Mục lục
[Dịch] Y Thống Giang Sơn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Long Hi Nguyệt đột nhiên thở dài, nói: - Kể cả đi cùng huynh người chạy khắp núi đến chân trời góc biển cũng dễ sống hơn nơi không bao giờ được nhìn thấy mặt trời này.

Hồ Tiểu Thiên kinh ngạc trong lòng, hắn còn tưởng rằng Long Hi Nguyệt đã nhìn thấy mình, nhưng hắn thay đổi suy nghĩ, căn bản không có khả năng ấy. “Mình bò ở trên thành giếng đen ngòm như con thằn lằn vậy, thị lực của Long Hi Nguyệt tốt đến mấy cũng không thể nhìn thấy mình được”.

Long Hi Nguyệt ngồi trên thành giếng, hái một nhành hoa cúc, vò nát ra rồi rắc từng nắm xuống giếng. Hồ Tiểu Thiên ngẩng đầu nhìn bóng giai nhân dưới ánh trăng đến mức say mê nhưng thật không ngờ một nắm hoa cúc rơi xuống mũi hắn, mũi ngứa ngáy vô cùng, trong nhất thời không thể kìm nổi, hắn hắt xì một cái. Tiếng hắt xì này quả là kinh thiên động địa, bởi vì trong đêm tối, Hồ Tiểu Thiên lại ở trong giếng, giếng lại khuếch đại âm thanh lên.

Long Hi Nguyệt căn bản không ngờ trong giếng có người, sợ đến mức mặt biến sắc, toàn thân run rẩy. Nàng vốn muốn xoay người bỏ chạy nhưng vội quá đến mức trượt chân rồi bị ngã nhào xuống giếng. Hỗ Tiểu Thiên nhanh mắt nhanh tay, giơ tay phải ra ôm chặt lấy eo nàng, tay trái bám chắc vào thành giếng, dùng toàn sức lực mới tránh để cả mình và Long Hi Nguyệt rơi xuống giếng.

Long Hi Nguyệt hét lên một tiếng chói tai, vừa mở miệng thì nghe thấy giọng nói rất quen thuộc: - Chớ kêu lên! Là tôi đây!

Long Hi Nguyệt từ giọng nói mà đoán ra đó là Hồ Tiểu Thiên, trong lòng vừa mừng vừa sợ, nhưng ngay lập tức tỉnh ngộ lại trong sự vui mừng đó, “Sao huynh ấy lại xuất hiện ở đây”. Mắt đẹp của nàng dần thích ứng được với bóng tối trong giếng, nhờ ánh trăng xuyên vào trong giếng nhận ra rõ ràng người trước mắt nàng đúng là Hồ Tiểu Thiên.

Hồ Tiểu Thiên nghiêng tại lắng nghe, bên ngoài không có động tĩnh gì, xem ra tiếng kêu thất thanh ban nãy của Long Hi Nguyệt chắc không làm nhiều người chú ý đến. Hắn hạ giọng nói: - Ta đỡ công chúa trèo lên!

Long Hi Nguyệt nhỏ giọng nói: - Sao huynh lại ở đây?

- Việc này nói ra rất dài, công chúa cứ lên trước rồi nói!

Hồ Tiểu Thiên để Long Hi Nguyệt theo thân người mình mà trèo lên. Long Hi Nguyệt cố gắng trèo lên, dọc theo lưng Hồ Tiểu Thiên bò đến đầu vai hắn, hai chân dẫm lên đầu hắn, hai tay bám vào miệng giếng. Hồ Tiểu Thiên chậm rãi bò lên trên, nâng nàng ta lên một chút. Cuối cùng Long Hi Nguyệt cũng từ trong giếng trèo lên thành công, qua một phen nỗ lực, đầu tóc rối bù, gương mặt đẹp ửng đỏ. Lúc này ở phía xa có bóng người vội vàng bước lại, đó là Tử Quyên cung nữ hầu hạ bên cạnh nàng.

Long Hi Nguyệt vốn định giơ tay giúp Hồ Tiểu Thiên trèo lên nhưng nhìn thấy Tử Quyên bước lại thì nàng vội vàng ho hai tiếng, ra hiệu cho Hồ Tiểu Thiên đừng trèo lên lúc này.

Tử Quyên nhìn thấy Long Hi Nguyệt ngồi trên miệng giếng thì không khỏi kinh hoàng nói: - Công chúa! Sao Người lại ngồi ở đây, Người mau đứng dậy đi, nếu chẳng may rơi xuống thì nguy hiểm lắm!

Long Hi Nguyệt đứng lên nói: - Ta chỉ muốn yên tĩnh một mình! Ngươi đừng để ý đến ta, ta có thể tự chăm lo cho mình!

Tử Quyên muốn khuyên nhưng không ngờ Long Hi Nguyệt trước nay luôn dịu dàng tao nhã hôm nay lại tức giận, trách mắng: - Ngươi không nghe thấy ta nói gì sao? Các ngươi ra hết cho ta, tối nay ta không cần các ngươi hầu hạ, ta chỉ muốn được yên tĩnh một mình.

Tử Quyên bị Long Hi Nguyệt tức giận đến mức sợ hãi, cô thấp đầu, sợ hãi nói: - Công chúa đừng tức giận, nô tì sẽ lui ra ngay!

Sau khi Tử Quyên rời đi, Long Hi Nguyệt bước lại đóng cửa viện lại, làm xong xuôi tất cả mọi việc mới quay lại bên cạnh giếng. Lúc này Hồ Tiểu Thiên nhanh chóng dùng lực, Long Hi Nguyệt giơ tay ra miệng giếng, nhỏ giọng nói: - Ta kéo huynh lên!

Hồ Tiểu Thiên lắc đầu nói: - Thôi! Tránh người khác nghi ngờ, hôm khác tôi sẽ đến tìm nàng công chúa! Hắn vừa nói vừa lui người xuống dưới, lui được hai bước thì lại nhớ đến gì đó, thấp giọng nói với Long Hi Nguyệt: - Chuyện này tuyệt đối không được nói cho người khác biết, nếu không thì tính mạng của ta khó mà bảo toàn được!

Long Hi Nguyệt cắn môi, mặc dù rất tò mò là hắn đến bằng cách nào nhưng nàng cũng đoán ra dưới giếng chắc chắn có mật đạo. Nhưng nàng biết, dựa vào thân thủ của mình thì căn bản không thể đi cùng Hồ Tiểu Thiên đi thăm dò điều tra. Nàng chỉ có thể ở miệng giếng nhìn theo bóng hình của Hồ Tiểu Thiên khuất ngày càng xa, trong lòng không khỏi dấy lên nỗi phiền muộn, nói xuống giếng: - Huynh phải cẩn thận...

Trên môi Hồ Tiểu Thiên toát lên nụ cười, “Long Hi Nguyệt dặn dò mình cẩn thận, có nghĩa là chắc chắn sẽ không bán đứng mình, sức hấp dẫn này của mình đúng là có tác dụng. Với thân phận thái giám mà có thể để Công chúa có cảm tình với mình như vậy, nếu như nàng ấy biết mình đường đường là một nam tử hán thì chẳng phải sẽ yêu mình hết lòng sao?”

Con người trong lúc cảm xúc tốt thì tâm trọng tốt, tâm trạng tốt thì mệt mỏi ngay lập tức tan biến. Hồ Tiểu Thiên người nhẹ như chim yến, thoắt cái dùng công lực đã trèo về trong mật đạo. Trước khi đi, hắn không quên ngẩng đầu nhìn miệng giếng, khuôn mặt xinh đẹp của Long Hi Nguyệt sớm đã nhòe dần nhưng nàng vẫn ở đó nhìn hắn.

Trở về Ti Uyển Cục đã là ban đêm, Hồ Tiểu Thiên mở hầm rượu ra, mang ra một vò rượu. Vừa đến trước phòng của mình, hắn đã nhìn thấy hai người Sử Học Đông và Tiểu Trác Tử vội vàng chạy tới, Sử Học Đông thở không ra hơi nói: - Không...Không xong rồi...

Tiểu Trác Tử cũng thở không ra hơi, nhưng đỡ hơn Sử Học Đông một chút. Y tiếp lời của Sử Học Đông, nói: - Tiểu Đặng Tử bị người ta đánh rồi!

Hồ Tiểu Thiên nhau mày, Tiểu Đặng Tử được phái đến phụ trách lâm uyển Hoàng gia, cũng chính là nơi Vương Đức Thắng phụ trách trước đây, gần đây cũng rất ít thấy y đến Ti Uyển Cục. Tên Tiểu Đặng Tử đó thường ngày đối xử với mọi người hòa đồng, cũng có mắt nhìn người, sao đột nhiên lại bị đánh thế?

- Hắn phạm tội gì? Phản ứng đầu tiên của Hồ Tiểu Thiên là Tiểu Đặng Tử làm sai chuyện gì đó nên bị phạt.

Tiểu Trác Tử lắc đầu, nói: - Không phạm tội gì. Nghe nói làm chết cây hoa cúc mà Giản Hoàng hậu yêu thích nhất nên mới bị đánh!

Trong lòng Hồ Tiểu Thiên thầm mắng “Lại là Giản Hoàng hậu, bà lão đó thật là đáng lo!” Tĩnh tâm lại, chuyện này hắn là không bình thường. Giản Hoàng hậu không có lý do gì đi làm khó một tiểu thái giám thấp hèn như này cả.

Lúc này Sử Học Đông thở hổn hển, bực tức nói: - Là cháu trai của Vương Đức Tài đưa người đến đánh. Gã đến đó tìm Vương Đức Tài, Tiểu Đặng Tử lúc nói chuyện đã đắc tội gã nên gã và một nhóm người cùng xông lên đánh cho Tiểu Đặng Tử một trận, đánh gãy cả cánh tay. Bọn chúng ra tay thật độc ác.

Hồ Tiểu Thiên nói: - Vậy Tiểu Đặng Tử đâu?

Tiểu Trác Tử nói: - Đưa đến Thái y viện nối xương rồi, xương thì nối lại được nhưng tạm thời để hắn ở Thái y viện dưỡng thương. Chỉ có điều chuyện này chúng tôi không quyết định được, có nên nói cho Lưu công công không?

Hồ Tiểu Thiên nhau mày nói: - Phiền phức của Lưu công công cũng không ít, thôi đừng tăng thêm phiền phức cho ông ấy nữa.

Sử Học Đông nói: - Huynh đệ! Vương Đức Tài vẫn luôn nghi ngờ chúng ta cất giấu huynh đệ của gã, không lúc nào không muốn đối phó với chúng ta! Chúng ta không thể nhẫn nhịn suốt như vậy được!

Hồ Tiểu Thiên nói: - Gã là tâm phúc bên cạnh Hoàng hậu, chúng ta không thể giết gã được! Nói thì như vậy nhưng trong lòng hắn dường như có chút suy nghĩ là lúc nào nên dẹp đi “đống phiền phức” đó. Hiện giờ vẫn không biết Vương Đức Tài có biết chuyện dưới đất có mật đạo không, từ tình hình hiện nay thấy, Vương Đức Thắng chắc hẳn chưa kịp đến nói cho gã biết mật đạo đó, nhưng tất cả mọi chuyện đều phải suy tính chu toàn. Giờ đây Vương Đức Tài có thể lợi dụng Hoàng hậu triệu kiến mình đến cung Hinh Ninh, sau này không biết sẽ còn xảy ra phiền phức gì. “Thương đao rõ ràng thì dễ tránh nhưng ám tiến khó phòng”, kiếm ăn trong chốn hoàng cung này căn bản là không dễ dàng gì, vậy thì còn sức lực đâu để đề phòng tiểu nhân mọi lúc mọi nơi chứ?

Hồ Tiểu Thiên nghĩ tới nghĩ lui, cách khả thi nhất vẫn là liên thủ với Thất Thất. Chỉ cần Thất Thất bằng lòng giúp đỡ thì diệt trừ Vương Đức Tài cũng không cần tốn nhiều sức lực.

Người đầu tiên mà Hồ Tiểu Thiên phải ứng phó vẫn là Quyền Đức An, mắt thấy phải cần đến tối hậu thư lão đưa cho mình rồi. Hồ Tiểu Thiên đem theo bản đồ đã vẽ xong đến cửa hàng Tứ Quý Can theo thời gian đã định. Quả nhiên Quyền Đức An đã ở đó đợi hắn, Hồ Tiểu Thiên liền dùng hai tay dâng bản đồ lên.

Quyền Đức An nhìn bản đồ đó, không khỏi nhau mày, thấp giọng chỉ vào mật đạo ở giữa nói: - Đường đi của mật đạo này là miệng giếng sao?

Hồ Tiểu Thiên gật đầu nói: - Vâng!

- Miệng giếng này ở đâu?

Hồ Tiểu Thiên cười khổ nói: - Quyền công công! Trong hoàng cung này không biết có bao nhiêu miệng giếng, nô tài ban đêm mò tới giếng này, đâu biết là ở nơi nào? Huống hồ thành giếng ẩm ướt trơn trượt, đạo hạnh của nô tài nhỏ bé chắc Ngài hiểu rõ, căn bản không có bản lĩnh trèo lên, nếu nói đến chuyện này thì vẫn phải trách Ngài đấy!

Quyền Đức An vẫn nhau mày nói: - Liên quan gì đến tạp gia ta?

- Lần trước tôi xin Ngài dạy khinh công cho tôi, cũng không muốn học cái gì mà võ học cao siêu đạp tuyết vô ngân đạp bèo qua nước, chỉ xin học cách trèo lên nóc nhà tường thành nhưng Ngài đúng là keo kiệt lại giấu tôi. Thật đáng thương tôi có lòng muốn điều tra manh mối cho Ngài nhưng đáng tiếc không có bản lĩnh, cuối cùng cũng chỉ có thể nhìn giếng than thở quay về thôi.

Quyền Đức An hừ lạnh một tiếng, “Thằng nhãi này đúng là có tài ăn nói”. Lão thái giám cũng không có tâm trạng lý luận với hắn, biết mình cũng không nói lại được hắn, ông dùng ngón tay chỉ vào một đạo khác trên bản đồ: - Ở đây là ở đâu?

Hồ Tiểu Thiên giấu một nơi quan trọng là cung Tử Lan, hai nơi còn lại thì không dám giấu, thấp giọng nói: - Ở đây nô tài đã điều tra rõ ràng rồi, đó là Tàng Thư Các.

- Tàng Thư Các? Trong đôi mắt sâu sắc của Quyền Đức An hiện ra thần thái khác thường.

Hồ Tiểu Thiên gật đầu.

- Ngươi vào đó rồi sao?

- Không! Nô tài trèo đến cuối cùng thì phát hiện chỉ có một lỗ thủng thông với Tàng Thư Các. Lỗ thủng đó chỉ bằng cái bát bé, nô tài không phải là chuột, sao lại chui vào được chứ?

Quyền Đức An nheo mắt lại nói: - Ngươi có biết lỗ thủng đó đến Tàng Thư Các là tầng thứ mấy không?

Hồ Tiểu Thiên lắc đầu nói: - Nô tài cũng không rõ! Nhưng nô tài nghe thấy bên trong có tiếng người nói, một vị là Lý công công, còn một vị là thống lĩnh họ Liễu.

- Họ nói những gì? Rõ ràng là Quyền Đức An rất quan tâm đến chuyện này.

Hồ Tiểu Thiên nói: - Thống lĩnh họ Liễu đến đưa “Đại Khang thông giám”, ông ta còn nói muốn mượn Lý công công cuốn “Bát Nhã Ba La Mật đa tâm kinh”, nói cuốn đó là do Thái Tông Hoàng đế tự tay sao chép lại.

Quyền Đức An nói: - “Đại Khang thông giám” là cuốn sách Thái Sử Lệnh Khâu Thanh Sơn biên soạn, hiện giờ viết đến quyền thứ năm rồi, hiện giờ chắc đang cất giữ ở tầng thứ ba của Tàng Thư Các.

Hồ Tiểu Thiên chưa từng gặp Thái Sử Lệnh Khâu Thanh Sơn nhưng trước đây từng chào hỏi nói chuyện với hai người con trai của ông ta. Nói đến đây vẫn phải nói đến lúc tham gia hội bút

Yên Thủy các, hắn đã hung hăng trừng phạt hai huynh đệ cũng là hai con trai của ông ta Khâu Chí Cao và Khâu Chí Đường.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK