Mục lục
[Dịch] Y Thống Giang Sơn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong lòng Hồ Tiểu Thiên thầm nhủ, nơi này làm gì còn Chu Thái Sư chứ. Chu Duệ Uyên đã bị Hoàng Thượng miễn chức, bây giờ chỉ là một người dân áo vải thôi, làm sao còn chức quan mà gọi nữa, nên hắn đi tới, nói: "Cô cô. . . Xin hỏi Chu Duệ Uyên Chu tiên sinh có ở nơi này hay chăng?" Cấp bậc lễ nghĩa được thể hiện cực kỳ chu đáo, làm cho người ta có hảo cảm.

Mỹ phụ trung niên lại đưa mắt nhìn tới Hồ Tiểu Thiên lần nữa, ánh mắt vốn dĩ hiền hòa thì lúc này lại trở nên vô cùng cảnh giác.

Hồ Tiểu Thiên nói: "Chúng ta nhận ủy thác của một người đặc biệt, đưa Thất Thất cô nương tới quý phủ." Lúc nói chuyện, hắn đưa mắt nhìn Thất Thất, trong lòng phiền muộn. Người cũng đã đưa tới, thế mà nha đầu xảo trá này sao lại không nói gì chứ.

Thất Thất nói: "Đưa ngọc bội cho ta."

Hồ Tiểu Thiên nao nao, lúc này mới nhớ tới lúc sắp chia tay, An Đức Toàn đã từng đưa cho hắn một khối ngọc bội hình Bàn Long, chẳng lẽ đó chính là tín vật? Hồ Tiểu Thiên lấy ngọc bội bên hông ra, đưa cho mỹ phụ kia nhìn.

Mỹ phụ nhìn qua miếng ngọc, đương nhiên cũng chú ý tới cánh tay đã trở nên giống cái móng heo kho tàu của hắn, hàng mi thanh tú nhăn lại, nàng duỗi tay cầm lấy khối ngọc, quan sát cẩn thận rồi gật đầu nói:

"Ngọc bội này đúng là vật của huynh trưởng ta."

Lúc này, Hồ Tiểu Thiên đã hoàn toàn hiểu được, ngọc bội này là của Chu Duệ Uyên, mà vị này lại là muội muội của y. Lão thái giám An Đức Toàn này quả nhiên nham hiểm, nói đưa ngọc bội cho mình hóa ra cũng có mục đích cả. Đáng tiếc tâm địa mình còn chưa đủ ác, chỉ sơ sẩy một chút đã bị một già một trẻ này làm hại, lại còn bất hạnh bị bắn Thất Nhật Đoạn Hồn Châm nữa, nếu không sao lại bị động như vậy, hao tâm tổn sức đưa nàng tới Tiếp Châu, đến cái mạng của mình cũng chút nữa mất luôn.

Mỹ phụ đi tới trước mặt Thất Thất, vươn tay cầm lấy tay nàng nói: "Trên đường đi chắc ngươi đã chịu không ít nguy hiểm, đi theo ta đi."

Thế nhưng trong mắt Thất Thất vẫn còn một chút do dự, nó trời sinh đã có tính đa nghi. Tuy rằng dựa vào ngọc bội Bàn Long này đã làm cho mỹ phụ kia tin tưởng, thế nhưng nó cũng không thể chỉ dựa vào một câu nói mà tin vào nàng.

Mỹ phụ nhìn ra nét chần chờ trong mắt nó, liền thì thầm vào tai mấy câu. Hồ Tiểu Thiên và Mộ Dung Phi Yên chỉ thấy bờ môi nàng khẽ động chứ cũng không nghe rõ nói gì. Trong lòng Mộ Dung Phi Yên liền có chút kinh sợ, bằng vào nhĩ lực của nàng lại không nghe rõ lời của đối phương trừ phi đối phương dùng công phu truyền âm nhập mật. Bởi vậy có thể thấy võ công của mỹ phụ này là cực cao, có lẽ còn hơn mình.

Sau khi mỹ phụ kia nói xong, tia khả nghi trong mắt Thất Thất liền biến mất, nó cầm tay rồi đi theo bà ta. Thậm chí một lời mời cũng không thèm nói với Hồ Tiểu Thiên và Mộ Dung Phi Yên.

Hồ Tiểu Thiên đương nhiên không thể để nó đi như vậy, giải dược nó còn chưa đưa cho hắn nữa. Do đó liền đi theo bọn họ đi vào trong viện. Chỉ thấy một cỗ hương hoa xông vào mũi, trước mắt hiện ra một không gian vô cùng rực rỡ với những cây Tử Đinh Hương đang nở rộ, những chuỗi Hoàng Ngân Kiều, những cành Giáp Trúc Đào đang trĩu xuống, còn có một cây Đại Diệp Tử cổ nơi góc tường, xem ra trang viện này trang trí cực kỳ trang nhã.

Đối với con bé âm hiểm xảo trá này, Hồ Tiểu Thiên chẳng có chút lưu luyến nào hết, thế nhưng hắn còn chưa quên giải dược vẫn còn trong tay nó nên định mở miệng hỏi, có điều lúc này, Mộ Dung Phi Yên đã nói trước: "Thất Thất, hình như em đã quên một chuyện."

Nghe vậy, Thất Thất mới dừng bước, nó và mỹ phụ kia cùng xoay người, liếc qua cánh tay phải của Mộ Dung Phi Yên đang lơ đễnh đặt lên chuôi kiếm.

Ánh mắt mỹ phụ trở nên hơi mê hoặc, quan hệ giữa ba người trước mắt nàng có phần rắc rối. Nếu như nói bọn họ là bạn bè thì ánh mắt hai người này nhìn Thất Thất lại tràn ngập cảnh giác và địch ý; thế nhưng nếu không phải thì chuyện bọn hắn đã vượt qua bao gian khổ đưa nó tới nơi này chắc phải có nguyên nhân.

Thất Thất ngọt ngào cười: "Tỷ không nói sớm, ta suýt nữa quên mất." Nó đi tới trước mặt Hồ Tiểu Thiên, đưa một cái bình sứ cho hắn, lúc đưa còn tinh nghịch trừng mắt với hắn nữa.

Hồ Tiểu Thiên nhận ra cái bình ngọc này, trong nội tâm có chút nghi ngờ, nha đầu kia sẽ không lấy oán trả ơn chứ?

Nhìn ra được suy nghĩ từ nét mặt hắn, Thất Thất nói nhỏ: "Có khi là thuốc độc cũng nên!" Lúc nói chuyện, ánh mắt nó liếc qua Mộ Dung Phi Yên, thấy trong đôi mắt xinh đẹp của nàng hiện lên chút sát khí, dù gan của nó có lớn cũng lạnh cả người. Ánh mắt kia của Mộ Dung Phi Yên cho thấy nếu nó dám làm gì đó trong thuốc thì Mộ Dung Phi Yên chắc chắn sẽ hạ thủ không lưu tình. Thấy vậy, nó liếc Hồ Tiểu Thiên một cái, nói: "Nhát như chuột!"

Hồ Tiểu Thiên cười tủm tỉm nói: "Gan nhỏ một chút cũng có thể sống lâu hơn một chút." Hắn không chần chờ mà lập tức đổi bình sứ lấy ra một viên thuốc đỏ thẫm, mau chóng nhét vào miệng. Viên thuốc này hôi thối vô cùng làm cho Hồ Tiểu Thiên suýt chút nữa đã nôn ra, thế nhưng nếu làm vậy sợ rằng cái mạng của mình cũng kết thúc tại đây nên hắn cuống quít che miệng, buộc chính mình nuốt viên thuốc vào.

Thất Thất nói: "Sau khi dùng thuốc một canh giờ, độc tố trong cơ thể ngươi sẽ được giải, giờ ta có thể đi rồi chứ?"

Hồ Tiểu Thiên không nói chuyện, còn Mộ Dung Phi Yên vẫn kiên trì nói: "Không thể, trong một canh giờ này, chúng ta sẽ không rời khỏi đây."

Thất Thất nhìn sang Mộ Dung Phi Yên, biết nàng không tin tưởng mình. Mỹ phụ kia cũng nhìn ra điều đó, nàng nói khẽ: "Chi bằng hai vị hãy vào trong ngồi."

Lúc này, Hồ Tiểu Thiên lại thoải mái khoát tay nói: "Không cần, chúng ta ngồi ngoài sân một lát là được." Tuy rằng y thuật của hắn tinh thâm, thế nhưng lại không biết gì về Thất Nhật Đoạn Hồn Châm cả, vậy nên cũng chẳng dám hành động thiếu suy nghĩ, bèn đi vào ngồi trong một chiếc bàn đá trong nội viện, yên lặng chờ dược hiệu phát tác.

Mộ Dung Phi Yên lạnh lùng nhìn Thất Thất, đề phòng cô gái nhỏ này thừa cơ chạy trốn. Tên người hầu ở phía xa thấy Mộ Dung Phi Yên đang nắm chặt trường kiếm cũng chậm rãi đi tới. Từ khi bước vào, Mộ Dung Phi Yên vẫn chú ý tới kẻ này, thấy hai mắt y sáng quắc, khí tức trầm ổn như núi, chắc chắn là một cao thủ nhất lưu. Còn vị mỹ phụ kia tuy rằng tao nhã, đối xử với mọi người thân thiết, thế nhưng khí tức của nàng lại bền bỉ nhu hòa, có lẽ tu vi cũng tương đương. Chu gia này nhìn qua chỉ là một tiểu viện bình thường, nhưng bên trong lại ngọa hổ tàng long, thực sự là không thể coi thường được.

Cũng chính vì nguyên nhân này, Mộ Dung Phi Yên mới tỏ ra cảnh giác như vậy.

Mỹ phụ liếc mắt ngăn kẻ kia tiếp tục đi tới rồi dịu dàng cười nói: "Vị cô nương này, xin hỏi tôn tính đại danh?"

Do Thất Thất đã biết tên nàng nên Mộ Dung Phi Yên cũng không cần thiết giấu diếm, nàng lạnh nhạt nói: "Mộ Dung Phi Yên!" Có điều mọi chuyện xảy ra lúc này đều có thể ảnh hưởng tới sinh tử của Hồ Tiểu Thiên nên tuy miệng thì trả lời, còn tinh thần của nàng vẫn không buông lỏng chút nào.

Trung niên mỹ phụ cười nói: "Mộ Dung Phi Yên! Ta nghe nói Kinh Thành có một vị nữ thần bộ cũng có tên như vậy."

Thất Thất cũng tiếp lời: "Ánh mắt của Chu cô cô thật tốt, Mộ Dung tỷ tỷ chính là vị nữ thần bộ kia!" Lúc nãy còn không nhận ra mỹ phụ này, thế mà giờ này lại có thể thân thiết gọi cô cô như thế, có điều vừa làm rõ thân phận của Mộ Dung Phi Yên, nó lại lập tức bán rẻ Hồ Tiểu Thiên: "Còn hắn là Hồ Tiểu Thiên, con trai trưởng của Hộ Bộ Thượng Thư Hồ Bất Vi Hồ đại nhân."

Trong lòng Hồ Tiểu Thiên thầm mắng, con mẹ nó đây rõ ràng là kéo cừu hận. Biết rõ lúc trước cha ta đã đệ tấu chương hạ bệ Chu Duệ Uyên, lại còn nói lộ ra, đây không phải là hại ta sao? Trước kia lão tử đã dặn đi dặn lại là đi vào Tiếp châu đừng có tiết lộ thân phận của ta, ngươi còn đáp ứng, vậy mà đã thay đổi rồi. Mẹ kiếp! Mẹ kiếp! Mẹ kiếp! Mẹ kiếp! Đúng là nữ nhân dù lớn hay nhỏ, cũng đừng bao giờ hy vọng các nàng nói thật.

Quả nhiên, trung niên mỹ phụ kia vừa nghe được tên của Hồ Tiểu Thiên, đôi mắt xinh đẹp liền lộ ra một tia kinh ngạc, nói: "Hồ Tiểu Thiên? Ngươi là con trai của Hộ Bộ Thượng Thư Hồ đại nhân?"

Chuyện tới nước này Hồ Tiểu Thiên muốn không thừa nhận cũng không được. Nhớ ngày đó cha hắn còn nói rõ hắn cố gắng đừng để người khác biết thân phận của mình. Không ngờ mới tới Tiếp Châu đã hoàn toàn bại lộ. Muốn trách thì chỉ trách tên vương bát đản Lương Đại Tráng kia nói lung tung, bằng không thì sao Thất Thất có thể biết rõ về hắn như vậy được.

Hồ Tiểu Thiên gật đầu nói: "Vãn bối đúng là Hồ Tiểu Thiên, đang trên đường tới Tây Xuyên, khi đi qua Tiếp châu thì nghe đồn Chu bá bá đang ở đây nên muốn tới bái kiến." Miệng thì nói vậy, còn trong lòng hắn thì đang nghĩ nếu biết Chu Duệ Uyên ở Tiếp Châu thì thà hắn đi vòng qua còn hơn.

Mỹ phụ kia mỉm cười nói: "Huynh trưởng ta và phụ thân ngươi là quan đồng liêu, quan hệ rất tốt, tuy rằng huynh ấy đã từ quan về quê, thế nhưng ba năm qua vẫn thường nhớ tới bạn cũ năm xưa là Hồ đại nhân."

Nhớ mãi không quên tất có mục đích, mà mục đích của Chu gia chắc chắn là trả thù rồi. Trong nội tâm Hồ Tiểu Thiên âm thầm cân nhắc, vị muội muội này của Chu Duệ Uyên quả nhiên không tầm thường. Bằng vào địa vị của bà ta chắc chắn không thể không biết mối thù cũ của lão và cha mình được, vậy mà khi gặp con của kẻ thù lại có thể ăn nói uyển chuyển như vậy, điều này quả thật không dễ. Loại nữ nhân này ngoài mềm trong cứng, nhìn như ôn nhu như nước thế nhưng thông thường đều là ý chí sắt đá. Hồ Tiểu Thiên âm thầm cảnh giác, cho dù nay Chu Duệ Uyên đã bị miễn chức, thế nhưng Tây Xuyên vẫn là quê của lão, chưa biết chừng vẫn ghi hận chuyện cha mình bỏ đá xuống giếng khi xưa, lần này cố tình trả thù mình cũng nên.

Hồ Tiểu Thiên cười nói: "Ta cũng thường nghe gia phụ nhắc tới Chu bá bá, ông còn nói nếu không có trời đưa đất đẩy, hai nhà chúng ta sớm đã thành người một nhà rồi kia." Hồ Tiểu Thiên cũng chẳng phải người lương thiện gì, ngươi dùng lời trong bông có kim thì ta cũng có miệng nam mô, bụng một bồ dao găm, nói rõ không phải Hồ gia chúng ta có lỗi với các ngươi mà là Chu gia các ngươi có lỗi với Hồ gia trước.

Trung niên mỹ phụ mỉm cười gật đầu. Khi xưa quả thật là Chu gia từ hôn trước, thế nhưng khi đó ai cũng nói con trai của Hồ Bất Vi là một kẻ đần vừa câm vừa điếc, còn tên Hồ Tiểu Thiên trước mắt này chẳng những khua môi múa mép như lò xo hơn nữa từ đầu đến chân đều lộ ra nét khôn khéo, làm sao có chút nào giống ngu đần cơ chứ. Mỹ phụ nói: "Hiền chất, đại ca của ta đi du ngoạn Bắc Xuyên, mấy ngày tới cũng chưa trở về được."

Hồ Tiểu Thiên thở dài, có chút tiếc hận nói: "Thật sự là không khéo."

Mỹ phụ nói tiếp: "Chỉ cần ngươi còn ở Tây Xuyên thì vẫn còn cơ hội gặp huynh ấy mà, đúng không?"

Hồ Tiểu Thiên gật nhẹ đầu. Bây giờ, cánh tay trái của hắn đã khôi phục lại như ban đầu, cũng không còn thấy khó chịu chút nào nữa, nhịp thở, nhịp mạch cũng hoàn toàn bình thường. Xem ra Thất Thất cũng không động tay động chân gì vào thuốc giải cả. Hồ Tiểu Thiên thầm nghĩ, Chu gia này cũng không nên ở lâu, bèn đứng lên nói: "Chu cô cô, ta còn có chuyện quan trọng bên người, đi trước!"

Mỹ phụ kia cũng không giữ hắn lại, khi đang đi ra, chợt Hồ Tiểu Thiên dừng bước lại nói: "Miếng ngọc bội Bàn Long này là do một tiên sinh tặng ta khi trước, làm phiền Chu cô cô trả lại cho ta." Tuy rằng Hồ Tiểu Thiên không phải người tham tài như mạng, thế nhưng cũng chẳng phải kẻ coi tiền tài như cặn bã, nếu đã là đồ của ta, đương nhiên lão tử phải đưa đi. Còn nữa, từ Tiếp châu đến huyện Thanh Vân còn một đoạn đường khá xa, mà hắn và Mộ Dung Phi Yên lại chẳng có một xu trong người, cũng không thể đói bụng mà đi được. Còn miếng ngọc kia là lễ vật lão thái giám An Đức Toàn đưa cho hắn, những lúc cần thiết còn có thể đi cầm đồ đổi lấy chút bạc được.

Mỹ phụ liếc qua Thất Thất, nó liền gật nhẹ đầu, cô gái nhỏ này cuối cùng cũng làm được một chuyện công bằng. Đã có nó làm chứng, mỹ phụ cũng không vòng vo nhiều, trực tiếp đưa ngọc bội lại cho Hồ Tiểu Thiên.

Hồ Tiểu Thiên cũng không nói nhiều, hắn không muốn có chút dính líu gì với những người này cả, nhất là tiểu nha đầu tên Thất Thất kia, bối cảnh tuyệt đối không bình thường, tốt nhất là rũ bỏ mọi quan hệ, tránh đi càng xa càng tốt.

Lúc này, Thất Thất mới có chút lưu luyến: "Hồ đại ca, Mộ Dung tỷ tỷ, sau này ta sẽ nhớ các ngươi."

Mộ Dung Phi Yên cười cười, còn Hồ Tiểu Thiên chẳng thèm quay đầu lại mà đi ngay, nghĩ tới chúng ta? Nha đầu ngươi đừng hại người là ta đã cảm ơn trời đất rồi.

Đi ra ngoài cửa, Hồ Tiểu Thiên lấy ra túi nước, uống mấy ngụm thật to, súc miệng kỹ càng mấy lần, đến khi hết sạch nước trong bình mới lau miệng, thở phào nhẹ nhõm nói: "Thối quá! Nếu có thể mua được một hộp kẹo cao su thì tốt rồi."

"Kẹo cao su?" Mộ Dung Phi Yên không hiểu gì cả, nhưng theo nàng nghĩ, lời phun ra từ miệng Hồ Tiểu Thiên chắc cũng chẳng tốt lành gì.

Hồ Tiểu Thiên biết mình lỡ miệng, vội vàng giải thích: "À, thực ra là kẹo vừng thôi."

Mộ Dung Phi Yên hiểu ra: "Kẹo vừng thì có, lúc nãy ta vừa thấy xong."

Hồ Tiểu Thiên lắc đầu, nói: "Chỉ tiếc là hai người chúng ta chẳng còn xu nào cả."

Mộ Dung Phi Yên nghe vậy cũng rầu rĩ nói: "Lần này thật sự là phiền toái rồi, không còn lộ phí là chuyện nhỏ, mất quan ấn và giấy chứng nhận mới là chuyện lớn, có đến huyện Thanh Vân cũng làm sao cho người ta tin chứ?"

Đây đúng là một vấn đề, thế nhưng đã đến nước này, xem ra cũng chẳng còn cách nào cả. Hồ Tiểu Thiên cười nói: "Xe đến trước núi ắt có đường, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, chỉ là một chức cửu phẩm tép riu, không làm cũng chẳng sao cả."

Mộ Dung Phi Yên nói: "Dù sao đi chăng nữa, nếu đã nhận hoàng ân thì không được phụ lòng Hoang Thượng, ta nghĩ trước hết chúng ta nên tới phủ Tiếp Châu, nói rõ chuyện rắc rối này, xem có cách nào giải quyết không đã."

Hồ Tiểu Thiên vốn dĩ muốn đi tới hiệu cầm đồ bán miếng ngọc bội Bàn Long này đi đổi chút bạc, thế nhưng sau khi nghe Mộ Dung Phi Yên nói, hắn cũng thấy có chút đạo lý. Đã thảm đến nước này rồi, cũng chẳng cần giấu diếm thân phận của mình nữa, quan ấn và các tài liệu xác minh đã mất cả, cùng lắm là dẹp đường về phủ mà thôi. Dù sao thì đã có cha hắn chống lưng cho nên cũng chẳng lo triều đình giáng tội bao nhiêu cả.

Sau khi hỏi thăm, trên đường tới phủ đường Tiếp Châu, hai người đã đi qua hoa lâu nổi danh nhất nơi đây. Lúc này đã sắp hoàng hôn, khắp các hoa lâu đã lên đèn, nơi nơi đều nghe thấy thanh âm quyến rũ của các thiếu nữ và những chiếc xe ngựa xa hoa chạy qua.

Nhìn thấy cảnh này, Hồ Tiểu Thiên cũng thầm than Tiếp châu quả là một địa phương vô cùng phồn hoa, nhìn ra xung quanh, thỉnh thoảng lại có mấy cô gái vẫy vẫy tay với hắn. Đây là lần đầu tiên Hồ Tiểu Thiên thấy cảnh như vậy làm hắn cười không khép miệng lại được.

Mộ Dung Phi Yên là bộ đầu nên đương nhiên cũng biết nơi này là đâu, nàng nhíu mày, nhỏ giọng thúc giục: "Đi mau!" Vừa thấy điệu cười vô liêm sỉ của Hồ Tiểu Thiên nàng đã biết trong đầu hắn chẳng có ý tốt gì cả.

Hồ Tiểu Thiên cười nói: "Cô lo ta đi vào? Yên tâm, cho dù ta có tặc đảm cũng không có tặc tiền đâu."

Mộ Dung Phi Yên nói: "Ngươi muốn làm gì là chuyện của ngươi, ta không quan tâm." Đúng lúc này, phía trước chợt có một đám người tụ tập, trong đó thỉnh thoảng còn có vài tiếng giận dữ mắng mỏ xen lẫn tiếng kêu thảm thiết. Thế nhưng hai người cũng chỉ định cứ thế mà qua, dù sao nơi này là Tiếp châu, bọn họ lại đang có phiền toái trong người, làm sao quản được chuyện khác nữa.

Thế nhưng khi bọn hắn đi qua liền nghe thấy một âm thanh gào lên thê lương: "Các ngươi dám đánh ta, có biết không, lão gia nhà ta là đương triều. . . Ài ôi!!!. . . Bộ Hộ. . . Ài ôi!!! Uy. . ."

Mộ Dung Phi Yên và Hồ Tiểu Thiên liếc mắt nhìn nhau, trên gương mặt đều lộ nét vui mừng, thanh âm này không phải là ai khác mà chính là của Lương Đại Tráng. Bọn hắn có nghĩ như thế nào cũng không ra tại sao y lại lưu lạc đến mức bị người ta quần ẩu như thế này.

Hồ Tiểu Thiên và Mộ Dung Phi Yên cuống quít tách đám đông đang đứng xem rồi xông vào. Mộ Dung Phi Yên võ công cao cường, đương nhiên là nhanh hơn Hồ Tiểu Thiên không ít, nàng vừa đẩy ra hai người thì nhìn thấy một tráng hán đang cầm một cây côn gỗ lớn chừng cánh tay đập xuống mặt một tên mập mặt mũi bầm dập. Mộ Dung Phi Yên liền lao tới, thò tay bắt lấy thanh côn, nổi giận nói: "Dừng tay!"

Tráng hán thấy vậy thì cố sức kéo thanh côn ra, thế nhưng thanh côn giống như mọc rễ trong tay nàng vậy, y có dùng hết sức lực bú sữa mẹ cũng không thể làm cho nó suy suyển mảy may. Mãi đến khi hắn đã mặt đỏ tía tai, gân xanh trên trán nổi gồ lên, Mộ Dung Phi Yên mới hừ lạnh một tiếng, rồi đột nhiên buông lỏng tay, tráng hán kia bởi vì dùng sức quá mạnh nên lảo đảo lùi ra sau mấy bước rồi ngã ngồi xuống đất, làm cho những người xung quanh cười ầm ĩ.

Lúc này, Hồ Tiểu Thiên đã đỡ Lương Đại Tráng bị đánh thành đầu heo dậy. Nếu không dựa vào giọng nói thì e rằng với bộ mặt này đến cha ruột hắn cũng chẳng nhận ra hắn nữa.

Khi thấy Hồ Tiểu Thiên xuất hiện trước mắt, Lương Đại Tráng vô cùng ủy khuất rơi nước mắt: "Thiếu gia. . . Hắn. . . Bọn hắn đánh ta. . ."

Lúc này, từ bên trong cửa lớn lại có năm tráng hán đi ra, một đám cầm côn bổng hung thần ác sát lao tới. Phía sau là một phụ nhân mập mạp trang điểm cực đậm, phụ nhân kia vân vê khăn tay, ngón trỏ nung núc thịt chỉ vào Lương Đại Tráng, the thé gào lên: "Đánh thật mạnh vào cho lão nương, hừ, không thèm biết Thải Hoàn Các của ta là nơi nào nữa rồi. Còn dám ăn chùa uống chùa, còn dám chơi gái không mất tiền nữa à? Hôm nay lão nương nhất định phải lột da rút xương ngươi, chặt đứt mệnh căn của ngươi!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK