“Tiểu thư, ngừơi không phải là…” Linh Đang nhìn nàng ngờ vực: “đã quên mình là ai rồi chứ?”
Nàng ngồi ở trên giường lúc này mới định thần, vội vàng ngước mắt lên giả lả cười: “Không có, không có… có lẽ là lúc nãy nằm mơ thấy ác mộng, bị hù cho sợ hãi, ta… Ta ngủ tiếp một lát!”
Nói xong, nàng xoay người một cái, đã đem chính mình giấu kĩ trong chăn, chính là lấy chăn che kín đầu mình, tức thì trong chăn truyền đến trên người nàng mùi vị của giấc mộng đêm qua.
Chính là mùi hương của tên nam nhân Long Duyên Hương kia, nàng lập tức tung chăn ngồi dậy, cố gắng làm cho bản thân bình tĩnh.
Rốc cục, rốc cục đã xảy ra chuyện gì?
Nàng nhớ rõ hôm qua sau khi tan sở liền cùng đồng nghiệp đi tổ chức tiệc sinh nhật, sau đó ở lại nhà đồng nghiệp xem một ít, một ít phim không nên xem thôi mà (=.=’ “một ít” ấy ạ), nàng là tuyệt đối không có làm chuyện gì thương thiên hại lí nha, cùng lắm sau đó chỉ là làm một hồi xuân- mộng, cùng với nam tử tuyệt mĩ nọ…
Không đúng! Giờ nghĩ lại mới thấy, thực không giống như mộng!
Nàng liền cúi đầu, phát hiện trên người đầy vết xanh xanh tím tím , lại quay sang nhìn về phía cuối giường liền thấy một vệt loan đỏ thẫm như máu…
“Tiểu thư…” Linh Đang nhìn thấy điệu bộ khác thường của nàng, lo lắng cúi thấp bên cạnh chủ nhân.
“Ta là ai?” Nàng lại một lần nữa phải cố trấn định, hít vào thật sâu, rồi mới hướng về phía Linh Đang bình tĩnh dò hỏi.
Linh Đang trong mắt hiện lên một tia sáng, giống như đối với nàng ta loại phản ứng kì lạ này thực khó hiểu, cũng không có bao nhiêu phần tốt đẹp, nhưng vẫn làm ra vẻ thản nhiên mà mỉm nhẹ một cái:
“Tiểu thư, người chính là phu nhân của Đại hoàng tử nước ta, cũng chính là cẩm Vương Tiêu, xưng làVương Phi nha!”
“Vương Phi?” Nàng sửng sốt, “Ta đây gọi là gì?” Tuy rằng nàng biết cái loại vấn đề này mà mình cũng đi hỏi thì thực rất là ngu, nhưng lại không thể không hỏi, nàng càng không thể làm cho mình trông ngu hơn khi đi hỏi người khác, nói chi là bây giờ a.
Tiểu cô nương này tựa hồ cũng không hoài nghi gì thái độ bỗng dưng quái lạ của chủ nhân.
“Ha ha, tiểu thư, Người chẳng lẽ ngủ nhiều quá hoá hồ đồ?” Linh Đang cười, thuận tiện vừa vuốt lại tóc cho nàng, lại vừa kéo chăn mền ủ lên người nàng thật tốt.
“Tiểu thư, Ngừơi tên là Hoa Tưởng Dung, là nữ nhi duy nhất của Tả thừa tướng, một ngày của nửa năm trước lên kiệu hoa gả vào vương phủ chúng ta, từ đó chính thức trở thành Vương Phi.”
“Vậy tại sao ngươi lại gọi ta tiểu thư?” Hoa Tưởng Dung nhấc lên đôi mi thanh tú, cố gắng khiến chính mình không nghĩ lung tung.
“Linh Đang là khi người gả vào vương phủ đi ven đường thấy đáng thương mà cưu mang, người đã quên sao? Sau đó Linh Đang cùng người bước vào vương phủ, tiểu thư ngừơi bởi vì…” Linh Đang đang nói đột nhiên khép mắt, một lúc sao mới cất giọng nói tiếp:
“Là …do tiểu thư không cho Linh Đang gọi người Vương Phi, cho nên mới…”
“A, ta nhớ ra rồi.” Hoa Tưởng Dung xấu hổ giả vờ cười cười, sau đó liền quay đầu đánh giá một lượt khắp phòng, thấy Linh Đang vẫn đang đứng cạnh bên, nàng bỗng nhiên nhớ ra, “Linh Đang, chuyện vừa rồi ta hỏi ngươi mấy câu, ngàn vạn lần không nên nói cho người khác biết. Ta chỉ là ngủ nhiều quá nhất thời có chút đau đầu, mới sanh hồ đồ… cho nên…”
“Tiểu thư người xin cứ yên tâm, Linh Đang sẽ không đi nhiều chuyện ở nơi khác, đây chính là bí mật chỉ giữa chúng ta!” Linh Đang dường như hiểu rõ tiểu thư mình nghĩ gì, đối nàng mà chớp mắt cười.
“Tiểu thư, người cứ chờ một lát, thần đi xem Châu nhi như thế nào đã nửa ngày vẫn chưa mang nước tắm tới, người chờ nhé, thần đi sẽ trở lại ngay.” Linh Đang hướng Hoa Tưởng Dung mỉm cười điềm đạm rồi xoay lưng đi ra ngoài
Hoa Tưởng Dung vừa thấy Linh Đang rời đi, liền vội hất văng chăn mền, nhảy ngay xuống giường