• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tuy rằng nàng không biết làm gì khác ngoài việc đối hắn cười…

Dưới tay lại bỗng nhiên bị cầm chặt, Hoa Tưởng Dung xoay người hướng theo sắc mặt khó coi của Tiêu Việt Hàn mà trừng: “Ngươi làm cái gì vậy?”

Nói xong, Hoa Tưởng Dung dùng sức vặn vẹo hòng giải phóng đôi tay, thế nhưng Tiêu Việt Hàn vẫn kiên trì nắm chặt nàng cho tới tận cửa cung.

Khi đi đến đó nàng nhận ra mình đang lướt qua Công Tôn Trừơng Khanh, Hoa Tưởng Dung ngửi thấy được trên hắn ngừơi từng đợt sóng mùi hương nhàn nhạt truyền đến, thanh thoát mà dịu nhẹ, từ từ thắm sâu tận cõi lòng, nàng sửng sốt, quay đầu lại muốn nhìn thật kĩ nhưng hắn đã như bóng ma, mất hút vào đám đông người không để lại chút tông tích.

Hoa Tưởng Dung theo Tiêu Việt Hàn vào cung, có cung nữ dẫn đường cho nàng đến thiên điện nghỉ ngơi, khuya hôm nay chính thức là ngày sinh nhật hoàng đế, những hoàng tử họ Tôn đều phải thừa dịp ban ngày mà đến chúc thọ, còn các nàng phi tần thì phải ở thiên điện chờ, đến tối có tiệc rượu mới có thể ra mặt.

Khi Tiêu Việt Hàn dặn dò nàng chớ gây chuyện mà ngoan ngoãn tại nơi này nghỉ ngơi, sau đó cùng những người khác rời đi, Hoa Tưởng Dung nhàn rỗi đến nỗi cảm thấy xương cốt rệu rã, liền hỏi cung nữ ngự hoa viên ở đâu, lúc sau chính mình một kẻ rãnh rỗi tiêu sái dạo khắp hoàng cung.

Không ngờ, hoàng cung Đông Tầm Quốc lại nguy nga như vậy, vốn nàng nghĩ đến cung tẩm Trung Quốc là đã rất lớn rồi, dù sao so với thành luỹ châu âu cổ bên phương Tây cũng có thể sánh ngang về mặt uy nghiêm, nhưng là với cái nước Đông Tầm Quốc này nàng chưa bao giờ thèm nghĩ tới việc đem ra so sánh, chẳng thể ngờ giờ đứng nơi đây mới phát hiện: một chút cũng không hề kém cỏi a.

Bước đi, một bước lại một bước, cứ xem như là được đi du lịch miễn phí đi, khi đến một tòa thiên trước cửa điện thì Hoa Tưởng Dung ngước mắt lên đánh giá tình hình, được nửa ngày, nàng đành xoay người rời đi.

Kỳ thật nàng cũng không có xác định đi theo một phương hướnh nhất định nào, chính là đột nhiên chứng kiến cung điện đẹp thì liền dạo quanh bên ngoài gọi là thoả mãn hiếu kì.

Ngay lúc Hoa Tưởng Dung lặng lẽ đứng ở Kim Loan điện thì mắt thoáng liếc thấy có người cũng đang ở phía xa kia, nhìn kĩ liền đã rõ, thì ra là Tiêu Việt Hàn cùng với nhị vị đại thần đang hàn huyên gì đó, không đúng, không phải đại thần…

… Nơi đó tất cả đều là thân thích của hoàng thượng , có nhi tử a, cậu em vợ a, họ hàng xa gần đều có a, Hoa Tưởng Dung bởi vì đứng quá xa, cũng biết không thể tới gần để biết bọn họ đang nói cái gì, đành ngự tại chỗ mà bĩu môi. Lát sau nàng xoay người đi lên đại điện cách cửa chính trăm mét, phía ngoài có đầu rồng phun nước nơi Bạch Thạch cầu, mới vừa quay người lại, nàng bỗng nhiên sửng sốt, nhất thời kinh động mà dừng chân, người đang hướng từ bên kia cầu đi lên là Công Tôn Trừơng Khanh, như cũ vẫn một thân áo trắng. Nàng thầm nghĩ, như thể toàn bộ đại thần đều phải mặc quan phục, chỉ có hắn là trường hợp đặc biệt, một thân trắng tinh ở hoàng cung tùy tiện đi lại, không lo được mất.

Hoa Tưởng Dung xuất ra một nụ cười, lúc này vào cung chỉ tại tên Tiêu Việt Hàn ngăn cản mà nàng không làm (ăn) gì được, càng không có cách nào trực tiếp nhìn thẳng vào mặt người này, hiện tại mà xem không phải là chẳng ai can thiệp nữa rồi? (Woa ah hahaha)

Công Tôn Trường Khanh chậm rãi đi lên Bạch Thạch cầu, chợt thấy một nhân ảnh phía trước đang dịu dàng nhìn mình cười, liền hướng về Hoa Tưởng Dung đang từ phía đối diện mà đi tới trong mắt không gợn chút e ngại, thật sự giống như người lạ thông thường, chỉ theo phép đối nàng cười cười, liền tiếp theo hướng đại điện mà đi.

Công Tôn Trường Khanh này, đây cũng xem như là lần thứ hai cùng Hoa Tưởng Dung đến gần hắn, thu hồi bên miệng ý cười, nàng vừa có điều tò mò với nam nhân này , vừa là ngỡ ngàng không biết hắn đối với Hoa Tưởng Dung yêu đến chí tử, vì cái gì trước mặt ta (cũng chính là nàng) lại giống như một chút cảm tình cũng chẳng có.

Nàng có thể thấy được hắn đang kiềm chế, lại không biết hắn ẩn nhẫn đến tột cùng là tại sao.

Người trước mặt này từng vì Dung muội mà muốn bảo vệ nàng cả đời, giờ lẽ nào hắn đã quên?

Hoa Tưởng Dung bỗng nhiên thừa dịp hắn mới vừa bước qua mình hai bước thì lẩm bẫm ngâm: “Lang kỵ ngựa tre, vòng giường làm mơ…”

Người ph ía sau đang bước bỗng dừng lại, bóng lưng nho nhã đã thôi cười.

Còn Hoa Tưởng Dung nàng vẫn một mực nhoẻn miệng, hạ mắt liễu, như thể người vừa nhớ nhung mà xuất thơ kia với nàng không phải cùng là một, hướng đến nơi đối ngược đại điện mà tiếp tục bước.

Nàng không thể nào thấy được, tay áo nam tử bạch diện kia nhất thời hạ xuống, nắm chặt lại, gần nữa năm nay đôi mắt chẳng có nửa phần sinh động giờ bỗng nhiên thoáng vài phần gợn sóng, bên miệng hằn lên một nụ cười chua xót.

Nếu, trời cao có thể làm cho Hoa Tưởng Dung thấy được tương lai phát sinh chuyện gì, sau đó mời nàng quay đầu lựa chọn lại thứ đã nói, nàng nhất định sẽ không ngay tại lúc này, đọc lên câu thơ Lý Bạch kia. Như thế, nàng hồng nhan hoạ thuỷ chính là hoạ quốc ương dân (*), sẽ có thể không hẳn thật sự hoạ quốc ương dân…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK