Bầu không khí náo nhiệt kéo dài đến quá giờ Dậu….
Mãi cho đến lúc bắt đầu làm lễ, từ dặm xa phía bên trái Cẩm Vương phủ cũng đã lục tục đi vào, cùng các vị tân khách và chủ tử lâu năm của vương phủ cúc cung thận trọng nhân hòa gia quyến.
Sau đó là Phù phi cùng một người mặc đồ trắng là thị thiếp Ngọc Minh, kế đến là Cẩm vương Tiêu Việt Hàn.
Tiêu Việt Hàn vẫn phong lưu lỗi lạc như cũ, không cười thì giống băng sơn, mắt như đao phong sắc bén, cười rộ lên lại như hoa phù dung sớm nở tối tàn, yêu nghiệt đến mê người, bên mình luôn cải trang để không nhận ra là khí phách vương giả!
Phù phi toàn thân mang một sắc hồng tía màu hoa phù dung của chiếc áo dài, tóc búi cao hình chim Phượng có cài trâm, hiển nhiên tỏ rõ khát vọng được làm Vương phi, thậm chí còn có dã tâm trong thời gian tới đoạt lấy vị trí hoàng hậu về tay mình.
Thị thiếp Ngọc Minh cả người trắng toát, chất liệu cũng thuộc hàng tơ lụa cao cấp, chiếc lược thiết kế tinh xảo tóc búi cao nghiêng một bên có đính một bộ trang sức bằng vàng, dáng đi lúc ẩn lúc hiện rồi lại biến mất, nó gợi cảm và gây tò mò đến nỗi lao đao tâm trí nam nhi, khí chất đậm vẻ liễu yếu đào tơ đến nỗi gây cảm giác rất cần được bảo vệ.
Sau đó…
Một hồi sau, ánh mắt mọi người dần dần nhìn về hướng Tiêu Việt Hàn bên cạnh hai vị giai nhân đang dần tiến đến vị trí Vương Phi còn trống.
Không sai, qua nửa ngày, món ăn đều chuẩn bị xong, tất cả mọi người đã bắt đầu chuốc rượu chúc mừng, nhưng Cẩm Vương phi Hoa Tưởng Dung vẫn chậm chạp chưa tới.
Tọa lạc ở phía dưới người ko dám lên tiếng, nhưng cũng cẩn thận giơ lên mắt nhìn Tiêu Việt Hàn, thấy trong mắt hắn cũng nao động, dường như loại Vương phi này không hề hiểu lễ nghĩa nên không thèm quan tâm…
Phù phi cười, cười run rẩy hết cả người, Ngọc Minh nhìn rượu thơm trứơc mắt mà không nói nên lời.
“Bẩm báo Vương gia, Vương phi phái thần đến báo tin rằng người đang bị cảm phong hàn, không tiện đi ra gặp khách, xin Vương gia cùng các vị quan khách không cần phải chờ.”
Câu nói của tên tiểu đồng vừa đi vào làm một đám thường nịnh hót Tiêu Việt Hàn bỗng chốc xấu hổ mà không hé ra được lời nào, trong khi đang ăn uống linh đình, tiếng người rộn rã ba hoa khoác lác, tiếng tán dương những câu chuyện cười hầu như rung động nửa bầu trời.
Tiêu Việt Hàn bên mép vẫn giữ nụ cười lạnh lùng có mà như không, không ai thấy đôi mắt hắn ánh ra một tia lạnh như băng, thoảng một chút vô tâm, nhìn xa xăm vào khoảng không bên cạnh nơi mà các Vương phi đang chơi đùa…
Sau đó, đột nhiên có người đề nghị đưa Tiêu Việt Hàn đến chỗ hai giai nhân một tài giỏi một xinh đẹp.
Tiêu việt hàn đồng ý, Phù phi dẫn đầu đứng ra, lấy chiếc đàn cổ treo ở bên trên, chơi một khúc nhạc quen thuộc của nàng cho Tiêu Việt Hàn mà, trước đây, khúc nhạc ấy đã gây xao xuyến cho người nghe.
Một khúc nhạc vừa dứt, Tiêu Việt Hàn khẽ nhếch mép cười, có ý tán thưởng, thế nhưng trong mắt vẫn không hề ánh lên sự phấn khích, phần thưởng dành cho Phù trắc phi là một viên dạ minh châu quý báu.
Sau khi Ngọc Minh ngâm thi cùng các bậc chuyên gia, lại còn trổ tài văn thơ đối ngẫu, Tiêu Việt Hàn sai một chi trong cung truyền xuống cho nàng một chiếc trâm gài tóc bằng ngọc bích tuyệt đẹp.
Một trận ca múa mừng cảnh thái bình, ăn uống linh đình rất vui.
Mãi cho đến khi…
Tiêu Việt Hàn chỉ loáng thoáng biết tiết mục của ngày hôm nay cũng hoàn toàn không có kết thúc bình thường, tự nhiên thấy có hai người thị vệ ở vùng phụ cận Tuyết Linh Viên khiêng vào một kiện hàng bề ngang nửa thước, cao một thước đặt xuống mấy nghìn hòm hoa tròn tròn.
Người đi, phóng về hướng dưới đài trung tâm, hắn khẽ cười.
Một đám người hiếu kì nhìn theo vật phẩm của Vương phi, nhưng đứng ở cách đó không xa chỉ có Linh Đang thấy được trong mắt Tiêu Việt Hàn lòe ra một tia cười lạnh bạc.