Mục lục
[Dịch] Y Thống Giang Sơn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hồ Tiểu Thiên tủm tỉm cười nói: "Ta không tin đại công tử lại bày mưu hãm hại nhị công tử, huynh đệ như tay chân, tình thân cốt nhục sao có thể tương tàn nhau chứ?"

Vạn Bá Bình đáp: "Vâng, hai đứa nó từ nhỏ vốn rất thân thiết, lúc Đình Thịnh bị hôn mê bất tỉnh thì Đình Xương vô cùng lo lắng, nó không thể nào hại huynh đệ ruột thịt của mình được, nhất định là hai gã nô tài cố ý vu oan. . ."

Tuy miệng nói vậy nhưng thái độ của Vạn Bá Bình rõ ràng không được tự tin, thực ra lão đã sớm nghi ngờ chuyện này. Đình Xương là người đầu tiên phát hiện ra Thinh nhi hôn mê rồi tưởng rằng nhị đệ mình say rượu. Nghĩ kỹ một chút trong chuyện này nó là người có nhiều hiềm nghi nhất. Chẳng phải nếu Thịnh nhi chết rồi nó sẽ trở thành người duy nhất kế nghiệp Vạn gia hay sao? Nghĩ tới đây Vạn Bá Bình vô cùng đau xót, lão hận thấu xương đứa con cả của mình, sao có thể vô tình tàn nhẫn như vậy? Nhưng lại không đành phanh phui chuyện tày đình này của nó ra. Chuyện anh em trong nhà đấu đá tranh giành gia sản tới mức sống chết đối với Vạn gia mà nói đây thực sự là một chuyện đáng xấu hổ. Nhưng bây giờ hai gã gia đinh đã trót khai với quan phủ thì chuyện này e rằng sẽ có phiền phức lớn. Dù có lo lót quan phủ êm xuôi thì chuyện xấu trong nhà cũng bị truyền ra trở thành trò cười cho thiên hạ mất thôi.

Hồ Tiểu Thiên nói: "Nếu như ta đem lời khai của hai gã kia trình lên, chỉ sợ Vạn phủ sẽ không còn yên bình a."

Nghe thế Vạn Bá Bình liền biết vị huyện thừa này chưa có ý đem chuyện này khui ra, gã đang chờ xem thái độ của mình thế nào. Bèn lên tiếng:

"Không dám nói dối Hồ đại nhân, hai gã gia đinh kia mấy ngày trước phạm lỗi bị con cả của ta phạt đánh cho một trận thống khổ. Ta không ngờ là bọn chúng lại ôm hận trong lòng mà trả thù thế này."

Hồ Tiểu Thiên cười nói: "Lời khai của loại nô tài này chưa đủ làm bằng chứng." Nói xong liền đốt tờ lời khai ngay trước mặt Vạn Bá Bình.

Chứng kiến tờ khai hóa thành tro tàn, lòng Vạn bá Bình trở nên nhẹ nhõm, nhưng lão biết Hồ Tiểu Thiên sẽ không vô duyên vô cớ làm như vậy, ắt hẳn là có mục đích khác. Vì vậy thấp giọng nói:

" Lát nữa ta sai người gửi Hồ Đại nhân hai trăm lượng làm quà tiễn biệt xin đại nhân cứ tự nhiên lấy dùng." Nói tới đây liền nhớ lại hai ngày trước cũng mới xuất cho Hồ Tiểu Thiên này năm trăm lượng vàng giờ lại thêm hai trăm, không khỏi làm cho Vạn Bá Bình xót ruột nhưng để giữ thể diện lão đành cố ra vẻ đây chỉ là chuyện nhỏ không cần bận tâm.

Hồ Tiểu Thiên cười ha hả nói: "Tiền bạc chỉ là vật ngoại thân, so với tình cảm giữa ta và ngài mà nói thì không đáng nhắc tới a."

Vạn Bá Bình thoáng mơ hồ, còn chưa biết Hồ Tiểu Thiên nói những lời này là có ý gì thì Hồ Tiểu Thiên tiếp tục nói:

"Ta mới tới Thanh Vân cũng còn chưa quên biết ai đừng nói là bằng hữu. Tuy chúng ta quen biết chưa lâu nhưng ta biết ngài là một người trung hậu, một người bạn đáng tin cậy". Nói tới đây thì có ý dừng lại một chút rồi mới tiếp tục: " Không biết Vạn viên ngoại có nguyện ý cùng ta kết giao bằng hữu không?" Bất luận một nhân vật trên quan trường nào thành công thì đều cần có một hay nhiều thế lực tài phiệt ủng hộ phía sau. Vì thế Hồ Tiểu Thiên nếu muốn đứng vững tại chốn quan trường Thanh vân thì việc đầu tiên là phải giải quyết được vấn đề này.

Cuối cùng Vạn bá Bình cũng hiểu ra mục đích của vị tân Huyện Thừa. Hắn muốn nhờ mình giúp một tay để tạo thế lực ở đất này nên đã đưa ra lời mời kết bạn. Đây cũng là chuyện tốt không nên từ chối. Nghĩ vậy liền nhanh chóng cầm bình rượu rót đầy ly, nâng chén lên nới: "Trong lòng ta không những đã xem Hồ đại nhân là bạn, mà còn xem ngài là ân nhân, xin cạn chén." Hồ Tiểu thiên cụng ly rồi nói: "Lời của hai tên gia đinh rốt cuộc thật hay là giả, hai ta cũng đều biết rõ. Nhưng Vạn viên ngoại muốn gia đình hòa thuận yên ấm làm ăn phát đạt, ta đây cũng chỉ thuận tay tạo phúc cho muôn dân thôi. Cũng coi như tại Thanh Vân huyện này đã làm được một việc hữu ích để thăng tiến về sau."

Vạn bá Bình cũng mỉm cười đáp lại: "Xưa nay chuyện hợp tác đều chú trọng việc đôi bên cùng có lợi, Hồ đại nhân đã giúp ta nhiều như vậy, ta nhất định sẽ vì ngài mà tân tâm tận sức"

Hồ Tiểu Thiên gật đầu nhẹ rồi nhân lúc nhờ vả: "Liễu Đương Quy của Hồi Xuân Đường là họ hàng xa của ta, mong chuyện của con hắn Vạn viên ngoại giơ cao đánh khẽ."

Tới nước này, Vạn Bá Bình đâu dám khước từ, Liễu Khoát Hải trong mắt hắn cũng chỉ là một nhân vật nhỏ nhoi, liền gật đầu nói: "Hồ đại nhân cứ tự nhiên sắp đặt, ta xin nghe thôi." Vạn Bá Bình tự mình tiễn Hồ Tiểu Thiên ra tới tận cửa. Nhìn theo bong xe ngựa đang xa dần trong đêm trăng , lão khẽ nhếch môi nhìn Vạn trường Xuân nói: "Cho người đi Tiếp châu điều tra rõ lai lịch của hắn."

Vạn Trường Xuân cung kính đáp: "Vâng!"

Hồ Tiểu Thiên về tới khách sạn Phúc Lai thì trời đã khuya, Mô Dụng Phi Yên đã chờ hắn từ sớm. Chủ khách sạn Tô Quảng Tụ nghe tiếng xe ngựa nhanh chóng ra ngoài nghênh đón. Lão cũng vừa mới biết vị khách trẻ tuổi này là tân Huyện thừa Thanh Vân huyện. Lão tự trách mình đúng là có mắt không tròng, nhưng lòng dạ cũng không khỏi vui mừng khi gặp được quý nhân. Chờ Hồ Tiểu Thiên xuống xe, Tô Quảng Tụ nhanh chóng tiến lên hành lễ làm bộ thở dài nói: "Tiểu nhân Tô Quảng Tụ thật có mắt không tròng, không biết đại nhân ghé thăm, mong rằng người thứ tội."

Hồ Tiểu Thiên vỗ vỗ vai y cười nói: "Tô lão bản không cần khách khí, là ta cố ý giấu diếm, mong ngươi bỏ qua."

Bỗng một âm thanh từ phía xa truyền đến: "Hồ đại nhân. . ." Thì ra là lão bản Liễu Đương Quy của Hồi Xuân Đường, lão đã đứng chờ ở đó rất lâu, thấy xe ngựa Hồ Tiểu Thiên về thì lập tức chạy lại, lúc cách Hồ Tiểu Thiên trên dưới một trượng. Liễu Đương Quy lvừa khụy hai đầu gối xuống thì Hồ Tiểu Thiên đã bước nhanh lại đỡ lấy tay lão: "Liễu chưởng quỹ không cần đa lễ như vậy."

Liễu Đương Quy rưng rưng nói: "Kính xin Hồ đại làm chủ cho tiểu nhân."

Hồ Tiểu Thiên cười nói: "Không cần vội vã. Vào trong đi rồi từ từ nói"

Vừa tiến vào khách sạn, không đợi Liễu Đương Quy xin xỏ, Hồ Tiểu Thiên tiết lộ chuyện Vạn gia đồng ý tha cho Liễu Khoát Hải, rồi cười nói : "Vốn lúc này có thể thả con lão ra ngay được nhưng ta nghĩ hắn tính tình rất lỗ mãng thiếu kiềm chế, nếu như không dạy cho hắn một bài học về sau ắt hẳn còn gây ra họa. Để hắn ở trong ngục vài đêm, cho tỉnh táo ra cũng là chuyện tốt."

Nghe vậy Liễu Đương Quy hớn hở gật đầu liên tục, trong lòng vô cùng cảm kích. Vạn gia đã rút đơn kiện thì con của lão cũng bình an vô sự rồi

Tô Quảng Tụ rất biết ý liền nói với Liễu Đương Quy: "Liễu chưởng quỹ,hôm nay Hồ đại nhân đã vất vả cả ngày rồi, cần phải nghĩ ngơi sớm, có gì ngày mai nói đi."

Liễu Đương Quy cũng đã xong chuyện nên cũng không có ý kiến gì bèn xin phép Hồ Tiểu Thiên rời đi.

Bóng người vừa khuất, Tô Quảng Tụ liền bẩm báo vị quan trẻ : "Bẩm đại nhân, tiểu nhân vừa tìm được một căn nhà ở hẻm Ba Đức cách đây chưa đến nữa dặm. Trước kia là cửa hàng tơ lụa Tạ Kim Quý nay Tạ lão bản chuyển về Tây Châu làm ăn cho nên đang treo biển bán . Giá là hai mươi lượng vàng, nhà có tất cả bảy phòng và một tiểu viện, theo tiểu nhân thấy khá là tốt. Ngoài ra ở đó mấy năm nay Tạ lão bản mua may bán đắt, chưa từng nghe có chuyện xúi quẩy gì thưa đại nhân"

Hồ Tiểu Thiên gật đầu nói: "Ừ, rất tốt"

Tô Quảng Tụ nói: "Không biết khi nào Hồ đại nhân có thời gian, ta cùng người đi xem phòng."

Hồ Tiểu Thiên nói: " Chiều mai đi"

Hẹn với ông chủ khách sạn xong, Hồ Tiểu Thiên trở về phòng phòng thì thấy Mộ Dung Phi Yên đang ngồi một mình ở hậu viện hóng mát. Nhẹ nhàng đến bên nàng ngồi rồi cười cười nói: "Một mình thưởng nguyệt hóng mát cũng buồn ha?"

Mộ Dung Phi Yên liếc nhìn gã nói: "Ngươi đến Vạn gia vơ vét được bao nhiêu của cải rồi?"

Hồ Tiểu Thiên cười hặc hặc nói: "Không lẽ với nàng, ta lúc nào cũng là người vậy sao?" Rồi gã đem chuyên ở Vạn gia kể lại một lượt. Phi Yên biết hắn đã thuyết phục được Vạn gia buông tha Liễu Khoát Hải vô cùng vui mừng đôi mi lập tức thanh tú thấp giọng nói: "A ngươi không muốn điều tra sự tình mưu sát ở Vạn gia nữa thật à?"

Hồ Tiểu Thiên nói: "Ta cũng đã nói với nàng rồi, chỉ bằng vào khẩu cung của hai tên gia đinh thì không thể tố cáo Vạn Đình Xương được vả lại chúng ta vừa tới Thanh Vân không nên gây thù hằn nhiều, trước mắt kẻ thù lớn nhất chính là...

Nói tới đây chợt thấy Tô Quảng Tụ dẫn Quách Thủ Quang vội vàng đi tới. Gã đành dừng cuộc chuyện đứng dậy

Quách Thủ Quang chắp tay hành lễ nói: "Hồ đại nhân, Hứa đại nhân đã trở về, đặc biệt lệnh ta tới đây mời Hồ đại nhân về phủ."

Hồ Tiểu Thiên thầm tức giận đã mấy giờ rồi mà còn mời với mọc. Lão tử mới ngày đầu nhậm chức đã bị các ngươi làm cho mệt nhũn cả người, giờ này là giờ người ta đi ngủ ngươi lại bảo ta đi họp, họp cái gì nữa? Ngươi tưởng cứ kêu một cái là lão tử đi à? Nên ngáp một hơi rồi nói: "Muộn quá rồi, ta không dám đi quấy rầy Hứa đại nhân nữa ngươi về bẩm lại sáng sớm mai ta sẽ tới quý phủ."

Quách Thử Quang tiến lại gần Hồ Tiểu Thiên nói nhỏ mà quên rằng Hồ Tiểu Thiên rất ghét cái miệng thối của hắn: "Hứa đại nhân đã đích thân mời, đại nhân không đi chỉ sợ là không tốt đó"

Nghe xong Hồ Tiểu Thiên lanh lùng liếc nhìn một cái, bụng nghĩ thầm đúng là chó cậy gần nhà gà cậy gần chuồng có khác thứ như người mà cũng dám cáo mượn oai hùm hù ta à. Khinh bỉ là vậy nhưng hắn chỉ cười cười rồi mặc kệ tên miệng thối kia quay người trở về phòng. Quách Thủ Quang không nghĩ tới Hồ Tiểu Thiên dám ngang nhiên từ chối như vậy, thành ra bối rối đi qua đi lại mà không biết làm gì hơn.

Hồ Tiểu Thiên nói được làm đươc, ngày hôm sau mới tờ sáng gã đã xuống giường vệ sinh thân thể, xong liền nhanh chóng tới huyện nha gặp cấp trên.

Lúc này trong huyện nha Thanh vân cũng chỉ có mỗi Hứa thanh Liêm ở nên hắn đi luôn vào từ cửa sau.

Bồng bồng bồng tiếng đập cửa khó nghe làm Hứa Thanh Liêm tỉnh giấc mộng, lão lồm cồm bò dậy từ trên cái bụng tròn vo của bà vợ.

Ngoài cửa gia đinh Hứa An nói: "Khởi bẩm lão gia, tân nhiệm Huyện thừa Hồ Tiểu Thiên đến tiếp kiến ạ"

Hứa Thanh Liêm nộ hỏa bốc lên nhảy chổm lên một cái. Hồ Tiểu Thiên ngươi giỏi lắm, đêm qua đã làm mất mặt lão phu, sáng sớm còn dám phá mông đẹp của ta nữa hả. Được lắm, không dạy cho ngươi vài bài học chắc ngươi không biết đại lão gia Thanh Vân huyện là ai rồi? Hứa Thanh Liêm chậm rãi từ giương ngồi dậy đứng lên mặc quần áo xong xuôi liền nói: "Bảo hắn chờ chờ bên ngoài một lát"

Nói là chờ một chốc, thế nhưng Hứa Thanh Liêm lại nghĩ lại, trước hết cứ để cho cái tên tiểu tử không biết trời cao đất rộng này ngoan ngoãn đợi nửa canh giờ đã rồi nói tiếp. Vì vậy Hứa Thanh Liêm liền cố gắng rời giường thật chậm. Chờ lão mặc quần áo, rửa mặt, thu thập xong thì thời gian đã tới. Lúc này, lão mới lắc lư đi ra, vừa thấy Hứa An thì đắc ý nói: "Hắn vẫn còn bên ngoài?"

Hứa An thấp giọng nói: "Hắn đang ở quán mì bên kia."

Nghe vậy, Hứa Thanh Liêm liền nhíu mày, đi vào trước cửa, đã thấy bên ngoài có một băng ghế dài, trên đó là một thanh niên trẻ, tay bưng một tô mì thịt bò to, đang ngồm ngoàm ăn, không phải Hồ Tiểu Thiên thì còn ai vào đây nữa chứ? Hồ Tiểu Thiên nghe thấy tiếng bước chân sau lưng liền quay đầu, lộ ra một nụ cười tươi rói: "Hứa đại nhân, người đã ăn điểm tâm chưa?"

Nghe vậy, Hứa Thanh Liêm sa sầm mặt, lắc đầu.

Hồ Tiểu Thiên cất giọng nói: "Lão bản, cho ta thêm một tô mì nữa tới đây!" Quán mì ở ngay đối diện, gọi cũng dễ.

Lúc này, Hứa Thanh Liêm có chút dở khóc dở cười ho khan một tiếng nói: "Hồ đại nhân, chúng ta thân là mệnh quan triều đình, cứ ngồi ăn mì ở bên ngoài như vậy, người đến người đi nhìn thấy, e rằng không hay lắm đâu." Tuy rằng diện mạo Hứa Thanh Liêm cũng không ổn cho lắm, thế nhưng vẫn cực kỳ coi trọng hình tượng của bản thân. Thực tế đây cũng là bệnh chung của đám quan viên, làm gì có vị quan nào lại không quan tâm hình tượng của mình chứ? Cho dù sau lưng toàn làm những việc nam đạo nữ xướng, những chuyện lừa gạt xấu xa thì bên ngoài cũng luôn biểu hiện ra một vẻ cương trực công chính, từ xưa tới nay đều như thế cả.

Hồ Tiểu Thiên vừa ngồm ngoàm nhai mì, vừa nói: "Hứa đại nhân, lời ấy sai rồi, dân dĩ thực vi thiên, chúng ta mặc dù là mệnh quan triều đình thế nhưng cũng không thoát lẽ ấy được. Cho nên chỉ ăn một tô mì thịt bò mà thôi, dân chúng nhìn thấy cũng sẽ không nói này nói kia được, cũng không thể vì chúng ta ăn bát mì mà nói chúng ta tham ô nhận hối lộ, cuộc sống xa hoa trụy lạc, ngươi nói có đúng hay không?"

Lúc này, lão bản quán mì bên kia đã bê một tô mì thịt bò nóng hầm hập tới. Tuy rằng lão đã mở quán mì này được một thời gian, thế nhưng đây là lần đầu tiên thấy Huyện lệnh đại nhân ăn mì của mình, điều này làm cho lão không khỏi có chút kích động, hai tay run lẩy bẩy, làm cho không ít nước mì tràn ra bên ngoài.

Hồ Tiểu Thiên giơ tay đón bát mì thịt bò, trả cho lão bản năm văn tiền rồi đưa bát mì cho Hứa Thanh Liêm: "Hứa đại nhân, ta mời, mì thịt bò ở quán này rất ngon."

Nghe vậy, Hứa Thanh Liêm chỉ đành đỡ bát mì, lão đã tiếp xúc với không ít quan viên lớn nhỏ khác nhau, vậy mà không người nào có phong cách giống như Hồ Tiểu Thiên cả. Lão bưng bát mì ngồi xuống bên người Hồ Tiểu Thiên, ăn một miếng, thấy hương vị bát mì này cũng khá ngon.

Bên kia đường, lão bản quán mì nhìn thấy một màn này thì vô cùng kinh ngạc, không nghĩ tới có một ngày huyện lệnh đại nhân và huyện thừa đại nhân lại cùng ngồi trên một băng ghế dài, thưởng thức mì thịt bò của mình.

Hứa Thanh Liêm nhấp một hớp canh thịt, chóp mũi đổ mồ hôi, mắt liếc qua góc phố bên kia: "Tối hôm qua vì sao Hồ đại nhân không đến?"

Hồ Tiểu Thiên nói: "Hạ quan tuy rằng trong lòng rất muốn gặp mặt Hứa đại nhân, thế nhưng nghĩ đến Hứa đại nhân ra ngoài thị sát, vất vả một ngày, buổi tối nên nghỉ ngơi. Chính vì vậy mới từ chối hảo ý của ngài."

Nghe thế, Hứa Thanh Liêm không nói chuyện nữa mà chăm chú ăn tô mì thịt bò trước mặt mình, dùng cách này để biểu lộ sự khinh bỉ với Hồ Tiểu Thiên. Muốn lừa gạt kẻ đã lăn lộn trong chốn quan trường gần ba mươi năm như Hứa Thanh Liêm lão ư? Không dễ như vậy đâu.

Bên kia, Hồ Tiểu Thiên cũng không nói gì nữa mà tiếp tục húp nốt số nước mì còn lại. Bát mì rất nhanh đã cạn tới đáy.

Hứa Thanh Liêm chậm rãi ăn xong bát mì, thở phào nhẹ nhõm nói: "Thực thoải mái, đã lâu mới ăn được thoải mái như vậy rồi." Sau đó lão đưa mắt nhìn Hồ Tiểu Thiên, nói: "Hồ đại nhân thật sự là khéo hiểu lòng người a!"

Hồ Tiểu Thiên cười nói: "Thanh Vân chỉ có một đại nhân là Hứa đại nhân ngài, ngài kêu ta Tiểu Hồ là được. Bằng không thì cứ gọi ta là Tiểu Thiên, nghe thân thiết hơn nhiều."

Trong lòng Hứa Thanh Liêm mắng thầm, ta rất quen thuộc với ngươi sao? Thế nhưng cũng chỉ gật đầu nói: "Vậy ta gọi ngươi là Tiểu Thiên nhé."

Hồ Tiểu Thiên nói: "Hứa đại nhân, tại hạ vừa tới huyện Thanh Vân làm quan. Về sau mong rằng Hứa đại nhân chỉ bảo thêm."

Hứa Thanh Liêm thầm nghĩ, ta là thượng Cửu phẩm, ngươi là hạ Cửu phẩm, ta hướng dẫn ngươi để ngươi lên nửa cấp rồi ngồi cùng với ta ư? Không phải là ta không muốn hướng dẫn mà ta cũng không có tư cách hướng dẫn nhà ngươi đâu. Hắn mỉm cười nói: "Là quan đồng liêu, đương nhiên phải chiếu cố lẫn nhau."

Hồ Tiểu Thiên nói: "Hôm nay, đại nhân thăng đường khi nào?"

Hứa Thanh Liêm nói: "Ta nghe nói hôm qua trên công đường, ngươi xử án cực kỳ công chính liêm minh, trong lòng thấy thật vui mừng. Trước kia mọi chuyện đều đổ lên đầu ta, bây giờ đã có ngươi, cuối cùng ta cũng có thể an nhàn hơn một chút rồi."

Hồ Tiểu Thiên cười hắc hắc nói: "Về sau ta nhất định sẽ học tập đại nhân nhiều hơn."

Hứa Thanh Liêm mắng thầm trong lòng, quả nhiên là trong núi không hổ hầu tử xưng đại vương, hôm qua lão tử cố ý để cho ngươi biểu hiện, không ngờ ngươi liền lộ bản tính ra ngay, rõ ràng là hận không thể đoạt quyền lực của lão tử đi ngay lập tức. Tuổi còn trẻ mà miệng nam mô, bụng một bồ dao găm, trong nụ cười ẩn giấu ác ý, khẩu phật tâm xà, vừa nhìn liền biết cũng chẳng phải người tốt lành gì. Trong lòng lão mắng chửi Hồ Tiểu Thiên, mà ngoài miệng vẫn cười vui vẻ: "Một năm nữa ta hết nhiệm kỳ, nơi này kiểu gì cũng thuộc về ngươi." Dù cho lão có nói những lời này tâm bất cam tình bất nguyện đến thế nào, thì cũng không xóa được sự thật này. Từ khi biết bên trên đã phái tới một huyện thừa trẻ tuổi là lão đã biết có người tới tiếp nhận vị trí của mình rồi. Chẳng qua là lão thật không ngờ bối cảnh của Hồ Tiểu Thiên lại thâm hậu đến vậy, căn bản là chưa từng coi một huyện lệnh như lão là gì cả.

Đối với chuyện tới đây nhậm chức, Hồ Tiểu Thiên đã suy nghĩ rất kỹ. Xem ra lão phụ thân nhà hắn đã gặp phải nguy cơ cực lớn, tới mức lão đã phải cân nhắc đến việc đưa con của mình tới trấn Thanh Vân làm quan. Vạn nhất lão có thất bại thì Thanh Vân núi cao, Hoàng Đế ở xa, có lẽ sẽ có thể tự bảo vệ mình, lưu chút hương hỏa cho Hồ gia. Còn nếu lão có thể thuận lợi vượt qua trận phong ba này thì chuyện mình đi làm quan ở trấn này sẽ viết lên một số công lao lớn trong lý lịch, làm nền tảng căn bản cho việc thăng chức sau này.

Bối cảnh bất đồng, mục tiêu đương nhiên cũng bất đồng, có những kẻ cả đời cũng chẳng trông ra xa được. Ví dụ như Hứa Thanh Liêm, cả ngày chỉ nghĩ xem quyền lực sẽ thay đổi như thế nào, làm sao trước khi cáo lão hồi hương mà có thể vơ vét thêm chút tài phú. Mà Hồ Tiểu Thiên thì ngược lại, hắn sẽ không chỉ nhìn vào một huyện Thanh Vân nho nhỏ, cũng chẳng bao giờ xem Hứa Thanh Liêm như đối thủ của mình, bởi chim yến thì không bao giờ sánh được thiên nga cả.

Còn Hứa Thanh Liêm, lão chưa từng nghĩ Hồ Tiểu Thiên là thiên nga, chỉ nghĩ hắn cũng là một con yến nhỏ như mình mà thôi, hơn nữa con yến này lại muốn đoạt bát cơm của mình nữa. Theo luật lệ Đại Khang, huyện lệnh đứng đầu một huyện, có nhiệm vụ tra án, xét xử, quản lý mọi chuyện lớn nhỏ trong huyện. Còn huyện thừa là trợ thủ của lão, vậy mà tên huyện thừa này lại biểu hiện ra vẻ hùng hổ dọa người như vậy, làm Hứa Thanh Liêm sinh ra cảm giác nguy cơ mãnh liệt. Nhiệm kỳ của lão còn một năm nữa, trong một năm này, lão nhất định phải đảm bảo quyền lợi của mình được toàn vẹn nhất.

Hai người đã ăn xong mì thịt bò, cũng không rời đi mà tiếp tục ngồi trên chiếc ghế băng đó. Hứa Thanh Liêm nói: "Ta nghe nói hôm qua ngươi đã cho người bắt hai tên gia đinh của Vạn gia?"

Hồ Tiểu Thiên gật đầu nói: "Đúng là có chuyện này, hai tên gia đinh này lấy oán trả ơn, vu oan hãm hại, vu hãm Vạn gia đại công tử Vạn Đình Xương."

Hứa Thanh Liêm nhíu mày, chuyện lão nghe được cũng không giống vậy, mà chủ bộ Quách Thủ Quang lại là thân tín của lão, sẽ không nói dối, vậy tại sao Hồ Tiểu Thiên lại nói vậy? Chẳng lẽ sự tình lại có biến chăng? Vạn gia bối cảnh thâm hậu, chỗ dựa cường đại, có lẽ Hồ Tiểu Thiên đã nghe nói chuyện này, cho nên mới đột nhiên thay đổi thái độ? Nếu thật là như thế, tiểu tử này cũng xem như thức thời. Hứa Thanh Liêm nói: "Chuyện này ngươi không cần hỏi đến nữa, ta sẽ tự mình tra xét."

Hồ Tiểu Thiên chỉ gật đầu rồi thay đổi chủ đề: "Hứa đại nhân, vậy ngài có chuyện gì cần giao cho ta làm không?"

Hứa Thanh Liêm nói: "Có, hai ngày trước mưa to ngập cầu Thanh Vân, mà cây cầu này lại nối thông với Tiếp Châu, Tây Châu. Ngươi đi xem hiện trường một chút rồi về thương lượng xem nên xử lý như thế nào."

Hồ Tiểu Thiên nhẹ gật đầu, nhưng trong lòng thầm hiểu Hứa Thanh Liêm không muốn để mình tiếp tục trong huyện nha nữa nên mới phái mình ra ngoài.

Sau khi Hồ Tiểu Thiên cáo từ Hứa Thanh Liêm, khi ra đến cửa huyện nha thì thấy chủ bộ Quách Thủ Quang và một đám nha dịch đang đi về hướng này. Hôm nay Quách Thủ Quang thần thanh khí sảng hơn hôm qua rất nhiều, tuy rằng cũng hành lễ với mình, thế nhưng đã có chút qua loa: "Hồ đại nhân!"

Hồ Tiểu Thiên cười nói: "Thật sớm a!"

Quách Thủ Quang nói: "Hôm nay Hứa đại nhân thăng đường thẩm vấn, cho nên đến sớm chuẩn bị một chút."

Nghe vậy, trong lòng Hồ Tiểu Thiên thầm mắng, xem ra hôm nay các ngươi đã chuẩn bị phúc thẩm rồi.

Quách Thủ Quang cố ý nói: "Hồ đại nhân đi đâu vậy?"

Hồ Tiểu Thiên nói: "Đi ngoài thành thị sát tình trạng ngập cầu Thanh Vân."

Kỳ thật trong lòng Quách Thủ Quang đương nhiên là biết chuyện này, đây chính là do hắn nói với Hứa Thanh Liêm, định ném tiểu tử vô lễ này ra khỏi nha môn, cho hán khỏi múa tay múa chân nơi này làm lão ngứa mắt, nên cũng giả mù sa mưa nói: "Hồ đại nhân vất vả!"

Lúc này Mộ Dung Phi Yên đã dẫn theo Liễu Khoát Hải từ trong nha môn đi ra. Quách Thủ Quang vừa thấy Liễu Khoát Hải thì trong lòng nao nao, lớn tiếng nói: "Chạy đi đâu?"

Mộ Dung Phi Yên lạnh lùng nhìn hắn một cái rồi đi tới trước mặt Hồ Tiểu Thiên, chắp tay: "Hồ đại nhân, ta đã đưa Liễu Khoát Hải tới."

Hồ Tiểu Thiên nói: "Đi thôi!"

Quách Thủ Quang thấy Liễu Khoát Hải đi theo bọn hắn thì nhanh chóng chạy lên, ngăn cản Hồ Tiểu Thiên: "Hồ đại nhân, người này là tội phạm, tại sao ngươi lại... "

Hồ Tiểu Thiên ngoắc ngoắc ngón tay, lão liền đến gần, Hồ Tiểu Thiên hỏi: "Chủ bộ lớn hay huyện thừa lớn?"

"Ách. . . Hạ quan làm sao dám so sánh với Huyện thừa đại nhân chứ." Mặt Quách Thủ Quang có chút nóng lên nói.

Hồ Tiểu Thiên gật đầu nói: "Nhớ kỹ, việc của ta tốt nhất ngươi đừng nên quản."

"Ách. . ."

"Còn nữa, ngươi cách ta xa một chút, miệng của ngươi thực sự rất thối."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK