Mục lục
[Dịch] Y Thống Giang Sơn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bên này Lương Đại Tráng tiến vào phòng, bên kia hai anh em Đường Thiết Hán, Đường Thiết Thành đã dẫn người tới trước mặt Hồ Tiểu Thiên, thấy hắn chỉ mặc độc một chiếc quần cộc cởi trần ngông nghênh đứng dưới ánh mặt trời, hai người liền trợn mắt, nộ hỏa thiêu đốt.

Đường Thiết Hán cầm đao chỉ vào Hồ Tiểu Thiên nói: "Hồ Tiểu Thiên, sao ngươi làm vậy với em gái ta?"

Hồ Tiểu Thiên cười tủm tỉm nói: "Ngươi nghĩ ta làm gì em gái ngươi?"

" Ách... " Đường Thiết Hán hoàn toàn bị làm khó rồi, gãi gãi đầu quay sang nói với nhị đệ: "Lão Nhị, chúng ta nghĩ hắn... làm gì giờ?"

Đường Thiết Thành quát: "Mẹ! Tiểu tử kia, ngươi dám động tới một cọng tóc gáy em gái ta, huynh đệ ta sẽ thiêu rụi cái thượng thư phủ này, đến viên ngói cũng không chừa."

Đường Thiết Hán lay em trai một cái: "Lão nhị hắn động tới, đã động tới!" Vừa rồi Hồ Tiểu Thiên chặt đứt cả đám tóc em gã ngay trước mặt gã, Đường Thiết Hán lại là một tên cực kỳ thành thật, có gì nói đó.

Đường Thiết Thành thở phì phì nói: "Không nói sớm! Ngươi chỉ cần động tới một đầu ngón tay của em ta..."

Hồ Tiểu Thiên cắt ngang lời hắn: "Mẹ! đừng nói nhảm, từ đầu tới chân em ngươi ta đều đã động tới, thì sao?"

"Ngươi... "

Lúc này Lương Đại Tráng vừa cầm dao dí vào cổ Đường Khinh Tuyền vừa đi ra, gia hỏa này mang đầy hy vọng đi vào, lại chứng kiến Đường Khinh Tuyền vẫn ăn mặc đầy đủ không khỏi thất vọng, (thiếu gia cũng thật âm hiểm, ăn thịt đến cả nước sốt cũng không lưu lại một giọt cho hạ nhân, ngươi làm chuyện tốt xong xuôi, còn nhanh như vậy mặc quần áo vô làm gì? Còn quấn lại chặt như vậy, cho ta xem qua một chút không được sao.) Lương Đại Tráng oán thầm, trên mặt biểu hiện vẻ hung thần ác sát, kề đao lên cổ Đường Khinh Tuyền, đi tới trước người Hồ Tiểu Thiên, lúc này hắn đã triệt để trấn định lại ,trong lòng đã xuất hiện chút khí thế, lời nói phát ra cũng rất có khí thế: "Tất cả lui xuống cho ta! Đi ra ngoài, có tin ta chém phát chết nàng không!"

Đường Thiết Hán ôm đầu khó chịu nói: "Lại vậy..." Hắn không có biện pháp nào đối phó chiêu này, Đường Thiết Thành cũng há hốc mồm, em hắn đang trong tay người ta a, ném chuột sợ vỡ bình.

Lương Đại Tráng nhìn đám người kia hù dọa không khỏi đắc ý, đang muốn nói thêm mấy câu ngạo mạn, đã cảm giác đầu vai bị vỗ vỗ nhẹ.

Hồ Tiểu Thiên gật gật đầu với gã nói: "Nhờ, nhờ, che hết màn hình rồi!"

Lương Đại Tráng tuy không biết màn hình là cái gì, nhưng hắn biết rõ mình đang chắn trước tiểu chủ nhân, Lương Đại Tráng vốn cho rằng mình có hảo ý, là gã muốn bảo vệ tiểu chủ nhân kia mà, (chó cắn khách tới, không nhìn được ý tốt của người ta), Lương Đại Tráng lẩm bẩm trong lòng, lại kéo Đường Khinh Tuyền thành thành thật thật lùi về sau một bước.

Đường Khinh Tuyền hung hăng nhìn chằm chằm vào Hồ Tiểu Thiên, như muốn ăn tươi nuốt sống hắn.

Hồ Tiểu Thiên lúc này mới phát nàng ta bị nhét một đống vải vào trong miệng, hiển nhiên là do Lương Đại Tráng làm, khó trách cả buổi nàng thành thành thật thật không nói một lời, (tên cẩu nô tài Lương Đại Tráng này vừa rồi không thừa cơ chấm mút gì chứ? Nhìn gia hỏa này cũng không phải cái gì tốt đẹp a.)

Hồ Tiểu Thiên tiến lên phía trước một bước: "Không phải ai mạnh mồm nói thiêu phủ thượng thư hay sao?"

Đường Thiết Hán nhìn nhìn em mình, Đường Thiết Thành vỗ ngực: "Lão tử nói,ngươi dám động vào một đầu ngón tay em ta, ta sẽ thiêu phủ thượng thư đến mảnh ngói cũng không còn."

Hồ Tiểu Thiên vươn tay ra sờ lên bàn tay nhỏ bé của Đường Khinh Tuyền, sau đó lại hứng lên vuốt vuốt cái cằm ôn nhu của nàng, cười hắc hắc nói: "Ta triển khai, ngươi thiêu a! "

"Ách... Ngươi cho rằng ta ngươi cho rằng ta không dám... Lấy lửa ra!"

Hơn trăm người quả nhiên có người được việc, một người cầm bó đuốc tới, Đường Thiết Thành giơ bó đuốc lên, tìm chỗ thích hợp châm lửa.

Hồ Tiểu Thiên nói: "Châm lửa dễ dập lửa khó, giờ ngươi châm lửa là rất vô tình a, không kể chuyện một đám người có thể còn sống chạy đi không, nếu việc phóng hỏa phủ thượng thư này mà triều đình biết, Đường gia các ngươi không tránh khỏi kết cục cả nhà bị chém, tịch thu tài sản a."

Đường Thiết Thành giật mình, bó đuốc trong tay ngừng lại: "Dọa ta?"

Hồ Tiểu Thiên nói: "Ngươi mang hơn một trăm người tới đây, mạnh mẽ xông vào phủ thượng thư, phá cả cửa nhà ta, làm phủ thượng thư gà bay chó chạy, loạn thành một đống, giờ còn muốn thiêu cả nhà ta, loại hành vi này khác gì cường đạo?"

Ngươi mới là cường đạo, ngươi cưỡng đoạt em ta... "

Hồ Tiểu Thiên hắc hắc cười lạnh nói:" Bây giờ đang ở nhà ta địa bàn của ta, ta có nhân chứng vật chứng, ta nói ngươi đem hơn trăm người tự tiện xông vào, có ý đồ cướp bóc, ngươi nói quan phủ tin ngươi hay tin ta?"

Đường Thiết Hán nói: "Rõ ràng là Rõ ràng là ngươi cưỡng đoạt em ta, giờ còn bắt nó làm con tin, đừng có ăn nói bừa bãi."

Đường Thiết Thành nói: "Đại ca, đừng để ý hắn, hắn có nhân chứng, chúng ta cũng có, chúng ta còn nhiều người..."

"Nhiều người là được a?" Hồ Tiểu Thiên phát hiện chỉ số thông minh của tên gia hỏa này thật sự thấp a, hắn bước tới một bước: "Hơn một trăm người tay đao tay gậy, tự tiện xông vào thượng thư phủ, không phải cướp bóc thì là cái gì? Chẳng lẽ là tạo phản?"

"Ngươi... "

"Ngươi cái gì mà ngươi? theo pháp luật Đại Khang, chỉ cần chứng minh được tội danh mưu phản, hơn một trăm người các ngươi dều bị giết cả nhà, tịch thu tài sản!"

'Ào Ào'! đám người sau lưng anh em Đường gia đồng loạt lùi về sau hai bước, bị những lời của Hồ Tiểu Thiên dọa sợ, nếu quả thật bị vu cho tội mưu phản, đây chính là tội chém đầu cả nhà, tịch thu tài sản a.

Đường Thiết Thành gầm rú nói: "Ngươi cho rằng lão tử sợ, Hồ Tiểu Thiên, hôm nay ta nhất định không tha cho ngươi."

"Dẹp đi, còn cảm giác to mồm hơn là giỏi? Mẹ kiếp! Còn cầm bó đuốc, còn muốn phóng hỏa? ngươi dơ như vậy không mệt a? Có nhiều huynh đệ đến cổ vũ như vậy, đều chờ ngươi phóng hỏa đó, ngươi không thể làm cho chúng thất vọng a? Muốn đốt thì đốt luôn đi!"

Đường Thiết Thành cắn cắn môi, lúc này một gã áo đen từ sao chen tới, người phía trước bị gã động vào liền lảo đảo đụng ngay vào tay Đường Thiết Thành, làm bó đuốc trên tay "Phốc!" một tiếng bay ra ngoài.

Mọi người đều nhìn chằm chằm vào bó đuốc kia, nhìn bó đuốc bay lên, cuối cùng rơi vào nóc thảo đình(đình cỏ) trong hoa viên, bên trên thảo đình đều là cỏ tranh, lại được phơi dưới nắng cả ngày, vừa chạm vào cái đã "Bùng!" một tiếng thoáng cái thảo đình đã bốc cháy ngun ngút.

Đám người Đường gia liền trợn tròn mắt, Đường Thiết Thành giận giữ hét: "Tên... tên vương bát đản nào đụng ta?"

Đám người sau lưng đều nhìn sang người khác, ai cũng không dám thừa nhận đã đụng gã.

Có người kêu lên: "Thảo đình cháy rồi... Thảo đình cháy rồi..."

Hồ Tiểu Thiên hung dữ nhìn thẳng vào Đường Thiết Thành: "Ngươi dám thiêu thật?"

Đường Thiết Thành nói: "Ta không đốt!" Rồi gã nhìn sang đại ca mình, ý muốn tên kia làm chứng cho mình. Đường Thiết Hán hiểu lầm ý hắn: "Ta không đốt a, bó đuốc trong tay ngươi, không quan hệ tới ta!" Xem ra, anh em thân thích cũng không đáng tin cậy.

Thảo đình tuy cháy, nhưng hoa viên lại bên trong hồ nước nên cũng không có cháy lan sang kiến trúc khác trong phủ.

Đường Thiết Hán biết phóng hỏa thiêu phủ thượng thư cũng không phải việc nhỏ, nhanh chóng bắt đám tay chân đi dập lửa tránh thế lửa mở rộng, gia đinh Hồ gia nghe thấy chạy đến, Hồ Phật mặt mũi vốn bị đánh cho sưng vù lên, lớn tiếng nói: "Đường gia phóng hỏa rồi, Đường gia phóng hỏa rồi."

Hiện trường loạn thành một đống, lúc này có người kêu lên: "Đại ca... Người của Kinh Triệu Phủ đến... "

Lương Đại Tráng lúc này không sợ hãi chút nào, hắn không cảm thấy thiếu gia mình ngưu bức mấy, ngược lại cảm thấy người người oai phong nhất chính là mình, do mình cầm đao kề lên cổ Đường Khinh Tuyền, mới uy hiếp hơn một trăm tên đại hán không dám hành động thiếu suy nghĩ. Phàm là con người đều có ham muốn, đều muốn tìm kiếm cảm giác thỏa mãn với chính mình, Lương Đại Tráng vôn đang kề sát đao vào cổ Đường Khinh Tuyền, có chút lâng lâng, gia hỏa này đã có chút thả lỏng tay, hét lớn: "Còn không mau mau thúc thủ chịu trói!"

Không cẩn thận lại tiến tới che hơn nửa người Hồ Tiểu Thiên, Hồ Tiểu Thiên cực kỳ bất mãn lườm tên này, (nói rồi lại cản màn hình của ra, không phận biệt được ai là vai chính ai là vai phụ sao? Loại nô tài lớn tiếng hơn chủ, thật sự là không có mắt a.)

Khá tốt Lương Đại Tráng rất nhanh đã phản ứng, lại kéo Đường Khinh Tuyền lui về sau, đúng lúc này một bóng đen từ nóc nhà đột nhiên bắn xuống, Lương Đại Tráng vừa nhận ra thì vỏ kiếm đã bắn tới đâm vào cổ tay gã, Lương Đại Tráng kêu thảm một tiếng, đao trong tay keng một tiếng rơi xuống đất.

Một đạo thân ảnh yểu điệu từ nóc nhà nhảy xuông, nóc nhà cao ba trượng, nhảy thoáng một cái đã xuống, chả khác nào chim chóc thông thường. Trên đầu đội một cái mũ lụa đen, áo ngoài bằng gấm màu tím in hình đám mây, vạt áo mở ra, bên trong mặc trang phục võ sĩ màu đỏ, giầy đen đế mỏng, da thịt trắng noãn, mày kiếm cắm vào tóc mai, đôi mắt như làn thu thủy, tư thế hiên ngang, bay nhẩy như Kinh Long, là nữ bổ đầu bài danh thứ nhất Kinh Triệu Phủ Mộ Dung Phi Yên, thân hình nàng trên không trung xoay tròn vài lần.

Thấy thế mọi người cùng kêu lên ủng hộ.

Hồ Tiểu Thiên tuy thừa nhận rằng động tác nhào lộn của nàng không tệ, nhưng trong lòng có chút buồn bực, (chẳng lẽ nữ nhân ở đây ai cũng xuất thân từ ngành thể thao sao? Hầu như mỗi người xuất hiện đều lộn mèo mấy cái rồi xoay người ba trăm sáu mươi độ, sợ người khác nghĩ rằng các nàng không biết nhào lộn sao? Khoa trương, thật sự là quá khoa trương rồi.)

Động tác của Mộ Dung Phi Yên tuy rằng có chút khoa trương, nhưng tốc độ xuất thủ có chút mơ hồ, không đợi Lương Đại Tráng phản ứng, đã nhấc chân đá tên này từ bên cạnh Đường Khinh Tuyền ra ngoài, tay trái kéo Đường Khinh Tuyền đến cạnh mình, đỡ nàng đứng lên, trường kiếm trong tay chỉ về Hồ Tiểu Thiên. Vốn thời điểm nàng nhảy xuống hắn đã có đủ thời gian chạy trốn, nhưng phát hiện Lương Đại Tráng kia sẽ không chịu nổi một kích nên hắn không đào tẩu mà muốn tới khống chế Đường Khinh Tuyền, chỉ khống chế được nàng mới khống chế được cục diện bây giờ, cho đám Đường gia đám người kia sợ ném chuột vỡ bình, không dám làm liều.

Kế hoạch của Hồ Tiểu Thiên vốn không sai, nhưng trong quá trình thực hện lại xảy ra sai lệch, đầu tiên là hắn nghĩ xà nhà rất cao, tiếp theo lại nghĩ cô nàng mặc nam trang này không có động tác võ thuật đẹp này thực lực không quá lớn, thứ ba hắn cho rằng trong khoảng thời gian này hắn có thể khống chế Đường Khinh Tuyền, nhưng lúc chân chính hành động lại ý thức được mình đã sai hoàn toàn, cuối cùng là hắn đánh giá cao thực lực của chính mình.

Lương Đại Tráng căn bản không tạo cho Mộ Dung Phi Yên bất kỳ trở ngại nào, Hồ Tiểu Thiên vừa chạm tới góc áo Đường Khinh Tuyền, thì người đã bị Mộ Dung Phi Yên đoạt mất, sau đó trường kiếm sáng loáng trong tay nàng lại kề sát cổ Hồ Tiểu Thiên, hào quang lóe đến làm Hồ Tiểu Thiên vô thức nhắm mắt lại.

Lương Đại Tráng lúc này mới mặt mũi bầm dập bò dậy, thấy chủ nhân bị khống chế, liền hô to vọt tới, Mộ Dung Phi Yên cũng không thèm nhìn, đạp về sau một cái trúng lồng ngực gã phát ra một tiếng còn lớn hơn hồi nãy làm Lương Đại Tráng kêu thảm thiết, ngã chỏng vó trên mặt đất.

Mộ Dung Phi Yên lạnh lùng nhìn qua Hồ Tiểu Thiên, Hồ Tiểu Thiên không hề sợ hãi, cười tủm tỉm nhìn qua cô gái mặc nam trang tư thế oai hùng này nói: "Mỹ nữ, ngươi là ai vậy?"

Mộ Dung Phi Yên nói: "Kinh Triệu Phủ bát phẩm hộ vệ, môn hạ Hồng đại nhân: Mộ Dung Phi Yên!"

Hồ Tiểu Thiên vửa nghe đối phương là cảnh sát nữ, trái tim lập tức trầm xuống, nếu là nữ cảnh sát thì hắn cũng không dám làm ẩu, nhẹ nhàng dùng ngón tay gõ gõ vào mũi kiếm nói: "Phiền ngươi dời thanh kiếm đi chút, không cẩn thận lại cướp cò là không tốt a."

Mộ Dung Phi Yên đương nhiên không biết cướp cò là gì. lạnh lùng nói: "Ngươi thân là thân là con dân Đại Khang, con của mệnh quan triều đình, chìm đắm trong hoàng ân, lại không biết làm gương tốt, ban ngày ban mặt lại có thể làm ra hành vi vô sỉ cưỡng đoạt dân nữ, ngươi biết tội của ngươi chưa?"

Hồ Tiểu Thiên nghe Mộ Dung Phi Yên liên tiếp chất vấn, lập tức rõ ràng cô nàng này là một tên hắc tiêu(*), (Ta hỏi ngươi đã làm rõ ràng chân tướng chưa? Vừa đến đã đổ đủ loại tội danh lên đầu lão tử, ta chọc giận ngươi bao giờ hả? Hồ Tiểu Thiên nhận định cô nàng Mộ Dung này không phải là có cừu oán gì với cha hắn, mà chính là có giao tình với Đường gia, cho nên mới biểu hiện thiên vị như vậy.)

Hồ Tiểu Thiên nói: "Ban ngày ban mặt ngươi xông vào nhà dân, mang theo hung khí, uy hiếp tính mạng công đân, ngươi biết tội của ngươi chưa?"

Mộ Dung Phi Yên nói: "Ta là Bộ Khoái! Diệt trừ tội phạm là chức trách của ta."

Hồ Tiểu Thiên nói: "Bộ khoái thì sao? Ngươi có lệnh kiểm soát à? Ngươi nghĩ thượng thư phủ là chỗ nào? Ngươi nói đến là đến?" Những lời này quả thực đặt Mộ Dung Phi Yên vào thế khó rồi, từ "Lệnh kiểm soát" này tuy có chút lạ lẫm với nàng, nhưng lệnh truy nã thì nàng biết đấy, Hồ Tiểu Thiên đoán không sai, Mộ Dung gia và Đường gia là thế giao, Mà Đường Khinh Tuyền lại là bạn khuê phòng với nàng, nghe nói Đường Khinh Tuyền bị bắt liền dẫn người chạy tới, trong lúc vội vàng cũng không đến chỗ Hồng đại nhân Kinh Triệu Doãn xin lệnh truy nã, bình thường thì không sai, nhưng hôm nay nàng lại xông vào phủ thượng thư, hộ bộ thượng thư Hồ Bất Vi lại là quan tam phẩm đương triều, dù là người lãnh đạo trực tiếp của nàng ở Kinh Triệu Doãn là Hồng Bách Tề cũng chỉ là quan tam phẩm, thấy Hồ Bất Vi cũng phải nhún nhường vài phần, hôm nay có khả năng phạm phải lỗi lầm lớn.

Hồ Tiểu Thiên vẫn luôn để ý biểu hiện của Mộ Dung Phi Yên, nhìn thấy ánh mắt nàng có chút do dự, lập tức nhận ra cô nàng này đã bị lời nói của mình chấn trụ, (không biết lão tử còn tiện tay lấy cả bằng thạc sĩ tâm lý học a?)

Hồ Tiểu Thiên lấy tay cẩn thận cầm lấy mũi kiếm, chậm rãi ngửa ra sau, đẩy mũi kiếm ra, rồi lùi về sau một bước.

Đôi mắt đẹp Mộ Dung Phi Yên lập lòe, trong lòng do dự, nhưng mục đích hôm nay nàng tới chủ yếu là cứu người, những chuyện khác tính sau, hoà thượng chạy không thoát khỏi miếu, nàng giật tấm vải đang chèn chặt miệng Đường Khinh Tuyền xuống, dùng kiếm chặt đứt dây thừng trói cô ả, Đường Khinh Tuyền xấu hổ và giận dữ đến cực điểm, vừa mới tự do liền đoạt kiếm trong tay Mộ Dung Phi Yên, quát:" Dâm tặc! Ta giết ngươi!" Lao về phía Hồ Tiểu Thiên.

Hồ Tiểu Thiên thấy không ổn, liền chạy về đám gia đinh Hồ Phật, đám kia chẳng những không có xông lên bảo vệ, thấy Đường Khinh Tuyền cầm hung khí đằng đằng sát khí đuổi tới, sợ hãi thục mạng chạy tứ tán, Hồ Tiểu Thiên rất tức giận a, (một đám phế vật ham sống sợ chết, bình thường ăn ở Hồ gia dùng đồ Hồ gia đó, đến lúc lão tử cần các ngươi bảo hộ, cả đám chạy còn nhanh hơn cả thỏ, nói rồi, một chút đạo đức nghề nghiệp cũng không có.) Hồ Tiểu Thiên rèn luyện bốn tháng cũng không phải chỉ để cho đẹp, chạy tuyệt đối là nhanh như gió, huống chi lại không bị vướng víu quần áo, chỉ mặc một cái quần con sải bước, bộ pháp ưu mỹ, phút chốc đã bỏ xa Đường Khinh Tuyền.

Nếu nói đến chạy bộ, Đường Khinh Tuyền trăm phần trăm không phải đối thủ của Hồ Tiểu Thiên, nhưng người ta còn biết cả khinh công a, thấy chạy bộ không đuổi được, chân nhỏ lại dẵm mạnh lên mặt đất, sau đó liền bay lên, trên không lại lộn mèo, quay người ba trăm sáu mươi độ, sai phải nói là bảy trăm hai mươi độ.

Hồ Tiểu Thiên đang chạy ngẩng đầu lên, đã thấy cô nàng đuổi sát tới, bay so với chạy đương nhiên là nhanh hơn a. Ăn gian! Tuyệt đối là ăn gian! Hồ Tiểu Thiên nhìn Đường Khinh Tuyền như diều hâu vồ thỏ lao xuống, sự xấu hổ và giận dữ đã thể hiện rành rành trên mặt, xem ra cô nàng đã hoàn toàn đánh mất lý trí, (nữ nhân một khi đánh mất lý trí thì cái gì cũng làm được a, hảo hán không chấp nhặt chuyện trước mắt.)

"Gia đinh, gia đinh!" Hồ Tiểu Thiên phát hiện đám ra đinh kia chạy còn nhanh hơn hắn vài phần, nhưng lại có một tên đủ trung thành a, thời khắc mấu chốt, Lương Đại Tráng đầu óc mê muội bò dậy, gia hỏa này cũng không phải muốn xả thân hộ chủ, chỉ là trùng hợp đứng dậy, mặt xám xịt chạy đi, muốn rời khỏi chỗ thị phi này. Mà dáng người to béo của gã vừa vặn trở thành một lớp che chắn tuyệt hảo, Hồ Tiểu Thiên nhanh chóng chạy ra sau lưng gia hỏa này, đẩy hắn một cái.

Lương Đại Tráng bây giờ mới tỉnh táo lại, nhìn thấy Đường Khinh Tuyền từ không trung đâm kiếm xuống, mới hiểu được vì sao thiếu gia lại đẩy mình, hét thảm một tiếng, sức mạnh ở đâu đem ra hết: "Ta chơi đại gia ngươi... " Tuy rằng những lời này là nhìn Đường Khinh Tuyền mà mắng đấy, nhưng thực sự là mắng Hồ Tiểu Thiên a, (lão tử là gia đinh bán mình không bán mạng, ngươi sao lại hèn hạ đến vậy, đẩy lão tử ra đỡ thay ngươi một kiếm.)

Vẫn may là công phu của Đường Khinh Tuyền không tệ, kiếm trong tay thu phát tự nhiên, nhìn Lương Đại Tráng bị đẩy ra, thanh kiếm liền thu lại, sau đó giơ chân, bộp! một tiếng đạp vào đầu Lương Đại Tráng, đừng thấy chân nàng không lớn mà coi thường, sức mạnh thực ra không hề nhẹ, Lương Đại Tráng bị đạp phải hai chân trở nên mềm nhũn, "huỵch!" một cái quỳ trên mặt đất, nếu như không phải có cái quỳ kinh thiên động địa này giảm bớt lực, chỉ sợ đầu đã bị đạp vào trong bụng a.

Hồ Tiểu Thiên cũng vì vậy mà lấy được cơ hội thở dốc, hắn không tiếp tục chạy về phía trước, bởi vì ở phía trước Đường Thiết Hán đã dẫn một đám người xông lên bọc đầu, Hồ Tiểu Thiên quay đầu chạy tới phía Mộ Dung Phi Yên, người ngoài nhìn cho là hắn chui đầu vào lưới, nhưng Hồ Tiểu Thiên lại nhận ra chỗ Mộ Dung Phi Yên mới là an toàn nhất, cô nàng không thể trơ mắt đứng nhìn hắn bị đánh chết, nếu như có chuyện không hay xảy ra, nàng cũng khó thoát tội.

Tấm bằng thạc sĩ tâm lý học của Hồ Tiểu Thiên cũng không phải để cho có, Mộ Dung Phi Yên thấy Hồ Tiểu Thiên chạy về phía mình, tỏ ra vẻ mâu thuẫn phức tạp.

Đường Khinh Tuyền nhờ phản lực từ đỉnh đầu Lương Đại Tráng, từ trên không lộn ngược bảy trăm hai mươi độ, tiếp tục đâm về phía Hồ Tiểu Thiên, quát: "Dâm tặc! Xem kiếm!"

Đúng lúc này Mộ Dung Phi Yên bắt lấy một tay Hồ Tiểu Thiên, kéo về phía sau lưng mình.

Đường Khinh Tuyền không thể tưởng tượng được là Mộ Dung Phi Yên có thể ra tay trợ giúp Hồ Tiểu Thiên, kiếm trên tay không dừng lại, nàng tỏ ra khó hiểu nói: "Mộ Dung tỷ, tránh ra!"

Mộ Dung Phi Yên lại nói: "Khinh Tuyền! Ngươi tỉnh táo lại chút đi!"

Đường Khinh Tuyền giận giữ nói: "Hôm nay ta nhất định giết chết tên dâm tặc này!"

Hồ Tiểu Thiên nghe hai người đối đáp, đã hiểu hai cô nàng này quả nhiên có quan hệ, bảo sao cô nàng bộ khoái này lại tới nhanh như vậy.

Đường Khinh Tuyền muốn lách qua Mộ Dung Phi Yên đâm ra một kiếm, mặc dù Mộ Dung Phi Yên đang đứng trên lập trường của một người bạn tốt, nhưng nàng lại là đệ nhất nữ bổ đầu ở Kinh Triệu Phủ, nên biết rõ luật lệ Đại Khang, nếu Đường Khinh Tuyền giết Hồ Tiểu Thiên, chỉ sợ là chọc vào phiền toái lớn, tuy rằng vương tử phạm pháp cũng bị trị tội như thứ dân, nhưng tội của Hồ Tiểu Thiên còn chưa phải tội chết, lại nhìn y phục trên người Đường Khinh Tuyền khá đầy đủ, có lẽ vẫn chưa bị xâm phạm, coi như Hồ Tiểu Thiên phạm tội thì cũng phải trước xét sau phán. Nhìn Đường Khinh Tuyền đâm kiếm, Mộ Dung Phi Yên cuống quít thò tay cầm chặt cổ tay cô ả, thấp giọng nói: "Khinh Tuyền, ngươi tỉnh táo lại đi!"

Đường Khinh Tuyền vừa thẹn vừa gấp, vành mắt đã đỏ ngầu lên, cắn răng nói: "Mộ Dung tỷ, nếu như ngươi còn nhớ giao tình giữa tỷ muội chúng ta mấy năm này, thì tránh ra, ta nhất định giết tên dâm tặc này."

Hồ Tiểu Thiên đứng sau lưng Mộ Dung Phi Yên, vừa lùi lùi vừa nói: "Mộ Dung Bộ đầu Mộ Dung Bộ đầu, ngươi là người chấp pháp a, phải xử lý công bằng, ai đúng ai sai cũng phải để quan phủ làm rõ."

Mộ Dung Phi Yên quay người trừng mắt nhìn tên này, trong lòng tự nhủ (bảo vệ luật pháp Đại Khang nguyên bản chính là chức trách của ta, cần tên hoàn khố như ngươi nhắc nhở?) Không để ý một chút, nàng không ngờ Đường Khinh Tuyền đã ra tay, Đường Khinh Tuyền đánh một chưởng vào đầu vai nàng, cho Mộ Dung Phi Yên lảo đảo chút, Mộ Dung Phi Yên căn bản không nghĩ tới Đường Khinh Tuyền sẽ ra tay, tính cách Đường Khinh Tuyền xấu nhất trong đám anh em Đường gia, tính tình cương liệt, chịu nhục nhã như vậy, liền nhìn chằm chằm vào Hồ Tiểu Thiên, muốn đâm cho hắn thủng ra thêm vài chỗ mới hả giận.

Đường Khinh Tuyền đoạt lại trường kiếm, nhìn Hồ Tiểu Thiên gia tốc chạy trốn, thừa dịp Mộ Dung Phi Yên đang lảo đảo, ném trường kiếm trong tay ra, hàn quang lóe lên bay thẳng đến hậu tâm Hồ Tiểu Thiên.

Hồ Tiểu Thiên sau khi nghe thấy tiếng gió ào ào, lập tức cảm thấy không ổn, lông tóc đều dựng đứng lên, trong lòng thầm kêu, (thôi toi rồi, sớm biết cô nàng họ Đường này dữ tợn như vậy đã không diễn một màn cưỡng đoạt dân nữ như vậy, thật là thông minh quá bị thông minh hại mà, vất vả mới được cơ hội trùng sinh vậy lại bị hoang phí rồi, đên ngày chết rồi, hối hận a!)

Mũi kiếm còn cách hậu tâm Hồ Tiểu Thiên chưa đến một xích, mặt Mộ Dung Phi Yên tái nhợt, muốn cứu cũng muộn rồi, trong lòng không ngừng kêu khổ, muội muội ngốc của ta, nếu Hồ Tiểu Thiên chết như vậy, không biết sẽ có bao nhiêu người vì ngươi mà đầu rơi xuống đất đây.

Một cái thương sắt bay tới, đương! một tiếng, đụng vào mũi kiếm đang bay tới Hồ Tiểu Thiên, trường kiếm liền chệch ra ngoài nghiêng nghiêng cắm trên bãi cỏ của hoa viên.

Đúng lúc sinh tử quan đầu cận vệ Hồ Thiên Hùng của Hồ Bất Vi đã tới, nhìn thấy Đường Khinh Tuyền phi kiếm đâm tới Hồ Tiểu Thiên, nhanh chóng lấy thương đánh bay trường kiếm, đem Hồ Tiểu Thiên trên bờ cái chết kéo lại.

Mộ Dung Phi Yên chứng kiến một màn xảy ra trước mắt, chẳng những không thất vọng, ngược lại đáy lòng cảm thấy rất may mắn, có thể nói lần này Hồ Thiên Hùng ra tay cho tất cả mọi người thoát khỏi phiền toái lớn, tuy rằng thanh trường kiếm của nàng chẳng phải tuyệt thế Thần Binh gì, nhưng cũng được làm bởi tinh cương thượng đẳng, mạnh hơn nhiều lần so với đao kiếm thông thường, Đường Khinh Tuyền luyện võ từ nhỏ, nên lực tay cũng không nhỏ, lại lúc nàng đang thẹn quá hóa giận dùng toàn lực, uy lực không phải chuyện đùa, một kiếm này mà đâm vào Hồ Tiểu Thiên, hắn không chết cũng trọng thương.

Trong thượng thư phủ Hồ Thiên Hùng có võ công cao nhất, gã vừa đến đã xoay chuyển hoàn toàn tình thế, chân phải hạ ở đầu cột cẩm thạch hình hoa sen, sau đó đằng không bay lên, tuy tư thế bay không phiêu dật uyển chuyển như Đường Khinh Tuyền cùng Mộ Dung Phi Yên, nhưng bay vừa cao lại nhẹ nhàng, lộn mèo rồi quay người giữa không trung, rồi nhanh chóng hạ xuống trước người Hồ Tiểu Thiên, rút yêu đao ra vẽ lên một đường đao sắc bén rét lạnh, một tay nhấc ngoại bào lên, một tay giơ đao ra phía trước, tư thế điển hình của anh hùng xuất thế, tụ khí trong ngực, trung khí mười phần nói: "Hay! Một đám chuột nhắt lớn mật, có Hồ Thiên Hùng ta ở đây, ai dám làm tổn thương thiếu gia nhà ta!"

Vốn Hồ Tiểu Thiên đang tràn ngập cảm kích do được tên này cứu kịp thời, nhưng nhìn tư thế của gã này, lại nghe gia hỏa này nói như sợ mọi người không biết gã là Hồ Thiên Hùng đã cứu mình không bằng (tỏ ra vượt trội, ngươi nha không giả bộ thì có thể chết sao?)

Đường Khinh Tuyền mặc kệ gã là ai, trong lòng bây giờ chỉ nghĩ tới việc giết chết Hồ Tiểu Thiên, còn muốn tiếp tục cứng rắn xông tới, đã bị Mộ Dung Phi Yên kéo lại, Mộ Dung Phi Yên lần này đã rút kinh nghiệm, thấy Đường Khinh Tuyền đã giết đỏ cả mắt rồi, không chừng sẽ bất thình lình xuất thủ, nên dứt khoát ôm lấy Đường Khinh Tuyền từ phía sau, thấp giọng nói: "Khinh Tuyền, đừng làm bậy!"

Đường Khinh Tuyền giãy giụa một lúc không thoát được, lúc này hai tên anh trai của cô ả đã đồng loạt chạy tới, hai tên này thấy em mình đã được cứu ra thành công nên không cố kỵ gì nữa, Đường Thiết Thành hét lớn: "Các huynh đệ, xông lên giết tên dâm tặc này, đòi lại công bằng cho em ta!"

Hơn trăm tên đại hán được chúng đem tới nghe hắn kêu gọi liền kêu gào: "Giết dâm tặc, báo thù cho Đường tiểu thư!" Hơn một trăm người đồng thời hét lên làm động tĩnh không nhỏ, chỉ sợ người trong phạm vi một dặm đều nghe rõ.

Hồ Bất Vi tuy đã phái thiếp thân thị vệ của mình là Hồ Thiên Hùng đi về, mặt ngoài vẫn trấn định như thường, nhưng trong lòng có chút lo lắng, chỉ sợ chỉ số thông minh của con mình Hồ Tiểu Thiên lại trở về như cũ, tuy nửa năm trước con mình đã khôi phục lý trí, lại đột nhiên mở miệng nói chuyện, có thể Hồ Bất Vi cảm giác chuyện này rất kỳ quặc, khó nói bệnh của con trai mình có tái phát không, cho nên nay nghe Đường Văn Chính nói chuyện này, suy nghĩ đầu tiên là con mình có khi lại tái phát rồi.

Đường Văn Chính ngồi trên xe ngựa của Hồ Bất Vi, trong lòng cũng như lửa đốt, tuy xe ngựa chạy rất nhanh, nhưng hắn vẫn hận không thể mọc thêm hai cái cánh bay thẳng đến phủ thượng thư cứu con gái mình, lúc đến đây tìm Hồ Bất Vi gã đã biết hai đứa con trai mình đã tới phủ thượng thư cứu người, Đường Văn Chính một mặt phái người đến cản hai đứa con trai mình làm loạn, một mặt chạy tới tìm Hồ Bất Vi. Đường Văn Chính trong lòng hận không thể giết chết đứa con đần độn của Hồ Bất Vi, dù sao hai người đều là quan trong triều, Hồ Bất Vi lại là Bộ Hộ Thượng Thư, quan giai hơn xa hắn, trong lòng rất cố kỵ, Đường Văn Chính lúc này thậm chí không dám suy nghĩ nhiều, vạn nhất con gái bảo bối của mình bị đứa con đần độn của Hồ Bất Vi làm mất trong trắng, thì không biết làm sao cho phải?

Hai người tới Thượng Thư Phủ đúng luc nghe thấy âm thanh kêu giết thấu trời kia.

"Giết dâm tặc, báo thù cho Đường tiểu thư!"

Đường Văn Chính nghe thấy rõ ràng, lập tức quá sợ hãi, trong lòng thầm kêu không tốt, chẳng lẽ con gái mình lại rơi vào độc thủ của dâm tặc, mẹ kiếp, nếu Khinh Tuyền nhà ta gặp chuyện, Đường Văn Chính ta dù liều cái mạng già cũng phải tìm Hồ Bất Vi ngươi đòi lại công đạo!

Hồ Bất Vi tiếng hét cũng sợ hết hồn hết vía, lão chỉ có một đứa con trai bảo bối, si ngốc mười sáu năm không nói được một lời, vừa mới khôi phục thần trí nửa năm, lại dính vào tai vạ lớn như vậy, điều Hồ Bất Vi lo lắng nhất bây giờ không phải con gã chọc bao nhiêu tai vạ mà là con mình có bình an vô sự hay không.

Trong lúc nhất thời cảm xúc đám đông trở nên hung dữ, cục diện rất có thể không khống chế nổi, tuy Hồ Thiên Hùng võ công cao cường, nhưng song quyền nan địch tứ thủ, còn đám gia đinh trong phủ kia thấy tình hình không ổn, không biết đã chạy trốn đến chỗ nào rồi.

Huynh muội Đường gia cùng hơn một trăm người đang chuẩn bị thống khoái giết Hồ Tiểu Thiên, Mộ Dung Phi Yên thấy tình thế nguy cấp ôm chặt Đường Khinh Tuyền nói lớn: "Mọi người nghe ta nói một câu, Hồ Tiểu Thiên có làm xằng bậy hay không, cũng đều có quan phủ khiển trách, các ngươi ngàn vạn lần không được hành động theo tình cảm." Bên ngoài là nàng cản huynh muội Đường gia bảo vệ Hồ Tiểu Thiên, nhưng thực tế là suy nghĩ cho Đường gia, Mộ Dung Phi Yên dù sao cũng giữ chức vụ trong trong quan phủ, biết rõ lợi, hại trong việc này.

Hồ Tiểu Thiên ở trong tình huống này, cũng không tỏ ra sợ hãi chút nào, gật đầu nói chen vào: "Mộ Dung Bộ đầu nói đúng, xúc động là không tốt, Đại Khang có quốc pháp của Đại Khang, ai đúng ai sai đợi quan phủ đến giải quyết!"

Mộ Dung Phi Yên hung hăng trừng mắt với hắn một cái, trong lòng thầm mắng tên hoàn khố này thực sự là vô sỉ đến cực điểm, làm ra chuyện đáng xấu hổ, lại còn không chút xấu hổ nào nói ra những lời này, ngươi dám đem luật lệ ra nói chính là biết rồi mà cố tình vi phạm!

Hồ Tiểu Thiên lúc này đã nhìn thấy bóng dáng cha mình xuất hiện ở sân, dẫn theo một vị trung niên to lớn, hai người đều mặc quan phục, nhìn vào trang phục hai người đã thấy khác biệt, trước ngực Hồ Bất Vi là hình vẽ Khổng Tước, trên mũ trang trí một khối bảo thạch màu hồng, bên trên đính san hô. Còn Đường Văn Chính là quan lục phẩm, trước ngực là hình cò trắng, trên mũ là khối bảo thạch bé xíu, trên là xà cừ.

Khổng Tước so với cò trắng đương nhiên là khí thế cao hơn, về phần bảo thạch đính trên mũ, khối bảo thạch màu hồng nếu so với khối bảo thạch màu lam be bé của Đường Văn Chính ít ra phải to hơn bốn phần, đây chính là cái gọi là người so với người tức chết người, hàng so với hàng muốn ném đi. Quan tam phẩm đứng với quan lục phẩm, khác biệt đương nhiên là rõ ràng rồi, nói về dáng người không thì Đường Văn Chính cao tới tám thước, còn Hồ Bất Vi người rất bình thường miễn cưỡng cũng được bảy xích, có thể do Hồ Bất Vi đi giầy quan đế dày đến bảy xen, hiệu quả tăng chiều cao là rất rõ ràng, hơn nữa bản thân lão có khí thế không giận mà uy, đứng cạnh Đường Văn Chính, làm người ta cảm giác lão có thể nháy mắt giết chết Đường Văn Chính, Đường Văn Chính nhìn thế nào cũng lộ ra vẻ nghèo khó.

Hồ Bất Vi nhìn cục diện loạn thành một đống ở trước mắt, từ trong đám người đã nhìn thấy con trai bảo bối của mình, thấy hắn không việc gì, liền yên lòng, hừ lạnh một tiếng: "Hồ đồ!" Âm thanh của lão tuy không lớn, nhưng lại cực kỳ rõ ràng, vừa nói đã làm tất cả mọi người nhìn tới.

Cái Đường Văn Chính quan tâm chính là con gái mình, thấy con gái mình vẫn bình an đứng đó, đáy lòng cũng thở dài một hơi, lớn tiếng nói: "Dừng tay cho ta!" Lời nói của gã rất có tác dụng. Dù sao người ở đó đều là của Đường gia, nhìn thấy phụ thân đến, huynh muội Đường gia lập tức bình tĩnh lại, Đường Văn Chính ở nhà luôn vô cùng có quyền uy, nếu như gia chủ đã đến, dù cho phiền toái lớn hơn nữa mọi người cũng muốn để phụ thân xử lý.

Đường Khinh Tuyền nhìn thấy cha đến, vành mắt đỏ ửng, thân thể mềm mại thoắt cái đã giãy khỏi người Mộ Dung Phi Yên, kêu một tiếng cha, sau đó chạy tới nhảy vào lòng phụ thân, khóc nức nở, dù lúc bình thường tính cách nàng vô cùng cứng rắn ương ngạnh, ít khi rơi lệ trước mặt người khác, nhìn thấy bố đến, tất cả ủy khuất cùng chua sót dâng lên, nước mắt không kìm được mà chảy ròng ròng.

Đường Văn Chính thấy con gái khóc đến vậy vành mắt cũng không khỏi đỏ lên, hắn thấp giọng nói: "Con gái ngoan đừng khóc, dù chuyện lớn thế nào ta cũng đứng ra làm chủ!" Nói đến đây hắn lạnh lùng liếc Hồ Bất Vi, ý tứ được thể hiện rất rõ ràng, con ngươi làm việc tốt thât, hôm nay ta nhất định phải đòi lại công bằng!"

Đường Thiết Hán cùng Đường Thiết Thành tiến tới, hai con hàng này cũng không phải khôn khéo gì, Đường Thiết Hán thô kệch nói: "Cha, dâm tặc Hồ Tiểu Thiên cưỡng đoạt em con, chúng ta không thể tha thứ cho hắn!"

Hồ Bất Vi nghe tiểu tử này ăn nói lỗ mãng, khẽ nhíu mày, không nói thêm gì, chậm rãi đi về phía Hồ Tiểu Thiên.

Mộ Dung Phi Yên nhìn thấy hộ bộ thượng thư đi tới, liền cuống quít quay người lại, nhanh chóng bước tới nghênh tiếp, cái này gọi là xu trí kính, lúc cách Hồ Bất Vi đi tới còn cách bảy xích, hai tay giơ ra trước ngực, hơi cúi đầu, nhúc nhích tay, cong gối, cái này gọi là nữ nhân bái, nàng chỉ là đái đao thị vệ bát phẩm, trước mặt quan tam phẩm nhất định phải làm đủ lễ nghi.

Hồ Tiểu Thiên nhìn nhất cử nhất động của Mộ Dung Phi Yên, phát hiện lễ tiết của Đại Khang không khác lễ tiết Hoa Hạ thời xưa lắm, tri thức về văn hóa quốc gia của hắn cũng có chút uyên bác, nhìn cử chỉ của họ, bất tri bất giác thấy được điểm đối lập.

Mộ Dung Phi Yên cung kính nói: "Kinh Triệu Phủ thủ hạ dưới trướng Hồng đại nhân Mộ Dung Phi Yên bái kiến Hồ đại nhân!"

Hồ Bất Vi khẽ gật đầu, tỏ ra ôn hòa nói: "Không ngờ việc của hai nhà Hồ Đường lại kinh động đến Kinh Triệu Phủ!" Hồ Bất Vi cáo già, mặc dù không có trách cứ thẳng mặt nữ bổ đầu trẻ tuổi này, lại hời hợt nói ra hai câu trọng điểm, đầu tiên hắn đem sự xung đột hôm nay là chuyện nhà, nói Kinh Triệu Phủ nhúng tay vào nghĩa là xem vào việc nhà của người khác

Mộ Dung Phi Yên nói: "Hồ đại nhân..."

Hồ Bất Vi căn bản không nghe nàng giải thích, lướt qua nàng, hiển nhiên không để một đầu mục nho nhỏ Kinh Triệu Phủ trong mắt. Nhìn thẳng vào đứa con bảo bối Hồ Tiểu Thiên của mình, trong khoảnh khắc lời nói trở nên mau lẹ, thần sắc nghiêm nghị hét: "Nghiệp chướng, ra đây ta tính sổ với ngươi!" Như người bình thường sẽ hỏi đến cùng là chuyện gì xảy ra? Hồ Bất Vi không mắc loại sai lầm này, trước mắt thấy tất cả đạo lý thuộc về Đường gia, lão không muốn trước mặt mọi người đem chuyện nhi tử cưỡng đoạt dân nữ nói ra, tình thế sẽ trở nên bất lợi, đến lúc người ta truy cứu sẽ cực kỳ bị động rơi vào thế cưỡi hổ khó xuống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK