“Ngươi nói…” Tiêu Việt Hàn bỗng nhiên lạnh lùng cười, nhìn cặp mắt sáng như ngọc của Hoa Tưởng Dung: “Bổn vương hẳn là như thế nào đối với ngươi? Hả?”
“Thần thiếp… thần thiếp không rõ ý của Vương gia…” Hoa Tưởng Dung buông mắt nhìn xuống, giống như e ngại.
Hắn nâng cằm của nàng lên chạm vào chiếc cằm của hắn, thoạt nhìn tưởng chừng như hắn nhẹ nhàng xoa dịu sự tính, nhưng sâu thẳm tâm hồn Hoa Tưởng Dung, cũng chỉ cảm thấy một tia uy hiếp lạnh đến tận thấu xương.
Nàng kìm nén bản thân trong nỗi oan ức hàm chứa nước mắt, nàng kìm nước mắt chui qua khỏi khoé, khẽ nâng mắt lên, oan ức nhìn Tiêu Việt Hàn đang lạnh lùng híp mắt lại: “Vương gia…”
“Bổn vương, bao giờ cũng tin tưởng ngươi là một người có thể lấy lòng yêu thương của bổn vương, sủng ái hơn nữa, cho ngươi cái chức danh Cẩm Vương phi và có thể giữ mãi cái ngai vàng của Vương phi, chờ tương lai leo lên hậu vị.
Thế nhưng, ngươi đã phạm vào điều tối kỵ của bổn vương.”
“Cái gì tối kỵ?” Hoa Tưởng Dung mũi thút thít, vì một chút không giải thích được nên nhìn tiêu việt hàn: “Ta không có a…”
“Nếu muốn làm vợ của bổn vương, ngươi tuyệt đối không nên bộc lộ cái sự thông minh của mình ra, tài năng của ngươi, đã khiến cho bổn vương cảm nhận được một sự đe doạ!” Tiêu Việt Hàn lãnh lùng cười, nhưng trong mắt lại không có một chút cảm giác bị nàng uy hiếp, nhìn ánh mắt của nàng, phảng phất giống như một chú thỏ con đang một mực muốn chạy thoát kẻ thù, nhưng bị chính móng vuốt của hắn ta giữ lại.
Hoa Tưởng Dung nghe hắn nói xong, trợn trừng hai mắt, giọt nước mắt trong mắt nàng kìm nén không đựơc đành rơi xuống.
Chỉ có một giọt, không cẩn thận rơi xuống trên tay Tiêu Việt Hàn, hắn hạ mắt xuống, lạnh lùng nhìn thứ chất lỏng trên tay mình, nụ cười trên khoé miệng càng ngày càng tỏ rõ, không thèm nhìn cằm nàng, đứng lên đảo lui lại mấy bước, nhìn nàng nằm sấp xuống giường với dáng vẻ đờ đẫn: “Ngươi một lần nữa nghĩ kỹ lại một chút, muốn lấy lòng bổn vương, thì mau đem dẹp chút trí thông minh của ngươi đi, muốn bổn vương đối với ngươi thật lòng, cứ làm theo ta như vậy.”
Dứt lời, Tiêu Việt Hàn lãnh lùng xoay người, đi về hướng cửa phòng.
Ngay khi Hoa Tưởng Dung giương mắt nhìn về phía sau lưng hắn thì, Tiêu Việt Hàn bỗng nhiên dừng bước, thở dài nỉ non ra: “Vô Ưu… Ngươi nếu như thật sự chỉ là Vô Ưu, thật là có tốt lành bao nhiêu.”
Hoa Tưởng Dung không dám tin liền trừng lớn hai mắt, nhìn Tiêu Việt Hàn dứt lời rồi bước ra khỏi gian phòng, cửa phòng bị đóng lại hết lớp này đến lớp khác.
Nàng tin chắc là Tiêu Việt Hàn vừa mới buông ra một câu nói cuối cùng, một chữ cũng hạ giọng, tất cả đều nghe được rành rành.
Vô Ưu?
Hoa tưởng dung sửng sốt, hắn vì sao biết nàng mang tên Vô Ưu (N: Thảo>