• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tiểu thư, kì thực chúng ta có cải trang thành nam nhân cũng không ra được đâu…” Linh Đang bất đắc dĩ nhìn “chàng tiểu đồng” Hoa Tưởng Dung, sờ sờ mũi, lại nhìn nhìn bộ quần áo nam nhân trên người nàng.

“Sao ngươi lại xác định như vậy?” Hoa Tưởng Dung quay đầu trở mình một cái ra vẻ khinh khỉnh, cũng bất chấp việc xưng hô không hợp lí (đang cải trang mà): “Ngươi đi theo ta, ai, đi thôi…” Hoa Tưởng Dung thấy phía trước có mấy người thị vệ đi tuần, vội vã nhân cơ hội này mà kéo Linh Đang đang méo mặt bước lên trước.

“Người nào?” Bỗng nhiên, phía trước là đám thị vệ xoay người lại, lạnh lùng nhìn về phía các nàng.

Hoa Tưởng Dung cả kinh, vội vàng nắm chặt tay Linh Đang, tựa như một con chuột, nhảy rất nhanh qua một bên bụi hoa lý, trong lúc đám thị vệ kia đang tìm trong bụi hoa, liền vội vã xoay người chạy nhanh về phía đại môn (cổng lớn).

Tới bên kia rồi, Hoa Tưởng Dung lúc này mới đi sau Linh Đang, lấy bao quần áo trong chiếc làn xách bên người, che lại bằng vài lá cải xanh xanh, cúi đầu cùng Linh Đang đi thẳng về phía trước.

“Đứng lại!” Trước cửa là 1 tên thị vệ đơn độc nhìn Hoa Tưởng Dung và Linh Đang: “Các ngươi là người mang rau cải vào phủ à?”

“Đúng vậy đúng vậy”. Hoa Tưởng Dung giả giọng khàn khàn, liên tục gật đầu

“Xạo nha, không phải mới vào hai người, nhưng cũng vừa mới đi ra sao?” Thị vệ lạnh lùng nhìn Hoa Tưởng Dung.

“Khụ!” Hoa Tưởng Dung vội vã tiếp tục mở miệng: “Ấy… Chúng ta là cùng nhau đi tới, buổi sáng khi thị vệ các ngươi thay ca, chúng ta vào được, cho nên các ngươi không thấy chúng ta là phải; có thể là ngày hôm nay trong phủ các ngươi có việc gì cần, nên yêu cầu hai nhóm đến?”

“Phải…” Tên thị vệ vuốt cằm: “Vậy vì sao ngươi vẫn cúi đầu? Ngẩng lên!” Cuối cùng giọng điệu đã chuyện sang vạn phần không khách khí!

Hoa Tưởng Dung trong lòng rủa thầm một tiếng, bổng nhiên ngẩng đầu, quay người nhìn kĩ hai tên thị vệ dịu dàng cười cười, vừa thấy bọn họ sửng sốt, liền vội vã cúi đầu, nhân cơ hội kéo Linh Đang đi thằng.

“Đứng lại!” Hai tên thị vệ sau khi phục hồi tinh thần, vội vã xoay người đuổi theo.

“Tiểu thư… Tiểu thư…” Linh Đang bỗng nhiên ở sau gọi lớn, Hoa Tưởng Dung không để ý cúi một mực cúi đầu, đi nhanh về phía trước.

Bỗng nhiên, không nhìn rõ, Hoa Tưởng Dung chỉ cảm thấy rằng đã đâm sầm vào một người rất rắn chắc, dù đã có lực đàn hồi a, nhưng vẫn bị đụng đến mặt đau mũi đau, nàng trong miệng thầm rủa, ngẩng mắt lên, vừa lập tức há to miệng, sững sờ đứng tại chỗ.

Tiêu Việt gương mặt lạnh lùng, nhìn nàng kì quái, dường như đang mỉa mai cười nàng: ” Vương phi, nàng muốn như thế nào a?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK