• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoa Tưởng Dung dường như bỗng nhiên cảm thấy điều gì.

Tiêu Việt Hàn là ai, một hoàng tử dã tâm bừng bừng, một Vương gia giỏi giang vững vàng lẫn quỷ kế đa đoan, một nam nhân cưới ba lão bà, một người căn bản không có khả năng cảm động vì ái tình.

Hoa Tưởng Dung đột nhiên như muốn thông suốt, nghĩ bản thân mỗi ngày lao tâm lao lực gạt đi chuyện về đứa bé, căn bản là rất khó khăn. Nàng vốn đang tìm cách đem Tiêu Việt Hàn về lại Tuyết Linh Viên.

Thế nhưng nàng phát hiện, Tiêu Việt Hàn đã mười ngày không đến, nàng cuối cùng cũng hiểu ra. Thứ nhất, Tiêu Việt Hàn cho nàng biết, nàng vĩnh viễn không có khả năng được sủng ái để mà làm nũng; thứ hai, hắn chính là cho nàng biết, cho nàng biết rằng đừng vọng tưởng tình cảm nơi hắn, tim của hắn nhất thời lưu lại, cũng tuỳ thời mà ra đi; thứ ba… Nàng sao còn không lĩnh ngộ mà cút đi.

Cho nên, Hoa Tưởng Dung cũng có dự định ra khỏi Tuyết Linh Viên đến thăm Phù phi, cũng là dự định đi tìm Tiêu Việt Hàn.

Ai bảo nàng nhất định là nóng cái mặt thì lạnh cái mông, cô nãi nãi đang vững chắc ngồi tại vị trí này ngậm đắng nuốt cay, nên làm gì cũng được, nếu sớm có thể thay đổi được phương thức để tiếp tục nỗ lực, nàng sẽ không ngốc đến mức cứ quấn quýt lấy Tiêu Việt Hàn, lại càng không ngốc đến mức dùng Phù phi ra làm cớ để tiếp cận nam nhân.

Đông Tầm Quốc tháng hai năm 35.

Đáng nói là ở đây cũng có tết âm lịch và tết nguyên tiêu, nhưng lại không có tập tục hai tháng ăn thịt heo.

Có điều, do đã quen với tập quán Trung Hoa, Hoa Tưởng Dung liền bảo Linh Đang cùng nàng làm việc cật lực cho đến trưa, thậm chí cố ý cho thị vệ thân cận của Tiêu Việt Hàn thấy mình chạy ngược chạy xuôi, cho đến khi các nàng lấy ra một cái bát lớn, một ít miến, cải xanh, lại có một chút đậu hũ, lại bảo phòng bếp chuẩn bị mấy mâm thịt bò, thịt dê lớn, đương nhiên, cũng chuẩn bị một cái đầu heo cỡ đại, lại còn làm sẵn tương ớt gì đó.

Kỳ thực Hoa Tưởng Dung cũng không rõ vì sao lại nghĩ khi ăn lẩu, thì nhất định phải để thị vệ thân cận của Tiêu Việt Hàn thấy nàng đang cực kì vui vẻ.

Có bị đánh chết nàng cũng không chịu thừa nhận nàng muốn để tên thị vệ kia nói cho Tiêu Việt Hàn, rằng nàng rất vui vẻ ăn uống, không có một chút ai oán vì bị chồng ruồng bõ.

Nàng thật không nghĩ ra vì sao lại làm như vậy. Thế nhưng đêm đó nàng cùng Linh Đang đang khai tiệc, thì lại thấy hai người nàng không muốn nhìn mặt nhất, nàng rốt cuộc rõ ràng là tự làm tự chịu.

Tiêu Việt Hàn đỡ người vừa mới mang thai, bụng căn bản nhìn rất bằng phẳng, nhưng Phù phi kia lại kiên quyết ôm bụng đi thong thả vào, Hoa Tưởng Dung lập tức thấy trên mặt đã nhiễm một lớp tuyết lạnh.

Nàng ép mình cười một cái, giơ mắt cười nhìn về cái người cùng nàng triền miên nửa tháng, nhưng vì một Phù phi mang thai mà chẳng thèm đếm xỉa đến nàng – Tiêu Việt Hàn: “Vương gia sao lại tới đây?”

“Nghe nói Vương phi hôm nay trong lòng vui vẻ, gọi gia nhân làm việc hồi lâu dưới bếp, lại bảo hạ nhân giúp ngươi làm một loại thức ăn tên lẩu gì đó, Cô vương cùng Phù nhi đều rất hiếu kì, liền ghé đến xem, nhìn qua Vương phi đây làm xong chưa ha ha.” Tiêu Việt Hàn cười càng ôn nhu đa tình, Hoa Tưởng Dung càng hận nghiến răng, nàng vốn cùng Linh Đang ăn no nê, vậy mà từ đâu ra hai người khách thối tha, không mời mà đến lại không biết xấu hổ.

Phù phi nhất thời không nói gì, chỉ cười khanh khách đứng bên cạnh Tiêu Việt Hàn, cho đến khi Tiêu Việt Hàn bất quá hỏi nàng chủ nhân này không mời bọn họ ngồi xuống hay sao, rồi trực tiếp đỡ Phù phi ngồi đối diên Hoa Tưởng Dung, lại bảo Linh Đang mang thêm bát đũa

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK