• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoa Tưởng Dung quay người, thấy Linh Đang cúi thấp đầu như thể ngượng ngùng cầm aó khoác Tiêu Việt Hàn đi ra ngoài, lập tức liền chứng kiến cảnh hắn đang khoác chiếc áo lót màu trắng hé mở, để lộ vòng ngực rắn chắc hấp dẫn.

Hoa Tưởng Dung bị sốc liền khựng lại, trong lòng không khỏi than thầm mấy tiếng, ông trời ông đối với tên Tiêu Việt Hàn cũng thật quá tốt a, lúc không đi tắm đã thực mê người, sau khi tắm xong càng thêm yêu nghiệt (tức là mê hoặc con người ta ~~), thậm chí cả người đều tản ra một khí chất khiến thần điên bát đảo.

Không được, không thể vì mê muội nhất thời mà làm hỏng kế hoạch. Hoa Tưởng Dung cười ngọt ngào, xoay người đứng lên, chạy đến nghênh đón, làm ra vẻ như mong đợi đã lâu, tức thời ôm lấy cổ Tiêu Việt Hàn thật chặt. Đặt lên mặt hắn một nụ hôn, sau khi biết rõ hắn định cúi xuống hôn mình thì lạt mềm buộc chặt khôn lanh xoay người đi đến cạnh bàn.

“Vương gia. . . thần thiếp trong phòng không có gì, chỉ có một ít rượu nho do mình tự ủ, vị ngon ngọt mát, nếu Vương Gia thấy được tâm ý của thiếp, thỉnh người cùng thiếp uống mấy chén, ngài thấy thế nào?”

Tiêu Việt Hàn bên mép nhếch lên một nụ cười gian tà, chậm rãi đi về phía trước, vòng tay ôm lưng áo mảnh khảnh của Hoa Tưởng Dung: “Vương Phi muốn như thế nào, ta liền thuận theo thế ấy. Ai bảo. . . ta tối nay đã đem thân mình dâng cho Vương Phi?”(hok biết ai “dâng” ai a, Haiz)

Hoa Tưởng Dung thẹn thùng cười một chút, cầm lấy hai chén rượu đã rót đầy lúc nãy, đem một ly hướng về phía Tiêu Việt Hàn: “, Vương gia. . . Thiếp kính ngài. . .”

Tiêu Việt Hàn đón lấy chén rượu nàng đưa, sau đó bỗng nhiên buông chén, cúi đầu xuống cái trong tay Hoa Tưởng Dung một hơi uống cạn, Hoa Tưởng Dung nàng vừa thấy hành động này của hắn, vội quay người muốn tránh đi, trên mặt đỏ bừng một mảng, trong lòng cũng thầm chửi nhỏ. Chết tiệt, ai mà ngờ tên nam nhân này lại thích chơi thể loại ghê tởm như vậy!

Trong lòng mới vừa mắng xong, Tiêu Việt Hàn đã đưa mặt tới gần, đem toàn bộ rượu trong miệng mớm sang cho nàng, thậm chí dùng đầu lưỡi mình mà trêu ghẹo cái lưỡi đang cứng đơ (vì hãi hùng) của nàng ta.

Hoa Tưởng Dung mặt đỏ cắt không còn giọt máu, thừa dịp hắn vừa hôn xong thì lập tức đưa chén rượu đến trước mặt hắn: “Vương gia. . . Thiếp kính ngài, ngài chẳng lẻ không uống sao?”

“Vương Phi mớm cho ta đi.” không ngoài tiên liệu của nàng a, Tiêu Việt Hàn tà mị cười, dùng tay kềm chặt vòng eo nàng sát vào người hắn, cúi đầu xuống ngày một gần hơn.

Hoa Tưởng Dung tự hít sâu một hơi, thầm nhủ ngậm một ít rượu này trong miệng chắc cũng không say đâu, liền nhắm mắt lại, đem toàn bộ chén rượu nọ uống vào, vừa cố ý cho một dòng rượu nhỏ từ miệng nhỏ giọt chảy xuống cằm rồi xuống tới xương quai xanh, chảy sâu vào trong lớp áo lụa mỏng.

Để làm được điều này nàng đã luyện tập rất thuần thục rồi, Hoa Tưởng Dung giương đôi mắt hết sức ôn nhu mà cũng chứa đầy ma mị, quả nhiên thấy Tiêu Việt Hàn ánh mắt càng ngày càng mờ ám, sắc thái dục vọng đã nồng đượm rõ ràng trong ánh mắt.

Nhân cơ hội đó nàng liền ngửa đầu chạm lên đôi môi khêu gợi của hắn, cũng là muốn đem rượu này đưa vào trong miệng hắn cho xong việc, nào hay vừa nghiêng người hôn tới, Tiêu Việt Hàn bỗng nhiên xiết chặt lấy thân thể nàng, cúi đầu xuống nhiệt tình đón nhận, lại nâng lên một tay tóm lấy cổ nàng, ép buộc nàng đem hết chỗ rượu vừa rồi nuốt hết xuống.

“Khụ. . .” Hoa Tưởng Dung đột nhiên ngẩn ra, không dám tin nhận thấy trên mặt tên Tiêu Việt Hàn trên kia càng càng lúc càng quỷ dị ý cười, chỉ thống khổ nhận ra rằng chén rựơu có mê dược kia đã bị Hoa Tưởng Dung nàng… một ngụm uống hết!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK