Hoa Tưởng Dung không rõ vì cái gì, lúc nàng cầm trên tay dạ quang bôi có chứa rượu nho một hơi uống hết thì ánh mắt Tiêu Việt Hàn ngẫu nhiên liếc về phía cái chén trong tay nàng , không biết suy nghĩ gì mà nhấc mi.
“Làm sao vậy a?” Hoa Tưởng Dung vẫn là nhịn không được, nhỏ giọng hỏi.
Tiêu Việt Hàn nheo mắt lại, đang muốn nói chuyện, bên kia lão hoàng đế lại bỗng nhiên mở miệng, hưng trí dâng trào nói: “Trẫm hôm nay thật cao hứng, vừa lúc công chúa Phiêu Nhị đến tuổi cập kê, bây giờ nhìn thấy hoàng nhi đã lớn cùng Dung nhi tương thân tương ái thật rất mực vui mừng, nên nghĩ dựa vào lúc này mà tác hợp thêm một mối lương duyên.”
Hoa Tưởng Dung bĩu môi, trong lòng khinh thường, Hoàng thượng người nhìn thế nào ra ta cùng Tiêu Việt Hàn tương thân tương ái? Hai người chúng ta chính là 1 mèo 1 chuột, con chuột có thể yêu mèo sao? Cắt, nàng có là Trương Bá Chi, hắn cũng không phải Lưu Đức Hoa. Lão hoàng đế xem ra đã già, già thật rồi a, thời điểm chuyển giao đã tới gần, chả trách Tiêu Lạc Hàn cùng Tiêu Việt Hàn lúc này thật sự rất tích cực, chỉ một ngôi vị hoàng đế, hai huynh đệ dụng hết sức tranh đoạt, quá là tàn nhẫn đi . Không ngờ hoàng đế lại thích làm hồng nương, đây cũng là một chuyện tốt… (lên án xong vuốt đuôi hả chị?~~)
“Nhị nhi, lại đây.” Hoàng đế bỗng nhiên cho gọi Phiêu Nhụy công chúa tiến lên, vỗ nhẹ nhẹ chụp đầu của nàng: “Hoàng nhi a, hôm nay phụ hoàng thay ngươi xem xét chọn một vị hôn phu xứng đáng, nhìn đi, phụ hoàng giờ sẽ thay ngươi làm chủ, cho phép ngươi tự mình lựa chọn.”
Vị tiểu công chúa liền đỏ mặt, xoay người thẳng hướng về phía vị công tử ngồi ở vị trí thứ 3 đang một mình thưởng rượu-Công Tôn Trường Khanh, sau đó liền cúi đầu, muốn giấu đi khuôn mặt đang ửng hồng như sắp phát hoả.
Ngay khi nàng định hướng về phía Công Tôn Trường Khanh thì Hoa tưởng Dung đột nhiên cả người khẩn trương, dạ quang bôi trong tay càng ngày càng nắm chặt.
“Tốt, tất thảy theo ý Nhị nhi, trẫm hôm nay liền ban hôn cho Hữu thừa tướng cùng Phiêu Nhị công chúa nhỏ tuổi nhất của mình, đợi nửa năm sau thành thân.”
“Hoàng thượng!” Vừa lúc Công Tôn Trường Khanh buông chén định đứng dậy, chẳng biết là hắn đang tính toán làm sao tạ ơn hay tìm cách cự tuyệt, chỉ biết rằng Hoa Tưởng Dung một thân đã đứng lên sừng sững.
Nhất thời, mọi ánh mắt từ tứ phương đều ném về phía nàng, có coi trọng, cũng có lo lắng, có lãnh đạm nhìn nhau, cũng có rất nhiều ánh mắt phức tạp.
Công Tôn Trường Khanh tầm mắt lập tức bay tới, ánh mắt thản nhiên, không chứa lo lắng, thần sắc cũng như không còn chuyện gì nữa.
Hoa Tưởng Dung không biết mình vì sao phải hành động như vậy, muốn lập tức ngồi xuống, lại đồng thời cảm giác linh hồn của nguyên lai Hoa Tưởng Dung kia muốn xuất ra ngoài mạo hiểm: “Hoàng thượng, nhi tức nghĩ không ổn thoả… thần…”
Bỗng nhiên, bên cạnh một bàn tay lạnh băng dụng lực đạo kéo nàng xuống, Hoa Tưởng Dung mạnh mẽ quay đầu trừng về phía ánh mắt cảnh cáo của hắn, thì đột ngột nhớ ra lời nói của hắn trước kia
Thì ra hắn sớm đã biết ngày hôm nay Thiên hoàng sẽ ban hôn cho Công Tôn Trừơng Khanh, như vậy, chính Công Tôn Trường Khanh cũng đã biết chuyện? Bỗng nhiên, một đoạn ám khí từ trong lòng ngực nàng trào ra, Hoa Tưởng Dung thở sâu.
Hít một hơi, nhìn đôi chân mày khẽ chau của Công Tôn trường Khanh mà không đoán được hắn nghĩ gì, lại nhìn lão hoàng đế kia 10 phần thì đến 7 phần là bắt đầu tức giận, trông đến đôi mắt cảnh cáo của Tiêu Vịêt Hàn, Hoa Tưởng Dung nhắm lại…
Mở miệng bật cười