Mặc dù Tiêu Việt Hàn ôm nàng ngồi, thoạt nhìn ôn ngu triền miên, lại còn lo lắng nhìn vết thương trên tay nàng, nhưng Hoa Tưởng Dung cảm giác được trên người hắn phát ra cả vạn tia hàn khí.
Lúc đại phu trị thương cho nàng, Hoa Tưởng Dung khóc như mưa rơi cho đến khi những vết phồng từng cái, từng cái xẹp đi, băng bó lại bằng thuốc tốt nhất, thì Tiêu Việt Hàn đón lấy bàn tay bị thương của nàng, bào Linh Đang tiễn đại phu.
Trên bàn, cái lẩu vẫn nóng bừng bừng, ngọn lửa nhỏ liên tục cháy, trong phòng tràn đầy mùi thơm ngọt cùng mùi thịt chín, cứ thế ngồi bên giường ôm, cự tuyệt mùi thơm của cả căn phòng…
… Hoa Tưởng Dung vẫn khóc thút thít.
Không sai, nàng đang khóc.
Hơn nữa, dù là tự làm tự chịu nhưng không thể nín khóc, nước mắt rơi giọt ngắn giọt dài.
Ngay lúc nàng tranh hơn thua mà tự làm mình phỏng, nàng căn bản đã quên là những vết phồng phải dùng kim châm cho bọt khí từng bước từng bước bị đẩy ra, bất chấp đau đớn thế nào.
Vừa rồi nàng ngọt ngào nương vào lòng Tiêu Việt Hàn, lúc đại phu cầm lấy kim bắt đầu ngược đãi bàn tay nhỏ bé của nàng thì, Hoa Tưởng Dung gào khóc thảm thiết rất muốn giãy giụa, lại bị Tiêu Việt Hàn vững vàng kềm chặt không cho cử động một chút.
Cho đến khi nàng khóc nấc lên, thì bàn tay cũng đã băng bó xong, đại phu rời khi, nước mắt kia từng giọt từng giọt rơi xuống.
“Thoả mãn chưa?” Hồi lâu, Hoa Tưởng Dung từ từ nín đi, dường như sắp ngủ, bỗng nhiên lời nói lạnh như băng của Tiêu Việt Hàn vang lên từ đỉnh đầu.
Hoa Tưởng Dung sửng sốt, ngồi dậy, nhìn về phía hắn.
Tiêu Việt Hàn lạnh lùng không phải là việc tốt, một tay chăm chú nắm lấy bàn tay nhò bé cua nàng, bị băng bó nên to như cái bánh chưng.
“Mười ngày qua còn không ra ngoài náo loạn, Cô vương còn tưởng rằng ngươi rụt rè rộng lượng, không nghĩ là rốt cuộc không chịu đựng được, thậm chí không từ tổn thương mình để khiến Cô vương lưu lại. Năm tháng trước ngươi đột nhiên thay đổi, chẳng phải là nghiên cứu cách để trói Cô vương sao?” Âm thanh của Tiêu Việt Hàn lạnh thấu xương.
Hoa Tưởng Dung ban nãy vừa khóc đến nao lòng người, cả buổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Biết Tiêu Việt Hàn hiểu rằng nàng cố ý, thế nhưng hắn tại sao lại giận dữ như thế.
“Phương pháp của ngươi càng ngày càng không khôn ngoan, thực sự là khiến Cô vương rất thất vọng!” Tiêu Việt Hàn lạnh lùng cười, trong tay đột nhiên dùng thêm một chút lực.
“A!” Hoa Tưởng Dung đau nhức kên lên, vội vàng muốn thu hồi bàn tay bánh chưng đang bị hắn gắt gao nắm, không lưu tình chút nào: “Đau ta.”
“Biết đau còn cố ý làm vậy sao?” Trong mắt Tiêu Việt Hàn nổi bão tuyết.
Hoa Tưởng Dung lập tức tỉnh táo lại, đôi mắt sáng trong hiện lên chút hoang mang, nàng kinh ngạc nhìn vào mắt Tiêu Việt Hàn, dường như đọc được ngôi vị hoàng đế vốn không nên trao cho một người vô tình đến vậy.
Tiêu Việt Hàn lạnh lùng nheo mắt nhìn vào chút ngớ ngẩn trong mắt nàng, bỗng nhiên một tay ôm chầm lấy eo nàng, đem nàng ép chặt vào lòng. cúi đầu hung hăng hôn lấy đôi môi đỏ mọng nhìn như muốn cắn ấy, dường như quấn lấy, trừng phạt cái lưỡi thơm ngọt, không để cho nàng lùi lại một bước.
“Đừng!” Hoa Tưởng Dung giãy dụa kêu lên, nàng vừa rồi chính là giành cho mình một hơi thở, nàng không có muốn chọc giận hắn a, tuy rằng bộ dạng hắn tực giận làm nàng cảm thấy rất yêu, thế nhưng không có nghĩa là nàng chịu đựng được cư xử thô lỗ của hắn.
Nàng thích ôn nhu hơn… Nàng vẫn thích ôn nhu hơn nha… Ai…
Đang lúc Hoa Tưởng Dung cảm thấy bị hắn cướp đi y phục áp sát giường, thì, Hoa Tưởng Dung cong môi, nghe thấy giọng Tiêu Việt Hàn lạnh như băng vang lên bên tai:” Cô vương, tối nay cho ngươi muốn!”
Hoa Tưởng Dung không rõ hắn có ý tứ gì, chỉ là nàng bỗng nhiên cảm giác được Tiêu Việt Hàn kẹp chặt nàng trong cặp đùi nóng hổi của hắng, nàng không tin, trừng lớn hai mắt, ngực bỗng nhiên lạnh thật lạnh.
Đây đâu phải là Tiêu Việt Hàn thuận theo ý muộn của nàng, rõ ràng là hắn cố ý mê hoặc nàng, cố ý để nàng quan tâm, lại còn có lợi thế nhỏ là được ở trên người nàng lâu hơn một chút.
Tên Tiêu Việt Hàn chết tiệt… Nàng suýt chút nữa là cho rằng hắn yêu thương nàng.
Không nghĩ đến, nàng lại bị lợi dụng rồi!