Hướng Nhật nói một câu, xác thực đánh trúng tim đen của Lý Trinh Lan. Mười tám tỷ Hàn đồng, lấy tiền lương của nhân viên công vụ cấp thấp như hiện nay, xác thực mấy đời cũng không nhất định trả hết, có thể còn phải hơn.
- Vậy anh muốn..... muốn như thế nào đây?
Đối với chuyện này, Lý Trinh Lan chỉ có thể thỏa hiệp. Tuy tiền không phải nàng cầm, nhưng cha mẹ của nàng cầm cùng với nàng cầm thì có gì khác nhau?
- Anh còn chưa nói qua sao? Làm bạn gái của anh nhé.
Hướng Nhật nhàn nhạt nói, vốn chuyện này hắn không có dự định so đo. Ai biết tiểu mỹ nữ cảnh sát này sống chết cũng không chịu sửa đổi. Đối với mình vẫn có cái nhìn không tốt, muốn làm khó mình thì cũng chỉ có thể trách nàng mà thôi.
- Không được!
Lý Trinh Lan lập tức cự tuyệt, tuy rằng rất khó chịu, nhưng dù sao cũng là mình đuối lý.
- Vậy em thật sự định dùng mấy đời tiền lương để trả đây?
Hướng Nhật lạnh lùng mà dùng giọng mỉa mai.
Lý Trinh Lan ngẩn ra, cũng không nói nên lời, mấy đời tiền lương? Đời người thật có kiếp sau sao? Cho dù có, sợ rằng hắn cũng không cho mình thời gian dài như vậy.
- Tôi sẽ cố gắng kiếm tiền, tôi còn có thể thăng chức!
Lý Trinh Lan cắn cắn môi, đây là biện pháp duy nhất mà nàng có thể nghĩ đến.
- Nỗ lực kiếm tiền? Thăng chức?
Hướng Nhật có chút buồn cười, nhưng thấy biểu hiện quật cường của tiểu mỹ nữ cảnh sát, cũng không muốn bức bách nàng quá đáng:
- Thôi đi, chỉ đùa với em một chút mà thôi, đừng coi là thật có được không. Nhưng mà, hi vọng em lần sau đừng có luôn nghĩ xấu về anh như vậy nữa. Có những lúc con người ta làm việc không cần báo đáp.
Những lời này khiến Lý Trinh Lan nghe mà có chút sửng sốt, có chút không dám tin mà nhìn hắn:
- Vậy anh vì sao... lại, lại cho tôi tiền?
- Bởi vì trước đó anh đã nói qua, tất cả chi phí của cha mẹ em ở Hồng Kông, đều tính cho anh. Với cả, số tiền kia là cho cha mẹ em, mà không phải là cho em.
Hướng Nhật không muốn cùng nàng tiếp tục dây dưa vấn đề này nữa, liền nói lảng sang chuyện khác:
- Đúng rồi, cha mẹ em hẳn là cũng cùng tới đây chứ?
- Bọn họ đang ngắm cảnh trên sân thượng.
Lý Trinh Lan cúi đầu nói.
- Chuyện này thật đúng là trùng hợp.
Hướng Nhật thầm nghĩ trong lòng, may là chính mình không có đi lên, lúc đó sẽ khó tránh khỏi việc gặp mặt rồi bị cuốn lấy. Hắn biết Lý phụ Lý mẫu vẫn xem hắn là con rể của mình.
- Tốt, anh đi, miễn cho em nói anh có ý đồ với em.
Coi như là đã chào hỏi, hơn nữa Hướng Nhật cũng biết mình không được hoan nghênh nên chuẩn bị rời đi.
- Chờ một chút.
Lý Trinh Lan bỗng nhiên gọi hắn lại.
- Còn có việc gì sao?
Hướng Nhật dừng bước, tiểu mỹ nữ cảnh sát rõ ràng không chào đón hắn, tại sao còn gọi hắn lại?
- Cám ơn anh!
Lý Trinh Lan đột nhiên trịnh trọng mà khom người.
Hướng Nhật sững sờ sửng sốt, sau đó mới lên tiếng:
- Có gì mà phải cảm ơn, hi vọng lần sau anh đi Hàn Quốc, em chiêu đãi anh một bữa thật tốt là được.
Đương nhiên, hắn cũng chỉ là nói cho có lệ, lần sau, trời mới biết là phải tới tận khi nào.
- Anh vẫn còn đi Seoul sao?
Lý Trinh Lan ánh mắt lại hơi sáng ngời, cũng không phải là nàng ước gì Hướng Nhật đi Seoul, chỉ là muốn báo đáp một chút để cho lòng mình camt thấy nhẹ nhõm hơn.
- Xem tình hình thế nào đã, có lẽ đi, có lẽ không đi.
Hướng Nhật nói lập lờ nước đôi, sự tình ở Seoul đã được giải quyết xong, trừ phi lại xảy ra tình huống xấu gì khác, bằng không hắn đoán chừng là sẽ không đi.
- Vậy sao.
Lý Trinh Lan có chút thất vọng.
Hướng Nhật liền không nói gì nữa, xoay người rời đi. Ai ngờ mới đi ra vài bước, một đôi vợ chồng trung niên đã phát hiện ra hắn, trên mặt vui vẻ, vội vã chào đón.
- Tuấn Tú.
Người mở miệng trước là phụ nữ trung niên, nhìn thấy Hướng Nhật ngoại trừ kinh hỷ thì càng nhiều hơn là sự nhiệt tình.
- Bác trai, bác gái.
Hướng Nhật cười khổ trong lòng, đôi phu phụ trung niên này không phải ai khác, chính là cha mẹ của Lý Trinh Lan, không nghĩ tới bọn họ nhanh như vậy đã đi xuống, hơn nữa còn vừa lúc bắt gặp mình nữa chứ.
- Tuấn Tú đã đến, là Trinh Lan gọi điện báo cho cháu hả?
Lý mẫu lôi kéo cánh tay Hướng Nhật, vẻ mặt hưng phấn mà hỏi.
- Đúng vậy a, cháu vừa cùng Trinh Lan nói chuyện.
Đến nước này Hướng Nhật cũng chỉ có thể nói cho có lệ, nếu như nói là tình cờ gặp, phỏng chừng Lý phụ, Lý mẫu cũng sẽ không tin tưởng.
- Ha ha, bảo sao nó lại nói không muốn lên ngắm cảnh cùng với chúng ta, nói cái gì mà sợ độ cao chứ, nguyên lai là cùng cháu ước hẹn gặp mặt ở đây.
Lý mẫu cao hứng lớn tiếng nói, giống như là sợ Lý Trinh Lan ở xa không nghe được.
Hướng Nhật có chút không biết nói gì hơn, Lý mẫu cho rằng Lý Trinh Lan nói dối, nhưng Hướng Nhật lại biết, Lý Trinh Lan có lẽ thật sự sợ độ cao thật, nếu không cũng sẽ không một mình ở lại chỗ này.
Mặt Lý Trinh Lan trở nên đỏ hồng, thanh âm của mẹ nàng quá lớn, nàng không có khả năng không nghe được, cảm giác mọi người xung quanh đều nhìn qua, đây mới là điều then chốt làm nàng xấu hổ, bị nhiều người nhìn như vậy làm cho nàng cảm thấy không được tự nhiên.
- Tuấn Tú, cháu vừa mới tới New York hôm nay sao? Đã thu xếp được chỗ ở chưa?
Lý mẫu rất nhiệt tình, kéo con gái tới bên cạnh Hướng Nhật.
Hướng Nhật bất đắc dĩ mà hướng Lý Trinh Lan nháy mắt, miệng nói:
- Giờ cháu đang ở nhà một người bạn.
- Ở nhà bạn sao?
Lý mẫu có chút thất vọng.
- Vâng.
Hướng Nhật gật đầu, không rõ vì sao Lý mẫu phải thất vọng như thế, ở nhà bạn thì thế nào? Chẳng lẽ không ở nhà bạn, cùng con gái của bà ở cùng một chỗ sao?
Vừa nghĩ đến đó, Hướng Nhật đột nhiên có chút hiểu được, có thể thật đúng như mình nghĩ, Lý mẫu muốn cho chính mình cùng con gái nàng ở cùng một chỗ, đây cũng quá.... Cái kia đi? Có thể đem con gái đẩy vào miệng hổ như vậy sao?
Lý Trinh Lan cũng ý thức được suy nghĩ của mẹ nàng, xấu hổ nói:
- Mẹ, chúng ta nên trở về thôi... Tuấn Tú còn muốn đi gặp bạn của anh ấy.
- Gặp bạn thì lúc nào cũng có thể, Tuấn Tú, như vậy đi, cùng chúng ta đến khách sạn ăn trưa nhé.
Lý mẫu không khỏi phân trần, kéo tay Hướng Nhật đi.
Hướng Nhật ngạc nhiên, đây cũng quá nhiệt tình đi? Nhưng mà đã bị Lý mẫu lôi kéo, hắn cũng không nên cự tuyệt, nghĩ đến chính mình sau khi rời khỏi, một hồi sau Hoắc Văn Tĩnh hai người đi xuống, không thấy mình đâu, có lẽ nên gọi điện thoai giải thích một chút.
Gia đình Lý Trinh Lan ở khách sạn, cũng không biết có phải hay không quá mức trùng hợp, cư nhiên cũng là khách sạn Hilton. Một nhà ba người, ở hai phòng cạnh nhau.
Hai phòng cạnh nhau cũng không có gì là kỳ quái. Dù sao cũng là người một nhà, nhưng kỳ quái là Lý mẫu nhiệt tình kèo mình hướng đến phòng con gái nàng mà đẩy vào sau đó nói một câu:
- Các cháu trước trò chuyện một chút, chúng ta đi ra ngoài mua vài món đồ, khả năng phải chờ tới giờ cơm trưa mới có thể quay lại, sau đó đi luôn.
Câu nói sau cùng có thể nói là vẽ rồng thêm mắt, Hướng Nhật cũng không có ngốc, cũng rõ ý tứ Lý mẫu là gì. Xem ra cha mẹ Lý Trinh Lan thật là cấp bách muốn mình gọi bố mẹ vợ lắm rồi đây.
- Anh nghĩ cha mẹ em đều đã hiểu làm.
Hướng Nhật cười khổ, ngồi trên ghế salon trong phòng khách, có chút bất đắc dĩ mà nhìn Lý Trinh Lan đang cau mày. Kỳ thực chuyện này nói đi nói lại cũng phải trách chính hắn, trước kia hắn ở Hồng Kông không biểu hiện mập mờ như vậy, thì giờ cha mẹ Lý Trinh Lan cũng không hiểu lầm.
Lý Trinh Lan cũng không biết nên nói cái gì, lại nói tiếp tất cả đều trách tên kia cấp cho cha mẹ nàng một khoản tiền lớn như vậy. Nếu không có khoản tiền đó, cha mẹ nàng cũng không có cấp bách như thế. Chỉ có thể nói tiền tài làm rung động lòng người mà thôi.
- Trinh Lan tiểu thư, anh nghĩ ở chỗ này một chút chờ cha mẹ người trở về. Đến lúc đó anh sẽ giải thích rõ ràng cho họ.
Hướng Nhật nghĩ loại sự tình này nên giải thích cho rõ, tuy rằng Lý Trinh Lan lớn lên rất là xinh đẹp, nhưng hắn cũng không thể hễ gặp một nữ nhân xinh đẹp liền màng về nhà được? Như vậy phải ăn nói thế nào với Sở Sở các nàng đây?
Lý Trinh Lan không nói chuyện, giống như đã nghe được lời Hướng Nhật nói, lại giống như là không có nghe được, có chút đờ ra mà nhìn cái gạt tàn thuốc trên mặt bàn trà.
- Trinh Lan tiểu thư, Trinh Lan tiểu thư.....
- ....A, có chuyện gì không?
Hướng Nhật gọi vài lần, Lý Trinh Lan mới phục hổi tinh thần lại, nhịn không được lại đỏ mặt lên, cũng không biết nàng vừa rồi nghĩ đến cái gì. (DG: nghĩ cái gì thuần khiết thì nghĩ ^^)
- Ah, không có việc gì, anh chỉ là muốn đi ra ngoài gọi điện thoại.
Nhìn ra được tinh thần của Lý Trinh Lan có chút không ổn, Hướng Nhật đoán khả năng nàng cũng không hiểu cách làm của cha mẹ nàng, dù sao không chút trách nhiệm giao con gái cho một ngoại nhân, nói như thế nào cũng thật là khó tưởng nổi?
- A, xin cứ tự nhiên.
Lý Trinh Lan vội vàng mà làm ra thủ thế. Trên thực tế, suy nghĩ vừa rồi của nàng làm nàng hết hồn, hoài nghi mình lớn mật, mình thật sự cũng muốn thế sao?