Mục lục
[Dịch] Đỉnh Cấp Lưu Manh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên đường đi, Hướng Nhật suy nghĩ rất nhiều, Tô Úc mất tích đơn giản chỉ có thể xảy ra hai khả năng. Thứ nhất chính là nàng trốn đi, thứ hai là có người “giấu” nàng đi. Nhưng nghe giọng nói của Phương đại thư ký thì hình như không phải khả năng thứ nhất, như vậy là khả năng thứ hai, nhất định có ai đó dùng bạo lực bắt giữ giam cầm nàng.

Nếu là như vậy, vấn đề này hắn cần phải suy nghĩ kỹ một chút, rốt cục là vì nguyên nhân gì mà người nào đó phải đem nàng “giấu” đi, là vì hắn hay bởi vì một số nguyên nhân từ phía nàng? Hướng Nhật cũng không thể không nghĩ tới, dù sao quan hệ của hắn và Tô Úc nếu như có người muốn điều tra cũng không phải không có chút dấu vết nào, chỉ riêng việc hắn một mình đi tới tổng công ty Hướng Nhật mấy lần cũng đủ để suy ra vài vấn đề, nếu như kẻ kia nhắm vào hắn, như vậy việc bắt cóc Tô Úc cũng không phải không có khả năng.

Hướng Nhật vội vã chạy tới văn phòng tổng công ty Hướng Nhật, Phương Oánh Oánh đã sớm ra đón chờ tại cửa, Hướng Nhật vội hỏi ngay:

- Xảy ra chuyện gì? Tô Úc sao lại mất tích?

Sắc mặt Phương Oánh Oánh sầm xuống, mở miệng muốn trả lời rồi lại thôi, nàng lập tức ra hiệu cho hắn theo nàng đi vào, ở góc độ nàng xoay người lại phía sau mà Hướng Nhật không thể nhìn thấy, mắt nàng hiện lên một tia đắc ý pha lẫn chút phức tạp.

Hướng Nhật không nhìn thấy điều này, tưởng Phương Oánh Oánh muốn hắn đi theo vào phòng làm việc, cũng không suy nghĩ nhiều liền đi theo sau nàng.

Tiến vào phòng làm việc không phải phòng của Phương Oánh Oánh mà là văn phòng tổng giám đốc, Tô Úc.

Mới vừa tiến vào, nhìn thấy một nữ nhân xinh đẹp vẻ mặt có chút khẩn trương đang ngồi ngay ngắn tại bàn làm việc, Hướng Nhật trợn tròn mắt, bởi vì nữ nhân xinh đẹp này không phải ai khác mà chính là người bị “mất tích” – Tô Úc, Hướng Nhật líu lưỡi chỉ vào nàng:

- Tô Úc? Cô không phải…

Không đợi hắn nói xong, Tô Úc đứng dậy bối rối nói:

- Xin lỗi ông chủ, đây đều là… Oánh Oánh nói đùa với ông chủ thôi.

- Nói đùa?

Hướng Nhật dở khóc dở cười, trong lòng không tự chủ được thở phào một hơi, nhưng đồng thời cũng vô cùng tức giận, ngang nhiên đùa giỡn kiểu này, có thể tuỳ ý đùa lung tung vậy sao? Nhưng hắn lại không thể nổi giận với Tô Úc, người luôn đối với hắn hết sức cung kính, Hướng Nhật chỉ có thể chĩa mũi súng về phía nữ thư ký đang đứng một bên, mặt mày đỏ bừng vì rất muốn cười mà phải nhịn xuống, hắn hét lớn:

- Phương Oánh Oánh! Tốt nhất cô mau cho tôi một lời giải thích!

- Giải thích?

Phương đại thư ký giả ngây giả dại đứng lên, vẻ mặt vô tội.

- Giải thích cái gì? Không có gì phải giải thích cả, ta chỉ muốn kiểm tra phản ứng của ngươi, xem ngươi có thể trong vòng năm phút đồng hồ chạy kịp tới đây hay không thôi.

- Cô…

Hướng Nhật tức tới mức muốn nhào qua đạp cho cô nàng đang giỡn mặt mình mấy đạp, nhưng ngại Tô Úc đang ở bên cạnh, cuối cùng hắn đành dằn xuống, song sắc mặt thì sầm xuống đầy giận dữ:

- Cô biết vừa rồi tôi rất lo lắng hay không? Đùa kiểu này sau này cho tôi xin, nếu không đừng trách tôi ngay cả huynh đệ cũng không thèm nhận!

Thấy lưu manh thật sự tức giận, Phương Oánh Oánh trong lòng cũng có chút run run, không dám tiếp tục giả bộ ngớ ngẩn, nghiêm mặt lại:

- Xin lỗi, ta đã sai rồi!

- Một câu xin lỗi sẽ xong sao?

Hướng Nhật khó chịu hừ một tiếng, nhưng vẻ mặt đã hòa hoãn hơn nhiều. Dám lừa gạt hắn mà chỉ nói một câu xin lỗi là cho qua sao? Thiên hạ ở đâu có chuyện dễ dàng như vậy, bản thân hắn còn tưởng nàng chỉ gọi điện khi có việc quan trọng, như vậy xem ra sau này khi nhận điện thoại của nàng tốt nhất là không nên hoàn toàn tin tưởng.

- Ngươi đường đường là một ông chủ lớn, có cần so đo cùng nhân viên dưới quyền nhỏ xíu như ta không?

Thấy lưu manh mặt có chút giãn ra, Phương Oánh Oánh ra vẻ yếu ớt đáng thương nói.

Tô Úc cũng chủ động gánh chịu trách nhiệm:

- Ông chủ, đây là chủ ý của tôi, anh không nên trách Oánh Oánh.

Hướng Nhật thở dài trong lòng, vừa mới rồi rõ ràng nói là Oánh Oánh nói đùa, sao bây giờ chớp mắt đã lại nói khác đi. Nhưng đối với Tô Úc hắn khoan dung hơn rất nhiều, chủ yếu là không quen thân với nàng, huống chi nàng lại là trợ thủ đắc lực của hắn. Hướng Nhật không thể trách nàng chỉ nhẹ nhàng nói:

- Thôi được rồi, chuyện này coi như cho qua, nhưng sau này không nên đùa như vậy nữa. Chuyện “Sói tới” (1) các cô chưa từng nghe qua sao?

Hướng Nhật dùng câu chuyện xưa “Sói tới” để cảnh tỉnh các nàng, đừng để đến lúc thật sự xảy ra chuyện mà hắn lại tưởng rằng đang nói đùa không kịp thời chạy tới thì khổ.

Nói xong, hắn hướng sang nữ thư ký rõ ràng là “lợn chết không sợ nước sôi” (điếc không sợ súng) đang đứng một bên kêu lên:

-Phương Oánh Oánh, cô qua đây cho tôi.

- Làm gì, muốn đánh ta sao? Có Tô giám đốc ở đây, ngươi dám à!

Phương đại thư ký lui về sau một bước, vừa làm bộ sợ hãi vừa la toáng lên

Hướng Nhật biết cô nàng này quen thân với mình, nghiễm nhiên không coi mình là người ngoài, nhất thời tức giận nói:

- Không giáo huấn cho cô một trận sau này có thể cô cưỡi lên đầu tôi mất. Nói! Tại sao làm như vậy?

Hướng Nhật nhớ mới vừa rồi nữ thư ký nói là muốn kiểm tra phản ứng của hắn, kiểm tra phản ứng gì cơ chứ? Chẳng lẽ cô nàng muốn thí nghiệm xem nếu Tô Úc thật sự xảy ra chuyện thì hắn có thể trong thời gian ngắn chạy tới cứu viện không? Hướng Nhật không tin cô nàng lại đột nhiên nảy ra ý tưởng cho rằng có người muốn gây bất lợi đối cho Tô Úc, nhất định là trong lòng cô nàng có toan tính gì đó, hắn muốn hỏi lại cho rõ ràng.

Phương Oánh Oánh nhìn thoáng qua Tô Úc đang đỏ mặt đứng bên cạnh, không quan tâm nói:

- Là ta muốn nhìn xem ngươi đến cùng có quan tâm đến Tô giám đốc hay không, chỉ đơn giản vậy thôi!

Hướng Nhật nghe vậy thì có vẻ lúng túng, dáng người của cô nàng thư ký không thể phủ nhận là loại hảo hạng, chỉ tội có một điểm nuốt không trôi, đó là cô nàng thích người đồng tính, Tô Úc cùng mình…. Mặc dù nghe nữ thư ký nói qua Tô Úc đối với hắn có chút ý tứ, nhưng Hướng Nhật đối với Tô Úc cũng không dám nói bậy gì, mắt liền nhìn trừng trừng về phía nữ thư ký, thầm nghĩ sao cô không làm mai mối bản thân cô? Nếu cô đề cử chính mình, ca ca ta đây nói không chừng lại đồng ý.

Nhìn hai quả bóng mềm mại cực đại trước ngực nữ thư ký, Hướng Nhật thầm nuốt nước miếng, nếu vùi đầu vào trong đó, không chết ngạt cũng uổng! Nhưng cho dù là vậy hắn cũng cam tâm tình nguyện!

Thấy lưu manh không trả lời, ngược lại vẻ mặt có ý cười gian, Phương Oánh Oánh biết ngay lưu manh trong đầu không thể nghĩ đến chuyện gì tốt đẹp, oán hận nói:

- Hỏi ngươi đó, có nghe thấy gì không vậy?

- Hỏi, hỏi cái gì?

Hướng Nhật phục hồi lại tinh thần, vẻ mờ mịt hỏi, tiếp theo có ý muốn chuyển sang đề tài khác.

Tuy nhiên Phương Oánh Oánh dường như đã sớm đoán được ý đồ của hắn, hắn chưa kịp mở miệng nàng đã cướp lời nói trước:

- Đang hỏi ngươi đến cùng có quan tâm tới Tô giám đốc của chúng ta hay không?

Thấy không thể tránh né, mà Tô Úc bên cạnh lại lộ ra vẻ chờ mong ghê gớm, Hướng Nhật không nhẫn tâm đả kích nàng, mặt trắng không còn chút máu liếc mắt nhìn nữ thư ký một cái rồi nói:

- Quan tâm! Cô hiện tại hài lòng rồi chứ?

Phương Oánh Oánh cười đắc ý, giống như vừa đánh thắng trận:

- Hài lòng không thì nói làm gì, phải nói là rất rất hài lòng, vừa nghe Tô giám đốc xảy ra chuyện, ngươi lập tức chạy tới, nói mau, ngươi không phải có ý đồ bất lương với Tô giám đốc của chúng ta đấy chứ?

Mấy chữ cuối cùng nàng nhấn mạnh rõ rang muốn ám chỉ sự quan tâm, “ý đồ bất lương” của Hướng Nhật.

Tô Úc bị nói tới khuôn mặt đỏ bừng, không dám tiếp lời, cố sức nhìn thẳng vào văn kiện đang cầm trong tay, ra vẻ như không nghe thấy gì, nàng cũng không biết mình đang cầm ngược tờ văn kiện.

Hướng Nhật cũng cảm thấy nuốt không tiêu, sao cô nàng này lại nói lung tung vớ vẩn quá thế, chẳng lẽ thật sự ngực to thì đần sao? Thấy nữ thư ký ánh mắt đang chằm chằm nhìn mình, Hướng Nhật biết nếu không nói rõ rang cô nàng nhất định sẽ tiếp tục làm khó hắn, bèn nhẹ nhàng nói:

- Lời như thế cô không thể nói lung tung, tôi đối với Tô giám đốc mặc dù có chút cảm tình, nhưng cũng là tình cảm của cấp trên với cấp dưới, cô lại tưởng tượng đến mức kinh khủng như vậy.

Tô Úc bên cạnh nghe thấy thế vẻ mặt chợt biến đổi, mặt tái nhợt, nhưng lập tức che giấu đi, máy móc ngồi trên ghế tiếp tục lật xem tài liệu.

Phương Oánh Oánh thấy thế thì không đành lòng, hung hăng trừng mắt nhìn lưu manh, rồi đột nhiên bước tới nắm lấy tay hắn lôi thẳng ra bên ngoài.

Hướng Nhật cảm thấy toàn thân không được tự nhiên, bị Phương Oánh Oánh xềnh xệch lôi đi nhưng cũng không phản kháng, thuận theo cô nàng đi ra ngoài, cuối cùng bị lôi vào phòng làm việc của nàng.

Cẩn thận khóa kỹ cửa phòng, Phương Oánh Oánh quay đầu lại nhìn lưu manh đang thản nhiên ngồi tại bàn làm việc của mình, tức giận nói:

- Ta hỏi ngươi, Hướng Quỳ, Tô giám đốc có gì không tốt? Ngươi tại sao lại không thể tiếp nhận nàng? Ngươi xem, nàng rất đáng thương, thầm yêu trộm nhớ suốt mấy năm, thật vất vả mới có thể cùng ngươi gặp mặt, nhưng ngay cả một lời ngươi cũng không thèm nói, ngươi nói xem ngươi có phải là người hay không?

Hướng Nhật biết cô nàng hết sức ương ngạnh cứng đầu, liền dịu dàng nói:

- Tôi cũng đã nói rồi, vấn đề không phải là tôi không chịu tiếp nhận, mà là tôi có nhiều bạn gái như vậy, chẳng lẽ cô không cảm thấy thiệt thòi cho nàng sao?

- Ta cũng hiểu như vậy thiệt thòi cho Tô giám đốc, nhưng chính chị ấy muốn như thế, ta còn làm gì được.

Phương Oánh Oánh dang hai tay ra, hiển nhiên không đồng ý với cách làm của thủ trưởng, tiếp theo lại bực dọc nhìn lưu manh:

- Ngươi đã có nhiều bạn gái như vậy, chẳng lẽ tiếp nhận thêm một người như Tô giám đốc lại có vấn đề? Ngươi nên biết, đây quả thật là chuyện quá tiện nghi cho ngươi.

- Thôi, cho tôi xin đi.

Hướng Nhật khoát tay, đột nhiên nở nụ cười mập mờ nhìn nữ thư ký nói:

- Nếu như đó mà là cô tôi có thể cân nhắc một chút.

- Đi chết đi!

Phương Oánh Oánh tức giận mắng một tiếng, nhưng ánh mắt cũng có chút phức tạp:

- Ta tự nhận là có chút nhan sắc, nhưng Tô giám đốc so với ta còn xinh đẹp hơn, ngươi không cân nhắc cân nhắc cho cô ấy sao?

- Cân nhắc cái gì, tôi với nàng không thân là bao, cũng không có tiếp xúc qua lại nhiều, cô dù sao cũng không muốn hai người không có chút tình cảm nào mà lên giường với nhau chứ?

Đối với nữ thư ký, Hướng Nhật không có kiêng kỵ gì, đề tài nam nữ không nên trò chuyện với nhau hắn cũng nói thẳng ra. Tuy nhiên, hắn không cẩn thận suy nghĩ ý tứ trong lời nói của mình, một mặt đối với Tô Úc, hắn không muốn không có chút tình cảm nào mà cùng nàng lên giường, một mặt với nữ thư ký, hắn nói có thể cân nhắc tiếp thụ nàng, đây chẳng phải có nghĩa là hắn có cảm tình với nàng mà cùng nàng lên giường sao?

Phương Oánh Oánh sắc mặt hơi hồng lên, nàng lại nghe ra một hàm nghĩa khác trong lời nói của lưu manh, giận dữ nói:

- Đàn ông các ngươi đầu óc lúc nào cũng chỉ nghĩ đến chuyện ấy, chẳng lẽ ngoại trừ chuyện lên giường không có chuyện gì khác để làm sao? Hơn nữa, chuyện nam nữ không có tình cảm lên giường cũng đầy ra, thế bây giờ nói như thế nào? Nếu Tô đổng thật sự nguyện ý có quan hệ với ngươi, chẳng lẽ ngươi vẫn còn cự tuyệt?

Hướng Nhật nghẹn họng, nói thật, Tô Úc vừa xinh đẹp lại vừa giỏi giang, là một người phụ nữ mạnh mẽ, thời cổ đại, nàng tuyệt đối là một bậc tài nữ. Nếu thật sự nàng tự nguyện, Hướng Nhật tự xét lòng, hắn tuyệt đối không thể cự tuyệt. Nhưng suy nghĩ là một chuyện thực tế lại là một chuyện khác, hắn hiện tại không còn là đại ca đám lưu manh, suy nghĩ đã thay đổi, bây giờ hắn phải vì mấy vị đại tiểu thư trong nhà mà suy nghĩ cân nhắc, trêu hoa ghẹo nguyệt, tiếp nhận thêm nhiều nữ nhân, hắn cảm thấy có lỗi với mấy nàng.

Phương Oánh Oánh liền hỏi tới luôn:

- Sao thế, không phản đối à? Có phải là đã bị ta nói trúng tim đen của ngươi không? Ta biết đám đàn ông các ngươi không có người nào tốt! Miệng thì nói không muốn nhưng dâng mỡ tới trước miệng mèo, có con mèo nào mà không hoan hỉ?

Hướng Nhật không có gì để phản bác lại, miễn cưỡng nói:

- Tùy cô muốn nói thế nào thì nói, dù sao đối với Tô Úc cô không nên tự mình làm loạn, không có tình cảm làm nền tảng, tôi khó có khả năng tiếp thụ nàng… Cô cũng nên biết, tôi không phải là người tùy tiện!

Không biết ma đưa lối quỷ dẫn đường thế nào mà Hướng Nhật lại nhấn mạnh câu cuối cùng.

Phương Oánh Oánh ánh mắt khinh thường lạnh lẽo bắn về phía hắn, không phải người tùy tiện? Vậy sao ngươi có nhiều bạn gái như vậy? Chỉ sợ ngươi tùy tiện hơn một chút sẽ không còn là con người! Do dự một hồi, Phương Oánh Oánh mặt nhăn mày nhó nói:

- Này Hướng Quỳ, ngươi mới vừa nói, nếu đổi lại là ta thì ngươi có thể cân nhắc một chút, vậy nếu ta đồng ý, ngươi có thể tiếp nhận Tô giám đốc không?

- Cô nói cái gì? Nói lại lần nữa xem!

Hướng Nhật giật nẩy người, hấp dẫn, đây tuyệt đối là một đề nghị cực kỳ hấp dẫn khiến cho người ta khó có thể kháng cự! Vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi nhìn nữ thư ký, Hướng Nhật trong lòng tự sướng vẽ hươu vẽ vượn, cô em này, không phải là ở cùng ca ca lâu ngày, trong lòng đã sớm thầm yêu trộm nhớ đấy chứ? Chà chà, hoang đường, quá hoang đường, chúng ta là huynh đệ, không thể làm ra chuyện gây xáo trộn tình bạn nam nữ thuần khiết thế này!

Chú Thích:

(1) “Sói tới” là câu chuyện kể vể một cậu bé chăn cừu, thường ngày rảnh rỗi không có gì làm, cậu bé đã nghĩ ra một trò đùa độc ác đó là hô lên: “Chó sói tới” khiến cho làng xóm xung quanh tưởng thật chạy tới giúp cậu bé, nhiều lần như vậy rồi một ngày có chó sói tới thật và cậu bé hô lên nhưng rốt cục không có ai tới cứu và cậu đã mất cả đàn cừu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Duong Hai Tran
09 Tháng năm, 2023 09:17
óc chó biết con *** gì
Duong Hai Tran
09 Tháng năm, 2023 09:16
ngu
Hieu Le
07 Tháng mười một, 2022 22:35
Hình như đọc tới đây lâu lắm rồi thì phải. Ad chết rồi à
bblong
02 Tháng năm, 2022 09:55
thanh niên bị ngáo đá ah? truyện này ra đời vào những năm 2009-2010, truyện kia thì mới ra đời tầm 6 7 năm thôi, bộ nào ăn cắp bộ nào thì m tự hiểu. Ngu nó vừa vừa thôi
Chung PY
21 Tháng ba, 2020 08:36
thằng tác giả óc chó ăn cắp ý tưởng xong bị tố cáo chứ đâu viết được truyện đâu.
Chung PY
21 Tháng ba, 2020 08:34
truyện này ăn cắp ý tưởng truyện cô vợ tổng giám đốc xinh đẹp của tôi. từ cốt truyện đến tình huống có nhân vật lấy y gốc luôn như an tâm giống cả tên đến bối cảnh. truyện ăn cắp nên bị tố cáo bản quyền. đừng nên đọc mất tgian.
Duc Nguyen
16 Tháng sáu, 2019 23:06
Truyện này đọc từ những chương tâm 800-900 bắt đầu cảm giác người khác viết
Nguyen Chung
12 Tháng năm, 2019 14:49
Chuẩn, cái truyện gì càng đọc càng hãm ***
Hieu Le
09 Tháng tư, 2019 00:30
t đề nghị thằng óc vật nào đang viết thì dừng lại và thằng đang chuẩn bị up lên thì chọn cancel
Binh Tran
20 Tháng mười, 2018 16:49
Có mỗi chuyện từ mỹ về đến khi gặp mặt hướng phụ mà những mấy kiểu chả hiểu mô tê gì
Duc Nguyen
17 Tháng bảy, 2018 04:35
bắt đầu tư cháp có hướng phụ là tác giả khác viết hay dịch thì phải. dời dạc, bừa bãi ko kết cấu
lovelyday
25 Tháng sáu, 2018 23:40
Ta thấy có nhiều phiên ngoại quá, k biết xuất bản có hết PN này k nhỉ?
4u4ever
22 Tháng sáu, 2018 07:15
Đúng là kỳ án ánh trăng thật. Thấy Quỷ Cổ Nữ mình nhảy vào, đọc văn án thấy quen quen, té ra quen thật
lovelyday
22 Tháng sáu, 2018 01:48
ơ hoá ra đây là Kỳ án ánh trăng...............
Hieu Le
14 Tháng tám, 2017 13:26
mía nó tác giả ngừng viết rồi mà bọn rảnh lol lôi đâu ra mấy chap úp lên làm hư bột hư đường đẽo hiểu thằng nào viết mấy chương sau mà óc thế không biết làm tụt cảm súc
Hieu Le
01 Tháng năm, 2017 20:44
đó là những gì nghe nói còn lý do cụ thể thì chịu
Hieu Le
01 Tháng năm, 2017 20:43
từ chap 7.800 gì đó là tác giả ngừng viết nghe đâu vì chanh chấp bản quyền gì đó...và chuyển sang viết truyện khác...sau nay khi tranh chấp song tác giả có viết lại nhưng tốc độ rất rất thấp gần như là cả tháng mới 3.4 chap...sau 1 khoảng thời gian dài thì truyện ngừng viết......không biết vì lý do gì...ngừng hoạt động 1 thời gian thì truyện lại có chương mới nhưng không rõ là phải của tác giả cũ hay không mà truyện rời rạc và nhạt hẳn...phải nói là nhạt, nhạt vccc
Hieu Le
14 Tháng hai, 2017 12:46
chuyen doc cang ngay cang nham
Hieu Le
01 Tháng hai, 2017 19:18
truyện đo thị mà
Hieu Le
01 Tháng hai, 2017 19:17
ad cho hỏi sao lại 2 bộ thế bộ nào là thật vậy
Hieu Le
01 Tháng hai, 2017 19:17
ad cho hỏi sao lại 2 bộ thế bộ nào là thật vậy
Hieu Le
25 Tháng mười hai, 2016 06:38
an tâm vừa ngu vừa xấu tính mà xũng thích dc vc
Hieu Le
25 Tháng mười hai, 2016 00:35
noel ra 2 chương phép thuật băng hệ với tinh linh công chúa băng tác giả căn thời gian ghê quá
Main Dino
21 Tháng mười hai, 2016 22:24
Lần đầu thử đọc ngôn tình ! Cảm giác thanh niên này bá nhưng nhiều lúc đùa không đúng chỗ, cũng chẳng chung tình ! Chơi con Sở Sở kia nhiều cũng chán thôi !!
Main Dino
21 Tháng mười hai, 2016 22:24
Lần đầu thử đọc ngôn tình ! Cảm giác thanh niên này bá nhưng nhiều lúc đùa không đúng chỗ, cũng chẳng chung tình ! Chơi con Sở Sở kia nhiều cũng chán thôi !!
BÌNH LUẬN FACEBOOK