“Vương phi! Vương phi!”
“Vương phi, sao giờ này còn chưa dậy a?”
“Ai nha! Mẹ! Đừng đánh thức ta, hôm nay là cuối tuần, ta không phải đi làm… Đừng gọi ta, để ta ngủ tiếp một lúc đã!”
“Y? Linh Đang tỷ tỷ, Vương phi đang nói cái gì nha?”
“Tiểu thư… Tiểu thư… Mau tỉnh lại…”
Bên cạnh có người cứ xưng hô kì quái mà không ngạilàm phiền nàng, cả người vừa chua xót lại mỏi mệt, tâm phiền ý loạn, rốt cục hết kiên nhẫn phải mở mắt ra, quay đầu trừng mắt nhìn về phía phát ra tiếng động.
Đã có hai người mặc quần áo sắc lục nhạt đứng sẵn.
“Dát?” Thoạt nhìn bên giường là hai tiểu cô nương chưa đến hai mươi tuổi, nàng trở mình ngồi dậy, nhưng bởi vì một cơn đau đớn ở bắp đùi mà rên nhẹ ra:
“Đau quá”
“Vương phi, người…”
Một bên cô nương thấp hơn đầu tiên ngạc nhiên nhìn cổ của nàng, tiếp tục đưa mắt nhìn thân thể nàng không mảnh vải trên người thì, ánh mắt chuyển sang kinh ngạc vì sợ hãi: “Vương phi, người làm sao vậy?”
Cô nương vóc dáng cao hơn cũng lập tức sửng sốt, trong mắt hiện lên một tia nhìn kì lạ, rất nhanh dùng tay kéo chăn lại, quay đầu sang người thấp hơn nói nhỏ:
“Đừng hỏi nhiều, nhanh đi lấy nước nóng cho tiểu thư tẩy thân thể, cẩn thận, đừng để cho người khác biết”
“Nàng…” Cô nương kia lập tức ngây ngốc gật đầu, nhưng nhìn mắt tiểu cô nương này ý bảo rằng, đúng là giải thích được đêm qua khi các nàng canh gác bên ngoài đã nghe tiếng rên rỉ khủng khiếp kì lạ đến tột cùng là chuyện gì xảy ra, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đỏ lên, quay người phi nhanh ra bên ngoài.
Vẫn ngồi yên trên giường của mình nhưng trong thoáng chốc lại có cảm giác có gì đó không đúng, bốn phía bày trí theo lối cổ xưa, phượng khắc hoa đàn giường gỗ, vàng bạc song câu sa la trướng, chất đầy trong phòng.
Đúng là hoa văn tuyền cổ đại, ngọc thạch, bàn gỗ trắc, bốn phía hương hoa bay nhàn nhạt, ảo đảo như một loại trầm hương.
Thậm chí… Thậm chí trước mắt là cô nương đứng cạnh giường, một thân mặc áo lục, cũng là tuyền hình thức cổ đại, chỉ là tiểu cô nương ấy nhìn nàng bằng ánh mắt lộ ra vài phần làm người ta không thấu.
Cổ quái.
“Vương phi đừng sợ, ta là Linh Đang, người đang ngủ thì gặp ác mộng sao? Có muốn ta gọi người mang chút thuốc an thần vào đây cho nàng uống?” Nha hoàn Linh Đang nhìn ra trên mặt nàng có chút thần sắc quái dị.
Một bên lại tựa hồ đang lo lắng chạm nhẹ vào vai nàng.
“Đừng…” Nàng bỗng nhiên đưa mắt lên nhìn về phía Linh Đang: “Hiện tại… là lúc nào?”
Kỳ thực nàng muốn hỏi nơi này là chỗ nào, lúc này thuộc triều đại nào, tuy rằng trong đầu đã cảm giác như mình đã xuyên không như tiểu thuyết thường tả, thế nhưng nghĩ rằng khả năng này không lớn, chỉ là kín đáo hỏi chuyện.
Chẳng lẽ là xuyên không a… Nàng cũng không muốn vì ái tình vô dụng mà bỏ rơi phụ mẫu, ba mẹ còn dựa vào nàng để an hưởng tuổi già, nàng cũng không muốn phủi mông bước đi như nữ nhân bất hiếu.
Linh Đan nha hoàn nghe nàng hỏi một câu thì ánh mắt chợt loé, không biết nàng muốn hỏi cái gì vậy: “Tiểu thư, hiện tại là Đông Tầm Quốc Kiến năm ba mươi bốn tháng mười, tiểu thư làm sao vậy? Vì sao lại hỏi như vậy?”
Ngồi trên giường, nàng bỗng nhiên hoảng sợ, kinh ngạc nhìn về phía Linh Đang: “Xuyên qua? Vô căn cứ? Cổ đại? Tiểu thư?”
“Gì vậy… Tiểu thư?” Linh Đang nhíu đôi mày thanh tú, cẩn thận nhìn nàng: “Tiểu thư, người làm sao vậy nha? Đêm qua Vương gia đúng là nói người gì đó? Không lẽ…?