Chẳng lẽ bởi lẽ trong lòng u ám nên không thể thấy được chuyện tốt xảy ra trước mặt? Mặc kệ suy đoán của mọi người, Hướng Nhật lôi Richard đi không để cho Monica kịp có cơ hội nổi giận, lóe lên đã nhanh chóng biến mất phía sau đám người, dắt theo Dịch Trù Ngu vẫn đang ngẩn ngơ theo sau. Hắn tin rằng sau việc này màn cầu hôn vốn lãng mạn nhất định sẽ biến thành trò hề, mà cảnh lãng mạn vất vả lắm mới tạo nên được bị phá hư hắn tin rằng Richard cũng chẳng còn mặt mũi nào tiếp tục.Monica chỉ biết trừng mắt nhìn hắn rời đi, nghiến răng nghiến lợi nhìn bóng dáng Hướng Nhật xa dần, nàng chưa từng thấy người đàn ông nào mất phong độ thân sĩ như vậy, nếu sớm biết tính hắn như thế trước kia nhất định sẽ không tìm tới.
Cảnh này khiến người chung quanh không nói nên lời, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, câu hỏi này cũng thực quá li kì. Hướng Nhật kéo Dịch Trù Ngu chạy thật nhanh, đến khi không còn nhìn thấy đám người phía sau mới dừng lại. Trong lòng cảm thấy buồn cười, từ khi nào mình trở nên trẻ con như vậy? Chẳng lẽ vì thân thể nhỏ lại nên suy nghĩ cũng bị trẻ hóa đi sao?- Em họ, vừa rồi…Dịch Trù Ngu nghi ngờ nhìn hắn nhưng cũng không hỏi rõ ràng, hiển nhiên đang chờ Hướng Nhật nói.- Nhìn thằng kia không vừa mắt.Hướng Nhật thản nhiên nói.- Chỉ vậy thôi.Hiển nhiên Dịch Trù Ngu không tin, vừa rồi đôi tình nhân kia chuẩn bị hôn nhau thì em họ liền lao tới, nếu nói không có chuyện gì nàng chẳng tin nổi. Nhìn ánh mắt long lanh của nàng Hướng Nhật chỉ biết đầu hàng:- Được rồi, anh thú thực với em, thật ra thì anh không muốn thấy cô ấy bị gã đàn ông kia ôm.Dịch Trù Ngu ngẩn người, trong lòng có chút nhức nhối nhưng rồi lại cảm thấy ngọt ngào, ít nhất nàng cũng biết được em họ không lừa mình, bí mật từ tận đáy lòng này cũng nói ra.- Chúng ta về thôi.
Hướng Nhật không biết trong lòng Dịch Trù Ngu nghĩ gì, sợ nàng suy nghĩ lung tung nên lảng sang chuyện khác, vội vàng kéo nàng lên xe taxi.…Hiển nhiên taxi không thể vào khu biệt thự Chân Long, hai người xuống xe trước cửa biệt thự rồi mới đi vào. Khu nhà cao cấp số 56, mặc dù Hướng Nhật có chìa khóa nhưng sợ mở cửa liền đem một cô gái vào sẽ hù dọa Hướng mẫu nên đành phải ấn chuông, Tiếng bước chân truyền tới, cửa mở ra, Hướng mẫu đã trẻ lại thò đầu ra, rõ ràng là có chút do dự, có lẽ là lo lắng người quen nhận ra nhưng vừa thấy Hướng Nhật thì thờ phào nhẹ nhõm.
- Sao lại về rồi, không phải là nói đến trường sao? Mới có một tí…Đột nhiên liếc mắt thấy cô bé xinh đẹp sau lưng quý tử thì khựng lại, thầm đánh giá Dịch Trù Ngu, trong lòng thầm suy đoán có phải là phụ nữ bên ngoài của con trai hay không? Vừa nghĩ đến thì lại đau đầu.- Mẹ, con giới thiệu một chút.Hướng Nhật thấy vẻ mặt của Hướng mẫu liền biết bà “hiểu lầm” nên vội vã kéo Dịch Trù Ngu tới.- Đây là…
Nhưng chưa kịp nói tiếp thì đột nhiên Dịch Tiểu Quân đi ra, nhíu mày nhìn Dịch Trù Ngu:- Trù Ngu, sao cháu đến đây?- Cô út.Hiển nhiên Dịch Trù Ngu chưa kịp chuẩn bị trước sự xuất hiện của Dịch Tiểu Quân, vội vã đáp lời rồi cúi đầu. Nhìn thấy bộ dạng chuột thấy mèo hiển nhiên rất sợ hãi cô út.- Trù Ngu?Hướng mẫu nghe xong liền sửng sốt, rồi lại nhớ ra gì đó liền mừng rỡ nhìn Dịch Trù Ngu, kích động kéo tay nàng:- Cháu là Trù Ngu?Dịch Trù Ngu bị nắm tay đau nhức nhưng không dám la lên, nhìn người phụ nữ trẻ với vẻ mặt kích động trước mặt cũng không liên quan thế nào với Hướng Nhật nên cũng không dám gọi loạn.Hướng Nhật thấy nàng lúng túng liền giới thiệu:- Đây là mẹ tôi, chị họ, là cô lớn của chị.
Làm trò trước mặt Hướng mẫu nên hắn cũng không dám gọi tên Trù Ngu, hai người ngồi trên xe đã bàn bạc kĩ càng, mục đích là tránh bị Hướng mẫu nghi ngờ. Nghe em họ giới thiệu Dịch Trù Ngu liền trợn mắt, không tin nổi, đây là cô lớn sao? Sao có thể chứ? Làm sao mà còn trẻ hơn cả mình được?- Vào đi, mừng quá mà quên mất.Hướng mẫu biết bề ngoài của mình khiến cháu gái kinh hãi, nhất thời không tiện giải thích nên kéo Dịch Trù Ngu vào trong. Mọi người ngồi vào ghế của mình, lúc này Hướng mẫu mới buông tay Dịch Trù Ngu ra, vẻ mặt đầy kích động:
- Hai mươi năm không gặp, Trù Ngu đã lớn thế này rồi. Lão gia tử cùng lão thái thái có khỏe không?- Dạ.Dịch Trù Ngu khẽ gật đầu, vẫn đề tại sao cô lớn trẻ như vậy nàng cũng gác sang một bên, lúc này nàng chỉ nghĩ làm sao để cô lớn hài lòng hay nói đúng hơn là muốn lấy lòng sao cho thỏa đáng.- Khỏe là tốt rồi, khỏe là đáng mừng. Hai mươi năm rồi, ta…Nói đến đây khóe mắt Hướng mẫu đỏ hoe, nếu không phải lần đầu tiên gặp cháu gái sau hai mươi năm sợ rằng sớm đã rơi lệ. Thực ra Hướng Nhật sớm đã đoán được phản ứng của bà, lâu ngày không gặp người thân khẳng định sẽ nhớ đến chuyện xưa, cảm xúc đan xen :- Mẹ, hôm nay phải vui mừng mới đúng.
Hướng mẫu liền trợn mắt :- Tôi không biết sao ? Còn cần anh nhắc nữa ! Lại nói, tôi còn chưa tính sổ với anh, biết chị họ tới sao không báo về nhà trước một tiếng, giờ khiến tôi chẳng kịp chuẩn bị gì cả.Thấy mẹ sắp nổi trận lôi đình Hướng Nhật liên ngoan ngoãn câm miệng, lúc này tốt nhất không nên chọc vào ổ kiến lửa. Dịch Trù Ngu thấy hắn bị mắng mặc dù có hơi sợ cô lớn nhưng vẫn giải thích :- Cô, cháu cũng vừa mới báo cho cậu ấy, cô cũng đừng trách em họ.Nhìn cháu gái đầu vẻ hiền từ, Hướng mẫu nhẹ nhàng nói với con trai :- Nể mặt Trù Ngu lần này tôi tạm tha cho anh.
Hướng Nhật cười khổ. Dịch Tiểu Quân nắm cơ hội này nhíu mày hỏi Dịch Trù Ngu :- Trù Ngu, cháu tới Bắc Hải lão gia tử có biết không ? Lão thái thái bảo cháu tới sao ?Nàng thấy lão gia tử đã định hôn ước cho Trù Ngu, không thể để nàng một mình tới Bắc Hải, trước kia nghe lão gia từ nói phong thanh muốn đem cháu gái duy nhất đời thứ ba của Dịch gia gả cho con cháu Trình gia. Vậy nên Dịch Trù Ngu tới Bắc Hải chỉ có thể là lão thái thái sai bảo.