Dĩ nhiên, những vết xanh xanh tím tím trên người mấy ngày nay không tan biến gì, trái lại còn đậm hơn, Hoa Tưởng Dung không khỏi hoài nghi tên kia có phải mang khuynh hướng bạo dâm không, hay là, ông trời bạn cho nàng làn da mỏng manh, đụng tới một chút cũng đỏ lên, dùng sức một chút sẽ tụ máu, thậm chí còn bầm tím, trời ạ… Giá như lúc đó nàng đề phòng thì đã không bị nam nhân kia giày vò đến thế này… Hoa Tưởng Dung ai oán thở dài.
Một ngày nọ, mười lăm tháng giêng.
Hoa Tưởng Dung đang ngồi trong phòng nghiên cứu mưu kế chiến đấu tiếp theo.
Không sai, nàng cũng ngầm muốn để Tiêu Việt Hàn ăn đậu hũ, nhưng Tiêu Việt Hàn không phài thật sự muốn đến với nàng. Kỳ thực không chỉ có một lần do dự, muốn tốc chiến tốc thắng đoạt lấy yêu bài rồi rời đi, thẳng đến Lục Thực Thôn tìm người hữu duyên đưa nàng quay về thế kỉ 21, nhưng vì nàng thích hắn, nên muốn lấy lại thể diện trước khi đi.
Bởi vì nàng là một nữ nhân rất sĩ diện, cho nên hắn mới bất đắc dĩ tuyển thêm thị thiếp.
Kỳ thực lúc này rất khó, dù sao nàng biết ngay từ đầu, mình là một quân cờ của Tiêu Việt Hàn, nếu có một ngày Tả Thừa tướng Hoa Cẩn Đình bất thình lình từ quan, hoặc là đột nhiên qua đời, thì hoá ra tất cả quyền lợi của Tả Thừa tướng đều thuộc về Tiêu Việt Hàn, Tiêu Việt Hàn từ đó cũng không e ngại bất luận là kẻ nào; có thể nói, hắn không cần nể mặt bất kì ai, Nhị Hoàng tử kia, tuy rằng trong tay nắm không ít binh quyền, nhưng nhiêu đó e rằng cũng không thể chống lại Tiêu Việt Hàn.
Một mực nhấn mạnh Tả Thừa tướng, là vì Đông Tầm Quốc còn có một Hữu Thừa tướng, thế nhưng không có binh quyền, nghe nói hắn tên là Công Tôn Trường Khanh, Hoa Tưởng Dung đã quên mất từ đâu mà nghe được cái tên này, có lẽ là nghe lén hạ nhân tại Vương phủ tán dóc, hình như nói Cẩm Vương phi Hoa Tưởng Dung cùng Hữu Thừa Tướng kia đã từng quan hệ thế nào.
Bởi vì Hoa Tưởng Dung không thèm đi hỏi, cũng không thèm để ý tới, vì bản thân cũng không giải quyết được gì, nhưng mà nàng biết được duy nhất một điều, Hữu Thừa tướng Công Tôn Trường Khanh là thần tượng của các cô gái ở Đông Tầm Quốc, thậm chí là quốc gia khác nữa.
Thế nhưng vừa nghe thấy Công Tôn Trường Khanh quản lý quốc học và biên soạn sách ở trong triều, sáng tác Sự Nhi Cân (Thiết đồng nha kỷ hiểu lam), vị kia biên soạn toàn bộ tứ khố Đại yên đại soa, không nhiều lắm (xạo hả bạn), nghĩ đến đây, Hoa Tưởng Dung không thèm suy nghĩ, trực tiếp đem Công Tôn Trường Khanh hoà cùng Đại yên đại hoa thượng đẳng kia vứt ra khỏi đầu.
Ngay khi Hoa Tưởng Dung đang ngồi trong phòng, Linh Đang đột nhiên vội vàng chạy đến: “Tiểu thư! Tiểu thư! Vương gia tối nay phỏng chừng sẽ không đến!”
“Ngày hôm nay không phải tiết Nguyên Tiêu sao? Hắn chắc chắn là đang bận việc a, ta biết hắn sẽ không đến, được dịp cho ta hưởng thụ thanh nhàn…” Nói xong, Hoa Tưởng Dung hình như thở phào nhẹ nhõm, cười châm biếm, trời a, nàng cuối cùng cũng được xả bực tức trong người ra, thực sự không rõ, tên Tiêu Việt Hàn yêu nghiệt kia ban ngày lạnh lùng như núi băng, nhưng buổi tối thì tinh lực tràn đầy, tuyệt đối không dừng tay cho đến khi nàng trực tiếp ngất xỉu.
Có lúc nàng thậm chí hoài nghi hắn đa nhân cách, từ sau đêm đầu tiên của tháng giêng hắn ở lại cùng nàng, bây giờ ban ngày nhìn nàng bằng chính ánh mắt không gợn chút sóng, nhàn nhạt trong suốt cứ như chưa từng xảy ra chuyện gì, thế nhưng Hoa Tưởng Dung cũng không rõ tại sao lại nhìn thấy mắt hắn lạnh lùng hơn một ít.
“Không phải! Là Phù phi mang thai! Đã có bầu nhiều tháng rồi, Vương gia nghe được tin liền đến thăm, đến bây giờ vẫn chưa trở về, chỉ sợ là hôm nay không đến đây”
Linh Đang tiếc hận thở dài.
“Nga.” Hoa Tưởng Dung an nhàn đứng lên, xoay người đến bên cửa sổ, cầm lấy quạt phiến phẩy mạnh trước ngực: “Đâu có liên quan gì tới ta a?”
“Tiểu thư…” Linh Đang đột nhiên nhìn nàng kì lạ: “Hiện giờ là mùa đông, tuy rằng không lạnh, nhưng ít ra cũng không nóng a… Vì sao người lại muốn quạt..”
“Ách…” Hoa Tưởng Dung cúi đầu ngơ ngác nhìn cây quạt không biết cầm trên tay từ lúc nào, vội vàng ném trên bàn, xoay người rót cho mình một chén trà: “Ta là cảm thấy trong phòng rất oi bức.”
“…” Linh Đang dường như là đang nhịn cười, lại vừa dường như là đang chịu đựng gì đó.
Hoa Tưởng Dung liếc nàng qua khoé mắt, tựa hồ như nàng ta đang co quắp sợ hãi, tức giận đặt mạnh chén trà xuống bàn: “Muốn cười thì cười ra tiếng đi, ta không sợ ngươi cười! Ta biết ngươi nghi ta ghen!”
Nàng vốn không ghen, nàng chỉ là tức giận, Phù phi kiêu ngạo không ai bì lại tốt số như vậy, Hoa Tưởng Dung nàng từ trước đến nay cũng không phải hiền lành gì, thế nhưng nếu là người luôn luôn đứng trên đầu nàng tiểu xuống (OMG! bạn ấy thật là biết cách nói bậy!), nàng tuyệt đối không cho phép.