- Tiểu tử thối! Ngay cả cha mà ngươi cũng dám lừa!
Hướng phụ tựa vào ghế mềm sau lưng thở dài nói.
- À! Tô Úc con nói là Tô Úc nào? Tiểu tử ngươi còn chưa nói cho ta biết.
Hướng phụ cũng biết hiện tại mình kiên trì thế nào Hướng Nhật cũng sẽ quyết không chia tay với bạn gái.
- Hắc hắc, cha. Toàn bộ công ty Hương Nhật đều là của con!
Hướng Nhật vừa thay âu phục vừa tự hào nói.
- . . . .Xem ra tiểu tử thúi ngươi tài lực rất mạnh?
Hướng phụ tiêu hóa một chút thông tin, nói.
- Đúng vậy! Cũng phải xem đấy là con trai ai nữa chứ.
Hướng Nhật vô sỉ nói khoác.
- Đừng nịnh nọt ta nữa, nói cho ta biết ngươi tổng cộng có bao nhiêu tài sản!
Hướng phụ trực tiếp nói như vậy, khiến cho Hướng Nhật không khỏi bất đắc dĩ.
- Cái này . . . con cũng không biết. . . chắc cũng khoảng tầm mấy chục tỷ đô thôi cha ạ.
Hướng Nhật hời hợt nói.
- Khụ khụ khụ. . .
Hướng phụ nhịn không được ho khan mấy tiếng, mấy chục tỷ!! Lại còn là đô la nữa chứ!!!
- Hắc hắc. .
Hướng Nhật ngây ngô cười cũng không nói thêm cái gì nữa. Nếu như nói cho Hướng phụ biết chính mình trước đây còn đem tiền quyên góp hết cho quốc gia, còn mình chỉ dùng số lẻ trong đấy thì không biết ông còn kinh hãi như thế nào nữa?
Đoàn xe chậm rãi chạy về phía trước, dẫn theo vô số ánh mắt của người đi đường. Hướng phụ cũng không hỏi lại, tuy rằng trong lòng vẫn còn vô số vấn đề, chẳng qua cũng không muốn vội vàng hỏi hết trong một lần.
Giờ ông mới bắt đầu từ trong xe ngắm quang cảnh thành phố bên ngoài, vốn là từ trạm xe lửa đến Mỹ Thực Lâu đoạn đường thẳng tắp, nhưng mà lại bị Hướng Nhật sắp xếp thành một lộ trình vòng vèo khắp cả thành phố Bắc Hải, qua những kiến trúc xa hoa nhất rồi mới đến Mỹ Thực Lâu, để cho phụ thân rời khỏi thành thị đã lâu chứng kiến phong cảnh thành phố Bắc Hải qua thời gian đã thay đổi như thế nào.
- Đã lâu không trở lại, thành phố thay đổi chóng mặt thật, Tiểu Bảo.
Hướng phụ cảm thán nhìn phố xá đổi mới qua thời gian.
- Cha, từ hôm nay trở đi, cha và mẹ sẽ được sống cuộc sống tốt đẹp nhất thế gian! Hướng Quỳ con bảo đảm với người!
Hướng Nhật cũng cảm thán thật sâu, sống cả đời không cha không mẹ, không được cảm thụ cảm giác thân tình. Hướng Nhật đối với cha mẹ của Hướng Quỳ càng thêm quý trọng kính yêu. Giờ phút này, Hướng Nhật đã có chút muốn cảm tạ bang phái Vương bát đản đã chém chết mình, không có bọn hắn sợ rằng chính mình vĩnh viễn không thể cảm thụ qua tình cảm chân thành nhất thế gian này được.
- Ha ha.
Hướng phụ cảm động chảy nước mắt, bao nhiêu bậc làm cha làm mẹ, nuôi con khôn lớn mấy chục năm trời, không phải chỉ để nghe con mình nói những lời này thôi hay sao? Vô luận là bất kỳ một ai, bất kỳ một người nào nghe được con mình nói những lời này, cuộc đời này người ấy cảm thấy mình sống có giá trị.
- Cha, người cùng mẹ có tâm nguyện gì vẫn chưa hoàn thành không? Cứ nói con nghe, thế gian này không có mấy chuyện mà con trai người không làm được đâu!
Hướng Nhật ngạo nghễ nói.
- Hướng Quỳ, tâm nguyện lớn nhất của chúng ta đã đạt được, haha, mà ta cũng chẳng có tâm nguyện gì sâu nặng cả, về phần tâm nguyện của mẹ con, chắc con cũng hiểu.
Hướng phụ hiền lành mỉm cười nói.
- Vâng, con hiểu. À, cha này, cha có thể kể một chút chuyện trước đây của hai người cho con nghe không?
Hướng Quỳ hỏi.
- ...được.
Hướng phụ tâm tình hơi đổi, nhưng mà vẫn đáp ứng.
- Năm đó mẹ con xuất thân đại gia tộc ở kinh thành, mà ta chẳng qua chỉ là một quan quân bộ đội bình thường. Hai người quen nhau rất tình cờ, rồi thành yêu nhau lúc nào không hay. Rồi gia đình mẹ con biết được, ngăn cách chúng ta, hai chúng ta đành phải cùng nhau bỏ trốn, có thể nói bị đuổi khỏi kinh thành. Dịch gia trong kinh, con hẳn là đã tiếp xúc, đó là một quái vật lớn, cũng không phải một người quan quân bình thường như ta có thể với tới được, cũng chính vì vậy, ta cũng bị đuổi ra khỏi quân đội. Lúc đó Dịch gia thậm chí muốn giết ta. Ban đầu là bảo tiêu phổ thông, bọn chúng được phái tới bị ta dễ dàng giết chết, sau lại là lính đánh thuê đồng dạng cũng bị ta giết chết. Sau đó bọn họ trực tiếp phái tới vài tên đỉnh cấp sát thủ, thiếu chút nữa đã lấy được mạng của cha rồi. May mắn là, có vài người anh em trong quân đội ta vừa lúc lại ở cạnh bên, bắn nhau kịch liệt mới chạy ra được ngoại ô kinh thành, có điều Dịch gia lúc đó cũng không dừng tay!
Hướng phụ lúc này nắm chặt tay, ánh mắt lạnh lùng mà sâu xa.
- Lẽ nào?
Hướng Nhật không dám tưởng tượng, một người quan quân bình thường mang theo vợ mình tránh thoát được nhiều minh thương ám tiễn như vậy, so với mình chết không toàn thây lần trước còn mạo hiểm hơn hẳn!
- Ừm, là dị năng giả, một tên có thủ đoạn cách không chém vật, cho dù đấy là thép hay là bê tông.
Hướng phụ khổ sở nhớ lại hồi ức xa xưa.
- Cái gì! Có phải khi hắn sử dụng dị năng là sẽ xuất hiện một tia sáng xanh phải không?
Hướng Nhật phát cáu, hỏi.
- Ừ, con cũng biết hả?
Hướng phụ kinh ngạc hỏi.
- Không có gì, cha cứ kể tiếp đi.
Hướng Nhật cố nén lửa giận nói.
- Lúc đó bản năng ta tránh thoát được chưởng thứ nhất của hắn, nhưng chưởng thứ hai thì. . . .
Hướng phụ trầm mặc. .
- Thì bắn chung mẹ con và ta! Cả hai chúng ta!
Hướng phụ hầu như nức nở nói. Mà Hướng Nhật âm thầm đánh một quyền vào xe, nếu như từ ngoài nhìn vào có thể phát hiện cạnh ngoài mặt xe xuất hiện một hình nắm tay lồi ra.
- Lúc đó mẹ con đứng ra cản hắn lại, tưởng có thể lấy thân phận tiểu thư Dịch gia buộc hắn dừng tay, ai ngờ hắn vẫn kiên quyết chém một chém ấy xuống, lực lượng quỷ dị xuyên qua vai phải mẹ con, đánh xuyên qua phần eo của ta.
Nói xong Hướng phụ kéo áo mình lên, một vết sẹo to đùng hiện ra bên eo trái.
Hướng Nhật lúc này sắp điên lên. Trong lòng yên lặng gầm thét: “Đông Thành Vệ, tao muốn giết mày!!!”
Kẻ đả thương cha mẹ Hướng Quỳ chính là người trung niên lần trước cùng đi với lão già ôn hòa bàng chi của Dịch gia lần trước tới thành phố Bắc Hải.
- Vốn dĩ cha và mẹ đều đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý cùng nhau xuống hoàng tuyền, không nghĩ tới có một vị cao nhân xuất thủ cứu giúp. Chỉ một ngón tay nhẹ nhàng bắn ra cũng khiến tên kia bị đánh bay đi hơn 10m, có điều vị cao nhân kia cũng không muốn mạng của hắn, cho nên hắn đứng dậy liền che ngực bỏ chạy, mà cao nhân kia cũng trực tiếp biến mất giữa không trung. Sau đó chúng ta được mấy người bạn bè, chiến hữu trợ giúp, Dịch gia cuối cùng cũng buông tha.
Hướng phụ nhắm mặt lại, trầm mặc nói.
Hướng Nhật có chút giật mình! Một ngón tay bắn tên kia bay xa hơn 10m! Lại còn có thể không chế lực lượng khiến tên kia chỉ bị thương??? Điều này sao có thể??? Không nói trước đây, ngay cả lúc này chính mình dùng một ngón tay cũng không thể đem một dị năng giả bắn ra xa hơn 10m được! Dụng quyền đương nhiên có thể làm được, thế nhưng lại đánh hắn xa hơn 10m, không chết mới là lạ! Tên kia là Mật giả hay là Chấp Năng giả thì còn có thể, chứ thể xác người bình thường bị đánh bay xa như vậy không chết thì cũng thành tàn phế, có thể thấy được vị cao nhân kia cường đại cỡ nào, hơn nữa tốc độ thuấn di, sợ rằng đã vượt qua Chấp Năng Giả? Chí ít Hướng Nhật chứng kiến những người hắn đã từng gặp không có một ai được như vậy.