Khuôn viên bệnh viện Nhân Dân Số 6, là một bệnh viện cao cấp cho nên khuôn viên cũng đẹp mỹ mãn như chốn Thiên Đường. Nơi này trồng đủ các loại hoa, từ hoa hồng, mai, lan, cúc, huệ... đa màu sắc không thiếu màu nào. Hướng Nhật đi cùng Trứu Văn Tĩnh trên con đường mòn lát đá cẩm thạch, bao quanh viền những viên đá là cỏ. Mà xung quanh họ chính là dải đất phủ đầy cỏ và hoa bồ công anh mọc chi chít trông vô cùng thơ mộng, cực kỳ dễ chịu, sảng khoái, thư giãn tinh thần. Trứu Văn Tĩnh thường ngày cũng không có biết trong bệnh viện lại có một nơi hoàn mỹ đến vậy. Đây là lần đầu tiên nàng được tận mắt trông thấy khung cảnh thơ mộng, êm đềm như vậy cho nên biểu hiện cực kỳ vui sướng, gương mặt lại thêm mấy phần rạng rỡ.
- Không ngờ ở đây cảnh lại hữu tình đến vậy.
Nàng nói rồi nàng chỉ tay về phía cái ghế tre, trông đơn sơ nhưng rất gần gũi với thiên nhiên. - Chúng ta qua đó đi.
Hướng Nhật gật đầu bước tới cùng nàng. Thời tiết thật dễ chịu, gió thổi hiu hiu, man mát dịu nhẹ. Trứu Văn Tĩnh ngồi dựa lưng vào thành ghế, cặp mắt lộ vẻ vô tư, dường như đã đánh bay hết mọi chuyện lo âu trong lòng. Hướng Nhật lặng im ngắm nhìn, cắp mắt không rời khỏi làn da trắng mịn trên khuôn mặt của nàng. Trứu Văn Tĩnh liếc nhìn hắn, thấy ánh mắt hắn chăm chú nhìn mình không rời, trong lòng rộ lên chút cảm giác thẹn thùng, tự dưng mở miệng bắt chuyện:
- Theo anh, con người hấp dẫn nhất ở điểm gì?
- Là chính mình.
Hướng Nhật trả lời ngay. Con người tồn tại cả mặt tốt lẫn mặt xấu, không ai là không có khuyết điểm, càng cố che giấu càng trở nên tệ. Thay vào đó hãy cứ là chính mình. Nếu ai thấy ta hấp dẫn chính là hấp dẫn ở sự tự tin của ta. Một người nhìn hoàn hảo nhưng giả tạo thì sớm muộn sự hấp dẫn ban đầu nhiều bao nhiêu cũng trở nên chán ghét bấy nhiêu. Bởi thế sự chân thành luôn đem lại một tình cảm lâu bền.
- Là chính mình ư?
Trứu Văn Tĩnh không hiểu, nàng vẫn cho rằng sự hấp dẫn lớn nhất là ở nhan sắc.
- Giống cô thôi. Mười năm trước cá tính, cùng suy nghĩ như thế nào, mười năm sau vẫn vậy. Sức hấp dẫn như một ma lực khiến mọi đàn ông nổi ý muốn chinh phục.
- Cũng không hẳn vậy. Thời gian trôi đi, suy nghĩ cũng có chút thay đổi. - Trứu Văn Tĩnh hồn nhiên mỉm cười như mùa thu tỏa nắng. - Mà sao anh biết tôi của mười năm trước hấp dẫn như thế nào?
Trứu Văn Tĩnh đột nhiên nhận ra điều bất thường. Dù cậu ta và người ấy là anh em nhưng đâu phải chuyện gì cũng có thể kể ra được, hơn nữa sự quyến rũ của một người nếu không tự cảm nhận thì làm sao biết chính xác?
Hướng Nhật rơi vào lúng túng. Không thể mặt dày mà nói anh họ kể được. Giờ phút này hay là nói thật với nàng? Hướng Nhật căng thẳng nhưng cũng không có để lộ ra ngoài. Nghĩ tới nghĩ lui rốt cuộc vẫn không thể nói. Trước mắt cứ như thế này đi. Thấy Trứu Văn Tĩnh nhìn hắn không rời, ánh mắt rất tập trung mong chờ câu trả lời, Hướng Nhật đành cười khổ:
- Cô nghĩ còn có lý do nào khác?
- Ý anh là anh ấy kể lại cho anh hay sao?
- Có thể xem là như vậy - Hướng Nhật gật đầu, nhìn cặp mặt long lanh của nàng mà âm thầm chịu đựng vô vàn nỗi đau trong lòng - Anh ấy thường xuyên nhắc đến cô, còn nói cô xinh đẹp, hấp dẫn như thế nào. Tôi nghĩ cô hiện tại còn tốt hơn những gì anh ta nhắc đến mấy lần.
Nghe xong sắc mặt Trứu Văn Tĩnh tươi tỉnh thêm mấy phần. Điều ấy đã xác minh rằng Hướng Nhật vẫn yêu nàng như ngày nào. Tuy không biết trong lòng hắn còn có ai khác hay không nhưng nàng vẫn rất vui.
- Cô có cô đơn không?
Suy nghĩ một hồi Hướng Nhật hỏi. Đối với người bên cạnh, hắn phải quan tâm tuyệt đối.
- Sao anh lại hỏi?
Trứu Văn Tĩnh kỳ quái nhìn hắn.
- Từng ấy năm trời, cô không ghét anh ấy chứ?
Hướng Nhật không trả lời, mà hỏi tiếp.
Trứu Văn Tĩnh ngơ ngẩn trong giây lát.
- Thật lòng tôi chưa từng nghĩ mình ghét anh ấy.
- Vậy thì tốt rồi.
Hướng Nhật mỉm cười trong lòng. Người trước mắt không có ác cảm với hắn tự nhiên cũng cảm thấy yên ổn.
- Anh thật tốt.
Trứu Văn Tĩnh mỉm cười. Càng trò chuyện với “cậu em” Hướng Nhật, Trứu Văn Tĩnh càng cảm thấy tình cảm ngày càng gần gũi. Đã nhiều năm rồi chưa có ai quan tâm nàng nhiều như vậy.
- Cô cười rất đẹp. Mong rằng cô sẽ luôn giữ mãi nụ cười ấy.
Nói rồi Hướng Nhật đứng dậy. Trứu Văn Tĩnh còn đang ngẩn người không hiểu câu nói của Hướng Nhật là khen hay còn có ý gì khác, nhưng nàng vội hỏi, có một động lực trong lòng thôi thúc nàng hỏi:
- Anh phải đi à?
- Không.
Hướng Nhật nhìn nàng, hắn lắc đầu, rồi đưa bàn tay ra:
- Tới giờ khám lấy thuốc rồi. Để tôi đưa cô về.
- Được.
Trứu Văn Tĩnh mặt ửng đỏ đưa tay ra. Đã nhiều năm trời chưa có ai nắm cổ tay nàng, thân thể khó tránh khỏi ngượng ngạo. Mà người trước mắt, sao có thể quan tâm nàng tới mức này kia chứ. Ngay cả giờ uống thuốc cũng nhớ hộ nàng.
***
Lúc tạm biệt Trứu Văn Tĩnh trời đã xế chiều. Hướng Nhật vội vàng chạy về căn biệt thự nhỏ. Bởi vì hồi sáng đã hứa với Lưu Phi ghé qua xem các nàng trang trí nhà cửa. Nói thật lòng đối với loại chuyện này Hướng Nhật chả hiểu cái quái gì, nhưng vẫn phải đi xem cho có lệ. Tới lúc ấy, chỉ cần gật đầu tán thưởng vài câu là êm xuôi.
Tiếng chuông cửa vừa reo, rất nhanh trong nhà đã có tiếng người chạy ra. Cũng bởi năng lực quan sát phi thường, Hướng Nhật dễ dàng biết người chạy ra mở cửa là ai dù chưa nhìn thấy mặt. Biết rõ đối tượng nên trong lòng có chút kích thích, bởi là nàng thì hắn cũng không ngại trọc ghẹo vài câu.
Trong nhà, Tiết Băng khẩn trương chạy ra mở cửa, thân hình nàng cao, thon gọn trong bộ đồ thun bó sát. Đập vào mắt Hướng Nhật hai bầu ngực vô cùng kích thích, nhìn chúng giống như đang nhảy múa trên đôi chân thon dài trắng nõn không tì vết.
Nhìn thấy hắn, Tiết Băng nở một nụ cười tươi như hoa:
- Mừng anh trở về.
Hướng Nhật bởi thái độ bất thường của cô nàng mà tinh thần bị sốc nhẹ. Nhất thời ý niệm trọc ghẹo nàng đã tan thành mây khói. Chẳng phải cô bé này thường ngày vẫn lạnh lùng, lãnh đạm hay sao mà hôm nay dở chứng nhã nhặn, hiền dịu thế nhỉ?
- Lưu Phi cùng các nàng đâu?
Hướng Nhật bước vào nhà, ngắm nhìn một lượt phòng khách. Cảm khái sự tài tình của mấy cô gái. Quả nhiên nhà có phụ nữ bao giờ cũng gọn gàng, ngăn nắp.
- Lưu Phi tiểu thư mấy người họ đều đi sắm đồ cả rồi.
Tiết Băng thành thật trả lời, trên khuôn mặt có chút buồn phiền hiện ra.
- Sao cô không đi cùng họ?
Hướng Nhật thấy có điểm kỳ quặc. Không lý nào các nàng đi chơi lại để mình Tiết Băng ở lại, trừ khi chính nàng muốn thế.
- Tôi đoán anh sẽ về nên quyết ở nhà đợi. Mà anh định chừng nào mới dạy võ cho tôi?
Tiết Băng mong chờ. Ngồi trên ghế sofa, oán giận nhìn hắn. Cũng tại muốn gặp hắn nàng đành bỏ lỡ buổi mua sắm thú vị.
Hướng Nhật cười khổ. Đối với cô nàng này thật sự Hướng Nhật cũng không biết phải làm gì. Trước mắt cứ quen thân nàng cái đã.
- Tiết Băng này. Có thể nói cho tôi biết vì sao cô muốn học võ không?