• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đau lạ lùng.

Hoa Tưởng Dung ngủ thẳng giấc, đến khi mặt trời lên cao mới chịu tỉnh dậy, mơ hồ cảm giác Linh Đang đỡ nàng, giúp nàng sửa tóc, rồi hầu đỡ nàng xuống giường.

Khi chân đang dần chạm đến đất thì, Hoa Tưởng Dung thoáng cái tỉnh ra, bỗng nhiên ngước mắt nhìn Linh Đang, rồi quay đầu nhìn về phía đồng chăn gối lộn xộn… Dường như cảm giác được điều gì, cúi mặt xuống nhìn thấy trên người những vết xanh xanh tím tím.

“Tiểu thư…” Linh Đang cẩn thận gọi, như thể ám chỉ nàng: đúng vậy, hôm qua người đúng là đã thất bại, hơn nữa còn bị ăn đậu hũ tàn bạo.

“Hôm qua, đã xảy ra chuyện gì?” Hoa Tưởng Dung trừng mắt, ký ức của nàng dừng lại tại lúc rắc thuốc mê vào rượu, sau đó… Sau đó nàng hình như là bị Tiêu Việt Hàn kéo lên giường…

Trong đầu nàng, kí ức mong manh như dây đàn, những chuyện đã xảy ra dường như trắng xoá, không nghĩ ra. Toàn thân chỉ có những vết xanh tím, bủn rủn nhận ra rằng, đêm qua đã có chuyện gì đó…

“Tối hôm qua… Tiểu thư, người chắc là đã say…” Linh Đang đương nhiên không dám vào phòng, không rõ là đã phát sinh chuyện gì: “Đêm qua tiểu thư cùng Vương gia…Ách, tiểu thư, âm thanh của người thật là dễ nghe…” Nói xong, Linh Đang đột nhiên đỏ mặt.

Hoa Tưởng Dung trong nháy mắt cũng đỏ hết cả mặt, vội vã gỡ cánh tay Linh Đang, xoay người lấy chăn kéo lên che mình, sau đó hung hăng trừng mắt tóm lấy vẻ cười trên mắt Linh Đang: “Vương gia rời đi khi nào?”

“Hồi bẩm tiểu thư, trời vừa mới sáng thì Vương gia đã ra khỏi, hơn nữa Vương gian có dặn, để tiểu thư nghỉ ngơi thật khoẻ, còn bảo Linh Đang nhắn, buối tối ngài có thể lại đến…”

Khuôn mặt Linh Đang đang cố kiềm nén nhưng vẫn đỏ lên như cũ.

“Cái gì? Hắn còn…?!!!” Hoa Tưởng Dung quát to một tiếng.

“Tiểu, tiểu thư… Người không phải là chưa lấy được yêu bài của Vương gia sao? Buổi tối Vương gia lại có thể đến, Tiểu thư người không phải là còn có thể tìm cơ hội…”

“Chờ một chút.” Hoa Tưởng Dung đột nhiên nheo mắt lại, hoài nghi nhìn Linh Đang: “Linh Đang, ngươi tại sao lại muốn ta lấy được yêư bài của Tiêu Việt Hàn đến thế?”

Linh Đang ngước mắt nhìn nàng khó hiểu:” Tiểu thư?”

“Ngươi cũng mong muốn ta rời khỏi Câm Vương phủ thế sao? Đến nha hoàn như ngươi, dù là lúc nào cũng nghe lời chủ tử, nhưng dường như ngươi cũng quá…” Sau đó, nhất thời Hoa Tưởng Dung cũng chẳng biết mình đang nói gì, không thể làm gì khác hơn là bĩu môi: “Nha đầu ngươi hầu như là lúc nào cũng biết ta suy nghĩ cái gì, lại còn nỗ lực giúp ta đoạt lấy yêu bài.”

“Tiểu thư…” Linh Đang đột nhiên thảng thốt quỳ xuống, doạ Hoa Tưởng Dung phải ngồi dậy, vội vã nhảy xuống giường khinh ngạc nhìn đâu cũng thấy nước mắt Linh Đang: “Tiểu thư, Linh Đang chỉ muốn làm theo tâm nguyện của người, nếu tiểu thư hoài nghi Linh Đang có động cơ… Vậy thỉnh tiểu thư trách phạt đi!”

“Má ơi!” Hoa Tưởng Dung thở dài một tiếng, vội vã vươn cánh tay đỡ Linh Đang khóc sướt mướt đứng lên: “Ta chỉ hỏi vậy thôi, ngươi quỳ cái gì mà quỳ a? Ta có hỏi ngươi cái gì thì cũng đừng sợ đến mức quỳ xuống, ta không muốn bị giảm thọ đâu…”

Linh Đang tủi thân gật gật đầu, xem ra Hoa Tưởng Dung không còn trách tội hay nghi vấn nàng, vội vã chùi nước mắt, xoay người lấy quần áo hầu Hoa Tưởng Dung mặc vào, rồi cầm thuốc mỡ giúp nàng xoa cổ và cánh tay, những vết bầm nếu không cẩn thận sẽ lộ ra ngoài, những vết còn lại trên người thì chỉ có thể chờ đến khi dần tan biến.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK