Mục lục
[Dịch] Đỉnh Cấp Lưu Manh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Hướng Quỳ, nam, mười chín tuổi, hiện đang học ngành vi tính tại Cao Đại – Bắc Hải, năm hai, ban mười ba, học lực bình thường, tính cách hướng nội, không có tiền sự tiền án, cha mẹ đều là công nhân, điều kiện gia đình bình thường...

- Cũng chỉ có nhiêu đó thôi sao?

Sau khi xem hết tư liệu, Trần Quốc Đống hỏi.

- Đúng vậy, thủ trưởng. Tập tài liệu này căn cứ vào tư liệu cá nhân khi đăng ký thuê bao điện thoại di động của đối phương, hơn nữa cũng từ tài liệu trường đại học mà hắn đang học điều chỉnh lại rồi ghi chép ra.

- Ta biết rồi.

Mặc dù trong tư liệu kia cũng không có gì đặc biệt, nhưng Trần Quốc Đống cũng không cho rằng đối phương là một nhân vật đơn giản. Trước không nói tới hắn làm sao biết số điện thoại riêng của mình, chỉ tính đến chuyện làm sao hắn có thể đoạt được tư liệu quý giá kia thì cũng đủ để kết luận. Hơn nữa khi nghe qua cách nói chuyện của hắn, hoàn toàn không giống cách ăn nói của người có thân phận kém cỏi, ngược lại giống như là người đang bồi chuyện phiếm cùng người bạn già lâu năm gặp lại.

Người bình thường có thể có những biểu hiện như vậy sao? Trần Quốc Đống không cần phí tâm suy nghĩ nhiều, đáp án đã rất rõ ràng. Suy nghĩ một chút, ông lấy ra một cái điện thoại đặc biệt với đường dây bảo mật bấm vào một chuỗi dãy số.

- Này, là Quốc Đống sao? Tìm tôi có việc gì không?

Đầu dây bên kia một giọng nói hòa ái nhưng không thiếu uy nghiêm vang lên.

- Là như thế này thưa thủ tướng, chúng ta vừa có được một tập tài liệu cực kỳ trân quý...

Trần Quốc Đống đem sự tình kể rõ ràng một lần.

Phía bên kia đầu dây dừng lại một hồi không nói gì, hiển nhiên đang suy nghĩ vấn đề, qua hơn một phút đồng hồ sau, lúc này mới mở miệng hỏi:

- Quốc Đống, tiền quỹ dành cho nghiên cứu khoa học còn bao nhiêu?

- Còn bảy mươi tỷ Mỹ kim.

Trần Quốc Đống không chút nghĩ ngợi, trực tiếp trả lời.

- Bảy mươi tỷ à?

Người bên kia đầu dây thì thào tự nói, đột nhiên như đã có quyết định, lập tức nói:

- Chi ra một phần bảy đi!

- Mười tỷ sao?

Trần Quốc Đống trong lòng run lên:

- Có nhiều quá hay không?

Ông sớm đã biết tập tư liệu kia giá trị liên thành, nhưng cũng không ngờ đến nó đáng giá đến vậy, chỉ một con số này thôi đã ngang bằng với toàn bộ kinh phí tài chánh dự trù cho mười năm nghiên cứu khoa học.

- Quốc Đống, anh phải biết rằng, người đối với quốc gia có những cống hiến thật lớn thì quốc gia không thể bạc đãi hắn.

Người phía bên kia tiếp tục giảng giải:

- Hơn nữa bao nhiêu đó cũng không xem là nhiều được, anh nghĩ lại xem, nếu như để cho chính người của chúng ta nghiên cứu, thiết kế và chế tạo, anh thấy cần bao nhiêu kinh phí mới có thể hoàn thành? Đó là chưa đề cập đến vấn đề hạn chế thời gian!

- Dạ, đã rõ thưa thủ tướng.

Trần Quốc Đống gật gật đầu tâm phục khẩu phục.

- Được rồi.

Người phía đối diện ậm ờ lên tiếng tỏ vẻ hài lòng, đột nhiên thay đổi giọng, ân cần nói:

- Được rồi, Quốc Đống. Anh cũng không cần phải cả ngày chôn thân trong phòng thí nghiệm, lúc rảnh rỗi thì nên nghỉ ngơi nhiều một chút. Đã lâu rồi không có gặp người nhà phải không? Tranh thủ đi thăm một chút đi, đừng để cho bọn họ lo lắng!

- Dạ... thủ tướng!

Trần Quốc Đống gần như cắn môi nói. Cho dù là một quân nhân ý chí kiên cường, nhưng chính tai nghe được thủ tướng mình quan tâm, trong lòng ông vẫn thấy cảm động dị thường.

.........

Sau khi cúp điện thoại, Trần Quốc Đống liền bấm số điện thoại của người thanh niên đã "tặng" mình tập tài liệu trân quý kia.

- Trần tướng quân, có kết quả rồi sao?

Giọng nói bên kia đầu dây vẫn làm cho Trần Quốc Đống cảm giác thấy có gì đó không đứng đắn lắm.

- Đúng vậy, đã có kết quả.

Trần Quốc Đống hít một hơi sâu rồi tiếp tục nói:

- Giá cả giao dịch là... mười tỷ Mỹ kim!

- Mười tỷ?

Hiển nhiên, Hướng Nhật cũng bị số tiền to kếch xù này hù cho phát hoảng, còn tưởng rằng có thể nhét túi được vài tỷ là thỏa mãn rồi, nhưng ngoài cả sự tưởng tượng, khi không lại rơi xuống mười tỷ Mỹ kim, hơn nữa cái này là do đối phương cho giá trước, nghĩ đến nếu như muốn kỳ kèo tăng giá… cũng không phải không có khả năng!

- Như thế nào, vẫn còn ít sao?

Thấy đối phương chỉ nói một vài chữ liền không nói gì nữa, Trần Quốc Đống tưởng đối phương ngại ít, không khỏi cau mày. Thực ra, ông đã nỗ lực kềm hãm cảm xúc của mình tới cực hạn, nếu như đối phương không nhìn được tốt xấu, như vậy chỉ có thể cưỡng chế giao dịch, bởi vì thủ tướng chỉ cấp cho kinh phí mười tỷ, nếu vượt qua con số này… sẽ phải làm khó thủ tướng rồi.

Song câu trả lời của đối phương lại không phải điều mà Trần tướng quân nghĩ tới:

- Không, tôi cho là quá nhiều.

- Nhiều?

Trần Quốc Đống sửng sốt, trên thế giới này còn có ai ngại tiền nhiều? Nhưng lập tức phục hồi tinh thần, nửa thật nửa giả nói:

- Anh cảm thấy nhiều thì có thể quyên góp cho quốc gia.

- Thực ra tôi đang có ý này.

Tưởng chỉ là một câu nói vui đùa nhưng đối phương lại gật đầu đáp ứng:

- Như vậy đi, tôi đem bảy phần trong đó quyên góp cho quốc gia, ông chỉ cần chuyển ba phần còn lại cho tôi là được rồi...

- Cái gì!

Trần Quốc Đống lần này là kinh ngạc thật sự, bảy phần trong đó có nghĩa là gì, đó chính là bảy tỷ Mỹ kim, có ngu đần đến cỡ nào cũng không có thể làm ra hành động ngốc đến vậy! Ông trời a! Đây là con số có thể làm cho người ta nổi điên. Có suy nghĩ này, Trần Quốc Đống không cảm thấy chắc cho lắm nên hỏi lại đối phương một lần nữa:

- Anh nói là anh chỉ cần ba tỷ?

Thực ra, Trần thượng tướng cũng không biết, đối phương sở dĩ có được tập tư liệu trân quý kia cũng chỉ do "thuận tay nhón bỏ túi", có nói là "cực khổ của cái nhấc tay" cũng không quá đáng, cho nên đối với số tiền trên trời rớt xuống này cũng không có yêu cầu to tát gì, huống chi chỉ cần "ba phần" trong đó cũng đã đủ cho con cháu hắn ăn cả trăm đời.

- Đúng vậy, tôi muốn đem bảy tỷ trong đó quyên góp cho quốc gia!

Giọng nói bên kia rất kiên định, song trong lòng hắn còn tồn tại suy nghĩ nào khác hay không thì có trời mới biết!

- Ta đại diện cả quốc gia đa tạ anh!

Trần Quốc Đống thành khẩn cảm ơn, ông hiện tại không thể không tin đối phương là một phần tử yêu nước đầy nhiệt huyết, nếu không tại sao lại có thể đem một số tiền to lớn như vậy cho đi ngay cả mắt cũng không chớp một cái? Hiện tại người như thế... không phải không còn nhiều lắm, mà đã tuyệt chủng mất tiêu!

- Đây là chuyện nên làm mà!

Đối phương khiêm nhường nói, đột nhiên lại hỏi:

- Được rồi, Trần tướng quân, tôi nghĩ cần phải hỏi một chuyện, nếu như trong tài khoản của tôi đột nhiên có một số tiền lớn như vậy xuất hiện, chắc sẽ không bị người điều tra chứ?

- Cái này anh có thể yên tâm, quốc gia sẽ thông qua con đường chính quy đem tiền bỏ vào tài khoản của anh, tuyệt đối không có bất kỳ vấn đề gì!

Trần Quốc Đống có chút buồn cười nói, đồng thời trong lòng cũng bội phục đối phương làm việc rất cẩn thận.

- Vậy là tôi an tâm.

Đối phương như thở phào nhẹ nhõm nói.

- Tốt, nếu như không còn gì khác thì tôi cúp điện thọai đây. Đương nhiên, sau này anh có cái gì "trọng yếu" chi chi đó, bất cứ lúc nào cũng có thể liên lạc với tôi! Số điện thoại của tôi sẽ không thay đổi.

Nói xong, Trần Quốc Đống cúp điện thoại, bởi vì ông rất muốn đem cái tin vui này nói cho thủ tướng biết

Song hắn cũng không biết rằng, lưu manh phía đối diện nghe xong những lời kia thì chỉ biết cười khổ: Vị Trần tướng quân này, sẽ không xem ta là gián điệp chuyên nghiệp chứ hả?

......

Quay lại nối thông đường dây điện thoại bảo mật, Trần Quốc Đống trong lòng có chút khẩn trương.

- Quốc Đống, chuyện làm tốt chứ?

Vẫn là giọng nói hòa ái đầy quyền uy kia.

- Đúng vậy, nhưng hắn cự tuyệt...

- Gì?

Người bên kia đầu dây có hơi chút kinh ngạc:

- Như vậy tìm cách thương lượng lại với hắn đi, nhiều hơn một chút cũng có thể.

- Không phải thưa thủ tướng, hãy nghe tôi nói, hắn không phải chê ít, mà cho là quá nhiều, hắn đem bảy tỷ quyên góp cho quốc gia.

Người bên kia đầu dây sau một hồi duy trì trầm tĩnh mới có chút cảm thán nói:

- Nếu như quốc gia có thêm nhiều thanh niên như vậy thì tốt rồi. Như vậy đi, Quốc Đống, nếu như hắn có muốn giúp đỡ gì thì tận lực tạo điều kiện giúp đỡ cho hắn. Còn có chuyện này, anh phái vài người ngầm bí mật theo hắn, nhất định phải bảo đảm vấn đề an toàn cho hắn. Có thể có được tập tư liệu quý giá này, chắc hắn cũng sẽ bị bọn "yêu ma quỷ quái" hỏi thăm, ngàn vạn lần không nên để xảy ra sai lầm gì!

- Dạ, thủ tướng!

Chú Thích:

(1) Ngân sách quốc phòng của Trung Quốc năm 2007 là 45.5 tỷ Mỹ kim (mà con số này là con số "dỏm" do TQ báo cáo với thế giới, con số thực TQ chi ra cao hơn nhiều).

(2) Một chiếc B-2 bomber (có hệ thống chống ra-đa, coi như bán tàng hình) cũng có giá từ 732 triệu cho tới 2.2 tỷ Mỹ kim96

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Main Dino
21 Tháng mười hai, 2016 20:38
Dkm rút cu ra mà địt con mẹ nó đi ! Lằng nhằng vcc !
Hieu Le
19 Tháng mười hai, 2016 17:30
đọc truyện này tới nay là năm thứ 3 mà chương ra thêm chắc mười mấy chương
Hieu Le
19 Tháng mười hai, 2016 17:30
đọc truyện này tới nay là năm thứ 3 mà chương ra thêm chắc mười mấy chương
Hieu Le
19 Tháng mười hai, 2016 17:29
tác giả đang đi du lịch thế giới dự kiến 1 năm nữa mới du lịch song
Hieu Le
13 Tháng mười hai, 2016 06:27
ad khong thấy tl gì cả
BÌNH LUẬN FACEBOOK