Hướng Nhật tham quan cũng không được bao lâu bởi vì không lâu sau thì Lưu Phi trở về.
Nàng vẫn là hình tượng lãnh diễm như trước, ăn mặc không khác lắm so với Tiết Băng, đều là đồ thể thao màu trắng, vóc người mặc dù không có đầy đặn như Tiết Băng những cũng thon cao mê người.
Mái tóc màu đen, ánh mắt màu đen, không nhìn ra được cụ thể là người nước nào, bởi vì những đường cong trên gương mặt lại mang theo nét phong tình của người Âu Mỹ.
Sau nhiều ngày không gặp nam nhân của mình, nàng vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa vui mừng kích động nói: “Hướng, anh đã trở về rồi.”
“Ừ.” Lưu Phi là người duy nhất gọi hắn là “Hướng”, vừa thân mật hơn vừa có chút cẩn trọng, “Thu thập đồ đạc một chút, chúng ta đi chỗ khác ở.”
“Vâng.” Lưu Phi không chần chờ chút nào, ít nhất không giống đệ tử nào đó còn hỏi lung tung này nọ.
Đồ đạc rất nhanh được thu thập xong, thật ra thì cũng không có bao nhiêu đồ cả, dùng một cái rương hành lý đã có thể chứa hết trang bị.
Hướng Nhật mang theo hai người Lưu Phi cùng Tiết Băng gọi một chiếc xe taxi đi tới căn biệt thự nhỏ kia của hắn.
Sau khi đưa Lưu Phi cùng Tiết Băng đi vào, lại giới thiệu với hai người Alice cùng Lâm Dục Tú, Hướng Nhật lại mã bất đình đề* chạy tới chỗ khách sạn Hướng mẫu cùng Hướng phụ đang ở.
(mã bất đình đề: ngựa không ngừng vó)
Khách sạn chẳng qua chỉ là một khách sạn ba sao bình thường, giá cả tầm trung, trước khi tới Hướng Nhật đã gọi điện cho Hướng mẫu hỏi số phòng đang ở rồi.
Sau khi đến nơi, tâm tình có chút khẩn trương gõ cửa một cái.
Cửa rất nhanh được mở ra, một thân ảnh cao lớn xuất hiện ở cửa, cơ hồ chặn lại toàn bộ cửa vào luôn.
Thân ảnh cao lớn ít nhất có 1m85 trở lên, là một người đàn ông... nói thế nào nhỉ, tuổi chừng 37 38, dáng vẻ chưa đến 40 tuổi, để một mái tóc cắt ngắn, tướng mạo không anh tuấn ngược lại có chút bình thường, nhưng mà trên người có một loại khí chất đặc biệt, cho người ta cảm giác cực kỳ trầm ổn, người khác vừa nhìn thì sẽ có một loại cảm giác yên tâm.
“Cha.” Thấy khuôn mặt đối phương có dáng dấp rất giống mình, Hướng Nhật lập tức biết người trước mặt là ai, nhỏ giọng kêu một tiếng.
“Ừ, vào đi.” Hướng phụ tránh người qua một bên để cho hắn đi vào.
Hướng Nhật đi vào, nhận thấy phòng khách sạn cũng không lớn, chẳng qua là có thêm một cái phòng tắm mà thôi.
Hướng mẫu đang ngồi trên giường xem tivi, thấy hắn đi vào mặt cũng không thay đổi nhìn hắn một cái, không nói gì cả. Đoán chừng là còn đang giận hắn ở nước Mỹ lâu như vậy, ngày hôm qua trở về cũng không tới gặp luôn, hiển nhiên thằng này xem vợ nặng hơn mẹ nhiều.
“Nghe mẹ con nói con đi nước Mỹ?” Bên mép giường để hai cái ghế salon, Hướng phụ kéo một cái ra ngồi xuống, sau đó chỉ cái còn lại nói, “Ngồi đi.”
“Dạ, con mới từ Mỹ về lại.” Hướng Nhật một bên nói, một bên ngồi xuống ghế salon. Hướng phụ đồng dạng khuôn mặt cũng không có biểu tình gì, nhưng mà cùng khuôn mặt không biểu tình của Hướng mẫu lại bất đồng.
Có thể nhìn ra được bà chẳng qua là cố ý xụ mặt, mà Hướng phụ lại để cho người ta hoàn toàn không biết ông ấy đang nghĩ gì, mang một loại cảm giác uy nghiêm thần bí.
“Quốc gia giao nhiệm vụ cho con hả?” Hướng phụ hỏi tiếp.
“...Vâng.” Hướng Nhật có chút chột dạ, bởi vì trước kia hắn đi nước Mỹ đã giải thích với Hướng mẫu mà quốc gia phái đi làm nhiệm vụ, trên thực tế quả thật là có nhiệm vụ đang chờ hắn, chính là cái nhiệm vụ đặc thù mà Trần thượng tướng đã nói, có thể dùng phí nhiệm vụ để đi đi nước ngoài du lịch cũng được, chẳng qua là đến bây giờ cũng không có để cho hắn đi làm mà thôi, đoán chừng là thời cơ chưa tới.
“Ta đã thấy người có dị năng rồi, dị năng của con là gì?” Hướng phụ nhìn hắn hỏi tiếp.
Hướng Nhật liếc nhìn Hướng mẫu trên giường một cái, biết bà đem chuyện mình có dị năng nói cho Hướng phụ, suy nghĩ một chút nói: “Thủy dị năng và lực lượng!”
“Nhìn một chút xem.” Hướng phụ tựa hồ hứng thú, khuông mặt không biểu tình rốt cục có một chút sắc thái, trừ tò mò ra còn có nghi ngờ nữa.
Hướng Nhật không nghĩ tới Hướng phụ lại muốn được tận mắt chứng kiến, nhưng mà hắn cũng không có cảm thấy kỳ quái lắm, con trai đột nhiên biến thành phi nhân loại, làm cha mẹ ngoại trừ lo âu ra cũng có chút tò mò con trai rốt cuộc trưởng thành đến trình độ nào rồi.
Hướng Nhật không có nhiều lời, xòe bàn tay ra, lòng bàn tay hướng lên, sau đó chỉ thấy phía trên lòng bàn tay đột nhiên xuất hiện một thủy cầu lớn chừng nắm đấm, thủy cầu không ngừng xoay tròn lớn lên, rất nhanh biến lớn gần bằng một quả bóng rổ...
Không chỉ Hướng phụ thấy khiếp sợ và không dám tin, ngay cả Hướng mẫu đang ngồi trên giường xem tivi cũng bị hấp dẫn, mặc dù sớm biết con trai là người có dị năng, nhưng thấy biểu hiện giống như ma pháp vậy cũng hoàn toàn bị kinh hãi.
“Tốt lắm, thu lại đi.” Nhìn thủy cầu trên tay con trai càng ngày càng lớn, đường kính đã vượt quá một thước, Hướng phụ khoát tay nói.
Hướng Nhật là cố ý biểu diễn ra như vậy, nếu không thủy cầu có thể trong nháy mắt trở nên lớn luôn, thậm chí căng đầy cả gian phòng này, mà ở trước mặt hai người hai người Hướng phụ chỉ từ từ đem thủy cầu cho lớn lên, như vậy mới cho mắt thường cái nhìn ấn tượng nhất.
“Vừa nãy con còn nói lực lượng, đó cũng là dị năng sao?” Sau khi xem qua thủy dị năng, Hướng phụ tựa hồ đối với lực lượng của con trai cũng có chút mong đợi.
“Không kém bao nhiêu đâu ạ.” Hướng Nhật vừa nói, một bên đưa ra một ngón tay đâm xuống vào bàn gỗ dày bên cạnh, không hề gặp phải trở ngại gì, giống như đậu hủ vậy, trong nháy mắt xuyên thủng bàn gỗ.
Lực lượng mới là thứ hắn cường đại nhất, trong lòng Hướng Nhật có chút đắc ý, bất quá hiển nhiên lần này hắn không có làm ra biểu diễn gì lạ lại bị coi thường, bởi vì trên mặt Hướng phụ không có biểu tình thần kỳ như khi thấy thủy cầu, ngay cả Hướng mẫu trên giường cũng có biểu tình như vậy, có thể là do lần biểu diễn này không có đẹp mắt bằng cái “ma pháp thủy cầu” vừa nãy.
Hướng Nhật có chút dở khóc dở cười, xem ra dị năng là phải biểu diễn ra loại huyễn cảnh ma pháp như thủy cầu mới có thể chấn nhiếp người khác, nếu không ngược lại sẽ bị xem thường mất.
“Năng lực càng lớn, trách nhiệm càng nhiều, hy vọng con sau này dùng tốt dị năng, cống hiến nhiều cho quốc gia.” Sau khi xem qua dị năng của con trai, trên mặt Hướng phụ mang theo một loại ung dung, thần sắc cũng không nghiêm túc như trước nữa.
“Con biết rồi, cha.” Hướng Nhật gật đầu một cái, Hướng phụ dù sao trước kia cũng từng đi lính, loại ý thức này chính là lớn nhất.
“Con biết không, trong quân đội của cha cũng từng tuyển chọn qua người có dị năng...” Hướng phụ bỗng nhiên lộ ra vẻ tưởng niệm.
“Người có dị năng còn có thể tuyển chọn sao?” Hướng Nhật vẻ mặt đầy cổ quái.
“Chính là tuyển chọn người có tư chất dị năng hay không, đáng tiếc ta thất bại, không có vượt qua...” Trên mặt Hướng phụ mang theo vẻ tiếc nuối sâu sắc, đoán chừng đây cũng là chuyện tiếc nuối nhất trong đời của ông ấy, chuyện cũng đã qua mười mấy hai mươi mấy năm ông cũng chưa buông xuống được.
Thấy biểu tình tiếc nuối như vậy của ông, Hướng Nhật trong lòng chợt động một cái: “Con có một phương pháp có thể cho cha trở thành người có dị năng.”
Nghe được lời của hắn, Hướng phụ liền nhìn thẳng vào hắn, qua một hồi lâu mới lên tiếng: “Bây giờ ta đã qua tuổi tranh cường hiếu thắng, cũng không có khả năng trở lại quân đội, bất kể phương pháp kia của con là làm sao có được cũng bảo vệ nó cho tốt, đừng tùy tiện để cho người khác biết, trên thế giới này cũng không phải tất cả mọi người đều hi vọng trở thành người có dị năng đâu.”
“Vâng.” Hướng Nhật bị “dạy dỗ” nhưng trong lòng cũng thấy rất ấm áp, bởi vì rõ ràng là Hướng phụ muốn tốt cho hắn.
Thấy con trai có thể nghe lời, Hướng phụ vui mừng vỗ vai hắn một cái: “Nếu đã tới rồi thì không cần đi sớm, chờ chút nữa cùng cha mẹ đi ăn sáng luôn, thuận tiện gặp chiến hữu của cha một chút.”
...