Hồ Tiểu Thiên lại thẳng tắp rơi xuống, không bao lâu, rơi vào bên trong một dòng nước lạnh bằng, vận khí của hắn không tệ, phía dưới là một con sông lớn, từ đáy nước trồi lên, xóa đi nước đọng trên mặt, chợt phát hiện đỉnh đầu lại có một người cấp tốc rơi xuống, đồng thời phát ra tiếng kêu thảm thiết. Từ thanh âm Hồ Tiểu Thiên đã đoán được người rơi xuống kia chính là An Bình công chúa. Nhìn thấy vị trí An Bình công chúa rơi xuống, hắn nhanh chóng bơi tới, dòng nước chảy xiết, thật vất vả mới bơi tới chỗ đó, lặn xuống dòng nước, tìm kiếm một hồi lâu mới tìm được nàng dưới nước, Hỗ Tiểu Thiên ôm thân thể mềm mại của nàng mang nàng trồi lên mặt nước.
An Bình công chúa sắc mặt tái nhợt, uống nước sông quá nhiều bị nghẹn không ngừng ho khan, theo phản ứng bản năng, nàng ôm chặt lấy cổ của Hồ Tiểu Thiên, nước từ thượng nguồn đổ xuống, dòng nước chảy xiết, lực đánh vào rất mạnh. Hồ Tiêu Thiên bơi theo dòng nước, đại khái trôi nổi như này hơn hai dặm đường xá, mới mang theo An Bình công chúa di chuyển về hướng bờ, An Bình công chúa cũng sớm đã sức cùng lực kiệt, bị Hồ Tiểu Thiên đẩy lên bờ sông, nằm ở nơi đó cảm giác thân thể hài cốt không có chỗ nào không đau đớn, thân thể không còn một chút sức lực nào.
Hồ Tiểu Thiên theo sau lên bờ sông, hắn không dám ngừng lại ở bờ, nhìn xung quanh, phía trước cách đó không xa có rừng cây rậm rạp, hẳn là nơi có thể ẩn thân, vì thế ôm lấy An Bình công chúa nhanh chóng tiến vào trong rừng rậm. Tại ở địa phương gần đá núi tìm được một cái hang tránh mưa gió, Hồ Tiểu Thiên đem nàng đặt trên mặt đất, lại để nàng lên, để nàng dựa vào trên vách đá. May mắn chính là, hai người từ chỗ cao rơi vào trong nước đều không bị thương, An Bình công chúa liên tiếp nôn ra không ít nước vàng, mới vừa trì hoãn một hồi lâu, trong một đôi mắt đẹp nhộn nhạo lệ quang. Nàng từ nhỏ trong hoàng cung lớn lên, sống an nhàn sung sướng, chưa bao giờ trải qua tình cảnh nào kinh tâm động phách như vậy.
Hồ Tiểu Thiên thấy ánh mắt nàng hiện lên vẻ sợ hãi, biết nàng vẫn chưa bình phục lại từ trong trận đuổi giết vừa rồi. Dịu dàng nói:
- Công chúa không cần sợ, có tiểu nhân ở đây, không người nào có thể bắt được công chúa!
An Bình công chúa nhìn vẻ tự tin trên khuôn mặt Hồ Tiểu Thiên, trong lòng bỗng nhiên an định xuống, nàng gật gật đầu, lúc này mới phát hiện mình vẫn đang nắm chặt lấy tay phải của hắn thì có chút sợ hãi liền buông bàn tay ra, thẹn thùng cúi đầu xuống. Nhưng lại nghĩ tới Hồ Tiểu Thiên chỉ là một thái giám, mình phản ứng như vậy không khỏi có chút hơi quá, nàng chỉnh mái tóc rối, không thể không có lo lắng nói:
- Bọn họ có thể đuổi theo chúng ta hay không?
Hồ Tiểu Thiên lắc đầu nói:
- Không biết! Đám người kia không biết lại lịch gì, vô cùng lợi hại.
An Bình công chúa nói:
- Không biết Thất Thất ra sao rồi?
Nhớ tới Thất Thất không rõ tung tích, đôi mắt của nàng không khỏi đỏ lên, trong lời nói ẩn chứa sự lo lắng.
Hồ Tiểu Thiên nói: - Tiểu nhân đi ra ngoài xem một chút.
An Bình công chúa gật gật đầu, nhìn Hồ Tiểu Thiên đứng dậy đi ra ngoài, lại có chút bận tâm sự hãi:
- Ngươi mau chóng trở về đấy!
Hồ Tiểu Thiện xoay người nhìn nàng cười cười. Sau khi ra ngoài, rất mau đã trở lại, đưa cho An Bình công chúa một cây đã được chế tạo thành binh khí:
- Giữ lấy phòng thân, nếu gặp phiền toái gì, công chúa hãy gọi tiểu nhân.
An Bình công chúa nói: - Ta cùng đi với ngươi.
Nàng đứng dậy, đi đến bên người Hồ Tiểu Thiên lại bắt lấy cánh tay hắn. Hồ Tiểu Thiên không khỏi mỉm cười, trong hoàn cảnh này, mình không thể nghi ngờ đã trở thành chỗ dựa lớn nhất của An Bình công chúa.
Hai người đi ra rừng cây. Lần thứ hai trở lại bờ sông, lúc này mưa bụi đã tiêu tan không ít. Thị lực của Hồ Tiểu Thiên có thể thấy rõ trong phạm vi năm mươi trượng, bảy tên hắc y nhân kia dường như vẫn chưa đuổi theo đến, mưa vẫn đang không dứt, nước sông đã bị bùn đỏ trên núi đổ xuống nhuộm thành màu đỏ, đỏ tựa như máu.
Hồ Tiểu Thiên quyết định tạm thời trở về hang nghỉ ngơi, hết thảy đợi cho mưa tạnh sau đó mới quyết định.
Trong rừng cây có không ít cây mận bắc. Hai người ngắt lấy đi một ít quả mận rồi trở lại trong nham động, trước mắt cũng chỉ có mấy quả này có thể dùng để lấp đầy bụng thôi. Quả mận bắc chưa chín hẳn, chỉ ăn một quả, hai người đều bởi vì chua mà mặt mày nhăn nhó. Nhìn đối phương bối rối, đồng thời mỉm cười.
Hồ Tiểu Thiên nói: - Thứ này là trợ tiêu hóa đấy, càng ăn càng đói.
An Bình công chúa nói:
- Hy vọng người của chúng ta có thể mau chóng tìm đến.
Quần áo của nàng hoàn toàn ướt đẫm, lúc này bởi vì trời mưa nhiệt độ không khí giảm xuống rất nhiều, không khỏi nhảy mũi. Hồ Tiểu Thiên đến gần nàng một chút, cũng không phải đối với nàng bất kính, mà là muốn dùng nhiệt độ cơ thể mình giúp cho nàng một ít ấm áp.
An Bình rất cẩn thận kề sát bên người của Hồ Tiểu Thiên, yên lặng nhai nuốt lấy quả mận trong tay, lại nghe Hồ Tiểu Thiên nói:
- Tại sao phải nhảy xuống?
An Bình công chúa nói:
- Không phải ngươi bảo ta nhảy xuống đấy sao?
Hồ Tiểu Thiên cười nói:
- Tiểu nhân nói khi tiểu nhân thua thì công chúa hãy nhảy xuống.
An Bình công chúa nói:
- Ta nhìn thấy ngươi nhảy xuống, vì thế nhảy xuống theo. Hiện tại xem ra, vận khí của chúng ta coi như không tệ.
Hồ Tiểu Thiên gật gật đầu.
An Bình công chúa đã trải qua nhiều khó khăn như vậy, sớm mỏi mệt không chịu nổi, chẳng biết đã tựa đầu vào vai của hắn mà mơ mơ màng màng thiếp đi từ lúc nào. Hồ Tiểu Thiên nhìn khuôn mặt xinh đẹp tuyệt luân của nàng, trong lòng nảy sinh tình cảm yêu mến.
Sắc trời bên ngoài càng ngày càng tối, hắn là đã đến hoàng hôn, không biết người trong trại ngựa có phải bắt đầu triển khai tìm kiếm ở trong cốc hay không? Bảy tên sát thủ kia đã rời đi rồi hay không?
Y phục trên người dần dần khô, bên ngoài bóng đêm cũng đã dày đặc, hết mưa rồi, tiếng côn trùng thanh âm nỉ non liên tiếp, ban đêm nhiệt độ lại giảm xuống rất nhiều. An Bình công chúa đang ngủ ôm lấy cánh tay của Hồ Tiểu Thiên, đem thân thể mềm mại dán sát vào trong ngực của hắn.
Hồ Tiểu Thiên không khỏi liên tưởng tới vận mệnh của nàng. Nàng tuy cao quý kim chi ngọc diệp cao quý, nhưng trong hoàng cung cũng không có quá nhiều khác biệt đối với mình, mọi hành động phải ở dưới sự giám thị của người khác, còn nhớ Thập Nhị Hoàng tử Hoắc Cách nước Sa Già (Sharjah), vốn là phải đến kinh đô cầu thân nàng, nhưng nếu không có trận Tây Xuyển biến loạn kia, lão Hoàng đế thực sự sẽ đem nàng gả cho Hoắc Cách rồi. Thân là người của hoàng thất, bọn họ vốn không có tự do, thậm chí còn không bằng đứa nhỏ trong gia đình tầm thường.
An Bình công chúa khẽ giật mình, một đôi đôi mắt như sao sáng chậm rãi mở ra, nàng ý thức được mình đang nằm ở trong ngực của Hồ Tiêu Thiên, cuống quít ngồi thằng người, sửa sang lại quần áo một chút. May mà trong nham động tối đen, giờ phút này không nhìn thấy vẻ mặt xấu hổ của nàng, một lát sau, nàng mới nhỏ giọng nói:
- Ta ngủ bao lâu rồi?
Hồ Tiểu Thiên nhìn ngoài động:
- Hơn hai canh giờ rồi!
Trong lúc này xung quanh cũng không có bất kỳ động tĩnh dị thường nào.
An Bình công chúa nói: - Bên ngoài tối quá!
Hồ Tiểu Thiên nói: - Mưa đã tạnh, hẳn là vẫn là trời đầy mây, không có trăng sáng.
- Bọn họ đã đi rồi ư?
- Hy vọng đã đi rồi, tuy nhiên chúng ta không thể mạo hiểm, thời gian chờ đợi càng lâu, khả năng bọn họ bỏ đi lại càng lớn.
Hồ Tiểu Thiên nói như vậy là có căn cứ. Hắn mặc dù là tiểu thái giám địa vị không quan trọng gì, nhưng Thất Thất công chúa và An Bình công chúa mất tích tất nhiên sẽ chấn động toàn bộ trại ngựa Hồng Sơn, Phàn Tông Hỉ nhất định sẽ tập hợp toàn bộ nhân thủ trại ngựa dốc toàn bộ lực lượng truy tìm tung tích của bọn họ, tìm được thung lũng này không khó lắm, bảy tên sát thủ kia không có khả năng ở lại thời gian dài như thế.
An Bình công chúa trầm mặc.
- Có phải công chúa đang sợ hãi hay không?
An Bình công chúa lắc lắc đầu, nhỏ giọng nói:
- Lúc mới bắt đầu thì hơi sợ, hiện tại đã hoàn toàn không sợ nữa rồi.
Hồ Tiểu Thiên cười nói:
- Sợ cũng vô dụng, cho nên đơn giản là phóng lá gan lớn hơn một chút.
An Bình công chúa nói:
- Tây Xuyên Lý Thiên Hành không phải là nhạc phụ tương lai của ngươi sao? Ngươi ở lại Tây Xuyên hẳn là bình yên vô sự, tại sao phải trở về?
Đối với tình huống của Hồ Tiểu Thiên nàng hiển nhiên có biết một chút.
Hồ Tiểu Thiên đáp:
- Nếu tiểu nhân không tới, Hồ gia chúng tôi khả năng khó thoát khỏi vận mệnh xét nhà diệt tộc, tuy rằng hiện tại cũng không thể may mắn thoát khỏi tội, nhưng dù sao cha mẹ của tiểu nhân vẫn còn sống.
An Bình công chúa nói:
- Ngươi đã cứu Thất Thất, ta tận mắt nhìn thấy nó cầu tình với bệ hạ, dù là ngươi không trở lại, bệ hạ hắn cũng sẽ không làm khó người nhà ngươi.
Hồ Tiểu Thiên vì những lời này của An Bình công chúa mà cảm nhận được nàng rất đơn thuần, mỉm cười nói:
- Tiểu nhân chỉ biết là nếu bản thân tránh ở Tây Xuyên không quay về, như vậy cả đời này của tiểu nhân đều không thể tha thứ cho mình.
Hắn đứng lên duỗi hai cánh tay ta:
- Nói như vậy cũng không phải muốn chứng minh tiểu nhân vô tư đến cỡ nào, dũng cảm bao nhiêu. Thân là con, tiểu nhân chỉ là làm một ít việc nên làm.
An Bình công chúa không nói gì, lời nói của Hồ Tiểu Thiên làm cho nàng nhớ tới ca ca của nàng ở Tây Xuyên, nhớ tới phụ thân đang bị giam lỏng ở trong cung. Đối mặt với khốn cảnh của người nhà, nàng chỉ biết thở dài, lại bất lực, nàng không có dũng khí như Hồ Tiểu Thiên vậy.
Một viên cầu màu xanh nhạt trong suốt tỏa ra hào quang từ từ dâng lên ở trước mặt hai người, ánh mắt của bọn họ bị một tia ánh sáng trước mắt này hấp dẫn, đom đóm lúc sáng lúc tối, chậm rãi bay ra khỏi hang. Hồ tiểu Thiên mỉm cười nói:
- Muốn đi xem một chút?
An Bình công chúa gật gật đầu, kéo lấy tay của Hồ Tiểu Thiên, hai người cùng đi ra ngoài động.
Một lát sau, càng ngày càng nhiều ánh huỳnh quang lóe ra trong đêm tối, tựa như từng ngôi sao đốt sáng lên màn đêm nặng nề này, An Bình công chúa bị ánh huỳnh quang chiếu sáng lên trên gương mặt đẹp bật cười ấm áp, nàng đắm chìm ở trong cảnh vật bóng đêm tuyệt vời trước mắt.
Ánh mắt của Hồ Tiểu Thiên nhìn theo những con đom đóm hướng về bầu tời đêm, ánh trăng mông lung từ sau tầng mây tựa như khói điện hiện ra, ánh trăng xua tan đi tầng mây, không trung rốt cục khôi phục vẻ sáng sủa, trăng tròn sáng tỏ giống như cái khay bạc, lắng lặng chiếu hào quang như thủy ngân chiếu xuống thung lũng yên tĩnh.
Cảnh tượng trước mắt tràn đầy tình thơ ý hoạ, Hồ Tiểu Thiên thiếu chút nữa móc thơ cổ ở trong bụng ra khoe khoang một phen, cân nhắc có nên dùng một câu “đãn nguyệt nhận trường cửu, thiên lý cộng thiền quyên” (Những mong người lâu dài, ngàn dặm cùng chung vẻ đẹp của trắng) để mở lòng thiếu nữ của An Bình công chúa sao? Hắn vịnh nguyệt thơ cổ từ thật sự rất nhiều, trong lúc nhất thời tài sáng tạo như suối tuôn, một tia ý thức dâng lên, ngược lại không biết nên lựa chọn bài nào có lực sát thương cao nhất.
An Bình công chúa lại nói: - Ta nghe nói người đối câu đối rất lợi hại.
Hồ Tiểu Thiên không thể tưởng được mình ở kinh thành khoe khoang vài lần, thanh danh liền truyền nhanh bên ngoài, mặt dày khiêm tốn nói:
- Bình thường thôi.
An Bình công chúa nói:
- Ta có một câu đối ngươi thử xem.