Trở lại doanh trướng phụ cận, đám người Lương Khánh đã chuẩn bị xong bữa tối, mời hai người bọn họ nhập tọa, Tần Vũ Đồng lấy cớ đã ăn rồi, lặng yên đi về hướng xa xa. Tuy rằng ở chung cùng Tần Vũ Đồng không lâu, nhưng đám thị vệ này cũng nhìn ra nàng tính tình nhạt nhẽo không thích sống chung, tuy nhiên cũng không ai sẽ lưu ý một thị vệ xa lạ.
Con người của Hồ Tiểu Thiên cũng không tệ, bản thân hắn tính tình rộng rãi lạc quan, bình thường có thói quen hay nói giỡn, cũng không có kiểu cách nhà quan, có thể hòa mình với đám thị vệ này. Nhiệm vụ chủ yếu của đám thị vệ này mặc dù là hộ tống sứ đoàn Sa Già, nhưng lại không cùng sứ đoàn Sa Già giao lưu gì cả, hơn nữa trong quá khứ người Sa Già từng nhiều lần quấy nhiễu biên cảnh Đại Khang, đa số người dân Đại Khang đều không có nhiều thiện cảm với người Sa Già, trong ấn tượng họ vẫn là người dã man không văn hóa, nếu không phải cấp trên có mệnh lệnh, ai cũng sẽ không chạy tới bảo hộ đám người này. Về phần Chu vương địa vị cao quý, ai cũng không dám dễ dàng tiếp cận. So sánh mà nói, vị Huyện thừa Thanh Vân Hồ Tiểu Thiên này, con rể tương lai của Tây Xuyên khai quốc công này còn được hoan nghênh hơn một chút.
Rượu thì tất nhiên là muốn uống, tuy nhiên mọi người đều biết rằng có trọng trách trong người, ở phương diện uống rượu phải biết tiết chế có chừng mực, chỉ dùng để trợ hứng, không người nào dám chè chén tận hứng.
Hai người Lương Khánh và Từ Hằng thay nhau mời rượu Hồ Tiểu Thiên, mỗi lần Hồ Tiểu Thiên đều nhấp qua rồi đặt xuống, trên con đường này cần cẩn thận thì hơn, duy trì ý nghĩ tỉnh táo là cực kỳ quan trọng.
Lương Khánh uống hơn hai chén, nói chuyện rõ ràng so với bình thường nhiều hơn không ít, y có chút khó hiểu nói:
- Hồ đại nhân, tại sao ngài lại đến một huyện hẻo lánh như Thanh Vân để làm quan, nơi này làm sao so được với kinh thành phồn hoa.
Kỳ thật nhiều người đều cảm thấy khó hiểu, lấy thân thế bối cảnh của Hồ Tiểu Thiên, lưu lại ở kinh thành làm một chức quan khẳng định không phải việc khó, mặc dù là ra ngoài làm quan, có quan hệ của nhạc phụ tương lai của hắn là Tây Xuyên khai quốc công Lý Thiên Hành, cũng có thể ở Đại Thành Tây Xuyên. Thanh Vân trong mắt bọn họ chỉ là một nơi thâm sơn cùng cốc, ở đây làm quan không khác chịu tội.
Hồ Tiểu Thiên cười nói:
- Đã sống quen những ngày ăn thịt cá, ngẫu nhiên ăn chút rau xanh cháo hoa cũng cảm thấy có hương có vị, Thanh Vân tuy rằng so ra kém Đại Thành phồn hoa, nhưng non xanh nước biếc, địa linh nhân kiệt. Nơi này dân phong thuần phác, không có con buôn và phù hoa ở những thủ phủ lớn. Thời gian ta tới nơi này tuy rằng không dài, nhưng có thể cảm giác thấy tinh thần được thanh lọc và thăng hoa.
Lương Khánh và Từ Hằng đương nhiên không hiểu cái gì gọi là tinh thần thăng hoa, hai người liếc mắt nhìn nhau, đồng thời mỉm cười, Từ Hằng nói:
- Hồ đại nhân có tầm mắt xa xôi tục nhân như chúng tôi sao có thể so sánh, khó trách tiểu thư nhà ta cự tuyệt nhiều người đến nhà cầu thân như vậy, duy chỉ thích có Hồ đại nhân.
]Lời này Hồ Tiểu Thiên nghe không lọt tai, ngươi thấy bố cùng Đại tiểu thư nhà ngươi đính hôn là trèo cao hả? Nói đến Lý Thiên Hành và cha mình quan giai tương đương. Hai nhà cũng có thể coi là môn đăng hộ đối, tuy rằng Lý Thiên Hành tay cầm trọng binh, quyền nghiêng một phương, nhưng cha ta cũng là thần tài của Đại Khang, nhân vật nắm trong tay mạch máu kinh tế của Đại Khang, mặc dù bố trước đây là người ngu ngốc, nhưng hiện tại hoàn toàn là người bình thường, diện mạo dù không quá anh tuấn, phóng khoáng nhưng cũng được xưng tụng là ánh mặt trời ấm áp, dựa trên những điều kiện kia rõ ràng cho thấy ta đã chịu thiệt thòi rồi.
Kỳ thật ban đầu Hồ Tiểu Thiên cũng có ý niệm đào hôn trong đầu, Tuy nhiên ý niệm này trong đầu hắn từ sau khi hắn đến Thanh Vân liền càng ngày càng nhạt, hắn dần dần phát hiện, thời hiện tại cùng quá khứ của hắn cũng không có bản chất khác nhau, tiền bạc và quyền lực vẫn không thể thiếu, cuộc sống không tranh quyền thế mong muốn lúc ban đầu chỉ tồn tại ở trong ảo tưởng thôi, trừ khi ngươi có thể tình nguyện sống nghèo khó. Trừ phi ngươi nguyện ý trải qua những ngày rời xa nhân thế, ngăn cách với nhân thế. Chỉ cần thật sự sinh tồn trong xã hội, ngươi sẽ không thể không đối mặt chuyện ngươi lừa ta gạt tranh giành quyền lực, không thể đối mặt với lòng người muôn hình muôn vẻ dễ thay đổi. Huống chi Hồ Tiểu Thiên không phải là một người không có trách nhiệm, đồng thời cũng đang tiếp nhận thân phận của mình. Hắn cũng bắt đầu tiếp nhận phụ mẫu và gia đình của mình, nếu mình ra đi, như vậy cha thì làm sao bây giờ? Hồ gia làm sao bây giờ?
Hồ Tiểu Thiên thản nhiên cười nói:
- Ta còn chưa bao giờ gặp Lý tiểu thư!
Lương Khánh và Từ Hằng lúc này đột nhiên dừng nói chuyện, vẻ mặt hai người có chút kỳ quái.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Lý tiểu thư có hình thức như nào?
Lương Khánh và Từ Hằng đồng thời lắc lắc đầu:
- Tiểu thư luôn ở trong khuê phòng, chúng ta chưa có cơ hội nhìn thấy!
Hồ Tiểu Thiên cười cười, nụ cười có chút bất đắc dĩ, bưng bát rượu lên uống một hơi cạn sạch, đứng lên nói:
- No rồi, các ngươi cứ tiếp tục!
Hồ Tiểu Thiên cũng không hề quên Tịch Nhan đang ở trong xe tù, cho nàng một cái đùi gà, một miếng bánh mì loại lớn. Vén rèm xe lên, trong bóng đêm nhìn thấy hai điểm gì đó sáng lên, là ánh mắt phẫn nộ của Tịch Nhan, từ lúc chào đời đến nay nàng chưa từng gặp thất bại như vậy, không ngờ lại bị một tên hoàn khố tử không biết võ công bắt, càng làm cho nàng xấu hổ hơn là, không ngờ trước mặt mọi người Hồ Tiểu Thiên lại cho nàng một bạt tai, đau đớn trên mặt đã sớm biến mất, nhưng trong lòng lại lưu lại một sự hận thù khó quên.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Ăn cơm đi!
Tịch Nhan không trả lời.
Lúc này Hồ Tiểu Thiên mới nhớ tới trong miệng của nàng vẫn đang đút vải rách, vì thể đưa tay lấy miếng vải rách ra.
Tịch Nhan vẫn không nói gì, nhưng ngửi được mùi đồ ăn thơm tuyệt hảo, cảm giác đói khát trong bụng nhanh chóng bị hấp dẫn. Hồ Tiểu Thiên cầm chân gà quơ quơ ở trước mũi của nàng, khuôn mặt xinh đẹp của Tịch Nhan xoay qua một bên.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Ta biết rằng cô hận ta, nhưng đừng chịu đựng để bụng mình đói, mau chóng ăn chút gì đi, đói gầy trông sẽ khó coi.
Tịch Nhan đột nhiên quay đầu, cả giận nói:
- Hồ Tiểu Thiên, ngươi là tên khốn khiếp!
- Please, nói năng lễ độ một chút được không, cô là nữ tử, ai lại động một chút là nói tục sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của cô đấy.
- Ta nhổ vào!
Tịch Nhan phun một tiếng, chỉ kém trực tiếp phun trực tiếp lên mặt Hồ Tiểu Thiên, sau đó nói:
- Ngươi sai người cởi trói cho ta! Bằng không ta lấy cái gì để ăn cơm đây?
Hồ Tiểu Thiên đoán được nàng tám chín phần mười là muốn giở âm mưu quỷ kế, cười tủm tỉm nói:
- Ta bón cho cho cô ăn!
Trực tiếp đưa chân gà đến môi của Tịch Nhan, Tịch Nhan hung hăng trừng mắt nhìn hắn, sau đó đồng thời lấy tư thế cắn một miếng chân gà, ăn chùa thì ngu gì không ăn, mặc dù Hồ Tiểu Thiên là tên khốn khiếp, nhưng cũng không hề nói sai, tại sao phải hành hạ bụng của mình, ăn no rồi mới có khí lực đối phó với tiểu tử này. Có ý nghĩ như vậy, tâm tình của Tịch Nhan và sự thèm ăn cùng chuyển biến tốt đẹp, ăn được đồ ngon, cơm đến tận mồm ngày qua ngày cũng không tệ, Tịch Nhan xử lý chân gà và bánh mì loại lớn Hồ Tiểu Thiên đem đến sạch sẽ, không ngờ còn tỏ vẻ muốn ăn nữa. Hồ Tiểu Thiên ngạc nhiên phát hiện cô nàng này cũng là người ăn được, lượng cơm ăn được rất không tầm thường, vì thế lại đưa chon nàng một ít bánh mì loại lớn cùng thịt thỏ, nhưng đi tới trước mặt Tịch Nhan, nàng lại nói đã no rồi.
Hồ Tiểu Thiên cười tủm tỉm nhìn Tịch Nhan nói:
- Trêu đùa ta, cố ý để cho ta phải chạy đi chạy lại?
Tịch Nhan nói:
- Bản cô nương không có tâm tình kia, nói thật, nhìn gương mặt này một chút thèm ăn ta cũng không có.
Hồ Tiểu Thiên cười nói:
- Những thứ này chứng minh đầy đủ cô là một nữ nhân bình thường, không bình thường thì nhìn ta mới có thể sinh ra thèm ăn, bình thường nhìn thấy ta đều sinh ra dục vọng!
Hắn nói xong, còn ra vẻ hoảng sợ mở trừng hai mắt, che lồng ngực của mình nói:
- Có phải cô đã nảy sinh ý nghĩ không an phận đối với ta hay không?
Tịch Nhan dù sao cũng là thân vân anh chưa gả, nghe được câu này, khuôn mặt xinh đẹp không khỏi xấu hổ đến đỏ bừng, nàng xì một tiếng khinh miệt nói:
- Hồ Tiểu Thiên, nếu có một ngày ngươi rơi vào trong tay ta, ta chắc chắn sẽ đem ngươi rút gân lột da...
Nói tới đây cảm giác vẫn chưa hết giận, lắc đầu nói:
- Ta muốn biến ngươi thành thái giám!
Trong lòng Hồ Tiểu Thiên tự nhủ, củ chuối thật! Đủ độc đấy, hắn thở dài nói:
- Nếu thật là cô nghĩ như vậy, ta không thể không ác độc bẻ hoa rồi, đối phó loại người như cô, ta muốn đem một đao giết chết, hoặc là trước khi bị biến thành thái giám sẽ chơi cô.
Đôi mắt đẹp của Tịch Nhan đột nhiên trở nên dịu dàng quyến rũ, phong tình vạn chủng nhìn Hồ Tiểu Thiên nói:
- Ngươi muốn như thế nào? Ngươi lại dám như thế nào?
Hồ Tiểu Thiên đã thấy qua mị thái như thế của nàng, không khỏi lòng hươu dạ vượn, nhưng dù sao trình độ tâm lý học của hắn cũng không phải là bình thường, ý nghĩ hết sức lý trí, lập tức ý thức được Tịch Nhan có ý đồ mê hoặc chính mình, hắn cười ha hả nói:
- Quái, tại sao ta nhìn cô lại không nảy sinh một chút hứng thú nào, tuy rằng cô cực lực muốn lấy lòng ta, nhưng dù sao cũng là một cô gái chưa trưởng thành, diện mạo là trời sinh, nhưng phong tình là do tu luyện từng ngày, muốn quyến rũ nam nhân, đạo hạnh của cô còn chưa đủ.
Tịch Nhan bị lời nói này của hắn làm cho thẹn quá hóa giận, người này hôm nay không chỉ ngang nhiên tát vào mặt mình, làm cho mình bị khuất nhục lớn như vậy, lúc này vẫn không quên chèn ép tự ái của mình, ngược đãi tinh thần mình. Tịch Nhan nói:
- Hồ Tiểu Thiên, ta thay đổi chủ ý rồi.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Có ý tứ gì?
Tịch Nhan nói:
- Ta quyết định không giết ngươi, ta muốn để ngươi sống, lúc ngươi còn sống, ta nhất định sẽ nghĩ hết biện pháp để hành hạ ngươi.
Hồ Tiểu Thiên mỉm cười gật đầu, đưa túi nước cho nàng:
- Nói nhiều như vậy chắc khát nước rồi, uống đi.
Tịch Nhan thật sự là khát, quay về túi phía túi nước uống một ngụm.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Người Sa Già một mực chắc chắn Ngũ Tiên Giáo các cô đã giết bảy người của bọn họ, có chuyện này không?
Tịch Nhan lạnh lùng nói:
- Tại sao ta phải nói cho ngươi biết?
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Người dưới mái hiên sao có thể không cúi đầu, tốt nhất cô vẫn nên phối hợp một chút, con người của cô từ trước đến nay đều thông tình đạt lý, nhưng nếu cô thủy chung muốn đối nghịch với ta, như vậy...
Hắn nhe răng cười độc ác với Tịch Nhan.
Tịch Nhan nói:
- Ngươi dám làm gì? Ngươi muốn vô lễ với ta, không sợ về sau chủ tử của ngươi sẽ gây bất lợi cho ngươi à?
Nàng cũng không phải là kẻ đầu đường xó chợ, nhìn ra Chu vương mơ ước vẻ đẹp của mình, lường trước được Hồ Tiểu Thiên sẽ không dám có những hành động quá phận đối với mình.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Con người có tam cấp, uống vào nhiều nước như vậy, sớm muộn gì cô cũng “buồn”, một khi đã đắc tội ta, ha hả.
Đôi mắt đẹp của Tịch Nhan trợn trừng tròn xoe, nàng thật sự bị sự vô sỉ của hắn làm cho kinh sợ rồi.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Nếu thật là đến bước đó, không biết Chu vương có còn hứng thú đối với cô hay không?
Tịch Nhan cắn cắn môi anh đào, lần đầu tiên toát ra ánh mắt sợ hãi, sợ hãi nói:
- Ngươi cũng không đến mức vô sỉ như vậy chứ?
Hồ Tiểu Thiên cười ha hả:
- Cho tới bây giờ ta cũng phải là một người cao thượng.
Tịch Nhan thở dài nói:
- Ngươi làm nhục ta như vậy, còn có...lương tâm hay không, ngươi có còn nhớ ở thời điểm ngươi nghèo rớt mùng tơi ta đã tặng cho ngươi năm mươi lượng bạc hay không, đến hiện tại ngươi nợ ta một ngàn lượng còn chưa trả đâu.
- Thói đời đã thay đổi, nợ tiền mới là đại gia