byzantine a."
※※※
Doanh trại vội vàng khẩn trương hẳn lên, rất nhiều rất nhiều quân giới được phát tới tận tay từng người, cho dù là xa phu của đội vận chuyển, cũng được cấp cho một bộ giáp da, một tấm khiên và một thanh kiếm. Tên gia hỏa Katuo cư nhiên từ trong quân khố moi ra vài thứ tốt.
Ba chiếc xe bắn nỏ, đây là vũ khí hạng nặng dùng để công kích ở tầm trung và tầm xa, những cái nỏ tiễn thật to có sức công phá rất lớn, nỏ được dàn thành hai hàng trên xe, lúc bắn có thể đem mười nỏ cùng lúc bắn ra, Hạ Á đã thử một lần, uy lực thật lớn, xa nhất có thể bắn tới tám trăm thước, trong vòng một trăm thước, cho dù là hai tấm thuẫn bằng sắt cũng liền đơn giản bị xuyên thấu. Một lần phóng ra mười cây nỏ tiễn, bao trùm một phạm vi cũng không nhỏ, trong lúc đối mặt với quân xung phong của bên địch, chắc chắn có thể dùng thứ này để làm lợi khí ở trên chiến trường!
Chỉ có một điểm thiếu sót chính là nỏ tiễn không có nhiều, hơn nữa sau một lần phóng ra, thì cần một ít thời gian để nạp nỏ tiễn, dựa vào tầm bắn và tốc độ tiến tới của bộ binh mà tính, cũng chỉ có thể bắn ra ba lượt.
Đồ tốt thứ hai chính là xe bắn đá loại nhỏ, tầm bắn xa hơn so với xe bắn nỏ, có thể bắn ngoài một nghìn thước, bất quá khai thác mấy tảng đá có chút khó khăn, Hạ Á phát động tất cả binh sĩ trong đội vận chuyển đi khai thác đá, còn bảo Katuo dùng bình dự trữ một ít dầu hỏa loại tốt. Hơn nữa, thứ này lúc bắn ra cũng không có chính xác, trong khoảng cách có khả năng công kích tốt nhất, cũng chưa chắc là có thể đánh trúng. . . Nếu muốn công kích chính xác, vậy chỉ có thể tập trung mấy người có chỉ số may mắn cao mà điều khiển cổ xe này.
Cho nên, loại xe bắn đá này còn được quân đội Byzantine xưng hô là: pháo vô ơn.
Mà xe bắn đá như thế cũng chỉ có bốn chiếc, dù sao binh đoàn 13 cũng là lấy kỵ binh làm gốc, mấy cái vũ khí hạng nặng này cũng không có chuẩn bị nhiều lắm.
Dự tính của Hạ Á phi thường chính xác.
Ngay buổi sáng ngày hôm sau trong lúc mọi người trong doanh trại đang bận rộn, thì đợt công kích đầu tiên của người Odin đã tới! Rất hiển nhiên, như hắn tính toán, để đề phòng người của binh đoàn 13 phá vòng vây trở về, Heisiting muốn nhanh chóng đoạt lấy cái cứ địa này, sau đó phá hỏng đường rút quân binh đoàn 13!
Vào buổi sáng sớm, chiến sĩ canh gác ở trên đài quan sát liền khẩn trương hò hét, Hạ Á vọt tới đài quan sát nhìn xa xa về phía bắc. . .
Nhìn thấy trước mắt, là một mảnh bụi bay đầy trời ! ! !
※※※
Người Odin đông nghìn nghịt xuất hiện tại phương bắc, từ phía sau sườn núi, từ trên đường lớn, giống như là một đàn kiến tràn tới nơi này. Ở hàng đầu tiên chính là một đội chiến sĩ người Odin, đại đa số chiến sĩ Odin này đều trần trụi thân trên-- người Odin sinh sống ở phương bắc, có thói quen sống trong khí trời băng lạnh, mà ở cái loại địa phương này, bọn họ không có chút nào sợ hãi gió lạnh mùa đông ở nơi đây.
Các chiến sĩ Odin cầm chiến phủ ở trong tay, dưới từng cơn gió lạnh điên cuồng gào hét, nhiệt khí phun ra trở thành một đoàn băng sương rộng lớn, lượn lờ ở trên đầu bọn họ.
Một đoàn người đông nghịt, khiến cho trong lòng Hạ Á có chút lo lắng, đội ngũ của người Odin trước mặt, nhìn như thể là vô biên vô hạn, căn bản là không thấy đầu cuối, hình dạng chi chít như thế, thật sự làm cho da đầu hắn có chút tê dại!
Từng tiếng từng tiếng báo động hô hoán lan truyền khắp doanh trại, dưới sự thúc dục của các sĩ quan, rất nhiều binh sĩ xuất hiện, trong tay cầm theo vũ khí cùng thuẫn bài, cung thủ rất nhanh đã xếp thành hàng, trên mặt mỗi người đều mang theo một vẻ căng thẳng.
Hạ Á cầm một thanh búa ở trong tay, đây là thanh trường phủ dùng cho kỵ binh từ trong quân khố lôi ra, Hạ Á đem cán búa chặt đứt một khúc, cầm vừa tay, trọng lượng cũng tốt.
Ánh nắng ban mai chiếu gọi lên đám người Odin, lưỡi búa phản xạ ánh sáng, tạo thành một mảnh hàn quang màu trắng!
"Gặp quỷ. . . Sao nhiều vậy. . ."
Hạ Á lầm bầm một câu.
Đứng bên cạnh hắn chính là tiểu đoàn trưởng gọi là Sileite, hắn liếc mắt nhìn Hạ Á, vỗ vỗ vai hắn, thấp giọng nói: "Đừng căng thẳng, đối phương chỉ có khoảng trên dưới một vạn người mà thôi."
Hạ Á quay đầu liếc mắt nhìn người kia: "Ngươi là sao biết được?"
Sileite trong mấy ngày bận bịu gần đây, đã có vài phần hiểu rõ tên thân binh này, thấp giọng nói: "Ngươi dù sao cũng không có kinh nghiệm, chỉ cần tham gia vài trận chiến, là có thể tính ra quân địch nhiều ít. Nhìn đội hình, cũng như độ dày, sau đó đoán ra được nhân số."
Mẹ nó! Một vạn người. . . Một vạn người cũng là đã rất nhiều ! Ngay bên trong doanh trại, cũng chỉ tổng cộng có hơn hai ngàn người mà thôi, mà trong đó cũng không ít nhân viên vận chuyển cùng công tượng cũng như mã phu các loại.
Hạ Á hung hăng phun ra một khẩu nước bọt.
Trong lòng hắn sợ hãi.
Thực sự là có chút sợ hãi.
Cái này cũng không có gì đáng chê cười. Ngoại trừ những người không có cảm giác ra, không ai trời sinh đã không sợ chết. Nhìn một đoàn người Odin đủ làm cho da đầu tê dại, Hạ Á cảm giác được hô hấp của bản trở nên gấp gáp, miệng cùng cổ họng bắt đầu khô, ngay cả một điểm nước bọt cũng không có, tim đập loạn bang bang!
Lúc này trong lòng hắn không nhịn được sinh ra một loại nghi vấn:
Ta, thực sự có thể ngăn cản sự tấn công của những người Odin này sao? Chết tiệt! Số lượng của bọn họ thật sự là quá đông a! Ta có thể ngăn cản hết sao?
Nói cách khác, ta, có thể sống sót sao? !
Sợ chết không phải là nam tử? Buồn cười! Nam tử cũng sợ chết a!
Hắn nắm thật chặt thanh búa ở trong tay, sờ sờ trước ngực, bên trong vô cùng cứng rắn, trước ngực và sau lưng của hắn đều có một khối vảy rồng lót sát người-- lần này hắn không có mang theo nhiều vảy rồng, ngoại trừ chính hắn ra, hắn còn lặng lẽ cấp cho Shaerba cùng Katuo mỗi người hai khối vảy rồng, về phần những người khác. . . Hắn thật sự không có biện pháp.
Sống hay là chết, thì phải chờ kết thúc trận chiến này !
Dế nhũi hung hăng nắm chặt cán búa!
Hắn không có lòng trung thành đối với đế quốc Byzantine.
Thậm chí, nói một cách hèn hạ hơn một chút, lòng trung thành của hắn đối với binh đoàn 13 cũng không đạt tới mức phải hy sinh mạng sống để bảo vệ nó, cho tới bây giờ, hắn cũng chỉ là vì tình cảm đối với các bằng hữu trong đội thân vệ mà thôi.
Dưới tình huống nguy hiểm, hắn cũng sợ hãi như thường, thậm chí đã từng suy nghĩ đến việc thừa lúc không có ai để ý, tùy tiện đào một lỗ trên Dã Hỏa nguyên núp vào trong đó, chờ cho trận đánh này kết thúc, mặc cho Byzantine thắng hay là người Odin thắng, hắn cũng sẽ quay về Dã Hỏa trấn làm lại cuộc đời dế nhũi thợ săn.
Thế nhưng. . . Không được!
Dế nhũi cũng có tôn nghiêm của dế nhũi ! Bây giờ những bằng hữu duy nhất hắn có được đều ở nơi này, bỏ mặc bằng hữu còn bản thân thì chạy trốn, việc này dế nhũi làm không được!
Ngoài ra, còn một nguyên nhân quan trọng khác.
Dế nhũi cũng có lý tưởng của chính mình!
Lúc trước hắn từ trong núi đi ra, hướng về thế giới bên ngoài, chính là không cam chịu suốt đời ở trong hang núi ! Hắn muốn làm dong binh, làm võ sĩ, xông pha lăn lộn trong cái thế giới này!
Ai nói dế nhũi không có dã tâm? Hắn có! Tuy rằng cho tới bây giờ, trong lòng dế nhũi còn chưa nghĩ tới quyền thế tài phú các loại, thế nhưng chí ít hắn cũng có một ít dã tâm cho riêng mình.
Chí ít. . . Đã xuất hiện một điểm "thành tựu" ! Về phần cái thành tựu này là gì, trong lòng hắn cũng chỉ mới xuất hiện một cái khái niệm mơ hồ mà thôi.
Hắn không cần suy nghĩ nhiều lắm.
Trần chiến này, nếu chết thì không còn gì cả ! Nếu như còn sống sót mà nói. . . Đó chính là "thành tựu" đang ở trong lòng dế nhũi ! !
( Ông đây sẽ không chết! Sẽ không chết ở chỗ này! Ông đây vẫn là xử nam! Còn chưa được hưởng thụ nữ nhân ! Trong nhà vẫn còn nhiều kim tệ chưa xài hết ! Ông đây muốn mua một miếng đất, xây một ngôi nhà lớn ! Ông đây còn muốn sống qua những ngày tháng sung sướng !
Cho nên, ông đây sẽ không chết ở chỗ này ! Chắc chắn sẽ không ! ! )
Người Odin liên tục không ngừng rống to liên miên bất tận, giống như là tiếng gầm của dã thú, từng tiếng từng tiếng như đâm thẳng vào trong tim của binh lính Byzantine.
Mà lúc này, một thân ảnh bỗng nhiên dựng thẳng thân mình, hướng về phía xa xa, hướng về phía đám người chi chít phía trước, đối mặt với những tiếng gầm rú bất tận ở trước mặt, hắn hít một hơi thật sâu, rống lớn một tiếng giận dữ ! !
Tiếng rống của hắn rất hung mãnh, rất khí thế, rất bất khuất !
Nếu như tất cả đều giống như dã thú mà nói. . . Như vậy, hắn nhất định chính là vua của loài dã thú! !
"Đến đây đi ! Người Odin ! ! Ông đây sẽ không chết ! ! Nhất định sẽ không chết tại nơi này ! !"
Mọi cơ thịt trên khuôn mặt của Hạ Á đều vặn vẹo, hắn xoay đầu lại, khuôn mặt tràn ngập dữ tợn giống như một con dã thú cùng đường, khiến cho Sileite đang ở bên cạnh sợ tới ngây người.
Dế nhũi giơ búa lên, hướng về phía binh sĩ ở xung quanh rống lên một câu ! Mà chính câu nói này, về sau thậm chí trở thành một cái khẩu hiệu truyền kỳ !
. . .
"Giết chết người Odin ! ! Giết chết người Odin ! ! Giết chết thật nhiều người Odin ! ! !"
Âm thanh to như tiếng sấm !
PS: chương sau đánh nhau to quá, chưa edit kịp