Mục lục
[Dịch] Đỉnh Cấp Lưu Manh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thạch gia nằm ở trung tâm thành phố, bởi vì khoảng cách gần, Hướng Nhật và Thạch Thanh chỉ cần vài phút đã tới nơi. Người mở cửa chính là mẹ của Thạch Thanh, Thạch Mĩ Na Tử, khi nhìn thấy con gái, vẻ mặt rất kích động:

- Tiểu Thanh, con cuối cùng cũng đã về.

- Mẹ, đã xảy ra chuyện gì?

Mắt Thạch Thanh cũng đỏ lên, nhiều ngày như vậy không về nhà thăm mẹ, nàng cũng có chút kích động. Nhưng kích động thì kích động, nàng còn nhớ rõ giọng nói của mẹ trong điện thoại rất lo lắng, cho nên mở miệng hỏi luôn.

- Vào nhà rồi hãy nói!

Thạch Mỹ Na Tử cũng không quên nam nhân đang đứng bên cạnh.

- Tiểu Hướng, cháu cũng cùng vào đi.

- Dạ.

Hướng Nhật cũng không nói gì, đi theo vào trong nhà. Nhưng sự nghi hoặc trong lòng càng lớn, hắn có thể thấy được con mắt của Thạch mẫu rất đỏ, dường như là vừa mới khóc. Điều này đương nhiên làm cho hắn liên tưởng đến một điều, không phải trong nhà xảy ra mâu thuần chứ? Phải biết rằng, việc này là phiền toái nhất, cũng là điều Hướng Nhật rất không muốn nhìn thấy. Bởi vì cứ như vậy, khẳng định đồ đệ sẽ rất thương tâm, mà hắn tất nhiên cũng sẽ đau lòng.

Theo Thạch mẫu đi vào phòng khách, Hướng Nhật nhìn thấy Thạch Trung Chính đang ngồi trên ghế sa-lon uống cà phê. Lão già này hiển nhiên không đoán trước được là hắn sẽ tới, rất lấy làm kinh hãi, suýt nữa làm đổ cả cốc cà phê. Hướng Nhật coi như không nhìn thấy, trực tiếp đi tới ngồi lên trên ghế sa-lon, vắt chéo chân. Thấy thế Thạch Trung Chính lại tức giận hừ một tiếng, nặng nề đặt cốc cà phê lên trên bàn.

Thạch Mỹ Na Tử biết một già một trẻ này bất hòa, lúc này chỉ có thể mở miệng trước gây sự chú ý.

- Tiểu Hướng, trong khoảng thời gian này Thanh Thanh thật sự là phiền cháu chiếu cố.

Hướng Nhật vội vàng khiêm nhường nói:

- Dì quá khách khí, thật ra đây là việc cháu phải làm!

Nhìn hình dáng xinh đẹp còn rất trẻ của Thạch mẫu, Hướng Nhật thật sự rất không tình nguyện gọi bà là “Bác gái”. Hơn nữa, trước kia đã từng làm cái việc không biết xấu hổ vỗ mông ngựa này, hiện giờ hắn cũng không ngại vỗ thêm vài cái.

Quả nhiên, một tiếng “Dì” này khiến Thạch Mỹ Na Tử tươi cười hẳn lên, chỉ có Thạch Trung Chính rất bất mãn. Lão nhớ rõ thằng nhóc này trước đây gọi mình là “Lão già”, đi cùng chữ “Dì” thật sự không xứng, người không biết còn cho rằng lão là trâu già gặm cỏ non ấy chứ. Nhưng lão biết, mình và vợ chỉ hơn kém nhau ba tuổi, căn bản là không tồn tại tình huống xấu hổ này.

- Khụ!

Thạch Trung Chính cố ý ho khan một tiếng, sợ thằng nhóc này lại mồm mép láu lỉnh nữa, nói với vợ mình:

- Mỹ Na Tử, em dẫn Thanh Thanh đi chuẩn bị trước, tránh muộn giờ.

Mặc dù biết chồng mình có ý bảo mình đi chỗ khác, nhưng Thạch Mỹ Na Tử nghĩ tới chuyện đáng lo kia, cũng chẳng quan tâm đến lễ tiết, kéo nữ nhi còn chưa biết chuyện gì xảy ra vội vã lên trên lầu. Hướng Nhật cũng không hiểu gì, từ chuyện vợ chồng Thạch Trung Chính nói với nhau hắn căn bản là không lần ra đầu mối, chỉ có thể mơ hồ ý thức được dường như có chuyện gì chờ đồ đệ đi làm.

Nhưng chuyện ban đầu trong lòng lo lắng có thể buông xuống, bởi vì dáng vẻ của hai người bọn họ thoạt nhìn không có vẻ gì là như cãi nhau, ngược lại, từ ánh mắt hai người nhìn nhau có thể nhìn ra sự yêu thương.

Hơn nữa, Hướng Nhật phát hiện, mặc dù chỉ có thể nhìn thấy trên mặt Thạch mẫu có một ít bi thương, nhưng Thạch Trung Chính cũng cau mày, giống như có chuyện gì làm cho lão bối rối.

- Có thể nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra hay không?

Hướng Nhật vốn chính là do chuyện của đồ đệ mà đến, tự nhiên là muốn dò xét cho rõ ràng.

Thạch Trung Chính nhìn hắn, từ tốn nói:

- Ngươi muốn biết nguyên nhân sao?

- Nói nhảm, không muốn biết thì tôi hỏi ông làm gì?

Vừa thấy thái độ của lão già, Hướng Nhật lại tức khí, trong giọng nói dĩ nhiên không xem đối phương như nhạc phụ tương lai cả.

Cứ tưởng nghe xong câu đấy Thạch Trung Chính sẽ nổi trận lôi đình, không ngờ chỉ thở dài một hơi, tựa như không nghe thấy gì, ông thổ lộ:

- Ngươi biết không? Bà ngoại Thạch Thanh đang bị bệnh, nói không chừng sẽ….

Thạch Trung Chính không nói hết câu, nhưng Hướng Nhật cũng hiểu được ý tứ của ông ta. Không rõ lắm đột nhiên từ đâu chui ra một bà ngoại, nhưng nếu là bà ngoại của Thạch Thanh, thì cũng không khác gì bà ngoại mình, Hướng Nhật dày mặt nói:

- Nếu là bà ngoại bị bệnh sao các người còn rảnh rỗi ngồi đợi thế này, sao không tới thăm bà ấy? Không lẽ các người đợi Thạch Thanh về rồi mới cùng đi?

Thạch Trung Chính không gật đầu, nhưng cũng không lắc, nét mặt có chút thâm trầm nói:

- Ngươi nghĩ đơn giản quá, ngươi có biết mẹ Thanh Thanh là người nước nào không?

- Là Nhật Bản, có gì lạ đâu, không lẽ cứ là người Nhật Bản là ngươi không đi thăm?

Hướng Nhật khó chịu hỏi. Mặc dù hắn đối với nước Nhật cũng chẳng thích thú gì, nhưng nếu có người thân ở đó thì không thể không quan tâm tới.

- Ngươi vẫn chưa hiểu?

Thanh âm Thạch Trung Chính tăng lên không ít, đã nói rõ đến thế rồi mà đối phương vẫn như thằng ngu. Điều này làm ông hoài nghi không biết mấy năm trước có đúng nhờ hắn nghe lén mà có được ít thông tin tình báo có lợi cho mình rồi trở thành người có ân với mình hay không.

- Tôi hiểu cái gì?

Hướng Nhật lại càng khó chịu, thầm nói ngươi đang nghĩ cái quái gì, ta làm sao mà biết được?

Thạch Trung Chính vẫn cái dáng vẻ hận không đập được hắn một trận:

- Cứ tưởng ngươi có tí thông mình, không ngờ lại ngu dốt vậy, có vấn đề đơn giản thế mà nghĩ không ra! Nếu ta mà đi được thì còn ngồi đây nghĩ cách làm gì?

- Ông nói vậy là sao? Không đi được thì để tiểu Thanh với mẹ đi…

Mới nói được đến đây, Hướng Nhật đột nhiên dừng lại, nuốt lại mấy từ định nói vào bụng. Hắn vừa hiểu ra, tại sao Thạch mẫu lại đau buồn, còn Thạch Trung Chính thì mặt mày ủ dột. Vấn đề chính bởi bà ngoại đồ đệ là người Nhật Bản, cái này khá là mẫn cảm đối với Thạch Trung Chính, nên ông ta khó có khả năng đi thăm mẹ vợ. Hơn nữa, Thạch mẫu đã được gả cho ông ta, như vậy hiển nhiên bà cũng không thể về Nhật Bản thăm mẹ mình. Mà đối với Thạch mẫu, không nghi ngờ đây là một đả kích lớn, mẹ mình bị bệnh nặng, tình trạng không ổn chút nào, nhưng vì chồng nên bà không về gặp mẹ. Điều này cũng giải thích tại sao lúc bước vào trông bà như vừa mới khóc, cái này cũng khó trách. Khi nghe mẹ bị bệnh, lại không thể đến được, ai mà không như thế chứ?

Thấy đối phương ngây người ra, Thạch Trung Chính biết là hắn đã nghĩ ra điểm cốt yếu, vừa thở dài vừa nói:

- Tiểu tử, giờ thì ngươi hiểu rồi chứ?

- Uhm.

Hướng Nhật cũng cảm thấy nặng nề, nhưng những việc như này hắn không thể giúp được gì. Dù sao quan hệ giữa hai nước quá nghiêm trọng, chỉ cần hơi có hành động bất hảo là gây ra đại họa.

Thạch Trung Chính lại nói tiếp:

- Giờ ngươi đã rõ, xuất thân của Mỹ Na Tử quá nhạy cảm, mặc dù nàng đã mang quốc tịch Trung Quốc, nhưng không thể ra khỏi nước, thậm chí cả đi khỏi Bắc Hải cũng không được.

- Ý ông là…

Hướng Nhật không phải người ở đây, còn Thạch Trung Chính chính là người bản địa, mà bà xã của hắn cũng không phải người bản địa, nên dĩ nhiên là có nhiều cái không hiểu được. Sợ rằng đây là do cấp trên cố ý xếp đặt tin tức lần này để đưa người giám sát đến.

Hướng Nhật vẫn còn thấy lạ, một người ở vị trí như Thạch Trung Chính không ngờ lại có thể lấy một người Nhật Bản, nói thế nào cũng không tin được, giờ thì hắn đã biết, điều này không phải là hoàn toàn không có hạn chế nào.

Tiếp đó, Thạch Trung Chính giảng giải, Hướng Nhật càng hiểu rõ nội tình bên trong. Hơn nữa, còn có liên quan đến việc xuất ngũ, lão già này từng là người đứng đầu một quân khu, ít nhất cũng phải là quan chức cao cấp, khó có khả năng ở trong thành phố này. Mặc dù đây cũng coi là thành phố lớn nhưng đáng tiếc lại vì cái thân phận kia và do ông ta lấy một người Nhật Bản làm vợ, nếu không phải bối cảnh chính trị quá lớn, không chừng cả chén cơm cũng không còn mà ăn. Mà Thạch Mỹ Na Tử vì thân phận, tuy đã nhập quốc tịch Trung Quốc, nhưng đến hết đời cũng không có cơ hội trở lại Nhật Bản, hơn nữa còn không được tiếp xúc với người Nhật Bản. Đương nhiên bà rất rõ điểm này, nhưng vì tình yêu bà đành đoạn tuyệt quan hệ với người thân. Cho đến nay, vẫn cố bắt mình không nghĩ đến thân nhân nữa. Nhưng lần này nghe tin mẹ bệnh nặng, bà không chịu đựng nổi nữa, nỗi nhớ quê mấy chục năm đến giờ đã phát tác.

Nghe xong, Hướng Nhật đã hiểu rõ sao lão già này lại gọi con gái về, nhưng vẫn cau mày nhìn Thạch Trung Chính hỏi:

- Ông định để Tiểu Thanh thay mặt Thạch bá mẫu đi Nhật Bản thăm bà ngoại sao?

Thạch Thanh rõ là hợp lý nhất, mặc dù trong cơ thể nàng có một nửa dòng máu ngoại quốc, nhưng được nuôi dạy hơn hai mươi năm ở trong nước, hơn nữa lại là đi thăm người thân của mình, nếu không để nàng đi thì chẳng ai có thể nói gì.

Thạch Trung Chính không phủ nhận, gật gật đầu nói:

- Không sai, ý của ta chính là thế.

- Nhưng ngày kia còn phải đi học.

Hướng Nhật sợ nếu đồ đệ đi Nhật Bản thì hắn khó có thể gặp được nàng.

- Đi một ngày là được, hôm sau có thể trở về, nếu có chuyện gì phải hoãn lại, ta sẽ xin phép cho nó.

Hướng Nhật thấy hơi khách sáo, có thị trưởng xin phép, còn lo gì không được? Không chừng hiệu trưởng còn nói muốn nghỉ bao lâu cũng được, chỉ chưa đến mức bảo không cần phải đi học, lúc nào muốn đến cũng được thôi.

- Vậy các người đã hỏi qua Thanh Thanh chưa, từ nhỏ đến giờ chưa biết bà ngoại hình dáng thế nào, giờ đột nhiên bảo đi thăm, lỡ nàng không chấp nhận thì sao? Hơn nữa, để nàng đến Nhật Bản một mình, ông không thấy lo lắng à?

Hướng Nhật thực sự rất muốn hỏi điều đó.

- Lúc đầu đúng là có lo, nhưng khi ngươi đến thì không lo nữa.

Thạch Trung Chính nói đầy thâm ý.

Hướng Nhật lập tức hiểu ý đối phương.

- Ông muốn ta đi cùng tiểu Thanh?

- Ngươi không muốn sao?

Hướng Nhật thoáng động tâm, nói không muốn là nói dối, nhưng trong nhà hắn còn mấy vị đại tiểu thư, hắn không nỡ rời đi.

Nhưng theo lão già họ Thạch nói thì cũng chỉ đi hơn ngày, hôm sau có thể về rồi. Hơn nữa, để đồ đệ ra nước ngoài một mình thật không an tâm, mà mấy vị đại tiểu thư ở nhà cũng đã có nhiều người trong nước chiếu cố, hắn cũng không cần quá lo lắng.

Suy nghĩ một chút, cuối cùng Hướng Nhật nói:

- Muốn thì muốn, nhưng ta phải….

Không đợi hắn nói xong, Thạch Trung Chính đã tiếp lời:

- Ngươi muốn báo cho mấy hồng nhan tri kỷ chứ gì?

Nghe được mấy lời này, Hướng Nhật giật mình. Mặc dù đối với Thach Trung Chính hắn khá suồng sã, chẳng lúc nào có thái độ tôn kính, nhưng dù thế nào mình cũng là bạn trai của con gái ông ta, nay nghe chính đối phương nói chuyện mình còn có mấy người bạn gái, dĩ nhiên là có hơi xấu hổ.

Nhưng Thạch Trung Chính cũng không để ý, chỉ nghiêm chỉnh cảnh cáo:

- Ta biết thân phận các nàng cũng không đơn giản, nhưng ta hi vọng Thanh Thanh luôn được vui vẻ, nếu ngươi dám khi dễ nó, khiến nó phải đau buồn, ta nhất định không tha cho ngươi!

Nghe đối phương không có ý muốn can thiệp, Hướng Nhật mới thấy an tâm, đánh bạo nói:

- Yên tâm đi, chuyện này sẽ không xảy ra đâu! Nếu có người bị khi dễ, thì cũng chỉ có ta thôi!

- Thế là tốt!

Thạch Trung Chính hài lòng nói, rồi lại giục:

- Giờ mau gọi điện về đi, chào tạm mấy hồng nhan tri kỷ của ngươi. Ta đi làm thủ tục xuất cảnh giúp ngươi.

- Biết rồi!

Thấy lão sắp xếp chu đáo, Hướng Nhật không khỏi có chút hảo cảm, không, giờ không thể dùng “lão đầu” nữa, phải gọi là nhạc phụ tương lai mới đúng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Duong Hai Tran
09 Tháng năm, 2023 09:17
óc chó biết con *** gì
Duong Hai Tran
09 Tháng năm, 2023 09:16
ngu
Hieu Le
07 Tháng mười một, 2022 22:35
Hình như đọc tới đây lâu lắm rồi thì phải. Ad chết rồi à
bblong
02 Tháng năm, 2022 09:55
thanh niên bị ngáo đá ah? truyện này ra đời vào những năm 2009-2010, truyện kia thì mới ra đời tầm 6 7 năm thôi, bộ nào ăn cắp bộ nào thì m tự hiểu. Ngu nó vừa vừa thôi
Chung PY
21 Tháng ba, 2020 08:36
thằng tác giả óc chó ăn cắp ý tưởng xong bị tố cáo chứ đâu viết được truyện đâu.
Chung PY
21 Tháng ba, 2020 08:34
truyện này ăn cắp ý tưởng truyện cô vợ tổng giám đốc xinh đẹp của tôi. từ cốt truyện đến tình huống có nhân vật lấy y gốc luôn như an tâm giống cả tên đến bối cảnh. truyện ăn cắp nên bị tố cáo bản quyền. đừng nên đọc mất tgian.
Duc Nguyen
16 Tháng sáu, 2019 23:06
Truyện này đọc từ những chương tâm 800-900 bắt đầu cảm giác người khác viết
Nguyen Chung
12 Tháng năm, 2019 14:49
Chuẩn, cái truyện gì càng đọc càng hãm ***
Hieu Le
09 Tháng tư, 2019 00:30
t đề nghị thằng óc vật nào đang viết thì dừng lại và thằng đang chuẩn bị up lên thì chọn cancel
Binh Tran
20 Tháng mười, 2018 16:49
Có mỗi chuyện từ mỹ về đến khi gặp mặt hướng phụ mà những mấy kiểu chả hiểu mô tê gì
Duc Nguyen
17 Tháng bảy, 2018 04:35
bắt đầu tư cháp có hướng phụ là tác giả khác viết hay dịch thì phải. dời dạc, bừa bãi ko kết cấu
lovelyday
25 Tháng sáu, 2018 23:40
Ta thấy có nhiều phiên ngoại quá, k biết xuất bản có hết PN này k nhỉ?
4u4ever
22 Tháng sáu, 2018 07:15
Đúng là kỳ án ánh trăng thật. Thấy Quỷ Cổ Nữ mình nhảy vào, đọc văn án thấy quen quen, té ra quen thật
lovelyday
22 Tháng sáu, 2018 01:48
ơ hoá ra đây là Kỳ án ánh trăng...............
Hieu Le
14 Tháng tám, 2017 13:26
mía nó tác giả ngừng viết rồi mà bọn rảnh lol lôi đâu ra mấy chap úp lên làm hư bột hư đường đẽo hiểu thằng nào viết mấy chương sau mà óc thế không biết làm tụt cảm súc
Hieu Le
01 Tháng năm, 2017 20:44
đó là những gì nghe nói còn lý do cụ thể thì chịu
Hieu Le
01 Tháng năm, 2017 20:43
từ chap 7.800 gì đó là tác giả ngừng viết nghe đâu vì chanh chấp bản quyền gì đó...và chuyển sang viết truyện khác...sau nay khi tranh chấp song tác giả có viết lại nhưng tốc độ rất rất thấp gần như là cả tháng mới 3.4 chap...sau 1 khoảng thời gian dài thì truyện ngừng viết......không biết vì lý do gì...ngừng hoạt động 1 thời gian thì truyện lại có chương mới nhưng không rõ là phải của tác giả cũ hay không mà truyện rời rạc và nhạt hẳn...phải nói là nhạt, nhạt vccc
Hieu Le
14 Tháng hai, 2017 12:46
chuyen doc cang ngay cang nham
Hieu Le
01 Tháng hai, 2017 19:18
truyện đo thị mà
Hieu Le
01 Tháng hai, 2017 19:17
ad cho hỏi sao lại 2 bộ thế bộ nào là thật vậy
Hieu Le
01 Tháng hai, 2017 19:17
ad cho hỏi sao lại 2 bộ thế bộ nào là thật vậy
Hieu Le
25 Tháng mười hai, 2016 06:38
an tâm vừa ngu vừa xấu tính mà xũng thích dc vc
Hieu Le
25 Tháng mười hai, 2016 00:35
noel ra 2 chương phép thuật băng hệ với tinh linh công chúa băng tác giả căn thời gian ghê quá
Main Dino
21 Tháng mười hai, 2016 22:24
Lần đầu thử đọc ngôn tình ! Cảm giác thanh niên này bá nhưng nhiều lúc đùa không đúng chỗ, cũng chẳng chung tình ! Chơi con Sở Sở kia nhiều cũng chán thôi !!
Main Dino
21 Tháng mười hai, 2016 22:24
Lần đầu thử đọc ngôn tình ! Cảm giác thanh niên này bá nhưng nhiều lúc đùa không đúng chỗ, cũng chẳng chung tình ! Chơi con Sở Sở kia nhiều cũng chán thôi !!
BÌNH LUẬN FACEBOOK