- Tôi che giấu tốt như vậy mà cô còn nhận ra sao?
Hướng Nhật nói bằng giọng có phần khoa trương, nhưng hắn cũng không cảm thấy lạ. Trên thực tế, ngay từ lúc mới mở miệng nói chuyện, hắn cũng đã biết mình không thể gạt được nàng ta. Bởi vì ở đây có một sơ hở rất lớn, đó chính là việc hắn không biết nói tiếng Hàn. Một khi nói tiếng Anh, chỉ cần cô nàng này không quá ngốc, hẳn là có thể đoán ngay ra mình là ai.
- Trừ ngươi ra, ta không nghĩ ra ai khác dùng tiếng Anh với ta.
Tiểu mỹ nữ cảnh sát trông rất tự đắc, tuy nhiên giọng điệu nghe thế nào cũng có vẻ căm giận.
- Cuối cùng ta đã biết, thì ra đêm qua ngươi dùng đặc dị công năng hù dọa ta.
Hướng Nhật im lặng không nói gì, sức tưởng tượng của cô nàng này thật phong phú, nghĩ ra cả đặc dị công năng. Nhưng dị năng hình như cũng chính là đặc dị công năng, chỉ là cách gọi không giống mà thôi.
Giải trừ trạng thái "Lĩnh vực", tiểu mỹ nữ cảnh sát liền tự do hoạt động, ngay sau đó nàng ta quét chân về phía sau.
Hướng Nhật đã sớm đoán được nàng ta sẽ dùng chiêu âm hiểm này, thuấn di một cái, di chuyển tới bên cửa sổ.
Không đá trúng, tiểu mỹ nữ cảnh sát có chút nổi giận, nhưng cũng không đuổi theo đánh bừa, mà hung hăng nhìn Hướng Nhật:
- Nói, ngươi tìm tầng hầm ngầm làm gì? Có phải trong đó giấu vật gì hay không?
Tiếp theo, không đợi Hướng Nhật trả lời, như chợt hiểu ra, nàng nói:
- Ta biết rồi, nhất định là hai túi thuộc phiện mà hôm qua ngươi lén đem đi giấu, giờ chúng đang ở ngay trong tầng hầm ngầm của hộp đêm này đúng không?
- Sức tưởng tượng của cô có cần phải phong phú đến vậy không?
Hướng Nhật cười khổ nhìn đối phương.
- Cô ngẫm lại xem, nếu là tôi đêm giấu, ta còn cần hỏi cô sao?
Khuôn mặt mịn màng của tiểu mỹ nữ cảnh sát liền đỏ bừng:
- Vậy ngươi tìm tầng hầm ngầm làm gì, tóm lại là không có chuyện gì tốt cả!
- Đừng quản nhiều nữa, tôi chỉ hỏi cô, rốt cuộc có biết hay không?
Hướng Nhật không rảnh cùng đối phương dây dưa mãi, bắt đầu có chút sốt ruột.
- Đương nhiên ta biết.
Mắt tiểu mỹ nữ cảnh sát đảo qua đảo lại trông rất gian xảo.
- Chỉ cần ngươi nói cho ta biết nguyên nhân vì sao muốn tìm tầng hầm ngầm, ta sẽ cho ngươi biết nó ở đâu.
- Được rồi, tôi nói, tôi tới cứu người, hai muội muội của tôi bị bọn chúng bắt đến đây, tôi nghi là nhốt trong tầng hầm ngầm.
- Ngươi nghĩ rằng ta sẽ tin lời ngươi sao?
Vẻ mặt tiểu mỹ nữ cảnh sát như muốn nói: có nói dối cũng phải nhìn xem đối tượng là ai mới được.
- Không tin thì thôi, tôi tự đi tìm người hỏi.
Hướng Nhật miễn cưỡng khoát khoát tay, kỳ thực nhìn cái kiểu đối phương đảo mắt qua lại, Hướng Nhật đoán ngay được cô nàng này phần lớn là mù tịt, vốn không biết trong hộp đêm có tầng hầm ngầm hay không, chỉ là muốn lừa mình nói ra nguyên nhân "thật sự".
Dù sao thì chuyện mình có "Đặc dị công năng" đã bị đối phương biết, Hướng Nhật cũng không ngại để lộ thân thủ trước mặt tiểu mỹ nữ cảnh sát, kéo rèm cửa sổ, sau đó định nhảy ra ngoài.
Tiểu mỹ nữ cảnh sát đầu tiên là không kịp phản ứng, đợi đến khi hiểu ra Hướng Nhật muốn làm gì, bèn vội vàng nói:
- Chờ một chút, ngươi dám bỏ đi ta sẽ la lên.
Nàng đương nhiên không nghĩ là Hướng Nhật biết bay, chỉ cho rằng bên ngoài có dụng cụ để leo lên, như dây thừng chẳng hạn.
- Cô gọi đi, chỉ cần cô không sợ thân phận nằm vùng bị vạch trần là được.
Hướng Nhật hừ một tiếng khinh khỉnh, nàng ta tưởng có thể dựa vào trò vô lại ấy để uy hiếp mình sao? Thật quá ngây thơ.
Quả nhiên, tiểu mỹ nữ cảnh sát lộ ra vẻ lúng túng.
- Sao ngươi biết ta là. . .
- Tự mình nghĩ đi.
Hướng Nhật lạnh lùng cắt ngang lời nàng ta, cứ trì hoãn mãi ở chỗ này sẽ rất bất lợi cho việc do thám.
- Này, chúng ta có thể hợp tác.
Chắc là đoán được nam nhân đã biết mình cũng không rành lắm về vị trí tầng hầm ngầm, tiểu mỹ nữ cảnh sát liền thỏa hiệp.
- Hợp tác?
Động tác của Hướng Nhật ngừng lại, đây hình như là biện pháp không tệ, dù sao thì mình chỉ có một mình lại không quen thuộc gì hộp đêm này, có thêm một người nằm vùng bên trong nhất định sẽ tiện lợi hơn rất nhiều, tuy nhiên hắn vẫn lên tiếng châm chọc:
- Cảnh sát hợp tác với tội phạm?
- Cũng chỉ có một lần này thôi, sau này gặp ta vẫn sẽ bắt ngươi.
Tiểu mỹ nữ cảnh sát bổ sung một câu.
- Vậy cô nói đi, chúng ta hợp tác thế nào ?
Hướng Nhật ung dung nhìn nàng.
- Ta giúp ngươi hỏi vị trí tầng hầm ngầm, ngươi giúp ta tìm chứng cứ phạm tội của Ngô Thế Tiến.
Tiểu mỹ nữ cảnh sát nhìn thẳng vào Hướng Nhật, hình như đã nghĩ ra cái kế hoạch hợp tác này từ trước.
- Ngô Thế Tiến là ai?
Hướng Nhật sửng sốt, sau đó lại suy ngẫm gì đó.
- Chính là lão bản phía sau màn của hộp đêm này, không phải người quen ca ca của hắn sao?
Tiểu mỹ nữ cảnh sát vẻ kinh ngạc nhìn nam nhân, đối phương ngay cả điều này cũng không biết sao?
Quả nhiên là Ngô nhị lão bản, Hướng Nhật thầm nói trong lòng. Nói thật, về Ngô lão bản, hắn chỉ biết là họ Ngô, còn cái khác thì không biết một tý gì.
- Tôi có thể nhận lời cô, nhưng trước tiên cô phải hỏi ra được vị trí tầng hầm ngầm, chờ tôi cứu hai muội muội của tôi xong, tôi mới có thể toàn lực giúp cô.
Hướng Nhật nói ra điều kiện của mình.
- Nhất trí!
Tiểu mỹ nữ cảnh sát gật đầu một cái, thật ra cũng không cảm thấy thiệt thòi gì, có thể lôi kéo một kẻ biết đặc dị công năng giúp mình, so với việc một mình mình lưu lại địa phương quỷ quái này thì chung quy vẫn tốt hơn nhiều.
Tiểu mỹ nữ cảnh sát đi ra ngoài, giúp Hướng Nhật hỏi thăm vị trí tầng hầm ngầm của hộp đêm.
Hướng Nhật không đặt nhiều hi vọng vào nàng ta, một chỗ quan trọng và bí mật như tầng hầm ngầm, không phải ai cũng có thể biết được, thành viên bình thường của bang phái nói không chừng còn chưa từng nghe nói đến. Tuy nhiên lúc này chỉ đành “còn nước còn tát”, dù sao vẫn tốt hơn là mình đi khắp nơi tìm loạn lên.
Một hồi sau, bên ngoài hàng lang lại vang lên tiếng bước chân. Hướng Nhật sợ có thể đúng là gái bar trong hộp đêm đi vào thay quần áo, vội vàng lắc mình trốn phía sau tủ quần áo.
- Ấm ——
Cánh cửa bị đẩy ra, đồng thời đèn cũng được bật lên, sau đó là giọng quen thuộc của tiểu mỹ nữ cảnh sát, có điều nghe như là đang nguyền rủa:
- Chết tiệt, chờ ta tìm được chứng cứ phạm tội của các ngươi, các ngươi nhất định phải chết!
- Sao vậy, bị người ta sàm sỡ hả?
Hướng Nhật từ phía sau tủ quần áo đi ra, có chút kinh ngạc nhìn đối phương. Trên người tiểu mỹ nữ cảnh sát lúc này quả thực có chút nhếch nhác, y phục xộc xệch, hơn nữa, ngực có vết tích như bị chất lỏng gì đó đổ vào, cả hình dạng của chiếc áo ngực bên trong cũng hiển hiện ra ngoài.
- Đều tại ngươi!
Tiểu mỹ nữ cảnh sát oán hận trừng mắt nhìn nam nhân.
- Nếu như không phải do ngươi, ta sao lại để cho mấy tên kia chiếm tiện nghi cơ chứ!
Hướng Nhật đoán, cô nàng này chắc là sử dụng mỹ nhân kế, có điều hình như cũng chịu một chút thiệt thòi, hắn hỏi, dù trong lòng cũng không ôm nhiều hi vọng:
- Thế, đã biết được vị trí tầng hầm ngầm chưa?
- Biết được rồi, trong nhà kho hàng ngay phía sau hộp đêm, nơi đó nối liền với cửa vào của tầng hầm ngầm.
Tiểu mỹ nữ cảnh sát vừa giũ giũ vạt áo trước ngực, không cho y phục dính sát vào ngực, để tránh cảnh xuân lộ ra ngoài, vừa nói:
- Nhưng ngươi đừng hòng đi một mình, ta muốn đi theo ngươi!
- Đi theo tôi làm gì?
Hướng Nhật nhíu nhíu mày, rồi bỗng nhiên bừng tỉnh, cô nàng này chung quy vẫn không tín nhiệm mình, không chừng là muốn đi theo xem mình rốt cuộc có làm chuyện gì xấu hay không.
- Ta sợ ngươi chạy mất, ngươi còn phải giúp ta tìm ra chứng cứ phạm tội của Ngô Thế Tiến.
Tiểu mỹ nữ cảnh sát cũng không biết ý nghĩ trong lòng mình đã sớm bị đối phương nhìn thấu, dùng một lý do khác miễn cưỡng có thể chấp nhận được để lấp liếm.
- Được rồi, tôi thì không sao, chỉ cần cô không sợ là được.
Hướng Nhật nhún vai, nếu đối phương muốn đi cùng, vậy thì cùng đi.
- Ta vẫn chưa biết chữ 'Sợ' viết như thế nào.
Tiểu mỹ nữ cảnh sát kiêu ngạo ngẩng cao đầu, trông giống như một con thiên nga vậy.
- Nếu đã vậy, đi tắt đèn đi.
Hướng Nhật chỉ vào công tắc bên cạnh cửa phòng.
- Tắt đèn làm gì?
Tiểu mỹ nữ cảnh sát có chút nghi hoặc.
- Ngốc, chúng ta định ra ngoài bằng cửa sổ, nếu để đèn, cô muốn cho tất cả mọi người nhìn thấy sao?
Hướng Nhật tức tối nói, cô nàng này có lúc thì rất thông minh, nhưng sao lại có lúc đầu óc ngốc nghếch chẳng kém gì một sinh vật đơn bào.
Tiểu mỹ nữ cảnh sát lúc này mới hiểu ra vấn đề, khó chịu lầm bầm một câu, chạy đi tắt đèn.
Chờ sau khi đèn tắt, Hướng Nhật kéo rèm cửa sổ ra, đứng lên bệ cửa sổ.
- Chúng ta từ nơi này đi ra ngoài?
Tiểu mỹ nữ cảnh sát dần dần thích nghi với bóng tối, hình như có phần hưng phấn, chắc là lần đầu trải nghiệm cảm giác như thế nên bị kích động. Nhưng bỗng nhiên nàng lại ngạc nhiên kêu lên:
- Sợi dây đâu, sợi dây ở đâu?
- Sợi dây? Tôi nói với ngươi có sợi dây lúc nào vậy?
Hướng Nhật nhìn nàng bằng vẻ châm chọc, từ "Sợ" mà vừa rồi hắn nói còn bao hàm thâm ý khác.
- Lẽ nào chúng ta cứ như vậy nhảy xuống? Tên điên này, đây là lầu ba đấy.
Tiểu mỹ nữ cảnh sát hoảng hốt, liên tục lui về phía sau, đang định quay lại bật đèn nghĩ biện pháp khác.
Nhưng Hướng Nhật đã ôm lấy nàng, nhảy vọt ra bên ngoài qua cửa sổ.
Tiểu mỹ nữ cảnh sát sợ đến nỗi nhịn không được muốn hét toáng lên, nhưng Hướng Nhật đã sớm có chuẩn bị, đưa tay bịt chặt miệng của nàng, trong lòng bàn tay nhất thời có cảm giác mềm mịn không gì sánh được.