Hướng Nhật lần này trở về, cũng không có thông báo trước cho bất kỳ ai. Cho dù là Hướng mẫu vừa mới gọi qua Mỹ cũng không nghĩ rằng Hướng Nhật lại có thể về nước nhanh đến như vậy.
Bốn mươi phút sau, chiếc xe biển đỏ đã tới trước cửa khu biệt thự Chân Long, bị bảo vệ khu chặn lại. Sau một vài phút, chủ xe đã xuất trình được giấy tờ nên được các anh cho đi tiếp. Xe chậm rãi chạy thẳng vào trong khu biệt thự, rốt cuộc xe cũng đã về đến cửa nhà.
Cảm ơn tài xế một câu, Hướng Nhật xuống xe, lặng lẽ đi tới trước cửa nhà. Lấy chìa khóa ra, nhẹ nhàng mở cửa đi vào. Đập vào mắt hắn là hai bàn mạt chược trong phòng khách đang kín chỗ. Hình như mỗi lần hắn trở về, những nữ nhân này đều đang chơi mạt chược thì phải. Hơn nữa mỗi lần hắn quay về, bọn họ đều đang tập trung chơi không chú ý gì tới hắn, dĩ nhiên, lần này cũng là như vậy.
Mình quay trở về, không có người để ý tới, Hướng Nhật xấu hổ ho khan một tiếng. Tiếng ho khan bất thình lình này, cuối cùng cũng đem được mấy nữ nhân trong thế giới mạt chược quay trở về thực tế.
Chúng nữ sau khi phục hồi tinh thần lại, thấy Hướng Nhật đã trở về, cũng có vẻ kích động không thôi, chí ít, đại đa số là như vậy. Về phần bác gái là trường hợp đặc biệt.
Thấy chúng nữ kích động, Hướng Nhật đắc ý sờ sờ mũi, xem ra mị lực của hắn vẫn còn lớn lắm. Đang định giang hai tay ra ôm mấy người đẹp vào lòng, Hướng mẫu lại đột nhiên đứng dậy, một tay bấu chặt lấy lỗ tai Hướng Nhật, kéo đi lên lầu hai.
Chứng kiến Hướng Nhật bị mẹ chồng tương lai kéo lên lầu hai tra khảo, mặc dù mọi người đều rất mong nhớ Hướng Nhật, muốn cùng hắn thân mật, nhưng lại sợ làm trái ý mẹ chồng, chỉ có thể ở lại phòng khách đợi chờ thời gian trôi qua.
Lầu hai, phòng Hướng mẫu.
- Hướng Quỳ, ngày mai ba con sẽ tới, nhiều người con dâu tốt như vậy, thiếu đi người nào mẹ cũng tiếc, con định làm như thế nào đây?
Nhìn Hướng Nhật đang không ngừng xoa lỗ tai trước mặt, Hướng mẫu nghiệm nghị hỏi.
- Ách, binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, đến lúc đấy rồi hãy tính đi mẹ. Con là con trai của bố mẹ đấy, lẽ nào ông ấy có thể làm thịt con hay sao?
Thấy Hướng Nhật trước mắt thể hiện ra bộ dạng lợn chết không sợ nước sôi, Hướng mẫu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói:
- Cậu thì giỏi rồi, thôi thì kệ cậu. Nhớ! Ngày mai 10h sáng, ra sân bay đón ông ấy. Còn nữa, việc hẹn gặp với cha mẹ Tiểu Uyển, tôi đã nói với cậu từ lâu lắm rồi, cậu cứ ậm ừ cho qua là sao hả? Lần này, trong vòng 3 ngày, nếu như tôi mà còn không được gặp cha mẹ Tiểu Uyển nữa, cậu cứ chờ xem tôi giải quyết cậu như thế nào.
Nói xong, Hướng mẫu đuổi Hướng Nhật ra khỏi gian phòng mình. Bà biết mấy ngày liên tiếp này mấy người con dâu mình rất nhớ mong Hướng Nhật, nhất định có rất nhiều lời muốn nói với Hướng Nhật. Với tư cách là một bà mẹ chồng hiện đại, cũng không thể đi làm bóng đèn, phá vỡ bầu không khí thân mật của bọn nó được, nhất định phải tránh đi một chỗ.
Chúng nữ thấy Hướng Nhật từ lầu hai đi xuống, mẹ chồng không có đi cùng, vì vậy liền cùng nhau xông tới. Hướng Nhật ôm lấy từng người một, kéo mọi người cùng ngồi xuống ghế sa lon. Đương nhiên, mấy cái ôm này cũng chỉ dành cho mấy người bạn gái ở ngoài sang mà thôi.
Nhìn chúng nữ vây quanh mình, Hướng Nhật mở miệng nói:
- Các lão bà à, có nhớ anh nhiều không.
Vừa dứt lời, đã khiến Phạm Thải Hồng xinh đẹp rạng ngời ở bên cạnh không thể mặc kệ nữa rồi. Hắn nói lời này, không phải bao quát cả nàng vào trong sao? Nghĩ tới đây, Phạm Thải Hồng liền nhảy ra quát:
- Tên vương bát đản kia, ai là các bà xã của ngươi. Nói cho ngươi biết, ta và ngươi chẳng có bất kỳ quan hệ gì cả.
Nhìn Phạm Thải Hồng nổi giận, Hướng Nhật nhàn nhạt nói:
- Bác gái Phạm à, ta có nói ngươi sao? Xin ngươi đi soi gương đi, cũng đã hơn mấy chục cái tuổi đầu rồi, vậy mà vẫn còn nghĩ mình còn trẻ lắm ấy, giả bộ nai tơ nữa. Ta cùng các lão bà của ta thân thiết, liên quan quái gì đến ngươi, người biến ra chỗ khác cho thoáng đi, ở đây chướng mắt quá.
Nói xong, Hướng Nhật kéo nữ cảnh quan ngồi lên đùi mình, hai tay sờ sờ cái bụng nàng, ánh mắt khiêu khích nhìn Phạm Thải Hồng. Dịu dàng nói:
- Tiểu Uyển, cục cưng có nhớ anh không, mấy ngày nay bác gái nào đó có quấy rầy gì em không?
Nói xong, Hướng Nhật vẫn còn cầm bàn tay của nữ cảnh quan lên hôn một cái, sau đó lại nhìn thoáng qua khiêu khích Phạm Thải Hồng.
Thấy một màn như vậy, Phạm Thải Hồng nổi trận lôi đình, kéo Liễu Y Y bên cạnh, đi nhanh vào trong phòng ngủ.
Liễu Y Y tuy rằng cũng như chúng nữ, rất nhớ Hướng Nhật. Có điều thân phận của nàng không chịu được ánh nắng ngoài sáng, bản thân nàng còn chưa thể quang minh chính đại với Hướng Nhật, cho nên chỉ có thể theo Phạm Thải Hồng đi vào trong phòng ngủ.
Buổi tối, Hướng Nhật và mọi người ăn cơm tối xong, đang dự định tìm kiếm lấy một mục đích, đi lên lầu cùng các nàng đàm đạo chuyện nhân sinh, thì tiếng điện thoại của hắn vang lên.
Cầm điện thoại lên xem, Hướng Nhật thấy đây là một số lạ gọi tới. Hắn vừa ấn nghe, đầu kia liền nói:
- Xin hỏi, đây có phải là số của Hướng tiên sinh không?
- Đúng rồi, ai vậy nhỉ?
- Hướng tiên sinh, buổi trưa chúng ta đã gặp nhau, ngài nhờ ta đi đón người, ngài còn nhớ rõ không?
- À, ta nhớ ra rồi, mà có việc gì vậy?
- Là như thế này Hướng tiên sinh, người chúng tôi đã đưa đến rồi.
- Nhanh vậy sao?
- Đúng vậy, chúng ta dùng chuyên cơ đi đón người mà, Hướng tiên sinh ngài xem, là ngài tới đón, hay là chúng tôi đưa cô ấy qua chỗ ngài đây.
- Ách, để ta đi đón nàng ấy đi.
- Vâng.
Vâng một câu xong, đầu điện thoại bên kia đọc cho Hướng Nhật một cái địa chỉ.
Cúp điện thoại, Hướng Nhật lấy lý do đi có việc, chào mọi người một câu, mở cửa đi thẳng ra ngoài.