Ngoài cửa vang lên những tiếng bước chân nhẹ nhàng, là tiểu cô nương đi đến, nàng nhẹ giọng nói:
- "Trên thực tế ngươi đã dính vào phiền toái rồi!"
An Đức Toàn nhìn tiểu cô nương bằng ánh mắt vô cùng mừng rỡ.
Tiểu cô nương kia bình tĩnh nhìn Hồ Tiểu Thiên rồi nói:
- "Hai ông cháu chúng ta đã đắc tội với một bang hội rất lợi hại, bọn họ suốt dọc đường đuổi theo chúng ta, gia gia vì bảo vệ ta nên mới bị trọng thương nhưng cũng giết được mấy tên cừu gia, số còn lại bản lĩnh rất lớn không lâu nữa sẽ đuổi tới đây mà thôi."
Hồ Tiểu Thiên nói:
- "Chuyện này thì liên quan gì đến ta? Đơn giản chỉ là ta giúp ngươi cứu người, xong xuôi mọi việc chúng ta liền lên đường, mọi người ai đi đường nấy." Hắn tuy rằng không sợ chuyện nhưng không muốn nhiều chuyện, bọn họ cùng hắn không quen biết nên không cần thiết phải mạo hiểm vì họ.
Tiểu cô nương kia nói:
- "Kẻ địch truy sát ta là vì một món đồ quan trọng mà ta giữ trong người, nhưng vừa nãy ta đã ném nó xuống vách núi rồi."
Hồ Tiểu Thiên nói:
- "Ta không có chút hứng thú với chuyện của các ngươi, bái bai."
Tiểu cô nương trả lời rất bình thản:
- "Nếu như kẻ địch bắt được ta, ta liền nói là đã đưa món đồ đó cho ngươi - Tây Xuyên Thanh Vân huyện thừa Hồ Tiểu Thiên!"
Thân hình Hồ Tiểu Thiên nhất thời cứng đơ, ta nói dặn đi dặn lại không biết bao nhiêu lần nhất định không được để lộ thân phận, vậy mà con mẹ nó đi nói sạch sành sanh.
Hồ Tiểu Thiên chậm rãi quay đầu lại, cô gái nhỏ này thật ngoan độc, nó nói thế chắc là sẽ làm thật, tạm thời miễn bàn đến món đồ đó là thứ gì, chỉ cần nhìn thương thế của An Đức Toàn cũng đủ biết kẻ địch lợi hại thế nào rồi, giả dụ bọn chúng tin lời con bé, lại biết thân phận chỗ ở của mình, chẳng phải là sẽ một đường đánh tới cửa quan sao, Hồ Tiểu Thiên chợt nhếch miệng cười, thây kệ, cùng lắm lão tử phủi mông không làm quan nữa cũng chả sao, còn muốn uy hiếp ta thì không có cửa.
Tiểu cô nương kia lại giống như nhìn thấu tâm tư của hắn, nói khẽ:
-"Ngươi là con một của đương kim Bộ hộ thượng thư đại nhân Hồ Bất Vi, lại là con rể của Kiếm Nam Tây Xuyên tiết độ sứ Lý Thiên Hành, nhưng cừu gia của chúng ta cũng không phải nhân vật bình thường, coi như hai nhà các người liên thủ chắc gì có thể bảo đảm cho ngươi, ngươi cứ bỏ đi thử xem, hậu quả thế nào đừng trách ta không nói trước!"
Hồ Tiểu Thiên nghe đến đó chợt cảm thấy lành lạnh sống lưng, con bé này mới tí tuổi mà sao âm hiểm độc ác quá vậy, con mẹ nó, rõ ràng là muốn kéo ta cùng ngồi lên con thuyền đắm của các ngươi. Càng làm cho Hồ Tiểu Thiên điên tiết là không biết tên hỗn đãn nào làm lộ thông tin của hắn. Chẳng lẽ là Mộ Dung Phi Yên? Mẹ kiếp, vào thời khắc cuối cùng đúng là không nên tin tưởng nữ nhân.
Tiểu cô nương cho rằng mình đã nắm thế cục trong tay, hất hàm nhìn sang Hồ Tiểu Thiên:
-"Cho nên ngươi tốt nhất ngoan ngoãn hợp tác, hộ tống ta cùng gia gia về Tiếp châu an toàn, rồi sau đó đường ai nấy đi, coi như chưa từng gặp mặt."
Hồ Tiểu Thiên bỗng nở nụ cười đê tiện.
Tiểu cô nương kia không biết tại sao hắn lại bật cười, lạnh lùng nhìn vào mặt hắn.
-"Uy hiếp ta ư? Tiểu cô nương, ý tưởng thì không tệ, tiếc là vẫn có chỗ sơ hở." - Hồ Tiểu Thiên nói.
Tiểu cô nương giương đôi mắt sáng nhìn thẳng Hồ Tiểu Thiên, tỏ ra có chút bối rối.
Hồ Tiểu Thiên nói:
-"Một lão già yếu thụ trọng thương đi cùng một nữ hài nhỏ tuổi tội nghiệp, ta vốn ôm lòng thương hại mà ra tay giúp đỡ, lại không ngờ tới các ngươi rõ ràng muốn lấy oán báo ơn, thật sự không sợ chúng ta ra tay giết người diệt khẩu sao? Một mồi lửa đốt sạch nơi này, cừu gia của các ngươi đến nơi thì một mẩu xương cũng không tìm ra, ngươi lấy gì mà uy hiếp ta?"
Tiểu cô nương biến sắc, nàng tuy rằng tâm cơ kín đáo nhưng rốt cục cũng chưa trưởng thành, nhưng tâm cơ mưu kế vẫn thua con Hồ ly Tiểu Thiên này một bậc.
Kỳ thật Hồ Tiểu Thiên chẳng qua là thuận miệng hù chơi nàng mà thôi, thật ra hắn không hề muốn giết người bịt miệng như hắn nói, tuy hắn hành sự không từ thủ đoạn nhưng chưa đến mức lạm sát. Thực tế lúc tiểu cô nương mở miệng bức ép hắn, trong bụng hắn đã coi như đầu hàng rồi, không muốn giúp cũng đành phải giúp thôi.
-"Đứng lại" - Tiểu cô nương lớn tiếng quát.
Hồ Tiểu Thân dừng bước chậm rãi quay người lại, không phải hắn sợ mà là muốn xem thử cô bé kia còn trò gì hay ho nữa. Chỉ thấy trong tay cô bé cầm một cái hộp đen giơ lên nhắm ngay vào mặt hắn, đôi mắt xinh đẹp tràn đầy sát khí. Nhìn sơ qua cái hộp kia chẳng có gì uy hiếp, nhưng hắn hiểu đây là biện pháp cuối cùng của cô bé thì hẳn là có chỗ nguy hiểm.
Động tác này, khoảng cách này, chỉ có súng lục mới uy hiếp được như thế, Hồ Tiểu Thiên không dám khinh thường, nheo hai mắt nhìn qua tiểu cô nương, nhếch mép cười nói:
- "Tiểu muội, không nghịch một lát thì không chịu nổi à, động chút là hù dọa người khác, không hay ho tí nào đâu?"
Tiểu cô nương trên mặt không có chút ý cười nào, lạnh lùng nói với hắn:
- "Ai hù ngươi, hộp trong tay ta chính là Bạo Vũ Lê Hoa châm, một trong bảy món ám khí lợi hại nhất thiên hạ, mặc kệ ngươi võ công cao cường thế nào, trong vòng ba trượng trở lại không thể nào trốn thoát, ngươi nghĩ xem mình có bản lĩnh đó không?"
Hồ Tiểu Thiên biết tiểu cô nương này không phải kể chuyện giật gân, trong lòng khẩn trương nhưng ngoài mặt vẫn cứ lơ lơ:
- "Tiểu muội, ta có chỗ nào đắc tội với ngươi, ngươi tuy nhỏ tuổi nhưng chẳng lẽ không hiểu đạo lỹ có ơn tất báo sao? Thôi thế này, bây giờ chúng ta từ biệt, ngươi đi đường lớn ta đi cầu khỉ, lại để Lan Nhược Tự này lại cho ngươi làm chỗ dưỡng thương, cáo từ, cáo từ!"
Hồ Tiểu Thiên quay người định bỏ đi, lại nghe cô nương kia nói:
- "Ngươi mà bước một bước, ta cho ngươi mất mạng ngay tại chỗ."
Trong bầu không khí tươi mát ẩm ướt bỗng nổi lên một mùi vị tanh nồng, khiến mọi lỗ chân lông trên người Hồ Tiểu Thiên đều dựng cả lên. An Đức Toàn ngồi một bên cười tủm tỉm, giống như mọi chuyện chả liên quan gì đến hắn.
Mộ Dung Phi Yên đang đi ở hành lang đối diện định hướng về hậu viện phía sau, Hồ Tiểu Thiên thấy vậy liền nháy nháy mắt ra hiệu, chỉ tiếc Mộ Dung Phi Yên không hề ăn ý với hắn như hắn tưởng, cứ như thể ngó lơ hắn thản nhiên đi ngang qua.
Hồ Tiểu Thiên thở dài một hơi, rốt cuộc đành gật đầu nói:
-"Tốt! Hợp tác thì hợp tác, hà tất phải giương cung múa kiếm ngươi chết ta sống như thế." - Hắn chậm rãi xoay người qua hướng khác, tay tiểu cô nương kia thì vẫn nắm chặt hộp đen không buông."
Hồ Tiểu Thiên cười nói
- "Ta đã đáp ứng mọi chuyện, ngươi sao vẫn chưa hạ vũ khí xuống?" - Hoãn binh, phải dụ nàng buông cái gì Bạo Vũ Lê Hoa châm xuống trước đã rồi tính sau.
Tiểu cô nương nhẹ gật đầu, cái hộp đen từ từ hạ xuống một hút, bỗng một làn ánh sáng màu lam bắn tới đây, Hồ Tiểu Thiên không kịp né tránh, cánh tay trái cảm thấy như bị muỗi đốt.
Hồ Tiểu Thiên đau quá kêu trời, kéo ống tay áo lên nhìn thì thấy một đốm nhỏ màu đỏ, hiển nhiên phi châm đã chui vào trong cơ thể hắn rồi.
Tiểu cô nương kia lạnh lùng nói:
- "Châm này gọi là Thất Nhật Đoạn Hồn Châm, ta tạm giữ lại tính mạng này của ngươi, chỉ cần ngươi hộ tống chúng ta an toàn đến Tiếp châu ta sẽ đưa ngươi thuốc giải, còn nếu ngươi dám giở trò hoa dạng gì, thì bảy ngày sau chuẩn bị đóng hòm là vừa."
Hồ Tiểu Thiên nhìn qua điểm nhỏ màu đỏ cái kia, không khỏi hít một hơi lạnh, tiểu cô nương này bất quá mới mười một mười hai tuổi, thế nào lại ác độc thế cơ chứ? Khó trách người ta hay nói độc địa như lòng dạ đàn bà, một cô nương nhỏ tuổi thế mà đã quá mức nham hiểm. Chỉ trách bản thân sống qua hai kiếp mà vẫn bị một con bé hỉ mũi chưa sạch giở trò.
Tiểu cô nương cất cái hộp đen vào người, sát khí trên mặt bỗng chốc lặn đâu mất tăm, như vừa mới rồi chẳng có chuyện gì xảy ra sất, cánh tay nhỏ bé trắng nõn nhẹ vuốt lọn tóc mai rối tung bên trán, thở phào mội hơi rồi nói:
-"Chúng ta giờ có thể ngồi xuống từ từ nói chuyện rồi." - Nắm giữ mạng sống Hồ Tiểu Thiên, chính là nắm giữ quyền chủ động.
Ngồi một bên quan sát từ đầu tới cuối, An Đức Toàn cơ hồ rất hài lòng với cháu gái của lão, Hồ Tiểu Thiên tuy giảo hoạt, nhưng cuối cùng không thể chạy thoát khỏi tay nhà đầu này.
Ánh mắt Hồ Tiểu Thiên vẫn nhìn qua điểm nhỏ màu đỏ trên cánh tay.
- "Hợp tác kiểu gì cũng phải có thành ý một chút, thế nào lại dùng châm bắn ta?" - Cảm giác là lạ bên trong cánh tay biểu thị rõ ràng độc châm nằm trong cơ thể hắn.
Tiểu cô nương trả lời:
- "Thất Nhật Đoạn Hồn Châm thực sự không phải chế từ sắt thép, khi vào trong người sẽ bị nhiệt độ hòa tan, độc tố theo máu huyết lưu thông khắp cơ thể, trong vòng bảy ngày sẽ ngấm hết toàn bộ vào người của ngươi, nếu không kịp thời uống thuốc giải thì sẽ đứt ruột nát bụng, miệng lưỡi lở loét, chảy mủ khắp người."
Hồ Tiểu Thiên không biết sao nghe thấy hơi quen tai, cẩn thận nghĩ lại, thì ra là mấy lời lúc hắn cùng Sử Học Đông kết nghĩa thề thốt, quả nhiên không nên tùy tiện mà thề bậy bạ a, thế nhưng hắn chưa làm gì có lỗi với Sử Học Đông, cũng không phải vì thế mà lời thề báo ứng lên hắn. Chuyện tới nước này đành tạm thời nhẫn nhịn, bà ngoại nó, không nghĩ được con a đầu ấy phút chót lại lật được thuyền trong mương, đảo ngược tình thế nắm quyền sinh sát.
Hồ Tiểu Thiên cười tủm tỉm nói:
- "Được, hợp tác thì hợp tác, tiễn các ngươi đến Tiếp châu! Dù sao cũng tiện đường đi của chúng ta, thế chừng nào xuất phát được đây?"
- "Càng sớm càng tốt." - An Đức Toàn trả lời.
Hồ Tiểu Thiên liếc An Đức Toàn, lắc đầu nói:
- "Thể cốt ngươi thế này chỉ sợ không được, tuy từ đây đến Tiếp Châu không xa, nhưng phải băng đèo vượt suối nguy nan vô cùng."
- "Các ngươi chỉ cần đưa nha đầu đi thôi, ta ở lại."
Tiểu cô nương kia dứt khoát lắc đầu nói:
- "Đi thì cùng đi, cháu sẽ không lên đường một mình."
An Đức Toàn nói:
- "Hắn nói không sai, muốn tới Tiếp Châu nhất định phải băng qua Bồng Âm sơn, đường đi gian nguy khó khăn, ta đi theo sẽ vướng tay chân làm ảnh hưởng đến tốc độ đi đường, hơn nữa thương thế ta thế này không thích hợp di chuyển, ở lại đây có lẽ còn có một tia cơ hội bảo vệ tính mạng. Nếu bôn ba theo các ngươi chỉ sợ nửa cái mạng già cũng không giữ nổi."
Tiểu cô nương kia mím chặt môi, nàng tuy nhỏ tuổi nhưng cũng không phải dạng khù khờ, hiểu rõ những lời An Đức Toàn nói đều rất thực tế, nàng xoay sang Hồ Tiểu Thiên:
- "Để lại cho gia gia ta một chút ít lương khô, bố trí một cao thủ bảo vệ ông ấy." - Lời nói rõ ràng là một lời ra lệnh.
Hồ Tiểu Thiên thật là muốn dở khóc dở cười, lão tử thiếu nợ ngươi hay sao ấy, còn dám vênh mặt hất hàm sai khiến ta, nhưng châm thì đã dính rồi, cái gì mà Thất Nhật Đoạn Hồn Châm gì gì đó, thật sự không thể không nhượng bộ, Hồ Tiểu Thiên bất giác lại kéo tay áo lên nhìn, vết thương đã lan ra cỡ hạt đậu nhỏ, xung quanh còn có đốm đỏ như phát ban, hắn mở trừng hai mắt, chính thức sợ hãi thực sự, mẹ nó con a đầu không có gạt mình, đen như chó mực, rõ ràng bị nó ám toán rồi.
Tiểu cô nương kia sẵn giọng:
- "Ngươi có nghe không đấy?"
Hồ Tiểu Thiên miễn cưỡng gật đầu.
An Đức Toàn lại nói:
- "Hồ công tử yên tâm, hai ông cháu ta không còn cách nào mới phải dùng hạ sách này, cậu ráng hộ tống nha đầu đến Tiếp Châu, nó bảo đảm sẽ đưa giải dược cho cậu, mối ân tình này chúng ta tuyệt không quên đâu." - Ngữ khí của lão khá thân mật, nhưng trong mắt Hồ Tiểu Thiên lại nhìn thấy hai con sói đội lốt cừu, đang muốn ăn thịt hắn, mẹ kiếp.
Hồ Tiểu Thiên nói: "Nếu ta không thể hoàn thành nhiệm vụ thì sao?"
An Đức Toàn không trả lời vấn đề của hắn mà chỉ khẽ cười nhạt, ý tứ rất rõ ràng, nếu ngươi không thể hoàn thành nhiệm vụ thì chuẩn bị chết cùng với bọn ta chứ sao nữa.
Hồ Tiểu Thiên nộ khí xung thiên, trong bụng thầm chửi mười tám đời tổ tông lão An Đức Toàn và tiểu nha đầu, nhưng ngoài mặt thì không dám biểu lộ gì, chỉ thở dài, nói:
- "Các ngươi yên tâm đi, ta đã hứa thì sẽ làm hết sức mình, nhưng có một chuyện ta thắc mắc, các ngươi rốt cục là ai, không thể lộ ra chút tí thông tin à?"
An Đức Toàn âm trầm:
- "Ngươi biết càng ít càng tốt."
Hồ Tiểu Thiên nói:
- "Cái này chả công bằng, tất tần tật mọi thứ của ta các người đều điều tra rành mạch, còn ta thì lại mù tịt không biết gì, còn nói là hợp tác, một điểm thành ý cũng không thấy đâu."
Tiểu cô nương chen vào:
- "Trách thì trách thủ hạ ngươi vô dụng, ta mới hỏi một chút hắn đã đem thân bằng quyến thuộc của ngươi kể ra không sót một người rồi."
Hồ Tiểu Thiên nghe xong lập tức nổi trận lôi đình:
- "Là đứa nào?"
Tiểu cô nương chỉ chỉ Lương Đại Tráng đang ôm cỏ khô cho ngựa ăn ở bên ngoài.
Hồ Tiểu Thiên liền gào lên một tiếng kinh thiên động địa
- "Lương Đại Tráng...!"
***
Lương Đại Tráng mặt mũi bầm dập đang ngồi xổm bên cạnh vũng nước mưa, hắn vừa bị Hồ Tiểu Thiên đập một trận tơi bời hoa lá không còn ra hình người nữa, cái miệng nó hại cái thân thì trách ai được, ai biểu hắn nghe mấy câu ngon ngọt là phun ra hết mọi thông tin của chủ nhân cho tiểu nha đầu kia. Một nha đầu mười mấy tuổi không ngờ lại xảo trá quá thể, vừa mới nói là sẽ giữ bí mật, chớp mắt cái là thành ra chuyện thế này, hại hắn té hố lừa rồi bị ăn đòn no nê.
Hồ Tiểu Thiên trút giận lên người Lương Đại Tráng một hồi, phiền muộn trong lòng đã bớt đi nhiều, vừa vặn trời đã bớt mưa, hắn liền bảo Hồ Phật nhanh chóng chuẩn bị rời đi. Mộ Dung Phi Yên cùng đám người không thể hiểu vừa rồi rốt cục xảy ra chuyện gì. Chắc chẳng ai ngờ được một Hồ Tiểu Thiên trước giờ mồm miệng sắc bén, hôm nay tại Thiên Điện lại chịu cam bái hạ phong trước một tiểu cô nương, thậm chí tính mạng cũng bị nha đầu kia nắm trong tay.
Mộ Dung Phi Yên cảm thấy kinh ngạc, mới vừa rồi hắn còn bảo nàng nhiều chuyện, muốn ai đi đường nấy với hai ông cháu kia, mà chỉ chốc lát đã thay đổi hẳn, chẳng những đi chung đường, mà còn đại nhân đại lượng đáp ứng hộ tống tiểu cô nương tới Tiếp Châu an toàn, chẳng lẽ cái tên này đột nhiên đổi tính rồi sao?
Về phần An Đức Toàn cuối cùng hắn cũng ở lại, Hồ Tiểu Thiên tuân theo ý tứ tiểu cô nương kia để lại cho lão thái giám này một ít đồ ăn, bố trí Lương Đại Tráng theo bên cạnh chiếu cố lão, coi như trừng phạt hắn lần này, cho chừa cái tội mồm miệng tép nhảy bán đứng chủ nhân.
Nhưng An Đức Toàn từ chối, hắn gọi Hồ Tiểu Thiên lại gần rồi thì thầm:
- "Tốt nhất ngươi vẫn nên cho tên mập kia đi theo, ta một mình ở đây có thể miễn cưỡng tự lo được, còn nếu hắn ở lại, chỉ sợ khi cừu gia bắt được, hắn sẽ đem cả gia phả ngươi ra kể sạch."
Hồ Tiểu Thiên cảm thấy rùng mình, quả thật hắn không nghĩ đến chuyện này, hôm nay ra đường không coi ngày, làm chuyện gì cũng không xong, vừa mới bị một con bé vị thành niên giở trò, giờ suýt chút nữa là để lại một mầm họa khổng lồ Lương Đại Tráng. Nhưng ngoài miệng thì hắn không nhận mình sai, cười hắc hắc nói:
- "Lão có thể giết hắn để bịt miệng mà, ha ha."
An Đức Toàn cười lớn rồi nói:
- "Không ngờ cậu còn trẻ mà ngoan độc thế."
Nhưng Hồ Tiểu Thiên thầm chửi trong bụng, mẹ nó ta còn không bằng cái móng chân của cháu gái ông, hạ độc thủ cả ân nhân cứu mạng của mình. Hắn thấp giọng nói:
- "Thôi, lão nếu ngại hắn phiền toái, ta đành đưa hắn đi theo vậy."
Hắn thầm quan sát sắc mặt An Đức Toàn thấy tình trạng lão lúc này coi như tạm ổn, trong lòng không khỏi kêu lạ, lão thái giám thụ thương nặng như thế, hôm qua còn phải mổ đùi chân phải, hôm nay đã có thể cười nói vui vẻ, sức sinh tồn của lão gia hỏa thật không thể coi thường.
An Đức Toàn lấy ra cái ngọc bội đưa cho hắn, rồi nói:
- "Ta không có vật gì tặng cho cậu, cậu hãy cầm lấy miếng ngọc này làm kỷ niệm, từ biệt lần này có lẽ là lần cuối, món nợ ân tình này đành để cháu gái ta đáp bồi." - Có lẽ lão đã biết trước kết cục của mình rồi.
Hồ Tiểu Thiên tuy rằng trong lòng giận lão lấy oán trả ơn, nhưng nghe mấy lời nói này cũng động lòng trắc ẩn, nhỏ giọng nói với lão:
- "Kỳ thật ông có thể đi cùng chúng ta, mặc dù đường đi vất vả, nhưng bằng vào ý chí của ông, nói không chừng còn có thể chịu đựng được."
An Đức Toàn mỉm cười vỗ vỗ vai của hắn:
- "Ta biết ngươi có lòng tốt, hãy mau chóng lên đường, nhớ kỹ lời ta... không được chậm trễ."
Hồ Tiểu Thiên mím môi:
- "... Bảo trọng."