• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dù là luôn trù tính tất cả, Hoa Tưởng Dung luôn chuẩn bị đối sách với hắn nhưng lúc này lại đứng bên ngoài Tuyết Linh Viên, đôi chân nhỏ trắng loá bước trên mặt đất lạnh lẽo, hơi nhíu đôi mày quan sát hình bóng Tiêu Việt Hàn hướng đến lầu các của nàng.

Hắn ngày hôm nay đã suy nghĩ cái gì? Không có khả năng là hắn nhìn không ra mục đích của nàng, làm sao có thể…

Hoa Tưởng Dung trong một lúc bị hắn làm cho quên mất đi kế hoạch ban đầu, hai chân vẫn đứng trên mặt đất lạnh lẽo, cảm giác lạnh từ từ theo lòng bàn chân xuyên vào trong lòng mà không hề hay biết.

Không biết đến lúc nào, tận cho đến khi Tiêu Việt Hàn trở về, đến bên cạnh ôm lấy nàng, cúi đầu xuống cười cười nhìn ánh mắt ngu ngơ của nàng: “Bây giờ là mùa đông, tuy rằng ở Đông Tầm Quốc không có tuyết, nhưng cứ đứng chân trần trên đất như vậy, có phải là không tự chiếu cố chính mình sao? Phải không? Vương phi của ta?”

Hoa Tưởng Dung lập tức hoàn hồn, chuyển sang nhìn hắn một cái, lập tức che giấu vẻ mặt ngu ngốc của mình, một đôi cánh tay ôm lấy cổ Tiêu Việt Hàn, nỉ non dịu dàng: “Vương gia, thiếp lạnh. Chúng ta vào phòng đi.”

Tiêu Việt Hàn cong môi cười khẽ: “Cứ làm như nàng muốn”

Dứt lời, Tiêu Việt Hàn dịu dàng ôm lấy thân thể đích thực mềm mại của Hoa Tưởng Dung đi vào lầu các Tuyết Linh Viên, Linh Đang cùng mấy thị vệ hai bên vội vã tiến lên muốn ôm Hoa Tưởng Dung vào nghỉ. Tiêu Việt Hàn lạnh mắt nhìn bọn họ, không nhờ người khác mà tự tay ôm nàng đi vào gian phòng.

Mới vừa vào phòng, nụ cười ám muội khiến khuôn mặt Hoa Tưởng Dung càng sáng rực, làm Tiêu Việt Hàn lập tức đưa nàng đến giường, Hoa Tưởng Dung dịu dàng đẩy hắn ra, xoay người đứng lên.

Tiêu Việt Hàn lùi lại nhưng cũng không nổi giận, ngồi trên giường, cười nhạt nhìn gương mặt long lanh mê hồn của Hoa Tưởng Dung: “Vương phi lại còn muốn làm cái gì?”

“Vương gia, thiếp đã tắm rồi, thế nhưng Vương gia còn chưa có tắm rửa nga” Hoa Tưởng Dung cố ý cười cực độ đen tối, chậm rãi đến bên giường, đôi tay ngọc vẽ trên ngực Tiêu Việt Hàn: “Thiếp đã phái Linh Đang chuẩn bị nước tắm rồi, Vương gia đi tắm đi”

Tiêu Việt Hàn cầm bàn tay nhỏ bé hạnh kiểm xấu (ý nói bàn tay của bạn ấy quá xấu xa =)) ), dường như đầy si mê đứng dậy, nhẹ nhàng ấn đôi môi của mình vào môi nàng hôn: “Tốt”

Đợi Tiêu Việt Hàn đi vào bên trong, Linh Đang nhìn nàng le lưỡi cười, Hoa Tưởng Dung trên mặt cười càng sáng rực phi thường. Nàng vội vã xoay người, thừa dịp có thời gian lấy ra một ít rượu nho giấu sẵn đem ra, rót rượu vào hai ly, nàng đột nhiên ngẩng đầu lên xám xịt, hướng tứ phía nhìn, sau đó bỏ vào một trong hai ly rượu một ít “Văn tuý tán”

Văn tuý tán, chính là pha với một ít rượu sẽ trở thành mê dược, văn tuý tán cùng rượu mà vào người, căn bản là giống như uống hai mươi chén Liệt rượu, còn muốn say lòng người. Vốn là nàng muốn dùng Mông Hãn Dược trực tiếp làm Tiêu Việt Hàn mê đảo, nhưng Linh Đang nói Mông Hãn Dược tuy rằng không mùi không vị, nhưng Tiêu Việt Hàn nhất định sẽ phát hiện, cho dù lúc uống thì không hay biết, nhưng qua hôm sau tỉnh lại sẽ biết rằng bị đánh thuốc mê, mà Văn tuý tán thì không, bởi vì uống vào sẽ như say xỉn quá độ, dù sao ngày hôm nay Tiêu Việt Hàn đã uống không ít, cho dù hắn uống chén rượu này mà say, hôm sau tỉnh lại cũng chỉ tự cho rằng mình say rượu, tuyệt đối không hoài nghi.

Hoa Tưởng Dung cầm lấy trâm bạc, bỏ một ít văn tuý tán vào chén rượu, sau đó nhẹ nhàng khuấy một chút, nhìn bột phấn tất cả đều hoà tan, một chút cũng nhìn không ra, lúc này mới đem giấu thật kỹ trâm bạc, xoay người ngồi vào cạnh bàn, chờ Tiêu Việt Hàn tắm xong đi ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK