Hoa Tưởng Dung sau khi ăn uống no say, nàng vẫn không thèm nói ra điều hắn muốn biết, xiêu vẹo đi đến chỗ hắn đang nằm mà yên vị: “Thật là thoải mái nha…”
Tiêu Việt Hàn không nhịn được, quay sang nhìn nàng, nhưng Hoa Tưởng Dung cười tủm tỉm nói rằng mình mệt, vừa rồi do gặp phải ác mộng nên không ngủ ngon, hơn nữa cũng không biết lúc nào bị hắn ôm xuống xe ngựa, nàng nghĩ có chút sợ, muốn nghỉ ngơi lâu hơn một chút.
Ngay lúc Tiêu Việt Hàn định uy hiếp nàng, Hoa Tưởng Dung lại nói: “Đừng… Mỗi lần ta mệt mỏi, ngũ giác không thèm hoạt động nên cái gì cũng nghĩ không ra, ngươi bức ta ta cũng không nói được a…”
Cho nên, cuối cùng vẫn là Tiêu Việt Hàn dùng hai mắt băng lãnh chằm chằm nhìn nàng duyên dáng ngủ.
Thẳng đến ngày hôm sau —–
Hoa Tưởng Dung ngồi dậy, đấm lưng mỏi, tự bội phục mình hôm qua như vậy mà vẫn có thể ngủ ngon được, khi nhìn qua Tiêu Việt Hàn ngồi bên cạnh, trong tay cầm binh thư, dường như là không bị lực hấp dẫn của nàng quấy nhiễu, vẫn ngồi chăm chú vừa uống trà vừa đọc sách; nàng bỗng nhiên chợt nhớ là mình đang ở trong xe ngựa.
Hoa Tưởng Dung thở dài, cúi đầu nhìn áo ngủ trên người một lúc, nhíu mày nói: “Y phục của ta đâu?”
Tiêu Việt Hàn buông chén trà, lúc này mới ngước mắt lên nhìn nàng: “Trên người ngươi là cái gì?”
“Nhưng đây không phải là trang phục đi ra ngoài, ngươi cũng không phải không biết, cái này là áo ngủ ta đặt may theo yêu cầu, mặc đi ngủ thì rất thoải mái…” Đây chính là loại vải thật mềm mại gần như là trong suốt mà nàng vất vả lắm mới tìm được, y phục này làm sao có thể mặc ra ngoài?
“Ngồi trong xe ngựa, không đi ra ngoài là được”
Hoa Tưởng Dung cố mở miệng, tiếp tục uy hiếp nói: “Ngươi mau gọi người tìm mang y phục đến đây cho ta, ta phải mặc quần áo! Ta không cần mặc loại áo ngủ này trước mặt ngươi. Ngươi không mang y phục cho ta, ta sẽ không nói cho ngươi ba mươi sáu kế.”
Quả nhiên, tay cầm chén trà của Tiêu Việt Hàn đột nhiên cứng đờ, Hoa Tưởng Dung đắc ý dào dạt vươn vai, nhìn hắn buông sách, động thân.
Tiêu Việt Hàn xoay người tựa hồ là muốn xuống xe ngựa, nhưng bỗng nhiên dừng lại, quay đầu nhìn về Hoa Tưởng Dung đang ương bướng đắc ý, một tia cười nhạt đầy tà ý hé ra bên khoé miệng hắn. Bỗng nhiên, Tiêu Việt Hàn xoay người, bước đến gần Hoa Tưởng Dung.
“Gì chứ? Mau đưa trang phục cho ta đi a…” Hoa Tưởng Dung rất có ý thức lui về phía sau, tuy rằng nàng và hắn đã cùng đồng sàng lần thứ n rồi, nhưng không có nghĩa là lúc nàng đang giận hắn cũng thế nha, huống chi nơi này là trên xe ngựa.
“Ngươi không muốn mặc y phục này trên người?” Tiêu Việt Hàn đột nhiên tà mị cười, cúi người đến gần nàng, đôi tay nhẹ nhàng kéo mảnh áo trước ngực nàng.
“Ngươi muốn làm gì?” Hoa Tưởng Dung tim đập căng thẳng, đỏ mặt lên, vội vã thối lui về phía sau.
Tiêu Việt Hàn kềm vai của nàng lại không cho nàng chạy trốn, bên mép cười đen tối, cùi đầu xuống phả một hơi thở nóng rực vào tai nàng: “Nếu không thích mặc, thì để cô vương giúp nàng cởi ra.”
“Không nên! A ——” ngay lúc tiếng kêu sợ hãi của Hoa Tưởng Dung còn chưa dứt, từng mảnh quần áo tội nghiệp trên người trong nháy mắt đã bị xé nát, Hoa Tưởng Dung sợ hãi vừa la lớn và xoay người giãy giụa, nắm chặt áo bó ngực cùng tập khố (có thể hiểu như áo quần lót ;)) )trên người, xoay lại tiến vào góc phòng, phẫn nộ dùng hai mắt hung hăng nhìn đôi mắt châm biếm mãnh liệt của tên nam nhân kia.
Hảo nữ không thèm đấu với ác nam! Đặc biệt là loại ác nam luôn ỷ mạnh rồi khi dễ thiếu nữ như nàng, nàng cần một lần nữa định ra kế hoạch tác chiến