Hoa Tưởng Dung cố làm vẻ bình tĩnh, nhìn cho không ra biểu hiện gì, nhưng là nàng biết nhất định mấy nhà hoan hỉ mấy nhà lo, nàng đành nhắm tịt mắt lại, cắn răng nhịn xuống cái mông càng lúc càng đau, ở trong lòng thầm đếm, mười lăm… mười sáu
… mười bảy… mười tám…
thời điểm cánh cửa rơi xuống đất phát ra tiếng ầm vang, Hoa Tưởng Dung đã muốn tắt đi cả giọng nói, cả người vô lực nằm bệt trên ghế dài, chỉ cảm thấy mông cùng thắt lưng tê tâm liệt phế không ngừng đau nhói, thần trí của mình cũng càng ngày càng chẳng tỉnh táo nữa.
Hướng về phía hương vị Long Hương Duyên truyền tới, Hoa Tưởng Dung hơi ngẩng đầu, nhìn về người đang đi tới chỗ mình, nàng cố toét ra một nụ cười trên khoé miệng đã khô cứng đến nứt nẻ, đối với hắn cười ra mấy tiếng hắc hắc: “Đừng có dùng loại ánh mắt này…nhìn ta…ta không sao…”
Tiêu Việt Hàn chẳng nói gì chỉ nhẹ nhàng ôm lấy nàng, xoay người liền rời đi, tựa hồ là ngay cả từ biệt hoàng đế cho có một chút lễ tiết cũng không quan tâm.
Hoa Tưởng Dung cố làm mình thanh tĩnh, cầm lấy quần áo trước ngực hắn: “Ngươi không thể cứ như vậy ôm ta trở về… Ta không sao, ta có thể chịu được…”
“Câm miệng!” Tiêu Việt Hàn rốt cục đã chịu mở miệng, thanh âm lạnh lẽo đến rét run.
Nàng toét miệng cười: “Nếu ngươi cứ như vậy đi rồi, không phải đạt được ý nguyện của những kẻ đó sao… ? Ta tuy rằng có nói qua cho ngươi tẩu vi thượng sách, nhưng không có nghĩa bây giờ chiêu này là thích hợp nhất a… ngươi thật… Cái đồ đần!” (nguyên văn của tác giả nha, hok phải mềnh có ác cảm gì anh Tiêu nên chém thớt đâu à!) Tuy rằng, tuy rằng nàng biết Tiêu Việt Hàn so với nàng còn hiểu rõ hơn chuyện này đến tột cùng là tính toán của ai, đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì, thậm chí hắn từ lúc bắt đầu đã biết đây là một cái bẫy mà vẫn tiến vào.
Tiêu Việt Hàn có chút dừng lại, tựa hồ là đang đang suy ngẫm những lời nàng vừa nói, nhưng nhìn nàng bộ dạng yếu ớt như vậy, hắn một lần nữa cất bước rời đi.
Vừa lúc này, bên cạnh bỗng nhiên có một người thân mặc phục sức Bắc Cương quốc đi vào, Hoa Tưởng Dung cũng tò mò vươn đầu nhỏ hóng hớt nghe những lời hắn nói.
Tuy rằng nàng bây giờ biết rõ mình cách hôn mê không xa nữa, cái mông đau đớn không ngừng phát ra từng hồi cảnh báo, nhưng vẫn là không đánh chết nổi lòng hiếu kì của nàng.
Cuộc nói chuyện đại khái đề cập đến việc Bắc Cương quốc hoàng đế Hiên Viên áo nghe nói hôm nay sinh nhật Đông Tầm Quốc hoàng đế, đặc biệt phái người tới đàm chuyện cùng đưa ra hiệp định, những năm gần đây tứ quốc đều là tranh chấp như nước với lửa, vậy tại sao Bắc Cương Quốc hoàng đế lại làm việc này?
Đưa tới một sứ giả hoà bình, nhưng vị sứ giả kia lại nói, Hiên Viên áo chỉ có một yêu cầu, hắn muốn lấy hiệp định cùng bàn bạc, về điều ước không tái chiến thời hoàng đế trước đề ra, đổi lấy cái thuần khiết nhất của chủ nhân Tầm Quốc. Mà cái gọi là thuần khiết nhất gì đó, chính là Đông Tầm Quốc ánh trăng.
Bắc Cương Quốc muốn ánh trăng của Đông Tầm Quốc?
Hoa Tưởng Dung uốn lại trong lòng Tiêu Việt Hàn, nghe được rành mạch tình tiết, sắc mặt tái nhợt bỗng hiện ra tia cười yếu ớt, ngẩng đầu lên nhìn về phía gương mặt không chút thay đổi của Tiêu Việt Hàn, nàng cười nói: “tên hồ ly, muốn ta – kẻ hôm nay đánh mất mặt mũi của ngươi đem nó trở về không?”
Tiêu Việt Hàn chau mày, lãnh mắt nhìn nàng, cái ôm trên người nàng liền lập tức dùng lực siết chặt: “Hoa Tưởng Dung, ngươi gọi ta là gì?”
“Hắc…” Hoa Tưởng Dung nghịch ngợm nở nụ cười, xoay thân một chút, lại làm động đến vết thương, “A” một tiếng, rồi định thần lại kêu Tiêu Việt Hàn ôm nàng quay trở lại ngự hoa viên