• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoa Tưởng Dung muốn mắng người muốn chửi người,thế nhưng suy nghĩ cho an nguy của cái mạng nhỏ này, chỉ có thể nằm yên trong góc chiếc xe ngựa, hai mắt nhìn chằm chằm đôi chân trần nhỏ nhắn, trong lòng thầm… mắng Tiêu Việt Hàn thiên biến vạn biến (mắng trăm nghìn lần :D).

Chỉ một lát sau, khi Hoa Tưởng Dung đang cầm dao đâm Tiêu Việt Hàn trong mộng (hớ hớ =)) ), Tiêu Việt Hàn đột nhiên mở miệng: “Ngươi vừa nói ba mươi sáu kế là cái gì?”

Hoa Tưởng Dung ngạc nhiên nhìn về phía hắn.

Chỉ thấy ánh mắt Tiêu Việt Hàn lạnh như băng, trước là dáng vẻ vô tình, thế nhưng cũng mang theo nửa phần nghi hoặc.

Hình như đã bắt được một điểm trọng yếu trong lòng hắn, Hoa Tưởng Dung đột nhiên nhếch môi, cười bỉ ổi. Vẻ dị thường, trong mắt hiện lên tia xảo quyệt: “Muốn biết sao?”

Nhìn thấy đôi mắt nàng sáng rỡ, Tiêu Việt Hàn buông quyển sách trên tay, cầm chiếc đệm êm ái phía sau trải ra, rồi nằm xuống, tựa hồ như rất mệt mỏi muốn ngủ, thuận miệng thàn nhiên nói: “Không muốn.”

Vừa nghe thấy hắn tuyên bố là không muốn hỏi thêm, Hoa Tưởng Dung bĩu môi, bây giờ còn dùng loại phương thức câu dẫn cũ rích này với hắn được sao? Dụ hắn chắc chắn không dễ, xem ra nàng đã dụng cách ngu xuẩn rồi.

Hơn nữa, nếu hắn mang theo nàng lên xe ngựa, lại thêm những gì mấy ngày trước Linh Đang nói, nàng tin rằng mã xa này đang hướng đến hoàng đô. Nếu hắn đem nàng tới hoàng đô, nhưng không mang theo hai tiểu thiếp, đưa nàng thay mặt họ như vậy, có lẽ nàng còn chút cơ hội. Đối với trò câu dẫn này, tuy rằng có chút buồn chán, thế nhưng nàng hiện tại cũng rất muốn chiếm lấy trái tim hắn, sau đó hung hăng quẳng đi, để thoả mãn cơn hận từ trước đến giờ.

“Uy!” Hoa Tưởng Dung cong môi, đến bên người hắn ngồi xuống, tay vỗ vỗ vai hắn: “Ngươi thật sự không muốn biết a? Ngươi không biết Tôn Tử binh pháp ư?” Thấy hắn giả bộ ngủ, Hoa Tưởng Dung cắn cắn răng, bỗng nhiên cười ôn nhu nói: “Binh giả, quốc chi đại sự, tử sinh chi địa, tồn vong chi đạo, bất khả bất sát dã”(*).

Quả nhiên, tay hắn hơi hơi cương một chút, Tiêu Việt Hàn chống tay ngồi dậy, trong mắt vẫn lạnh như băng, chuyển sang nhìn về phía nàng: “Nói tiếp.”

“Ê…” Hoa Tưởng Dung cũng quay đầu đi, giả ngu: “Nói gì nha?”

“Binh pháp kia của ngươi.” Tiêu Việt Hàn nhắm mắt lại, tiếp tục chịu đựng kích thích của nữ nhân trước mặt.

“Ta đói bụng.” Hoa Tưởng Dung trực tiếp đáng trống lảng, cưởi tủm tỉm nhìn mặt Tiêu Việt Hàn đã tím đến mức cùng cực, nàng thật hoài nghi nếu để hắn chịu đựng thêm chút nữa, có thể sẽ đem nàng xé nát không chừng.

Không được, nàng phải nhịn, tuyệt đối không thể phá hỏng nghiệp lớn. Nàng biết rõ một người lòng mang thiên hạ, muốn xưng vương thành hoàng đế, đặc biệt là trong giai đoạn bốn quốc gia đang tranh giành cấu xé nhau, kế dụng binh đối với hắn quý còn hơn vàng.

cuối củng, Hoa Tưởng Dung dủng chiến thuật tâm lý, ba mươi sáu kế, vân vân để mê hoặc, nàng thành công chiếm được đồ ăn lẫn nước uống, ngồi tại góc trong của xe ngựa ăn điên cuồng. Tuy rằng chỉ là chút lương khô chuẩn bị sẵn, nhưng đối với nàng đã một đêm một ngày không ăn gì, vừa tỉnh lại đã thấy mình an vị trên xe ngựa, đến một tí điểm tâm cũng không có… quả đúng là thiên đại ban ân.

Đương nhiên, kiểu ăn như hổ đói của nàng cũng không nằm ngoài tầm mắt lạnh lẽo của Tiêu Việt Hàn, cũng đồng thời nghênh đón cả châm biếm lẫn … tìm tòi nghiên cứu phát ra từ mắt hắn.

Thế là xong, phá hỏng nghiệp lớn, trong Vương phủ nàng nguỵ trang tiểu thư nhà đại gia, dáng dấp ôn nhu bao nhiêu, lần này phá vỡ hết cả, không có Linh Đang đi theo thật là bất tiện, không ai ở nhắc nhở nàng nên làm thế nào.

Sau cùng, Hoa Tưởng Dung bất đắc dĩ buông bánh trong tay, từ từ ngẩng đầu lên, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn, cười khúc khích nhìn về phía Tiêu Việt Hàn: ” Hắc hắc… Ngươi không ăn ư?”

Tiêu Việt Hàn cũng trừng mắt lạnh lùng nhìn nàng, trở mình một cái, vẻ xem thường không thèm nhìn tới nàng nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK