Hồ Tiểu Thiên nhìn cái thuyền nhỏ kia cho đến khi nó biến mất trong tầm mắt hắn mới tiếp tục hành trình của mình. Thành trấn của Thanh Vân huyện có tường thấp lại rách nát, lúc này dù đang là giữa trưa nhưng trước cửa thành xe ngựa qua lại vẫn rất thưa thớt, hai lão binh thủ vệ đang cắm cúi làm việc khác ở một bên, thậm chí chẳng thèm ngẩng lên liếc người đi đường lấy một cái, so ra còn lười biếng hơn thủ vệ của Tiếp Châu. Sĩ khí với quân dung như vậy có thể nhìn thấy ở bất cứ đâu, bất cứ xó xỉnh nào của Đại Khang này, vương triều Đại Khang sau hơn năm trăm năm lịch sử huy hoàng thì cũng bắt đầu từ từ suy tàn giống như tất cả mọi vương triều khác.
Đi vào trong thành, người qua đường hầu hết đều mặc quần áo cũ nát, phòng ốc lụp xụp rách nát, trên những con phố nhỏ hẹp tràn ngập một thứ không khí tiêu điều và chán chường.
Ba người bọn họ đều là lần đầu tiên tới đây cho nên cảm thấy cực kì ngạc nhiên về cảnh tượng trong thành, cả bọn ngơ ngác nhìn quanh. Lương Đại Tráng nuốt nước bọt cái ực rồi nói: "Nơi này quả thực quá kém kinh thành, thậm chí còn tệ hơn cả Tiếp Châu."
Hồ Tiểu Thiên trong lòng tự nhủ, ngươi không phải đang nói nhảm sao? Thanh Vân chỉ là một cái thị trấn nhỏ, so làm sao được với đế đô Đại Khang, một cái thành ở Tây Xuyên có thể đánh đồng với nó sao? Đây không phải đặt một cái đơn vị cấp huyện lên bàn cân so với một cái đơn vị cấp tỉnh sao?
Lương Đại Tráng nói: "Trong cái huyện Thanh Vân này, ngay một cái nhà ra hồn còn không có, đúng là chó ăn đá gà ăn sỏi mà..."
Trong lòng Hồ Tiểu Thiên cũng cảm khái như vậy, cha già thật nham hiểm, quẳng mình đến cái chỗ thâm sơn cùng cốc chim không ị phân, gà không đẻ trứng này. Đau đớn hơn là, đến cái huyện Thanh Vân này, mình còn không phải là người đứng đầu, mình chỉ là một tên Huyện thừa, trên đầu còn có một Tri huyện. Phóng mắt nhìn ra, toàn là cảnh thê lương, cái đất khỉ gió này chắc chắn chẳng có gì béo bở mà vơ vét cả. Nhưng mà nhập gia tùy tục, giờ chỉ có thể đi bước nào tính bước ấy thôi.
Đi về phía trước một đoạn, đột nhiên có một tòa đại trạch hiện ra, bởi vì loại kiến trúc này xuất hiện quá đột nhiên nên thị giác của bọn họ bị kích thích cực kì mạnh, đại môn sơn son, cổng đóng đinh vàng, trước cửa còn có hai con sư tử đá to lớn oai vệ, so với Thượng Thư phủ Hồ gia ở kinh thành còn hơn một chút, xét về kiến trúc tổng thể thì còn khí phái hơn cả Hồ gia.
Nếu như kiểu kiến trúc này xuất hiện ở kinh thành thì chẳng có gì là lạ hay hiếm cả, dù sao kinh thành cũng là nơi ngọa hổ tàng long, có vô số vương công quý tộc, nhưng tại cái thành Thanh Vân nhỏ xíu tít tận rìa biên giới Tây Nam này thì một cái trạch viện như thế cũng thấy cực kì nổi bật và chướng mắt.
Hồ Tiểu Thiên nhìn thẳng lên bức hoành phi treo trên đại môn, nền đen chữ vàng, trên viết hai chữ vàng "Vạn phủ" to đùng lại còn lấp lánh rực rỡ, cảm giác đầu tiên của Hồ Tiểu Thiên chính là thổ hào, mọi chuyện quả thật không thể chỉ đánh giá bề ngoài. Thật không ngờ ở cái huyện Thanh Vân rách rưới này còn có một nhà "trâu bò" như vậy!
Hai tên gia đinh đứng trước cửa cũng khôi ngô, vai rộng eo tròn, quần áo sạch sẽ chỉn chu. Võ phục màu đen, thắt ở eo một cái đai lưng bằng tơ lụa đỏ thẫm rộng chừng hai chục phân, chân đi giày đen đế mỏng, đầu đội mũ quả dưa bát giác của gia đinh cũng màu đen, bởi vì bọn chúng đứng trên bậc cao nên nhìn người cũng dùng ánh mắt nhìn từ trên xuống. Có lẽ bởi vì bọn Hồ Tiểu Thiên nhìn về phía cửa lớn nhiều lần, hai tên này lập tức cảm thấy khó chịu, hai thằng đồng loạt trừng cặp mắt trâu, hung tợn hỏi: "Nhìn cái gì mà nhìn? Có cái gì hay mà nhìn?"
Hồ Tiểu Thiên mới tới Thanh Vân, không muốn so đo với gia định Vạn phủ, Mộ Dung Phi Yên cũng có cách nghĩ "nhiều một chuyện không bằng ít đi một chuyện" mà chuẩn bị rời đi, chỉ có Lương Đại Tráng là không phục, hai tên này là gia đinh, gã cũng là gia đinh, nếu nói đến địa vị, gã cho rằng thân là gia đinh Thượng Thư phủ như gã phải làm thịt được hai thằng trước mắt này, không phải chỉ là con chó giữ nhà của một cái thổ hào nông thôn thôi sao? Thế mà cũng dám diễu võ giương oai. Lương Đại Tráng cười lạnh nói: "Thối lắm, không phải cũng là thằng canh cổng thôi sao?"
Hai tên gia đinh của Vạn phủ nghe xong thì giận tím mặt: "Cút cho nhanh! Bằng không ông thả chó cắn chết ngươi!"
Lương Đại Tráng còn đang định nói gì nữa thì Hồ Tiểu Thiên lại kéo gã bảo: "Đi thôi, đi thôi, ngươi vào Nam ra Bắc có cái đại trạch hào môn nào mà chưa thấy qua? Đừng coi mình như tên nông dân nữa!"
Lương Đại Tráng nuốt nuốt nước bọt, mặc dù không cam lòng gã cũng không dám làm trái với lệnh thiếu gia, gã không hiểu vì sao tự nhiên Hồ Tiểu Thiên lại khiêm tốn như thế, ở kinh thành hắn là con trai của Hồ Bất Vi - Thượng Thư Bộ Hộ, là đại thiếu gia của Hồ gia, đến huyện Thanh Vân cũng là để làm quan, là Huyện thừa Thanh Vân do chính triều đình bổ nhiệm, là quan phụ mẫu của cái đất này, sao có thể chịu được cảnh gia định của một cái Vạn phủ nho nhỏ kêu đến kêu đi?
Lúc này trong phủ cũng lờ mờ nghe thấy tiếng chó sủa, Hồ Tiểu Thiên và Mộ Dung Phi Yên đã rời đi trước, Lương Đại Tráng quay đầu nhìn nhìn, hai tên gia đinh trước cửa Vạn phủ còn đang chống nạnh ưỡn ngực, một bộ ngạo mạn vô lễ, trong lòng Lương Đại Tráng mắng thầm, chó thì khoe mẽ cái gì? Cho dù cùng là gia đinh thì ông đây cũng là quý tộc trong giới gia đinh nhá, chó giữ nhà của thổ hào à - chủ nhân có tí tiền thì giỏi lắm à, về sau tốt nhất đừng có đụng chạm đến ông đây trong huyện này!
Hồ Tiểu Thiên cũng không phải kẻ thích nhẫn nhịn, nhìn hai tên gia đinh của Vạn phủ hung hăng càn quấy như thế trong lòng hắn cũng bùng lên lửa giận, nhưng mà nói đến hàm dưỡng thì hắn so với Lương Đại Tráng thì phải sâu sắc hơn không biết bao nhiêu lần, nói thẳng ra thì che giấu càng sâu càng tốt, quân tử báo thù mười năm chưa muộn, ông đây hôm nay mới đến, còn chưa hiểu rõ, chưa quen thuộc tình hình trong huyện Thanh Vân này, ta là thân phận gì chứ, không đáng phải đi so đo với hai tên gia đinh tép riu, nhưng mà chờ thêm hai ngày nữa xem... khặc khặc...
Hồ Tiểu Thiên nghĩ đến đoạn đắc ý, trên khóe môi vô tình lộ ra ý cười nham hiểm, không ngờ cái vẻ âm hiểm chỉ trong khoảnh khắc này lại bị Mộ Dung Phi Yên bắt được. Mộ Dung Phi Yên hỏi: "Có phải ngươi đang nghĩ đến câu quân tử báo thù mười năm chưa muộn, đợi đến lúc mình đứng vững ở đây rồi thì mới đến tính sổ một thể không?"
Hồ Tiểu Thiên không khỏi cười ha ha, hắn nhìn thẳng cặp mắt sáng trong vắt như nước hồ của Mộ Dung Phi Yên, đáp: "Phi Yên, ta phát hiện cô càng ngày càng thấu hiểu ta rồi, trước mặt cô ta bắt đầu có cảm giác bị lột trần truồng rồi á!"
"Loại người như ngươi vốn không cần hiểu rõ lắm, giang sơn dễ đổi mà bản tính thì khó dời mà!"
Hồ Tiểu Thiên cười cực kì âm hiểm: "Cho nên ta vẫn nên cảnh tỉnh cô một câu, tốt nhất vẫn chớ nên đắc tội với loại người như ta, bằng không thì ta sẽ cho cô..."
"Ngươi dám làm gì?" Cặp mắt phượng của Mộ Dung Phi Yên trợn lên, bộ dạng như muốn xách đao kiếm ra nói chuyện với hắn.
Hồ Tiểu Thiên lại thay đổi sắc mặt: "Đấy là với người khác, hai chúng ta không giống thế, cùng ra sống vào chết, trải qua hoạn nạn, trong lòng ta sớm đã coi cô là hồng nhan tri kỷ của ta rồi!"
"À há." Mộ Dung Phi Yên rõ ràng là đang cười lạnh, nhưng trong lòng lại cảm thấy có chút ngượng ngùng vì những câu này, nàng phát hiện ở chung với Hồ Tiểu Thiên lâu, ngay cả mình cũng biết giả bộ, mặt ngoài một bộ, trong lòng lại nghĩ khác.
Huyện nha Thanh Vân nằm ở khu phố phía Đông của huyện Thanh Vân, tọa phía Bắc, nhìn phía Nam, thuộc vào khu vực trung tâm của thị trấn. Tính theo quy chế thì diện tích của nha môn chiếm khoảng mười mẫu, chạy dọc hai bên theo trục Đông Tây có xây cả thảy là hai mươi bảy gian phòng, tuy nhiên đất cho huyện nha cũng không tính là nhiều, có đại đường, nhị đường, tam đường, phòng giam, phòng bếp, chỗ ở của huyện lệnh, chuồng ngựa, từ đường cũng chiếm diện tích không nhỏ, giữa chỗ ở của huyện lệnh với ba đường kia có một cái hậu hoa viên rộng khoảng nửa mẫu, đối với nha môn thì nó là hậu hoa viên, nhưng với huyện lệnh thì nó lại là tiền viện, đấy chính là cái gọi là tài nguyên công cộng. Cả tòa huyện nha cũng có thể xem như đầy đủ tiện nghi, chỉ là nhiều năm không sửa chữa tu bổ gì nên trông rất cũ kỹ xập xệ.
Phía Bắc của khu phố Đông có một tòa kiến trúc lầu gỗ kiểu bốn trụ ba cửa với hậu viện, mặt tiền rộng bốn trượng, gian chính có cột trụ thông thiên với hai gian phụ có hai cột trụ nghiêng chèo chống, chân cột có chôn đá cố định, cả gian chính lẫn gian ngoài đều có bốn xà ngang, trên tấm biển treo trong gian chính, mặt Nam viết bốn chữ to: "Thanh thiên sáng láng", mặt Bắc viết hai chữ "Truyền hóa".
Cứ vào mồng một với mười rằm thì Huyện lệnh sẽ tuyên truyền giảng giải về chỉ dụ của thánh thượng, giáo hóa dân chúng ở đây, vì thế mà nơi này cũng được gọi tên là Truyền Hóa Phường.
Phía Nam của Truyền Hóa Phường, ở trên tòa tu di có một bức bình phong dài bảy trượng, cao hai trượng, mặt Bắc vẽ một con dị thú, trông giống như kì lân. Hồ Tiểu Thiên nhìn thẳng vào con quái thú kia hồi lâu, rung đùi đắc ý khen: "Con kì lân này vẽ khá lắm!" Mộ Dung Phi Yên kì quái nhìn hắn một cái rồi nói; "Đây không phải là kì lân, mà gọi là Tham. Ngươi nhìn xem, bốn vó của nó giống như trâu, sừng dài trên đầu, trên người có vảy, đuôi mọc rất cao, miệng há cực rộng, hai mắt lồi ra, giống như muốn nuốt cả mặt trời mới mọc trên mặt biển này. Theo truyền thuyết, dưới chân hay xung quanh Tham đều có tài phú vô cùng vô tận, nhưng mà trong lòng nó vẫn không thấy thỏa mãn, có một ngày nó đến bờ biển uống nước, trông thấy bóng mặt trời bồng bềnh trên biển, lại cho đó là mặt trời thật, kết quả nó nhảy vào trong biển muốn nuốt mặt trời vào bụng, lại bị sóng biển to cuốn chìm xuống mà chết đuối. Nha môn vẽ Tham trên bình phong chủ yếu là để khuyên bảo quan viên phải đặt lợi ích chung lên lợi ích cá nhân, thanh chính liêm khiết, không được ăn hối lộ trái pháp luật, nếu không cũng phải chịu diệt vong giống như Tham vậy!"
Lời này của Mộ Dung Phi Yên chứa thâm ý sâu xa, mượn cơ hội giải đáp nghi vấn mà cảnh tỉnh Hồ Tiểu Thiên. Chẳng biết tại sao, nàng dù thế nào vẫn có linh cảm Hồ Tiểu Thiên không phải một thanh quan.
Hồ Tiểu Thiên nghe nàng nhắc đến điển cố này, gật đầu: "Bởi vì cái gọi là lòng người chưa đủ, rắn nuốt voi, lòng tham không đủ, nuốt mặt trời đó mà. Làm người là không được tham quá!" Nhưng trong lòng hắn lại không cho là đúng, quan lại trên đời, có kẻ nào là không tham? Chẳng qua tham cũng phải chia thành đẳng cấp thôi!
Truyền Hóa phường to lớn đồ sộ khiến cho đại môn Huyện nha thấp bé phía bắc càng trở nên nổi bật. Cửa lớn Huyện nha của huyện Thanh Vân chia thành ba phần, ở giữa là đường đi, hai bên xây tường hình chữ bát (八) mà mọi nha môn thường có. Vì thế mà mọi người thường có câu: Nha môn cửa bát mở ra - Không tiền dù có lý nha chớ vào!. Hai bên cửa chính có một cặp sư tử đá uy nghiêm, bên sườn đông cửa lớn đặt một cái trống to là chỗ dành cho người dân đến đánh trống kêu oan.
Ngoài cửa nha môn có hai gã nha dịch đứng thủ vệ, bọn chúng mặc áo vải màu xanh cổ áo bắt chéo, tay áo dài bó gọn, ngang hông được buộc bằng một mảnh vải màu đỏ, trang phục của cả hai đều là nửa mới nửa cũ. Vì lúc này đang là buổi chiều đầu hè, mặt trời trên cao chiếu xuống nắng gắt, hai người đều đứng phơi nắng đến mức cả khuôn mặt đỏ bừng, mồ hôi chảy đầm đìa, cầm cây gậy công sai trong tay chống xuống đất. Hai người này chính là vẻ bề ngoài của Huyện nha, cho nên nhất định phải chú trọng hình tượng, không cần biết phía ngoài đường vắng vẻ như nào thì cũng vẫn phải đứng đó đúng quy định. Đây chính là khổ sai mà, đám này bình thường gọi là gác cửa cũng là những kẻ có địa vị thấp nhất trong ba ban nha dịch.
Hai tên nha dịch này vốn tưởng rằng ba người Hồ Tiểu Thiên đến đây để đánh trống kêu oan, bọn chúng lập tức lấy lại tinh thần. Phải nói rằng từ sáng đến giờ, đám này chính là đám đầu tiên chủ động đến đây đấy. Thế nhưng bọn chúng lập tức phát hiện ra có điều gì đó không đúng. Ba người này không đi tới chỗ đánh trống mà lại đi thẳng về phía cửa chính ở giữa.
Tên Lý Nhị đứng phía bên phải kêu lớn: “Ài ài! Mấy tên kia! Làm gì vậy hả? Muốn báo án thì đầu tiên cũng phải đánh trống đã chứ, lão gia đang nghỉ ngơi đấy!”
Hồ Tiểu Thiên mỉm cười nói: “Ta không đến báo án!”
“Không báo án thì ngươi tới đây làm gì? Mở to mắt ngươi ra mà nhìn đi, đây là Huyện nha huyện Thanh Vân. Ngươi nghĩ chốn quan phủ là nơi ai cũng có thể đến được hay sao?” Hai gã nha nội cầm gậy công sai trong tay lên bắt chéo nhau chặn đường đi vào cửa chính, đứng ở trên bậc cao nhìn xuống ba người Hồ Tiểu Thiên bên dưới. Quan thì to hơn dân, mà trong lòng bọn chúng thì đã tự coi mình là quan từ lâu rồi, đương nhiên chỉ là đứng trước mặt dân chúng bình thường thì bọn chúng mới có tâm tư đó mà thôi. Lính nha dịch cũng có đủ các loại khác nhau, bình thường sẽ chia thành hai loại: dân tráng, khố đinh, đấu cấp, dịch trạm là những người dân thường, còn đám sai dịch, nha sai, bộ, khám nghiệm tử thi, canh tù, sai vặt là đám tiện dân (dân đen). Đám dân đen này cũng không khác kĩ nữ nô tài là bao. Nha dịch dân đen thì ngay cả con cháu ba đời cũng không được quyền tham gia khoa cử, không được phép hối lộ mua quan chức. Đây chính là điểm mà bọn họ bị đám thân sĩ coi thường. Cũng chỉ những lúc có người xuất hiện báo án như này thì bọn chúng mới có thể ra uy một chút được. Thường thường càng là người có quyền lực nhỏ thì càng muốn phát huy tối đa quyền lực mình có.
Mộ Dung Phi Yên mặc dù được xưng là đương kim đệ nhất nữ thần bộ chốn Kinh Thành, nhưng cô cũng không có địa vị gì trong xã hội. Thế nhưng cùng so sánh với đám nha dịch thì Mộ Dung Phi Yên cho rằng cô không giống với bọn chúng. Cũng không phải là cô có tư tưởng khinh thường gì mà là do thời đại hiện nay, từ nhỏ cô đã tiếp thu loại giáo dục này. Ở vào cái xã hội phân biệt đẳng cấp như bây giờ thì con người ta sẽ dùng địa vị để so sánh lẫn nhau một cách vô thức.
Trong lòng Hồ Tiểu Thiên thầm than vãn, đám nha nội này đúng là có mắt như mù mà. Lão tử chính là Huyện thừa mới tới nhậm chức, chẳng lẽ các ngươi không nhìn ra sao? Chuyện này đúng là không thể trách người ta được, trên mặt hắn đâu có viết hai chữ Huyện thừa đâu, huống chi ba người bọn hắn lại là đường xa mệt mỏi, mặt dính đầy bụi đất. Bất kể là từ ngoại hình hay là từ lời ăn tiếng nói, dù nhìn thế nào cũng là người từ nơi khác đến đây.
Trải qua vài chuyện trước đó Lương Đại Tráng đã có không ít kinh nghiệm, đến nơi này, có lẽ gã vẫn nên nói ít đi một chút thì tốt hơn, mọi việc đều đã có thiếu gia lo rồi. Muốn làm một gia đinh tốt thì nhất định phải luôn đứng sau lưng chủ nhân, nếu là việc nở mày nở mặt thì nhất định phải nhường hết cho chủ nhân, chịu khổ chịu nhọc mới là bổn phận của mình. Mộ Dung Phi Yên chẳng muốn cãi lý với đám nha dịch này, cô nhậm chức nhiều năm ở phủ Kinh Triệu, đối với những thói hư tật xấu chốn quan trường cô đã sớm nhắm mắt làm ngơ. Vẻ mặt của mấy tên nha dịch này rõ ràng là thuộc vào loại tiểu nhân chốn quan trường.
Hồ Tiểu Thiên cũng không tức giận, vẻ mặt hắn ôn hòa nói: “Ta muốn gặp Huyện lệnh đại nhân!” Trước khi đến đây, hắn đã nghe ngóng rõ ràng, Huyện lệnh tên gọi là Hứa Thanh Liêm, năm nay bốn mươi bảy tuổi, đã nhậm chức ở huyện Thanh Vân này hai năm rồi. Dựa theo luật pháp Đại Khang, quan viên địa phương cứ ba năm đổi một lần, nói cách khác thì sang năm sau Hứa Thanh Liêm phải rời đi chỗ khác. Hắn chính là người đứng thứ hai ở huyện Thanh Vân, lúc đó thì trở thành Huyện lệnh huyện Thanh Vân chính là việc đương nhiên mà thôi. Nghĩ tới đây Hồ Tiểu Thiên cảm thấy lâng lâng. Mặc dù trong quá khứ gia hỏa này chưa từng làm quan, nhưng làm quan thì chính là người đứng đầu. Không nói những thứ khác, nếu là trong bệnh viện thì Viện trưởng chính là người chịu trách nhiệm hoàn toàn, một đám Viện phó đều là đống đồ trang trí hữu danh vô thực, biên lai năm trăm đồng trở lên đều phải đến xin chữ kí của người đứng đầu a.
Thái độ của Hồ Tiểu Thiên mặc dù không tệ, nhưng đám nha dịch này lại không chịu nhường đường. Lý Nhị cười lạnh nói: “Ngươi nghĩ mình là ai hả? Đại nhân nhà chúng ta chẳng lẽ lại là người mà ai cũng có thể tùy tiện nói gặp là gặp được hay sao chứ?”
Hồ Tiểu Thiên đang chuẩn bị chứng tỏ thân phận của mình, thì ngay lúc đó hắn chợt nghe thấy tiếng ồn ào từ bên ngoài vọng tới, quay lại liền thấy có hai người lôi kéo nhau đi vào trước cửa nha môn. Một người béo mập, một người gầy yếu, cả hai đều mặc quần áo rách rưới lung tung, trong tay còn cùng nắm vào một sợi dây thừng. Đầu kia sợi dây thừng có buộc một con dê núi, sau lưng còn có một đám dân chúng kéo đến xem trò vui.
Hai người cùng đi tới chỗ cái trống to bên phía đông cánh cửa nha môn, gần như cùng một lúc, cả hai cầm dùi trống lên, đánh trống kêu oan. Thế nhưng đầu sợi dây thừng kia ở trong tay hai người bọn họ thì cũng chưa từng nới lỏng, giằng co qua lại. Xem ra hai người này là vì con dê này mà phát sinh tranh chấp.
Tiếng trống nha môn vừa vang lên, lập tức dân chúng ở gần đó đều chạy tới đây. Huyện nha nơi đây đã mấy ngày rồi không có ai tới đánh trống kêu oan, không phải vì ở đây thái bình gì cả mà là do quá nghèo, đa số dân chúng ăn bữa nay còn lo bữa mai, đâu còn tâm tư mà đi kiện tụng nữa. Không có ai lên nha môn kiện tụng thì không có việc gì để làm, không có việc làm thì có nghĩa là không có lợi lộc, cứ như vậy diễn ra thì nó trở thành một chuỗi tuần hoàn đáng sợ. Nhìn thấy cuối cùng cũng đã có người tới đánh trống kêu oan, hai gã nha dịch gác cổng đều lóe sáng hai mắt, ánh nhìn vui sướng. Chẳng những bọn chúng nhìn chằm chằm hai người kia mà còn nhìn chằm chằm cả con dê mà hai người đó đang dắt nữa. Cả hai bọn chúng gần như cùng nghĩ đến một việc, mấy hôm nay đã không được nếm vị thức ăn mặn rồi.
Hồ Tiểu Thiên còn chưa kịp nói ra thân phận của mình thì đã gặp phải cảnh này, hắn dứt khoát tạm thời chưa vội giải quyết việc đó. Đi theo đám dân chúng kia cùng tiến vào trong Huyện nha, hắn muốn tự mình nhìn xem người lãnh đạo trực tiếp mình như nào. Vị Huyện lệnh đại nhân này đến cùng là có bản lĩnh gì, có phải là người như tên gọi hay không, có thật sự thanh liêm không?
Bên trong vang lên tiếng thăng đường, ngay sau đó là tiếng đám nha dịch hô to uy vũ.
Ba người Hồ Tiểu Thiên đi theo đám dân chúng, dọc theo hành lang đi vào nghi môn, nơi đây chính là cửa lễ nghi của Huyện nha. Bình thường nơi đây đóng cửa không mở, chỉ có quan mới đến nhậm chức ngày đầu tiên hoặc lúc nghênh đón quan lớn mới được mở cửa nghi môn. Mặt khác, lúc sảnh lớn cử hành hoạt động mừng lễ trọng đại hoặc khi thẩm tra xử lí vụ án quan trọng, nghi môn cũng phải mở ra để cho dân chúng đến đứng trước sảnh lớn quan sát hoặc dự thính.
Vụ án hôm nay không có gì gọi là án lớn cả, nhưng có thể là do huyện Thanh Vân quá lâu rồi không xử án, cho nên hôm nay mở công đường ra có phần long trọng, đặc biệt mở cửa nghi môn để cho dân chúng tiến vào dự thính. Ở giữa đại sảnh có một buồng sưởi, là nơi để mỗi Huyện lệnh mới khi đến nhậm chức bắt đầu giao nhận các loại sổ sách, kiểm kê hộ tịch. Đây cũng là nơi Huyện lệnh cử hành đại lễ quan trọng mừng công, tiến hành nghi thức phong ấn cũng như thẩm tra xử lí phán quyết nghi phạm quan trọng. Bên trên đại sảnh có treo tẩm bảng có in chữ vàng “Chính Đường Huyện Thanh Vân”. Phía ngoài sảnh, cột trụ ngoài hành lang thô to sơn màu đen, bên trên có khắc dòng chữ vàng “Lừa người cũng như lừa dối bản thân và trời cao, phụ lòng dân tức là phụ quốc gia phụ cha mẹ”. Trong nội đường có một gian, là công đường của Huyện lệnh, trên tấm bình phong chính diện có vẽ bức tranh “Nước biển và mặt trời mọc”. Trên bàn xử án được sơn đen có đặt bốn vật phẩm văn phòng (bút, mực, giấy, nghiên), hộp ấn, kinh đường mộc (cái này là cục gỗ Bao đại nhân hay đập rồi kêu ‘hoang đường’ á) cùng với các loại thẻ lệnh dùng để thẩm vấn. Bên ngoài phòng, phía tây có đặt giá để trống lớn cùng các hình cụ. Trên bãi trống phía trước giá đặt trống có hai phiến đá xanh, bên phải là Nguyên Cáo Thạch, bên trái là Bị Cáo Thạch. Thật ra phần lớn quan phủ của Đại Khang đều được thiết kế sắp đặt không khác như này bao nhiêu, chẳng qua là khác nhau về quy mô thôi, còn về mặt kết cấu bên trong thì thống nhất là giữ nguyên không thay đổi.
Sau khi hai người kêu án tiến vào công đường, bọn họ vẫn còn tranh chấp nhau con dê không nghỉ. Nha dịch tiến tới nắm lấy sợi dây dắt con dê đi ra buộc ở bên ngoài. Cả hai người xem ra đều đã từng tới nơi công đường kêu án, lập tức cả hai nối đuôi nhau chạy về phía Nguyên Cáo Thạch mà quỳ xuống. Người nọ thân hình gầy yếu linh hoạt hơn, động tác nhanh lẹ rất nhiều, gã vượt lên trước, quỳ xuống bên trên Nguyên Cáo Thạch trước.
Kẻ béo mập kia mặc dù không cướp được Nguyên Cáo Thạch, thế nhưng gã cũng không muốn phải quỳ trước Bị Cáo Thạch, vì vậy liền quỳ xuống ngay bên cạnh tên gầy kia.
Lúc này, gậy công sai trong tay đám nha dịch luân phiên nhau gõ xuống đất, cả đám kêu to lần nữa: “Uy vũ…”
Nhắc tới nha môn thì vẫn có chút uy hiếp đối với tâm lý của dân thường. Đám dân chúng tới đây xem trò vui lập tức tập trung tư tưởng, nín thở suy nghĩ, không một ai dám thở mạnh.
Kẻ béo mập và gã gầy yếu cùng đồng thanh rên rỉ: “Oan uổng quá!” “Oan uổng quá!” Hai tên này làm như không nhìn thấy hai bảng hiệu ở hai bên, xem ra bọn họ đều là người đã từng trải, đi vào trong công đường cũng không có ai biểu hiện ra chút nào nhát gan.
Hồ Tiểu Thiên nhận thấy, người đứng đầu ở Huyện nha này là Huyện lệnh Hứa Thanh Liêm. Sau khi cả đám hô hoán ầm ĩ, Huyện lệnh Hứa Thanh Liêm mới long trọng bước lên. Lão có dáng người nhỏ gầy, làn da ngăm đen, chòm râu cá trê, bên ngoài mặc một áo lưới màu xanh, quần che đến đầu gối, bên trong mặc một bộ áo mỏng vải sa tanh, chân đi giày quan đế dày, eo đeo thắt lưng da, đầu quấn lụa đen. Trước ngực quan phục có thêu một hình Lam Tước, một bộ quan phục này cũng là nửa mới nửa cũ. Chức quan của Hứa Thanh Liêm chính là Cửu phẩm thượng, còn Hồ Tiểu Thiên chỉ là một Cửu phẩm hạ. Giữa hai người nhìn như chỉ kém nửa cấp, nhưng trong quan trường lại quan trọng chú ý đến thứ tự bối phận, quan lớn hơn một cấp có thể đè chết người. Đừng xem thường nửa cấp này, ở huyện Thanh Vân này, Hồ Tiểu Thiên chỉ có thể cúi đầu mà nghe lời của lão thôi.
Hứa Thanh Liêm ngáp một cái, sắc mặt lão trầm xuống, đi tới chỗ ngồi của mình. Lão cầm kinh đường mộc lên đập một cái thật mạnh lên bàn xử án, tiếng nói khàn khàn phát ra: “Là ai đánh trống kêu oan? Làm phiền… A… *ngáp*…” Lời còn chưa nói hết lại ngáp thêm cái nữa. Từ lúc lão xuất hiện cho tới bây giờ, mắt cũng chẳng thèm nhìn xuống dưới một lần. Ngủ trưa đang say giấc, đột nhiên bị người khác đánh thức, dù có là ai thì tâm tình cũng sẽ không được tốt.
Hồ Tiểu Thiên nhìn như nào cũng cảm thấy lão này giống hệt một kẻ nghiện ngập, lấm la lấm lét, da bọc xương, nếu có nói lão ta là kẻ trộm thì cũng chẳng ai dị nghị điều gì, thế nhưng lão ta lại là quan. Hồ Tiểu Thiên thầm lắc đầu, gia hỏa này nào có nửa phần uy nghi của kẻ làm quan chứ? Từ đầu đến chân lão ta đều khắc họa rõ nét hai chữ “hèn mọn bỉ ổi”.
Hai người gầy mập quỳ dưới công đường cùng đồng thanh kêu lên: “Đại nhân, tiểu nhân bị oan a!”
Cuối cùng Hứa Thanh Liêm cũng hé mở cặp mắt ra một chút, cơn buồn ngủ vẫn còn chưa dứt, lão nhìn qua hai người ở phía dưới. Lúc này lão mới phát hiện ra hai người kia cùng quỳ ở phía bên phải: “Ta hỏi hai người các ngươi, ai là nguyên cáo ai là bị cáo?”
“Đại nhân minh giám! Tiểu nhân mới là nguyên cáo a!” Tên béo mập vội vàng gào lên.
Đừng nhìn gã gầy kia dáng người nhỏ nhắn, vậy mà tiếng nói cũng không chịu thua kém chút nào, gã hét lớn: “Đại nhân, tiểu nhân mới là nguyên cáo!” Hai người vừa mới im lặng lại tiếp tục tranh cãi giữa công đường.
Hứa Thanh Liêm cầm kinh đường mộc lên, dập một cú lên mặt bàn xử án thật mạnh, đám nha nội đứng hai bên đồng loạt kêu lên: “Uy vũ…”
Hứa Thanh Liêm tức giận quát: “Toàn bộ câm miệng lại cho ta, ai còn dám gào thét nơi công đường ta lập tức cho người đánh năm mươi trượng.” Huyện lệnh phát uy, quả nhiên hai người kia đã kinh sợ. Hứa Thanh Liêm thấy hai người im lặng không nói gì nữa, lão bắt đầu đánh giá mặt mũi của hai người bọn họ. Sau đó lão chỉ mặt gã béo mập nói: “Ngươi nói trước đi!” Dựa theo lẽ thường thì phải hỏi rõ tên họ là gì, nhà ở đâu, thế nhưng Hứa Thanh Liêm hôm nay rõ ràng là không có tâm trạng đó, lão trực tiếp rút ngắn lại. Dù sao thì cũng không phải án lớn gì cả, theo lý thì cũng không kiếm được bao nhiêu lợi lộc. Nhưng lão lại nhìn thấy con dê kia hình như cũng rất béo tốt a! Hai tròng mắt Hứa Thanh Liêm bắt đầu đảo quanh chỗ con dê béo kia rồi.